Đặc Công Trọng Sinh Ở Trường Học

Quyển 2 - Chương 1-3: Hệ thống mở ra, Ưng Vương trở về (3)




Mạc Tử Hàm dừng lại nói với Tần Tiểu Du, “Bạn về lớp trước đi, mình đi ra noài một lát.”

“Đi đâu vậy? Mình đi cùng bạn!” Tần Tiểu Du nhìn Mạc Tử Hàm cười nói.

Mạc Tử Hàm lắc lắc đầu, chỉa chỉa Mạc Mộng Dao, nhàn nhã đi qua đó.

Tần Tiểu Du đứng tại chỗ than thở, “Không phải luôn bất hòa với chị họ bạn ấy sao?” Nói xong cũng không hiểu ra sao, một mình đi về phía dãy trường học. Cô có một bụng câu hỏi muốn hỏi Mạc Tử Hàm, chủ yếu là về hôm cứu viện, Mạc Tử Hàm làm như thế nào? Nhưng hiện tại xem ra, vẫn nên chờ Mạc Tử Hàm có rảnh lại hỏi thôi.

Mạc Mộng Dao đang cùng với hai chị em tốt vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài cổng trường, thấy Mạc Tử Hàm đi tới, cô cười nói, “Tử Hàm, đến trường sớm thế à?”

Mạc Tử Hàm cười nói, “Lời này hẳn là tôi nói mới đúng, sao hôm nay chị tới sớm vậy?” Trước đây Mạc Mộng Dao đều đến trường muộn hơn cô.

“Sáng nay ba mẹ chị ra ngoài làm sớm, nhân tiện đưa chị tới trường luôn.” Mạc Mộng Dao nói xong, tựa hồ nghĩ tới cái gì, liền kéo Mạc Tử Hàm đến một bên, “Không phải mấy người có chuyện gạt chị đấy chứ? Ngày hôm qua ở cửa khách sạn, mẹ chị nói gì với em thế?”

“Không có gì.” Mạc Tử Hàm nhẹ nhàng cười.

“Đừng nói dối, hôm nay mẹ chị trước khi ra ngoài còn dặn dò chị ở trường học ở cùng một chỗ với em nhiều hơn, chuyện khác thường tất có yêu, Tử Hàm, em không thể gạt chị.” Mạc Mộng Dao hai tay ôm ngực, mắt liếc nhìn Mạc Tử Hàm nói.

Hôm qua trước lúc gia yến, Thẩm Đồng Vân từng nói cho Mạc Tử Hàm, thị trưởng Bạch đã tra ra Hoàng Bột Nam và mỗ quan chức thanh tra có giao dịch bất chính, lại tra ra tập đoàn vận chuyển hành khách dưới tay hắn có tình huống trốn thuế lậu thuế, hôm nay sẽ bắt Hoàng Bột Nam thẩm tra việc này.

Mà nhiều năm như vậy, Hoàng Bột Nam ở Lan Thành có thể nói là phong sinh thủy khởi, từ khi làm sinh ý vận chuyển, dưới tay dưỡng ra một đám tay chân liều mạng, cho nên Thẩm Đồng Vân dặn đi dặn lại phải bảo vệ Mạc Mộng Dao an toàn.

Không ngờ ở cái thành phố nho nhỏ này cũng có những chuyện như thế.

Được rồi, nếu đã nhận một vạn đồng của Thẩm Đồng Vân, vậy thì cho Mạc Mộng Dao hưởng thụ một phen đãi ngộ như Quốc vương Juan cũng không sao. Mạc Tử Hàm lắc đầu cười khẽ, trong cười khó tránh khỏi có chút hương vị tự giễu.

Mạc Mộng Dao hồ nghi nhìn cô, làm sao hiểu được an toàn của mình giờ phút này, đã bay lên sánh ngang cấp bậc với Quốc Vương Tây Ban Nha? Mà cô chỉ phải trả giá một vạn nguyên thù lao mà thôi.

