Đại Biến Thiên Nhai Chung Bất Hoàn

Chương 6




Lúc chờ lên thuyền, một xe ba ngựa nhất tề đứng ở bến Hán Thủy. Con thuyền đang đợi ở bến, vài người tắm rửa thay y phục một chút, trừ hai cái rương mạ vàng của Cố Uyển Tình ra thì cũng không có gì phiền hà đáng nói cả. Thuyền nhỏ rương to, chèn ép đến nỗi người lái thuyền cũng phải cau mày, nghĩ thầm, cô nương nhà ai xuất giá, phải mang theo cả đống đồ đạc, thật khổ!

Mũi thuyền rẽ sóng xuôi theo dòng sông, chỉ cần hai ba ngày này không có chuyện gì xảy ra thì có thể đến Dương Châu nhanh thôi. Nhưng thuyền vừa đi được mười dặm, Thích Thiếu Thương đã phát hiện trên bờ có người theo dõi.

“Tích Triều,” Thích Thiếu Thương không hề khách khí, gọi thẳng tên y, “Phía trước là nhánh sông khá quanh co khúc khuỷu.” Thích Thiếu Thương chỉ nói bóng nói gió, nhưng Cố Tích Triều ngay lập tức hiểu được, y khoanh tay đứng ở đầu thuyền, gió thổi tà thanh sam tung bay, “Trên bờ tổng cộng có ba tốp hai mươi bốn người, võ công không quá lợi hại, nhưng có thể biết bơi.”

“Các ngươi ai có thể xuống nước?” Hách Liên Xuân Thủy chêm vào một câu, “Ta nói trước, ta bơi rất tệ đó.”

Cố Tích Triều đang bắt đầu nhìn quanh thuyền, nghĩ cách đối phó nếu đáy thuyền bị đục, nghe Hách Liên Xuân Thủy nói vậy, nhíu mày, “Miễn cưỡng cũng có thể, không chết đuối được.”

Nghe khẩu khí của Cố Tích Triều, muốn y xuống nước lại mang theo một người nữa, chắc chắn không được, Thích Thiếu Thương cũng bắt đầu nhíu mày, “Ta có thể bơi, mang theo một người cũng được, nhưng không biết Hồng Lệ và Uyển Tình cô nương thế nào?”

Cố Tích Triều cười khổ, “Uyển Tình không biết võ công, xuống nước không được, còn võ lâm đệ nhất mỹ nữ của ngươi, ngươi tự đi hỏi nàng đi.”

“Vậy bỏ thuyền không khả thi, mấy người chúng ta phải bảo vệ thuyền.” Thích Thiếu Thương thở dài, “Tích Triều thủ ở đầu thuyền, Tiểu Yêu thủ ở đuôi thuyền, Hồng Lệ bảo hộ Uyển Tình cô nương, ta và lão Bát xuống nước hộ thuyền, mọi người phải cẩn thận.”

“Lão Bát, xuống nước!” Thích Thiếu Thương trầm giọng quát khẽ, khúc quanh sắp tới, phía trước đã có thể nhìn rõ người ngựa dàn trên hai mé sông. Lúc hắn vừa quát, hàng loạt trường tiễn châm lửa xé gió lao tới.

Cố Tích Triều dùng sức làm căng buồm lên để chắn. Buồm vừa to vừa dày, nội lực của y xuyên qua buồm, kình phong chấn động, trường tiễn đâm vào đều rơi xuống sông. Ngăn được loạt tiễn vừa rồi, Cố Tích Triều lại thoáng nhìn thấy trong nước có bóng đen, quả nhiên là có người đến đục thuyền, xem ra có lẽ hơn mười người, Thích Thiếu Thương làm sao ngăn nổi từng ấy tên đây? Cố Tích Triều trầm mặc không lên tiếng, nhưng trong lòng đã bắt đầu có chút loạn, đăm đăm chú ý động tĩnh trên mặt nước.

