Đắc Kỷ

Chương 22: Tiếc rằng tiên tử khuynh thành (4)




Edit: Hiên Viên Linh

Dường như lúc này Đắc Kỷ mới chú ý tới Khúc Linh Nhi đang nằm trên giường đá, lông mày nhíu lại, nhìn về phía Vân Linh: "Sư tôn, không biết vị cô nương này là..."

Trong lòng Khúc Linh Nhi khẽ động, nhưng vẫn nhắm hai mắt như cũ, chợt nghe Vân Linh nói: "Khí tức quanh thân người này đục ngầu, có dấu hiệu nhập ma, không cần để ý đến nàng ta, chúng ta đi thôi."

Đắc Kỷ lườm Khúc Linh Nhi đang hấp hối một cái, cặp lông mày trên khuôn mặt lãnh diễm cau lại, do dự nói: "Gặp nhau luôn luôn là do duyên phận, Sư tôn, đều là người trong chính đạo, không bằng cứu nàng một lần?"

Nghe đệ tử cầu tình, Vân Linh không nói gì, đưa tay ra, một vầng sáng đánh vào trên người Khúc Linh Nhi, lại lấy ra một chai đan dược ném xuống bên người nàng, lập tức giống như đã hoàn thành một nhiệm vụ, nhìn Đắc Kỷ một chút, đôi mắt phượng hẹp dài mà lại trong suốt dường như có thể nhìn thấu đáy lòng người khác.

"Ba canh giờ sau, nàng sẽ tỉnh lại, đến lúc đó ăn mấy viên Hồi Nguyên Đan, nàng ta có thể chống đỡ trở lại Tông Môn, chúng ta đi thôi?"

Một câu "Chúng ta đi thôi" này Vân Linh đã nói hai lần, Đắc Kỷ biết rõ ý của hắn là đã rất muốn rời khỏi nơi này, Vân Linh đã hơn ngàn năm tuổi, số lần rời Côn Lôn Tiên Tông thật sự rất ít, mà chính hắn cũng không để ý.

Đắc Kỷ biết rõ cho dù lần này bọn họ đẩy được vị yêu nữ cô nương này đi, thì nàng ta vẫn sẽ đuổi theo, vì vậy cũng không khuyên nữa, mím môi cười cười, đi lùi lại phía sau cách Vân Linh một bước chân, ra khỏi Giếng Sinh Ly.

Khi Vân Linh rơi vào chỗ bí cảnh này đã hái được Cửu Huyền Băng Liên sinh trưởng bên trong, khoảng chừng ba cây, tất cả đều đã nở rộ ở trong hộp ngọc tùy thân của hắn, Thiên tài địa bảo dạng này nếu trực tiếp dùng khó tránh khỏi có chút ít lãng phí, cho nên sau khi trở lại Tông Môn cần thượng báo cho Đan Đường, để Đan Đường luyện chế ra Cửu Huyền Băng Liên đan có thêm nhiều người sẽ được dùng.d!3nd@nl3quy/d0n Đương nhiên, dựa theo lệ cũ, sau khi đan dược được luyện chế ra, Đan Đường sẽ thu ba phần mười số lượng làm phí tổn luyện đan.

Đắc Kỷ lại vội vã lên đường trong lúc bị thương, nên không thể tự mình ngự kiếm khí, thuyền hoa lại đang dừng ở Trung Vực, trong tay Vân Linh lúc này tạm thời không có pháp khí gì có thể dùng để bay trên không, hắn nhíu mày, cuối cùng vẫn là kéo thắt lưng đệ tử qua, mang nàng bay lên trên không.

Đại Thừa Tu giả dùng hết tốc lực bay trên không tốc độ thật sự là rất nhanh, nhất thời Đắc Kỷ có chút lo lắng vị yêu nữ cô nương kia sẽ không theo kịp, có điều hiển nhiên nàng lo lắng là uổng phí, nàng biết đi truyền tống trận, đương nhiên Khúc Linh Nhi cũng biết rõ, chỉ mất ba ngày đã đuổi theo tới nơi.