“Sắp vào học rồi, còn đi ra làm gì?” Mạc Tử Hàm không trả lời cô, mà lười biếng chuyển hướng đề tài, nhìn phía bên ngoài.

“Còn nửa giờ nữa mới tới, vẫn kịp, ăn sáng chưa?” Mạc Mộng Dao vươn ngón tay mảnh khảnh, chỉ cửa tiệm bánh bao đối diện trường học.

Mạc Tử Hàm cười cười, “Cùng nhau đi.”

Mạc Mộng Dao ngạc nhiên, cô còn chưa mở lời mời mà, Mạc Tử Hàm này, khi nào thì trở nên thú vị như vậy? Nếu là trước kia, Mạc Tử Hàm xác định vững chắc sẽ không mở miệng nói đi cùng mình.

“Mộng Dao! Nhanh chút nha!” Hai nữ sinh khác đã sang đường quay lại gọi.

“Đến đây.” Mạc Mộng Dao hồ nghi nhìn bóng dáng Mạc Tử Hàm, bước nhanh đuổi theo.

Hai nữ sinh này một người tên là An Ức, một người tên là Triệu Quân, đều là gia cảnh giàu có ở Lan Thành, tục ngữ nói ‘vật họp theo loài’, bạn bè của Mạc Mộng Dao đương nhiên cũng là những người nổi trội ở phương diện nào đó, hoặc là gia thế, hoặc là học tập.

“Mộng Dao, bạn với cô em họ kia khi nào thì thân thiết như vậy?” Triệu Quân cười quan sát Mạc Tử Hàm, lại nhìn về phía Mạc Mộng Dao nói.

Mạc Mộng Dao cắt một tiếng, “Khi nào thì bọn mình không thân chứ?”

Ba người vừa đi vào tiệm bánh bao, An Ức mím môi cười nói, “Em gái bạn kỳ thật rất xinh đẹp, chỉ là không biết cách ăn mặc thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn tăng vài phần thanh tú nhỉ?”

Mạc Tử Hàm nghe vậy nhíu mày, Mạc Mộng Dao và đồng học đều là đệ tử sơ nhị, nhưng mà khẩu khí này thì chẳng giống một chút nào.

Tìm được vị trí ngồi xuống, Mạc Mộng Dao hất cằm, “Tử Hàm lần này thi thử ở lớp, đứng nhất lớp đấy.”

Trước kia cô có chút xem thường Mạc Tử Hàm, bởi vì nó luôn nhát gan, không dám nói nhiều với cô, dần dà cô mặc kệ. Nhưng từ lúc Mạc Tử Hàm thay đổi, thái độ của cô đã biến hóa vi diệu.

“A?” An Ức và Triệu Quân đều sửng sốt, người trước cười nói, “Tử Hàm, thành tích học kì này chắc lên rồi nha, đúng rồi Tử Hàm, chuyện ở căn tin hôm ấy, hai đứa mình không có ở đó, may mà có bạn”

Cô ta chỉ là ngày Mạc Mộng Dao và Mai Tư Trúc, Tống Xuân phát sinh xung đột. Nếu không có Mạc Tử Hàm giúp đỡ kéo lại, Mạc Mộng Dao có thể bị chịu thiệt trong tay Tống Xuân.

Triệu Quân hừ lạnh nói, “Con Mai Tư Trúc kia, từ khi còn bé đã hay gây khó dễ với bọn mình, may mà không phân cùng lớp với chúng ta.”

“Mình nghe nói nó vì Lưu Đông Lâm đi lớp tám đấy.” An Ức mím môi cười, “Lưu Đông Lâm quả thật rất soái, chỉ tội có cái giọng ẻo lả.”

“Vậy không phải càng tốt à, vừa làm đàn ông vừa làm con trai.” Triệu Quân cũng ác thú vị cười nói.