Hách Liên Xuân Thủy ở đuôi thuyền chiến đấu kịch liệt. Khi trường tiễn phóng ra, có hai người men theo bờ biển thừa dịp xông lên chiếm thuyền. Võ công không kém, nhưng so với Hách Liên Xuân Thủy vẫn còn cách quá xa, tiếp hai mươi chiêu thắng bại đã phân. Trong mạn thuyền, Tức Hồng Lệ nắm chặt Thương Tâm Tiểu Tiễn trong tay, liên tục nhìn ra ngoài. Cố Uyển Tình ngồi trên giường lại trấn định phi thường, khóe môi vẫn mỉm cười, giống như đang ngồi trong trà thất đạm nhiên thưởng trà vậy.

“Soạt” một tiếng, Thích Thiếu Thương trồi lên mặt sông. Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, dù có là Cửu Hiện Thần Long thì hô hấp cũng đã bắt đầu đứt đoạn gấp gáp, hắn bơi đến bên mép thuyền nơi Cố Tích Triều đang trấn, nói: “Không được, quá nhiều người, bây giờ chúng ta nên làm gì?” Lúc này thuyền cách bãi cát đã rất gần, người ngựa trên đó lúc nào cũng có thể nhất loạt xông lên, tình hình nhất định không xong.

Đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc ấy, Cố Uyển Tình đột nhiên xuất hiện ở đầu thuyền, khẽ cười nói: “Các vị ca ca tỷ tỷ, thúc thúc thẩm thẩm, thật xin lỗi, mạng của chúng ta không thể cứ giao cho các người như vậy được.” Theo tiếng cười yếu đuối kia, trên bầu trời chợt lóe ngân quang, người trên bờ cát la “A” một tiếng, mọi người trên thuyền nhìn theo —— những kẻ đang có ý đồ lên cướp thuyền kia đều rơi xuống. Thích Thiếu Thương giương mắt nhìn kỹ, trên người những kẻ đó có tia sáng lấp lóe, là ngân châm.

Huynh đệ của mình đột nhiên bị tập kích, khiến những kẻ khác trên bờ cát ngẩn ngơ. Con thuyền đang lâm vào nguy hiểm, tình thế bỗng nhiên lại đảo ngược.

Trên thuyền, mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng lập tức nhìn sang Cố Uyển Tình mảnh mai yểu điệu, Tức Hồng Lệ nói: “Xem ra Cố phu nhân không cần ta bảo hộ. Nhưng mà vì sao tới giờ nàng mới ra tay?”

Cố Uyển Tình ung dung mỉm cười, giơ hai tay lên, năm ngón tay mảnh khảnh mở ra, dưới ánh mặt trời, trong móng tay ngân quang chết chóc quỷ dị lóe lên. Thích Thiếu Thương liếc mắt một cái lập tức nhận ra, “A” một tiếng, “Bách Quỷ Tang Hồn!”

Cố Uyển Tình nhướng nhướng mày, vẻ mặt thập phần khoái chí, “A, Thích đại hiệp nhãn lực thật cao cường, đích thực là Bách Quỷ Tang Hồn đấy.”

Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều hai mặt nhìn nhau. “Bách Quỷ Tang Hồn” là ky hoàng ám khí mấy chục năm trước trong truyền thuyết. Ám khí kia được chế tác vô cùng tinh xảo, bám vào phía trên móng tay. Hàn Ngọc Sở chế móng tay giả có thể giấu được ba mươi mai ngân châm. Nghe đồn “Bách Quỷ Tang Hồn” lợi hại ở chỗ, trong châm có chứa kịch độc, nếu phối hợp với thủ pháp phóng châm bí truyền, không ai có thể đề phòng.

“Bạch Sầu Phi cho muội thứ đồ chơi này, chắc hắn cũng đã dạy cho muội thủ pháp bí truyền rồi?” Cố Tích Triều nắm lấy tay Cố Uyển Tình nhìn chăm chú, “Lúc sử dụng châm, chính mình có bị thương không? Uyển Tình, sau này ngàn vạn lần đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy.”

