Đặc Công Trọng Sinh Ở Trường Học

Quyển 1 - Chương 28: Lời nói của cụ bà




Mới vừa đi vào sân, Vương Phượng Anh vội vã từ trong phòng đi ra, “Tử Hàm à, sao về trễ như vậy?”

“Cùng Tiểu Du ở bên ngoài đi dạo một lát” Mạc Tử Hàm mở miệng đáp.

Vương Phượng Anh nghe vậy gật đầu không nói thêm gì nữa, “Mẹ hâm nóng ít đồ ăn cho con, ăn một ít rồi vào nhà học bài.” Nói xong lấy chiếc đèn ra, treo bóng đèn lên cây cột tản mát sáng rực.

Mạc Tử Hàm mỉm cười, “Mẹ, để tự con làm.” Kỳ thật vừa rồi thật đúng là cô chưa ăn no.

Dứt lời, Mạc Tử Hàm vén tay áo vào làm, cho thức ăn thừa vào chảo nóng rồi đảo lên, lại lấy cho mình một chén cơm.

Cụ bà động tác thong thả từ trong phòng đi ra, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh bàn.

Mạc Tử Hàm mỉm cười hỏi, “Bà nội thấy khá chút nào không?”

Cụ bà lắc đầu, chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia.

Mạc Tử Hàm bày đồ ăn ra, cầm bát cơm ngồi xuống trên bàn xới ăn.

Cụ bà cầm một đôi đũa sạch sẽ, thỉnh thoảng gắp rau vào bát cho Mạc Tử Hàm, nhìn cô ăn.

Tựa hồ ăn cơm cùng Mạc Tử Hàm không phải là một chuyện nhàm chán.

“Ở nhà nhiều rất nhàm chán phải không ạ?” Mạc Tử Hàm vừa ăn cơm vừa ngẩng đầu nhìn bà cụ một cái.

“Một bộ xương già, không ở nhà thì có năng lực làm cái gì.” Bà cụ tựa hồ là nở nụ cười một chút.

Mạc Tử Hàm mỉm cười nói, “Ngày mai cháu tan học sớm một chút về nhà, mang bà đi dạo ở bờ sông Lan Thành.”

Cụ bà gật đầu.

Mạc Tử Hàm biết bà không muốn về phòng, bởi vì về phòng cũng chính là chen chúc một chỗ với vợ chồng Mạc Quân Bảo, nằm ở trên giường xem tivi. Không bằng ở trong sân ăn cơm cùng Mạc Tử Hàm càng thanh tịnh.

Cơm nước xong, Mạc Tử Hàm tay chân lanh lẹ rửa bát đũa sạch sẽ, thế này mới đỡ bà cụ về phòng mình.

Mạc Tử Hàm ở bên cạnh làm bài tập, cụ bà ở một bên cầm quạt quạt gió mát, tháng chín ở Lan Thành còn có chút oi bức, công thêm trong phòng nho nhỏ càng thêm oi bức.

Trong phòng Mạc Tử Hàm không có quạt điện, chỉ có thể mở cửa sổ.

Mà một bên khác, Mạc Quân Bảo nhận được điện thoại của lão đại Mạc Quân Cường, biết được Mạc Quân Nghĩa trọng thương nằm viện, vội vàng cùng Vương Phượng Anh chạy tới bệnh viện.

Chờ cha mẹ vừa đi, Mạc Tử Hàm quay đầu nhìn về bà cụ, nhưng cũng thấy thần sắc bà cụ có lo lắng.

“Yên tâm đi, bác ấy không sao.” Mạc Tử Hàm mở miệng nói.

Bà cụ ngẩng đầu nhìn cô một cái, lộ ra một cái tươi cười hiền lành, “Mạc gia chúng ta, bác ba cháu có bản sự nhất, làm người cũng nghĩa khí nhất, ông trời phù hộ đi.”

“Vậy vì sao bà không ở nhà bác ba, mà ở nhà bác cả?” Mạc Tử Hàm không có ấn tượng tốt với cả ba vị bác.

Bà cụ chỉ cười, thanh âm già nua nói, “Thím ba cháu rất có năng lực, bác ba cháu đều nghe lời nó, bà cái bộ xương già này làm gì phải cho người ta không được tự nhiên?”

“Thím ấy không muốn phụng dưỡng bà?” Mạc Tử Hàm hỏi. Đây là cô lần đầu tiên nói chuyện phiếm với bà cụ.

Cụ bà lắc đầu, “Nó chưa nói cái gì cả, lúc trước là thím cả cháu tiếp bà đi, muốn nhận đồ đáng giá của bà.”

Mạc Tử Hàm nghi hoặc nhìn bà, kỳ thật cô cũng có chút tò mò với Mạc gia này, đáng tiếc vẫn không có người tâm sự với cô.

“Bà có thể kể cho cháu một chút sự tình về Mạc gia không, sự tình trước kia cháu không nhớ được.” Mạc Tử Hàm buông bút xoay người nói.

Cụ bà cười ngồi xếp bằng ở trên giường, phe phẩy cây quạt nói, “Cháu muốn nghe cái gì?”