Lời này chọc mọi người toàn bàn cười ra tiếng, Mạc Tử Hàm cũng nhếch miệng theo, nhớ tới Lưu Đông Lâm, cô bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đi ra, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng chít chít chậm rì rì của Lưu Đông Lâm, “Lưu Thần ~ mình sáng sớm đá bóng không quen ăn bữa sáng…”

“Hôm nay mình quên ăn, cậu không luyện một ngày thì đã làm sao?” Lưu Thần không muốn quan tâm tới cậu, tìm chỗ ngồi xuống.

Lưu Đông Lâm đành phải nhăn nhó đi theo ngồi xuống, chỉ là vừa mới ngồi xuống nhìn thấy Mạc Tử Hàm ở bên cạnh, lúc này cười nói, “Mạc Tử Hàm?”

Nói xong, hắn đứng dậy lôi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Mạc Tử Hàm, “Khéo thế nhỉ~”

Nghe giọng hắn thong thả, Mạc Tử Hàm nhất thời nhớ tới câu đàn ông và con trai kia, bèn tươi cười gật đầu.

An Ức và Triệu Quân liếc nhau, thật đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo xuất hiện, không ngờ Mạc Tử Hàm còn rất thân thiết với tiểu vương tử bóng đá sơ nhị bọn họ?

“Đại hội thể dục thể thao mình báo 3000 mét, bạn là 1500m, thời gian cùng một chỗ, đến lúc đó hai chúng ta đi cùng nhau rồi.” Lưu Đông Lâm lại chậm rì rì nói.

Thấy Lưu Đông Lâm không có ý định rời bàn, Lưu Thần đành phải bất đắc dĩ chuyển ghế dựa lại ngồi.

Giờ học buổi chiều, Mạc Tử Hàm nhận được một mảnh giấy nhỏ, mặt trên viết: Mạc Tử Hàm, buổi tối tám giờ, gặp ở cổng trường.

Tờ giấy này cho thấy là chữ của Lưu Đông Lâm, nhưng nhãn lực của Mạc Tử Hàm như thế nào chứ, nhìn cẩn thận ngay ngắn, biết ngay bút tích này là của con gái, rõ ràng đây là bắt chước.

Khóe môi nở nụ cười tươi nghiền ngẫm, Mạc Tử Hàm nhìn Lưu Đông Lâm phía sau vùi đầu đọc sách một cái, sau đó lại ngồi bắt chước tờ giấy vừa rồi.

Mai Tư Trúc và Tống Xuân liếc nhau, đều lộ ra tươi cười.

Buổi chiều tan học, Thẩm Đồng Vân tự mình tới đón, Mạc Tử Hàm nhìn Mạc Mộng Dao lên xe Thẩm Đồng Vân, mới chuẩn bị xoay người cùng Tần Tiểu Du rời đi.

Không ngờ vào đúng lúc này, Thẩm Đồng Vân bước nhanh tiến lên, vẫy tay gọi Mạc Tử Hàm sang một bên.

“Hoàng Bột Nam đã bị nắm rồi, hắn còn chưa nhận tội, nhưng nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, cái này hắn thật sự gặp hạn. Chiếc di động này thím cài sẵn thẻ rồi, có lưu số điện thoại của thím và bác ba cháu, cháu cầm trước.” Thẩm Đồng Vân thấp giọng nói xong, lặng lẽ đưa một chiếc di động cho Mạc Tử Hàm.

Mạc Tử Hàm tiếp nhận di động trầm mặc một chút, lập tức mở miệng hỏi, “Theo phỏng đoán của thím, tỷ lệ Mạc Mộng Dao gặp chuyện không may là bao nhiêu?”

“Không lớn lắm, nhưng khả năng bác ba cháu gặp chuyện không may lớn.” Thẩm Đồng Vân lo lắng, lại dặn dò, “Nhưng Mộng Dao bên này cũng không thể sơ sót, ai biết những người đó có phát rồ không. Ngoài trường thím đã nhờ người trông kĩ rồi, ở trường cháu trông Mộng dao giúp thím.”