Thích Thiếu Thương thấy Cố Tích Triều ngoài an nguy của Cố Uyển Tình ra không để ý đến ai khác, trong lòng bỗng có cảm giác buồn bực. Bản thân hắn trong lòng y, có lẽ vĩnh viễn cũng không thể so với thê tử của y, bất luận là Phó Vãn Tình hay Cố Uyển Tình đi chăng nữa.

Tức Hồng Lệ lại luôn nhìn Thích Thiếu Thương, thần sắc buồn bã thất vọng của hắn khiến nàng cảm nhận được chính mình đã vĩnh viễn mất đi nam tử vì nàng mà rời Lôi gia trang. Lúc nàng đang xuất thần, bên tai truyền đến thanh âm của Hách Liên Xuân Thủy: “Hồng Lệ, có một số việc không thể cưỡng cầu, bất luận thế nào, ta đều không hy vọng nàng sẽ bị thương tổn.” Tức Hồng Lệ tùy tiện gật đầu, nhưng trong lòng nàng lại rối bời vì những lời này của Hách Liên Xuân Thủy, Hách Liên dường như có ý gì đó.

“Tích Triều! Phía trước… Phía trước có thuyền muốn va vào chúng ta!” Không muốn nhìn đến Cố Tích Triều và Uyển Tình nùng tình mật ý, Thích Thiếu Thương quay đầu, đột nhiên biến sắc nhìn về phía đầu thuyền, “Là một chiếc thuyền lớn, đang núp sau bụi cỏ lau ven sông, xem ra đã sớm mưu tính trước.”

“Bên trái cũng có.” Cố Tích Triều đứng ở mép thuyền nhìn qua, “Ước chừng là khoái thuyền cỡ trung, có thể đạt đến tốc độ kinh người, thân thuyền hẹp dài rẽ nước rất nhanh.”

“Sao có thể như vậy,” Mục Cưu Bình chỉ chỉ phía sau đuôi thuyền cách đó không xa, “Chỗ đó có một đoàn gì đó màu đen, không phải cũng là thuyền chứ?”

Hách Liên Xuân Thủy cười cười chỉ bên phải, “Ta rất muốn lừa người gạt mình, nhưng bên kia cũng có một con thuyền.”

Phe ta đang bị địch bao vây tứ phía, mép thuyền bị ép kêu “răng rắc”, boong thuyền lay động kịch liệt. Cố Tích Triều đang đứng bên mép thuyền, nước sông ào ào dậy sóng, một bên tay áo y ướt sũng rồi.

“Ai da, thực xin lỗi.” Con thuyền đang ép mép thuyền của bọn họ, chính là khoái thuyền hẹp dài mà Cố Tích Triều đã nhìn thấy. Ánh lửa chợt lóe, bốn chiến thuyền bao vây thuyền bọn họ ở chính giữa, trên chiến thuyền kia, một tiểu cô nương đáng yêu đứng hiên ngang nói, “Như Cơ phu nhân, ca ca có hai má lúm đồng tiền kia chính là Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương?”

Một người vén tấm màn ở khoang thuyền, trong tay phe phẩy quạt tròn bằng vải mỏng, y phục thướt tha chạm đất đi ra, “Tiễn Kiếm, sáng sớm ta đã dạy ngươi, lớn hơn ngươi năm tuổi phải gọi thúc thúc mà. Cửu Hiện Thần Long danh chấn giang hồ, ngươi gọi ca ca cái gì, phải gọi thúc thúc.”

Tiểu cô nương gật gật đầu, “Ta biết rồi, Cửu Hiện Thần Long gọi thúc thúc, còn ca ca thật xinh đẹp bên cạnh,” nàng chỉ chỉ Cố Tích Triều đứng trên mép thuyền, “Gọi là ca ca, đúng không?”