Lúc đó Vân Linh căn bản không có chú ý tới tiếng gọi ầm ĩ vừa mừng vừa sợ sau lưng, mấy ngày bay trên không, sắc mặt đệ tử càng ngày càng yếu ớt, đã dùng một gốc cây Cửu Huyền Băng Liên, nhưng trực tiếp hấp thu khó có thể đưa đến hiệu quả lớn nhất, linh lực của hắn lại không thể giữ nó lâu, sợ sẽ tổn hại kinh mạch của nàng, cho nên hắn cũng không cần cái gì thuyền hoa, toàn tâm toàn ý dùng hết tốc lực bay trên không, muốn sớm ngày quay về Côn Lôn Tiên Tông.

Khúc Linh Nhi xuất hiện vào lúc này chắc chắn sẽ khiến người ta chán ghét, trên khuôn mặt luôn luôn không có biểu cảm gì như trích tiên của Vân Linh cũng hiện lên một chút không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Tạ cũng đã tạ ơn, ngươi có thể đi đi."

Khúc Linh Nhi cũng không phải là người thích khoe khoang mỹ mạo, nhưng lại vô cùng hiểu rõ lực hấp dẫn của chính mình đối với những nam tu kia, Đạo Tâm Chủng Ma huyền ảo ở chỗ giới hạn giữa ma và đạo rất mơ hồ, nàng thánh khiết sánh ngang tiên tử, cũng có thể xinh đẹp giống như ma mị, cho dù biết rõ nàng căn cốt bất chính, vì nàng mà những tu sĩ người trước ngã xuống, người sau tiến lên cũng lấp đầy đường xuống suối vàng, không thể không nói, cho dù người trước mắt là Đại Thừa Lão Tổ, nàng cũng mơ hồ có chút không vui.

"Tiền bối có ân cứu mạng, làm sao có thể dùng một câu cảm tạ là có thể đền đáp, ta là Chu Linh Nhi, đệ tử của Thanh Tiêu Ngọc Vũ Lâu, gia sư là Phất Hiểu thánh thủ Hướng Cẩm Nguyên..." Khúc Linh Nhi nói tra thân phận của nàng ở chính đạo, lập tức chân thành bái lạy, hơi nâng mắt lên liền nhìn thấy nữ tử sắc mặt tái nhợt trong lòng Vân Linh.

Nói là nhất thời nảy ra ý tưởng, nhưng lấy tính cách cẩn thận của Khúc Linh Nhi, trước khi động thủ vẫn phải điều tra Vân Linh một phen thật kỹ, trong đó đương nhiên cũng có cả đệ tử của hắn, tiên tử đệ nhất chính đạo- Nghiêm Sương, trong Lục Đạo Ma Môn Khúc Linh Nhi mặc dù được tôn xưng một tiếng Thánh nữ, nhưng cũng biết rõ xưng hô của ngoại nhân đối với mình. Một bên là tiên tử chính đạo, một bên là Ma Môn yêu nữ, nàng tự nhiên sẽ chú ý đến Nghiêm Sương nhiều hơn vài phần, nhưng dung mạo trên Ngọc Giản sao có thể so được chân nhân ở trước mặt, chỉ hơi đánh giá, cho dù Khúc Linh Nhi có tự tin cỡ nào, cũng không khỏi âm thầm kinh hãi.

Chỉ luận dung mạo, Nghiêm Sương có thể so với Bao Tự, Việt Cơ, nhưng đẹp thì đẹp thật, lại là băng điêu mỹ nhân, hàn khí quanh thân, lãnh ý tràn ngập, lợi hại đến mức người khác chỉ nhìn nhiều hơn vài cái cũng không dám, hiện giờ Đắc Kỷ mặc dù không có làm chuyện gì khác người, thế nhưng chỉ lấy ba phần lãnh ý bẩm sinh, cũng có thể để lộ ra vẻ mỹ mạo, khiến người ta hoa mắt mê mẩn, không biết người ở nơi nào.

Ánh mắt của Khúc Linh Nhi dừng lại ở tay đang đỡ eo Đắc Kỷ của Vân Linh, trong một khắc con mắt híp lại, trong nội tâm nhịn không được cười lạnh, nàng còn nghĩ Vân Linh tiên tôn là người vô cùng thanh cao, hóa ra cũng giống như những lão tổ Ma Môn kia, dieễnd*daànn/le%êquyú#doônn cũng không biết tiên tử chính đạo trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất trần này, ban đêm hầu hạ hắn như thế nào? Nàng vốn đem nữ tử đó là một đối thủ ngang tài ngang sức với nàng, không ngờ cũng là loại dựa vào trên thân thể để đi lên.