Mạc Tử Hàm nghe vậy rũ mắt một lúc lâu, nghĩ đến Hoàng Bột Nam, cô không thể không nghĩ đến vị thái tử gia Đông Nam Á kia, hắn đến thành phố Lan Thành làm gì? Vì sao lại cùng một chỗ với Hoàng Bột Nam?

Về phần vị thị trưởng Bạch kia, lúc trước Mạc Tử Hàm nắm giữ tư liệu không có hắn, đầu tiên là hai người không có liên quan lợi ích gì, thứ hai là vị thị trưởng Bạch này được coi là khiêm tốn, ít nhất ở trên trường quốc tế không làm ra việc gì gây chú ý.

“Bạch Tử Dụ là em trai thị trưởng Bạch?” Mạc Tử Hàm đoán hỏi.

Thẩm Đồng Vân sửng sốt, không biết Mạc Tử Hàm hỏi cái này làm gì, nhưng bà vẫn trả lời, “Bạch Tử Dụ là em họ thị trưởng Bạch Tử Chấn.”

Mạc Tử Hàm nghe vậy nhẹ nhàng vuốt cằm, trong nhà Bạch Tử Dụ, cô đại khái rõ ràng, đầu sỏ hắc đạo Đông Nam Á, thế lực khổng lồ ở nhiều quốc gia Việt Nam, Lào, Cam-Pu-Chia, thân phận tôn sùng, thậm chí có lực lượng vũ trang tư nhân của mình.

Cha Bạch Tử Dụ là Bạch Đào, Bạch Đào những năm gần đây điệu thấp dị thường, nhưng phát triển chưa từng gián đoạn, bối cảnh của ông ta Mạc Tử Hàm cũng đã nghe, nghe nói là con một hào phú trong nước, xem ra bây giờ cũng không có gì là lạ cả.

Bạch Tử Chấn và Bạch Tử Dụ là anh em họ, người trước tuổi còn trẻ ngồi vào vị trí này, nếu nói phía sau không có bối cảnh hiển hách, sẽ chẳng có ai tin được.

Chỉ là hiện tai xem ra, tựa hồ quan hệ giữa hai anh em họ không hòa thuận, Bạch Tử Chấn có ý lật đổ Hoàng Bột Nam, mà Bạch Tử Dụ có quan hệ chặt chẽ với người này, hơn nữa hôm qua nhìn thấy thần sắc Thẩm Đồng Vân khi nhìn thấy Bạch Tử Dụ, tựa hồ Bạch Tử Dụ đến đây là ngoài dự liệu của bà ta.

Đêm qua ám sát, liệu có phải là thị trưởng Bạch Tử Chấn gây ra không?

“Chuyện bên chỗ bác ba cháu không cần quan tâm, thị trưởng Bạch đã phái người bảo hộ rồi, chính cháu cẩn thận một chút.” Thẩm Đồng Vân nói xong, thấy Mạc Mộng Dao sắc mặt không tốt đi xuống xe, vội vàng cười nói, “Tử Hàm à, về nhà sớm đi, thím đi trước đây.”

Mạc Tử Hàm nhẹ nhàng vuốt cằm, quan tâm? Cô đương nhiên sẽ không quan tâm Mạc Quân Nghĩa.

“Đi thôi Tử Hàm, ba mình đến rồi.” Tần Tiểu Du tiến lên vịn cánh tay Mạc Tử Hàm, chỉ chỉ vào chiếc xe hơi màu đen phía trước.

Tần Vạn Siêu đã đứng ở bên cạnh xe mỉm cười nhìn hai người.

Thật tình, dưới gốc cây đại thụ ở cổng trường, Mai Tư Trúc và Tống Xuân đang không nói được một lời nhìn mấy người rời đi.

Sau khi Mạc Tử Hàm lên xe, Tống Xuân quay đầu nói Mai Tư Trúc, “Buổi tối tám giờ, mình ở chỗ này chờ bạn? Liệu nó có tới không?”

Mai Tư Trúc gật đầu, cười lạnh nói, “Tiểu hồ ly lẳng lơ, bạn thấy thế nào?”