Hách Liên Xuân Thủy cười nghẹn, nghĩ thầm hai nữ nhân này nói chuyện thực ác, từng chữ từng chữ khoan vào đầu người khác giống hệt Cố Tích Triều. Gọi Thích Thiếu Thương là thúc thúc, lại gọi Cố Tích Triều là ca ca, không biết Thích Thiếu Thương đã giận đến đầu bốc khói chưa?!

“Không sai, Tiễn Kiếm cuối cùng cũng nhớ rồi.” Nữ tử một thân váy dài đỏ rực như lưa, tay áo lớn kỳ lạ, bả vai nhỏ nhắn gầy yếu, làn da trên xương quai xanh non mịn. Ánh lửa thấp thoáng trên thuyền rọi lên gương mặt đẹp đến kỳ dị, da thịt trắng nõn trơn mềm của nàng, dung mạo diễm lệ như thủy tiên nhiễm huyết, so với võ lâm đệ nhất mỹ nữ Tức Hồng Lệ nếu không ngang ngửa thì chắc chắn cũng phải hơn một bậc.

“Các vị đại ca đại tỷ, hôm nay các ngươi chỉ cần giết chết một người trên thuyền, Như Cơ phu nhân sẽ giải độc cho các ngươi, từ nay về sau các ngươi có thể qua lại với chúng ta. Đây là cơ hội ngàn năm có một, các ngươi cần phải cố gắng hết sức a.” Tiểu cô nương tên Tiễn Kiếm ngồi trên đầu thuyền, vỗ tay, cười hì hì nói.

Như Cơ phu nhân cắn môi mỉm cười, mọi người đều sững sờ. Một nụ cười yên nhiên khuynh quốc khuynh thành, có thể khiến anh hùng cúi đầu, biến thần giữ của thành kẻ nghèo hèn, có thể đem chuyện thị phi đổi trắng thay đen, mỹ nhân thác loạn. Thích Thiếu Thương cảm khái, hắn đến bây giờ vẫn chưa từng thấy qua người nào đẹp hơn vị phu nhân này, chỉ là nụ cười của nàng sao lại quá quen thuộc, dường như hắn đã gặp ở nơi nào rồi.

“Thích Thiếu Thương, xem ra chúng ta cần phải cướp thuyền.” Hách Liên Xuân Thủy đứng bên cạnh Thích Thiếu Thương, truyền âm nói, “Nơi này không nên ở lâu, chúng ta chia làm hai đường, ta và ngươi nếu có một người có thể cướp thuyền phá vây, người còn lại trở về kinh thành báo tin.”

Thích Thiếu Thương gật gật đầu, rồi đột nhiên một tiếng thét dài rung trời vang lên, thanh truyền tứ phương, “Yêu ma càn quấy! Trước hết rút kiếm ra đánh rồi nói sau! Cẩn thận Thích mỗ tổn thương tính mạng của Như Cơ phu nhân, đến lúc đó các ngươi có muốn khóc cũng không kịp!”

Tiếng quát này như châm một thùng thuốc nổ, từ bốn chiến thuyền, vô số thân ảnh nhảy xuống. Ánh đao lóe ra, bóng kiếm bay tán loạn, hai bên từng chiêu ngoan độc xuống tay không chút lưu tình. Trên thuyền hỗn loạn, tiếng chém giết vang xa vài dặm, chỉ có Cố Tích Triều đang che chở cho Cố Uyển Tình vẫn đứng trên thuyền thờ ơ lạnh nhạt.

