Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 34: Sương mù sáng sớm (hạ) . .




Thì ra là thế, thật không ngờ có một sự thật ẩn giấu đằng sau cuộc sống bình thường của tôi. Cảm giác mặt đất trước mặt nứt ra một hố sâu thăm thẳm âm u đen tối .

Tĩnh tâm một chút, tôi lặng lẽ xoay người tránh ra không để cho cô ta thấy mặt mình.

Đối với Quan Ứng Thư mà nói, tôi không có một chút oán trách cùng thất vọng, thậm chí lại có chút gì đó áy náy thay cho hắn

Tôi hận không thể bóp chết đứa nhỏ của hắn, đem đầu sỏ gây nên chuyện trừng phạt một phen, hận không thể một đao giải quyết hết mọi chuyện.

Nhưng bản thân Quan Ứng Thư lại đáng thương như vậy, đáng thương đến nỗi làm cho tôi thật quá đau lòng …

Dụ Hà không thương hắn, không thương cùng đứa nhỏ của hắn… Bản thân hắn thật quá đáng thương …

Tôi nhắm mắt tĩnh lặng, thì ra tôi giống hắn, rất dễ để cho người khác dễ động lòng thương với mình

Giữa ban ngày, ánh nắng chói chang một chút làm cho mắt khẽ nheo lại, đưa tay lên che bớt ánh sáng rọi vào, có chút gì đó mất mát trong lòng. Đợi một chút nào, tôi cố gắng để cho trí tưởng tượng của mình dừng lại, chỉ còn một thời gian nữa thôi khi khế ước cùng hắn hết hạn tôi sẽ lại trở về là tôi tự do trong thế giới của tôi. Vì vậy hiện thời hà cớ gì tôi phải xen vào việc của hắn ?

Bia trong siêu thị đang giảm giá xuống một nửa chỉ còn 12 đồng. Loại chuyện trăm năm khó gặp này tôi lại gặp được, thật sự là cuộc đời quá may mắn.

Cuộc sống Trúc Diệp vẫn hướng tới là ở trong biệt thự lớn, uống bia, ăn khoai tây chiên, xem những phim vớ vẩn trên TV, bên người có thêm một con chó trắng lông xù lúc nào cũng cọ cọ bên chân, có thể tùy ý vuốt ve lông nó nữa.

Hiện tại, trừ bỏ con chó trắng lông xù ra thì cuộc sống của tôi chính là thứ cô ấy mơ ước có được.

“Alo ?” Cô trả lời không tập trung.

“Đang làm gì đấy? Đến đây xem phim cùng tớ đi.”

“Đại tiểu thư, tớ nào có thời gian rảnh rỗi làm việc đó, Tiểu Tạp bây giờ tớ còn phải đưa Lý Quân Thành chăm sóc, tớ hiện tại làm việc đến nỗi hai chân không có chạm đất đây !” Tiểu Tạp là con chó Samoyed cô ấy mới nuôi, tên đầy đủ là ”Luôn luôn tẩy sạch không bỏ sót”, là quà tặng trước khi mất của bố cô ấy…

Chỉ nghe thấy tiếng văn kiện va chạm sột soạt: “Hôm nay thứ Bảy nha?”

“Từ nay về sau tớ sẽ không còn biết cuối tuần là cái gì nữa, ngoan nào cậu ngồi yên tự mình chơi đi nhé, tớ phải chuẩn bị nội dung phỏng vấn đã. Đúng rồi, cậu đừng quên hôm nay còn phải đi bệnh viện truyền nước nha.” Tiếp theo dư âm thanh cũng chỉ có “Tút tút tút” .

Thật là không thú vị.

Tôi khó có được một ngày tinh thần hăng hái như hôm nay, liền một lúc uống tới hai lon bia, ngay sau đó liền mất đi ý thức, tỉnh tỉnh mê mê nhưng rất vui vẻ, cuối cùng cũng đánh vỡ được kỷ lục « Ba ngụm đã say » trước kia. Trong TV nam nữ cuối cùng dây dưa một chỗ, khó thể tách rời, rốt cuộc cũng tìm thấy một nửa của mình trên đời …

Tỉnh lại thấy mình ở trên giường? Ách?

Tôi nhìn nhìn chung quanh, hẳn là phòng Quan Ứng Thư, sao tôi lại mơ hồ vào phòng hắn? Muốn cho hắn biết, tất cả những chuyện ngày hôm qua hợp lại, thù mới hận cũ chồng chất cũng không thể đem tôi rút ra lột gân, rồi thành thịt heo năm ngàn một cân được bán vinh quang ngoài chợ sao ?!

Không kịp cảm thụ nơi này hoa mỹ thoải mái bao nhiêu, vội vàng sắp xếp lại, tất cả không còn gì bất thường mới nhẹ nhàng thở ra, khuôn mặt lại trở nên xám xịt lao ra khỏi phòng.