Tống Xuân cắn môi gật đầu, hai người chia đường rời đi.

Mạc Tử Hàm ngồi trong xe riêng của Tần Vạn Siêu, hàng ghế làm bằng da thật ngồi rất thoải mái, nhìn chất lượng này, có thể thấy được Tần Vạn Siêu rất biết hưởng thụ.

“Tử Hàm à, chú cảm ơn cháu nhiều lắm, nếu không có cháu, Tiểu Du xảy ra chuyện gì, chú không biết sống thế nào!” Tần Vạn Siêu nhìn Mạc Tử Hàm qua gương chiếu hậu, cảm thán nói.

Mạc Tử Hàm mỉm cười, thanh âm hơi thấp, “Chú khách khí rồi, Tiểu Du là bạn của cháu, đây là việc cháu nên làm thôi.”

Tần Vạn Siêu nhất thời cảm thấy vô cùng vui mừng, “Tiểu Du có được người bạn như cháu đúng là phúc của nó. Không ngờ cháu còn nhỏ mà thân thủ rất giỏi, lúc nhỏ từng bái sư học nghệ rồi à?”

“Khi còn bé cháu có học một ít quyền cước từ bác ba cháu.” Mạc Tử Hàm tùy ý nói.

Tần Vạn Siêu gật đầu, “Quản lý công ty chú có đứa con trai, nghe nói cũng học nghệ từ bé, không biết bái môn nào, luyện cái tên là Thiết Bố Sam, trước kia chú còn không tin, bây giờ không thể không tin! Thật sự là sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân!”

Mạc Tử Hàm nhất thời cười nhẹ ra tiếng, lắc đầu không nói.

Tần Tiểu Du nhìn sườn mặt Mạc Tử Hàm, nhấp mím môi, cô rõ ràng cảm giác được Tử Hàm biến hóa, cô trở nên rất khác thường, cả người đều thay đổi, vô luận là ngữ khí, khí chất, thần thái.

Nếu không phải tướng mạo cô không thể nhận sai, thậm chí cô còn cho rằng người trước mắt không phải Tử Hàm.

Mạc Tử Hàm tựa hồ cảm giác được ánh mắt Tần Tiểu Du, quay đầu nhìn cô ấy, người sau sửng sốt, theo bản năng định thu hồi ánh mắt, lại không biết tại sao dừng một chút, lập tức triển khai một nụ cười với Mạc Tử Hàm.

Mạc Tử Hàm nhìn cô, chậm rãi vểnh khóe môi. Cô nghĩ, có lẽ chỉ có tuổi này của các cô mới không pha tạp cái gì vào tình hữu nghị.

Cúi đầu nhìn cánh tay cánh chân bé nhỏ của mình, Mạc Tử Hàm cười khổ một tiếng, thật là không thể tin nổi, mình thế nhưng lại được trọng sinh một lần.

Bây giờ cách cái chết của cô chưa tới hai tuần lễ, tài sản bên ngoài của cô nhất định sẽ bị tổ chức thu hồi lại, nhưng trong bóng tối cô vẫn chuẩn bị đường lui cho mình.

Tỷ như biên lai tiền gửi ở ngân hàng Hoa Kỳ, đã bị cô giấu bên trong tường kép toilet của khách sạn ở San Francisco.

Tỷ như vài món đồ cổ lâu năm, đều là những thứ khi cô làm nhiệm vụ ‘tiện tay bắt trộm dê’ giấu đi, nếu có cơ hội lấy tới, chính là kiếp sau áo cơm không lo.

Tỷ như…

Tóm lại chỉ cần cô không chết, mà thay đổi thân phận, vậy thì đúng là trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá bơi rồi.

Đợi đến khi thời cơ thành thục, cô tin tưởng, người không nên ở thế giới này, một người cũng không chạy thoát. Hiện tại mình còn quá mức nhỏ yếu, vậy thì để bọn họ nghỉ ngơi vài năm.

(còn nữa…)