Chỉ trong chớp mắt muôn vàn ý niệm hiện ra trong đầu trong đầu, trong nội tâm Khúc Linh Nhi nhận định Vân Linh là một ngụy quân tử, trên mặt lại mang ra vài phần quyến rũ, giọng nói mềm mại uyển chuyển, tiếp tục nói: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, chỉ cầu tiền bối lưu lại tính danh, sau này ta sẽ báo đáp thật tốt."

Lông mày của Vân Linh nhăn lên, lạnh lùng nói: "Ngươi có thể đi được rồi."

Đắc Kỷ biết rõ một câu nói, Vân Linh tối đa nói hai lần, nhưng nàng còn muốn cùng yêu nữ cô nương này vui đùa một chút, sắc mặt hơi đổi, nhẹ giọng nói: "Sư tôn, người ta cũng là thành tâm đến nói lời cảm tạ, người đừng như vậy."

Thật ra lời nói này của nàng có chút đi quá giới hạn, ngày thường Nghiêm Sương đối với Vân Linh vô cùng tôn kính, sẽ nói không nói những lời như vậy, nhưng kinh nghiệm tiếp xúc với người khác của Vân Linh không nhiều, nghe lời này, không chỉ không phát giác trong lời nói của Đắc Kỷ có chút đi quá giới hạn, mà ngược lại có một cảm giác kỳ quái tràn ra trong lòng, dường như... Có chút ngọt ngào.

Mà rơi vào trong lỗ tai của Khúc Linh Nhi, lại là đang cảnh cáo thị uy, nàng càng cảm thấy ghê tởm với quan hệ thầy trò xấu xa này, đồng thời lại có lòng tin đối với hành động của chính mình, không sợ nam nhân yêu sắc đẹp, chỉ sợ nam nhân không háo sắc, Nghiêm Sương cho dù xinh đẹp hơn nữa, chơi đùa nhiều năm như vậy, Vân Linh tiên tôn sẽ không ngán sao?

"Tiền bối..." Ánh mắt của Khúc Linh Nhi vẫn quyến rũ động lòng người như cũ, nhưng Vân Linh lại giống như phát giác được điều gì, lông mày nhíu lại càng chặt, chỉ nghe Đắc Kỷ  nói, không có nói thêm cái gì nữa.

Đắc Kỷ giống như bất đắc dĩ nói với Khúc Linh Nhi: "Cô nương, gia sư là Vân Linh, tại hạ là Nghiêm Sương, ngươi nếu là muốn tìm, hướng Nam Vực đi đến Côn Lôn Tiên Tông, đến trước sơn môn thông báo một tiếng, là có thể đi thẳng vào Lạc Anh Phong."

Khúc Linh Nhi trừng to mắt, làm làm ra một bộ dáng kinh ngạc thần sắc sùng kính, nhưng Vân Linh đã vô cùng không kiên nhẫn, Đắc Kỷ chỉ nosu vài câu, sắc mặt lại yếu ớt hơn rất nhiều so với vừa rồi, nội thương không thể kéo dài, rất dễ trở thành nội chứng, không biết phải dưỡng bao lâu mới có thể khôi phục.

Vân Linh đưa tay cho Khúc Linh Nhi một tấm ngọc phù, lạnh giọng nói: "Giữ ngọc phù của ta, có thể đến Lạc Anh Phong, đừng dây dưa ở đây nữa."

Tiếng nói vừa dứt, lập tức ôm lấy Đắc Kỷ phi không mà đi, lúc này đúng là lúc sắp hoàng hôn, từng rặng mây đỏ đầy trời, hai bóng lưng gần như chồng lên nhau đi xa về hướng về trời chiều, đẹp giống như là một bức họa, nhưng sắc mặt Khúc Linh Nhi lại thoắt xanh thoắt trắng, nhấc chân hung hăng giẫm lên kiếm đang phi vài cái.

Nhưng ánh mắt rơi xuống trên ngọc phù trong tay, sắc mặt nàng chậm rãi khá hơn, nhìn bóng lưng đã đi xa, vuốt ve tóc đen rủ xuống bên tai, trong mắt tràn đầy dã tâm.