Như Cơ phu nhân ngồi trên ghế khắc từ gỗ liễu, ung dung lay động quạt tròn, nhìn chiến cuộc trước mặt, thản nhiên như không biết người bên ngoài đang vì nàng mà đổ máu. Đột nhiên, ánh mắt nàng bị thu hút bởi thanh sam thư sinh lạnh lùng đang đứng trên thuyền bên kia. Như Cơ phu nhân nhìn y, cái nhìn mang đầy thâm ý, người bên ngoài đang chém giết, chỉ có y ôm một nữ tử đứng trên thuyền, phong thái rất có vẻ ‘sống chết mặc bay’. Nhìn một hồi, nàng hứng thú nói: “Nếu ngươi muốn xem cuộc vui, qua bên này đi, bên này nhìn rõ hơn.”

Cố Tích Triều khẽ cười, nắm tay Cố Uyển Tình đi qua thuyền Như Cơ phu nhân, kéo ra hai ghế để y cùng Cố Uyển Tình ngồi xuống. Thoạt nhìn tâm tình rất tốt, cười với Như Cơ phu nhân, cùng nhau nhìn chiến cuộc trên con thuyền đối diện.

“Nha đầu kia đang gặp nguy hiểm, ta đoán nàng không đến ba mươi chiêu sau sẽ bị người của ta một đao chém thành hai mảnh.” Như Cơ phu nhân phe phẩy quạt tròn, “Hai người các ngươi không giúp sao? Nếu không ai hỗ trợ, nàng thật sự sẽ chết.”

“Hỗ trợ?” Cố Tích Triều hưng trí dạt dào nhìn chiến cuộc trước mặt, “Cảnh náo nhiệt chỉ nên xem thôi, bản thân lao vào để người khác xem sẽ không hay. Hơn nữa, Thích Thiếu Thương luôn miệng nói cái gì hiệp nghĩa, hắn thà chết, cũng sẽ không để Tức Hồng Lệ bị người chém chết.”

Như Cơ phu nhân cười khẽ, tiếng cười khiến người người hồn xiêu phách lạc, “Sao ta dường như lại nghe thấy có oán niệm a, ngươi không sợ Thích Thiếu Thương bị thương sao?”

Cố Tích Triều lắc lắc đầu, tay chỉ Thích Thiếu Thương đang tựa lưng vào Hách Liên Xuân Thủy mà đứng, “Bọn họ nếu bị thương, không thể trách người khác lợi hại, chỉ có thể tự trách mình kém cỏi. Huống chi, hắn bị ta thiên lý truy sát còn không chết, sao có thể chết ở đây?”

Như Cơ phu nhân liếc y một cái, ánh mắt tràn ngập ý cười, ôn nhu nói: “Thật là một đứa nhỏ kỳ quái.”

“Phu nhân…” Cố Tích Triều đột nhiên nghiêng người lấy quạt tròn của Như Cơ phu nhân che miệng, nói thầm với nàng mấy câu.

Như Cơ phu nhân nghe xong phì cười, cắn môi nói: “Đương nhiên.”

Cố Tích Triều lại tiếp tục dùng quạt che khuất mặt, khẽ nói với nàng.

Như Cơ phu nhân nghĩ nghĩ, gật gật đầu, “Nếu là ta, ta sẽ làm vậy, ngươi sẽ không làm thế?”

Cố Tích Triều tiếp tục ghét tai nàng nói nhỏ.

Như Cơ phu nhân rút quạt về, mỉm cười nhìn Cố Tích Triều, “Ta không tin các ngươi đơn giản như vậy.”

Trên thuyền, Thích Thiếu Thương và Hách Liên xuân thủy đang tựa vào nhau, Thích Thiếu Thương vừa mới đoạt được loan nguyệt đao, Hách Liên Xuân Thủy cũng khó khăn lắm mới một thương đẩy lui kẻ thù. Khóe mắt lướt qua, trầm giọng nói: “Tiểu Yêu, chúng ta nhanh chóng tìm cách phá vòng vây.”

Hách Liên Xuân Thủy chưa kịp trả lời, bất chợt lùi lại, “đang” một tiếng, hắn đỡ nhát kiếm suýt làm võ lâm đệ nhất mỹ nhân Tức Hồng Lệ hương tiêu ngọc vẫn, tiếp theo đẩy Tức Hồng Lệ cho Thích Thiếu Thương phía sau, mới đáp: “Ta nghĩ cách! Ngươi bảo vệ Hồng Lệ.”