“Cái gì cũng được.”

“Mạc gia chúng ta, em trai của ông nội cháu năm đó là quan quân Quốc dân đảng, đi theo Tưởng Kinh Quốc chạy tới Đài Loan, sau này giải phóng, cũng thường xuyên mang theo chút đồ trang sức về nước thăm người thân. So với người ta ở Đài Loan, chúng ta ở trong nước lúc ấy cứ như Man Hoang, nghèo đòi mạng!”

“Bên kia vàng rất rẻ, ông trẻ của cháu thường xuyên mang chút vàng trở về, cho nhà bác cả cháu thỏi vàng, cho bác hai cháu vòng tai vàng, cho bác ba cháu nhẫn vàng, cho nhà cháu cái chuông nhỏ, hẳn là mẹ cháu vẫn cất giữ tốt.”

“Trang sức trong tay bà có không ít, lúc ông nội cháu chưa qua đời, lúc ấy thím cả cháu hiểu chuyện, mỗi ngày ở nhà giúp không ít việc, cũng mò được không ít thứ tốt. Đến khi ông nội cháu nằm viện, người trong nhà không ai có tâm tư bằng thím cả cháu, chỉ có mỗi một mình thím cả cháu ngày ngày trông coi lão ấy, đến khi lão ấy đi rồi, mọi thứ đều giữ lại cho nhà bác cả cháu.”

“Đến khi ông nội cháu vừa đi, nhà chẳng khác nào đã chia, chậm chậm chặt đứt quan hệ với bên Đài Loan kia, chỉ có trong tay bà còn một chút thứ tốt, thím cả cháu tâm tư nhiều, nhận bà về đó, mấy năm nay bị nó cạo hết rồi.”

“Thím hai cháu tâm tư rất thành thực, không cong vẹo như thế. Thím ba cháu tính cách có chút cao ngạo, lười bàn lộng thị phi. Mẹ cháu lại là người an phận sống, lúc trước cũng là một cô gái nhà gia thế.”

“Lúc trước bác ba cháu hay làm chuyện ngoài xã hội, thím ba cháu là em họ họ hàng xa với nhà Thị trưởng hiện tại, giúp đỡ không ít bác ba cháu, thế này mới đi chung một khối. Hiện tại mọi người ai sống nhà đó, lui tới càng ngày càng ít, ngày lễ ngày tết gặp mặt một hai lần, nhân tình lạnh lùng!”

Cụ bà câu được câu không nói đâu đâu, có thể là rất lâu chưa từng nói chuyện phiếm với người, lại nói tiếp đúng là không thu được rồi.

“Lại nói tới Mạc gia chúng ta, nói đơn giản cũng đơn giản, nói phức tạp cũng phức tạp. Mặc kệ cháu có phải Tử Hàm hay không, bà có thể nhìn ra cháu là đứa bé tâm tính tốt.” Cụ bà ngẩng đầu xem xét liếc mắt nhìn cô một cái, lại cúi đầu nói.

Mạc Tử Hàm vốn đang cẩn thận lắng nghe, nhưng nghe thế lại kinh ngạc co con ngươi, sau đó lộ ra tươi cười, “Bà nói cái gì đâu.”

Cụ bà khoát tay áo, “Mạng người trời định, bà đây không tin một đứa bé đần độn, bị đánh một trận có thể như thay đổi hoàn toàn thành người khác? Sống đến từng tuổi này rồi, không giống với bọn họ! Nhưng mà rốt cuộc sao lại thế này, bà cái bộ xương cốt già này mặc kệ không hỏi, dù sao bà biết, trên người cháu là chảy máu của Mạc gia!”

Mạc Tử Hàm trầm mặc, ngay cả bà cụ cũng nhìn ra được cô không phải là Mạc Tử Hàm, xem ra cô đoán không phải là vô căn cứ.

Thì ra bà cụ là cố ý kể về Mạc gia, rồi mơ hồ nói cho chính mình.

Buổi tối Mạc Tử Hàm giữ bà cụ lại ở phòng mình ngủ, đỡ phải nửa đêm trở về ồn ào tới vợ chồng Mạc Quân Bảo.

Mấy ngày kế tiếp, Mạc Tử Hàm từ trong miệng mẹ biết được, bác ba Mạc Quân Nghĩa còn ở bệnh viện hôn mê bất tỉnh, nhưng đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm.

Mà chuyện di dời cũng càng ngày càng nghiêm trọng, chung quanh rất nhiều hộ gia đình đang phối hợp chuyển đi rồi, Mạc Quân Bảo vì muốn thêm chút tiền, đã là lần thứ N cự tuyệt đối phương đưa ra điều kiện đủ loại, sẽ làm một hộ ở trong nhóm bị cưỡng chế.

Mạc Tử Hàm nghe nói hiện tại chung quanh Lan Thành rất lưu hành một kiểu di dời, rất nhiều hộ bị cưỡng chế bởi vậy mà lọt vào chính phủ ngầm trả thù, trong lòng có chút lo lắng.

Hết