Tựa ở trong lòng Vân Linh, Đắc Kỷ tựa như có cảm giác, môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, Vân Linh không biết rõ vì sao nàng lại cười, dường như từ sau khi tấn cấp, đệ tử cũng cởi mở hơn so với trước kia, hắn cũng không để ý, chỉ nói: "Sau này gặp lại người kia, cũng không cần để ý, bộ dáng rõ ràng sắp nhập ma, tất nhiên rắp tâm sẽ bất chính."

Đắc Kỷ lại tựa như nhớ ra cái gì đó, die,ênd%anl^equ_ydonn dừng một chút, nói: "Ma- đạo phân biệt vốn chỉ ở công pháp, sau này mới phân biệt thành chính- tà, Sư Tôn, nếu vì chính đạo mà nhập ma, có phải là rắp tâm bất chính không?"

Vân Linh dường như cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, lông mày cau lại trong chốc lát, nói: "Nếu có một ngày chính đạo cần con hoặc ta nhập ma để bảo vệ, vậy chính tức là ma, ma tức là chính, ngày trước giới hạn phân không rõ, con người sinh tồn trong thế gian mờ mịt này, chỉ cầu không thẹn với lương tâm là được."

Câu trả lời của Vân Linh có chút hơi ngoài ý muốn của Đắc Kỷ, đó không phải là thuyết pháp chủ yếu của tu tiên giới, nhưng lại có vài phần đạo lý, không trách được hắn có thể dạy được đệ tử như Nghiêm Sương, chắc hẳn từ khi Nghiêm Sương được sinh ra đến khi chết đi, đều không thẹn với lương tâm, nàng chịu phục dạng nữ tử như Nghiêm Sương, nhưng vĩnh viễn sẽ không trở thành nàng ấy.

"Nhưng người vừa nãy khí tức quanh thân đục ngầu, căn cốt mặc dù tốt, cảnh giới lại bạc nhược yếu kém, lại thêm nói năng úp mở, ánh mắt bỉ ổi, mơ hồ có dấu hiệu nhập ma, hẳn là cố gắng học thật nhanh, kiểu đồ đệ đầu cơ trục lợi, vi sư không cho con tiếp xúc với nàng ấy, đây là vì muốn tốt cho con." Vân Linh chuyển đề tài, nghiêm mặt nói.

Hắn cũng không thích nói xấu ở sau lưng người khác, chỉ là phát giác đệ tử luôn luôn hành xử lưu loát nhà mình ở phương diện giao thiệp có chút mơ hồ, người kia hiển nhiên không phải là loại người dễ chọc, hắn sợ sau này nàng phải chịu thua thiệt, mới mở miệng nhắc nhở.

Đắc Kỷ nghe Vân Linh hình dung, nhớ tới bộ dáng dễ thương vừa rồi của Khúc Linh Nhi, sắc mặt cũng có chút cổ quái, mặc dù trong mắt nàng bộ dáng xinh đẹp dễ thương kia chỉ là trò trẻ con, nhưng cũng có thể được coi là mỹ nhân, Vân Linh lại hình dung giống như một lão nhân bỉ ổi không bằng.

Vân Linh lại không có một chút ý đùa dỡn, hắn rất ít tiếp xúc với người khác, lượng từ ngữ cũng không nhiều, xưa nay nghe nhiều nhất chính là Chưởng Giáo mắng chửi người khác, mà Tông lại giống như hòa thượng tông vậy chín nam tu mới có một nữ tu, vì thế Chưởng Giáo mắng nhiều nhất chính là nam đệ tử.

Đắc Kỷ lại nhớ tới chuyện lúc trước, kỳ quái nói: "Sư tôn đã chướng mắt vị cô nương kia như vậy, vì sao lại cho nàng ngọc phù, còn để cho nàng có thể đi thẳng vào Lạc Anh Phong?"

Vân Linh nhướn mày, kinh ngạc nói: "Con cũng đi theo Vân Thanh Sư đệ học bùa vài năm, như thế nào không nhìn ra đó là một tấm Thanh Tâm Phù cấp thấp, cũng không có một chút linh lực nào của vi sư sao?" (-_-!!!)

Đắc Kỷ: "..." Không, ta chỉ là không nghĩ tới Sư tôn ngươi lại là dạng này, hơn nữa phỏng chừng vị yêu nữ cô nương kia cũng không nghĩ tới, thế gian vậy mà lại có thể có loại vô liêm sỉ đến vậy sao.