Vừa dứt lời, bên mép thuyền lồng lộng một tiếng hét thất thanh, Mục Cưu Bình một người một trường thương đơn độc đối địch, lui về phía sau bị vấp vào binh khí trên mặt đất, trong phút chốc vô vàn đao kiếm bao vây đánh xuống, thoáng nhìn thì chính là thế cục lưỡng bại câu thương. “Lão Bát!” Thích Thiếu Thương rút loan đao vừa đoạt được phóng ra, hắc y nam tử đang vây đánh Mục Cưu Bình bị một đao xuyên tim mà chết. Mục Cư Bình vừa định phản thủ, lại có hai đao một kiếm chém xuống. “Phịch” một tiếng, Mục Cư Bình ngã xuống, lòng bàn tay nứt toác, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.

Đến lúc này, Hách Liên Xuân Thủy vội đoạt kiếm vung lên, ngăn hơn mười người đang vây đánh xung quanh, mới kéo được Mục Cưu Bình về. Thích Thiếu Thương trong mắt tràn đầy lửa giận, bỗng nhiên thét to một tiếng, Nghịch Thủy Hàn kiếm lóe ngân quang lạnh lẽo, lập tức chém chết mười lăm hắc y nhân! Trên thuyền, máu tươi văng khắp nơi, từng khúc chân tay bị chém rơi tung tóe, máu cũng chảy thành dòng trơn trợt. Thích Thiếu Thương một kiếm cướp đi mười lăm mạng, sau khi giết địch ngừng kiếm thở dốc, trên người đẫm máu, không biết có bị thương hay không.

Tiểu cô nương ở thuyền bên trái thản nhiên cười, “Hay cho Thích Thiếu Thương, Cửu Hiện Thần Long quả nhiên danh bất hư truyền.” Lời nói ôn hòa, nhưng roi da uốn quanh như rắn rết xẹt qua chóp mũi y, tỏa ra một mùi hương nhẹ, trên roi có độc!

“Nhiều máu quá.” Như Cơ phu nhân cảm khái, nàng đứng lên, quạt tròn phe phẩy mang theo gió lộng, áo lụa khẽ phấp phới, “Ngươi thật sự không giúp?” Nàng ôn nhu hỏi Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều nhìn Như Cơ phu nhân không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn bầu trời đêm.

Ở thuyền bên kia, Thích Thiếu Thương và Hách Liên Xuân Thủy máu nhuộm đầy người, mồ hôi rịn ra từng giọt. Kẻ thù ùn ùn kéo tới, mà Tức Hồng Lệ và Mục Cưu Bình đều bị thương, hơn nữa, Mục Cưu Bình vết thương không nhẹ. Cứ như vậy, võ công có cao cường đến đâu cũng sẽ kiệt lực. Thuyền liên lục lắc lư, cơ hồ sắp chìm. Cố Tích Triều cư nhiên lại ngồi trên thuyền Như Cơ phu nhân chuyện trò vui vẻ, Thích Thiếu Thương trong lòng phẫn uất phát cuồng, đau xót khôn kể! Nếu vừa rồi Cố Tích Triều ra tay tương trợ, bọn họ sẽ không thê thảm như vậy. Thế nhưng người kia lại xem như sự việc không liên quan đến mình, ung dung thong thả uống trà hàn huyên với kẻ thù. Cố Tích Triều, rốt cuộc ngươi muốn làm gì, vì sao lại đối xử với ta như vậy? Ta tin ngươi hết lần này tới lần khác, nhưng ngươi…

Thích Thiếu Thương khí huyết sôi trào trong lồng ngực, tay nắm Nghịch Thủy Hàn run rẩy từng trận, đột nhiên có tiếng răng rắc dưới chân, boong thuyền đột nhiên vỡ ra. Hắn vốn định nhảy lên, nhưng kẻ thù nhanh tay đâm tới một đao, khiến hắn mất cân bằng ngã xuống nước.

Nước sông tràn vào thuyền, con thuyền của đám người Thích Thiếu Thương bị bao vây tứ phía, cuối cùng đã chìm xuống đáy sông Hán Thủy. Vô số người trên thuyền ngụp lặn trong dòng nước. Thích Thiếu Thương chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Nhiều kẻ tay vẫn cầm kiếm chém giết lung tung trong nước. Hắn dù giỏi bơi lội, nhưng lúc này khí lực đã không còn, chí có thể cố vùng vẫy nổi lên. Đột nhiên trên người cảm thấy đau đớn, không biết kẻ nào ám toán đã đâm hắn một kiếm, tâm trí một mảnh mờ mịt.

“Thích Thiếu Thương!” Trong mơ màng, hắn như nghe thấy Cố Tích Triều gọi tên hắn. Điều này cũng có thể xảy ra sao? Người nọ còn đang ở trên thuyền của địch nhân uống trà hàn huyên, Thích Thiếu Thương hắn lần này rốt cuộc đã chết, người nọ hẳn sẽ rất cao hứng đi!

“Thích Thiếu Thương, ngươi sao rồi? Ngươi cử động một chút cho ta, ta bơi không tốt, cố lắm mới cứu được ngươi, ngươi đừng như vậy có được không?!” Thanh âm người nọ vang lên liên tục bên tai Thích Thiếu Thương, nhưng hắn vẫn không phản ứng, dần dần thanh âm kia thấp thoáng chút lo lắng, bối rối, rồi tràn ngập thương tâm, “Thiếu Thương, Thiếu Thương, ngươi cử động đi. Ngươi bị ta thiên lý truy sát không chết, sao có thể, sao có thể…”

Tích Triều thương tâm? Thích Thiếu Thương hoảng hốt trong tiềm thức cử động chân tay, nhưng thân người vẫn không ngừng chìm xuống. Trên môi hắn bỗng nhiên ấm áp, có một bờ môi như cánh hoa dán chặt lên đó, chậm rãi truyền khí cho hắn. Thích Thiếu Thương thoáng mở mắt, thấy gương mặt Cố Tích Triều gần trong gang tấc, cho dù ở dưới nước cũng có thể thấy nét ửng hồng.

Một đôi tay kéo được Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều lên boong thuyền, Thích Thiếu Thương trước khi hôn mê ngẩng đầu nhìn, trước mắt là hai người, một tiêu sái kiệt ngạo, một tuấn nhã lạnh lùng —— rõ ràng là Phương Ứng Khán và Vô Tình, hai người bọn họ sao lại ở chỗ này?

Thản nhiên nhìn hai người đang hôn mê, Phương Ứng Khán tay nâng cằm Vô Tình, cúi người khẽ nói vào tai y: “Ngươi nói, nếu ta cứu bọn họ, ngươi sẽ đáp ứng ta chuyện kia, còn nhớ không?”

“Lời nói ra rồi ta tất nhớ rõ, “Vô Tình vẻ mặt thường xuyên lạnh lùng, giờ lại ửng hồng, y đẩy tay Phương Ứng Khán ra, “Hiện tại, ngươi gọi người đem hai người bọn họ vào trong, ta muốn xem vết thương của họ.”

Phương Ứng Khán nhìn bóng dáng Vô Tình rời xa, hạ giọng phân phó cho người hầu vài câu, đoạn phe phẩy chiết phiến, vẻ mặt đắc ý đuổi theo Vô Tình.

Đợi người hầu đem Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều vào khoang thuyền, một đôi giày thêu hồng nhạt nhẹ nhàng xuất hiện đúng nơi Phương Ứng Khán đứng ban đầu, sau đó một con chim ưng bay vào vùng trời thăm thẳm.