Đúng lúc đụng tới Dì Ngô : “Tỉnh rồi sao? Hôm nay dì chỉ sợ con ở nhà một mình nhàm chán không muốn nấu cơm, nên đã đến làm sẵn rồi. Haizzz, chồng vừa mới đi mấy ngày mà đã nhớ đến độ ấy sao, liến biến bản thân mình say đến mức ấy.”

Tôi bị trêu chọc ngượng ngùng: “Mới đầu chỉ định uống một chút, kết quả càng uống càng vào nên mới thành ra say như thế…”

“Đau đầu rồi phải không? Dì vừa nấu canh giải rượu, qua đây uống đi.” Dì Ngô đưa cho tôi một cái bát.

Trong lòng tôi ấm áp: “Cám ơn dì Ngô.”

“Ngốc, có phải cãi nhau cùng nó hay không ? Đang ngủ cũng chảy nước mắt. Cuộc sống là thế nha, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa nhau, càng ầm ỹ càng tình thâm.” Dì Ngô vẻ mặt ý cười.

Tôi nhíu mày, tình thâm? Chỉ sợ với tôi thật sự không đúng chút nào.

Tôi chợt phát hiện con người càng lớn tuổi, nói về chuyện tình cảm càng mãnh liệt. Dì Ngô không biết có chuyện gì xảy ra giữa hai chúng tôi, nhưng khuyên tôi nên rộng lượng với hắn, muốn tôi hiểu hắn hơn: “Nó trước đây tính tình không tốt, hôm nay cùng người khác đánh nhau, ngày mai làm phá hư của sổ nhà người khác. Mẹ nó vì nó mà hao tâm tổn khí, nhưng nó cũng không có để tâm tới.” Khóe miệng khẽ cười, có vẻ dì Ngô rất tâm đắc với những chuyện trong quá khứ, càng nói càng nghiện làm tôi không thể chen vào :

“Bắt đầu còn có thể đánh nhau, hay cười nói, về sau vì trong nhà gặp chuyện không may nên càng ngày càng trầm mặc, không giao du bạn bè, không yêu đương trai gái.”

Tuy rằng có chút tò mò nhưng không dám hỏi hắn chuyện gì, huống hồ tôi và hắn là người ngoài không có quan hệ.

“Đến khi học đại học là lúc nó có chút vui vẻ hơn, đã dẫn bạn gái về nhà, kết quả bị bố mẹ phản đối. Nó cũng không thèm quan tâm cãi lại, đến kỳ nghỉ cũng không có trở về nhà, lễ mừng năm mới về rồi lại đi.” Dì Ngô khẽ thở dài, nói tiếp: “Cô gái kia kỳ thật rất can đảm, nó vì tình yêu mặc kệ gia đình phản đối, cố ý cùng cô ấy sống chung. Sau đó lại cùng nhau ra nước ngoài du học, liều chết đạt bằng được học vị BA(tương đương cử nhân). Nó không ăn được đồ ăn nước ngoài nên khi về người gầy không còn hình dạng. Mẹ nó đau lòng nửa đêm chỉ ở trong phòng lén khóc. Nhưng đối với cô gái kia vẫn một mực phản đối, giống như không thể chấp nhận được.”

“Về nước xong một tay nó gây dựng sự nghiệp, công ty lớn như vậy nhưng một chút cũng không dựa vào thế lực của gia đình. Lúc ấy dì mỗi lần lại chạy qua nấu cơm cho hắn rồi lại chạy về bên nhà, nhưng ngày hôm sau vẫn thấy đồ ăn còn nguyên trên bàn, nó thậm chí làm việc cật lực đến nỗi không có thời gian trở về nhà ăn cơm.” Nói đến chỗ đau lòng, dì Ngô không khỏi liên tiếp gạt nước mắt, có thể thấy được tình cảm của dì đối với Quan Ứng Thư thật quá tốt.

Tôi không thể không lên tiếng an ủi: “Con biết hắn rất vất vả, con sẽ không vì không hiểu chuyện lại làm cho hắn khó xử .” Kỳ thật tôi cũng không biết chính mình đang nói gì nữa o(╯□╰)o, chỉ hy vọng dì Ngô có thể dứt ra khỏi ký ức không vui trước kia của Quan Ứng Thư.

“Vậy là tốt rồi, dì biết con là đứa trẻ hiểu chuyện, bằng không làm sao phu nhân lại cố tình tuyển con làm con dâu.” Dì Ngô có chút vui mừng thở dài.

Thì ra Quan Ứng Thư lại trải qua quá trình trưởng thành như vậy : Thời thiều niên nhi đồng nghịch ngợm thích gây sự, thời kỳ thanh niên phản nghịch không kìm chế được và thời kỳ trưởng thành hăng hái hướng về phía trước. Năm tháng là một phép màu thay đổi một con người, thiên biến vạn hóa cả một giai đoạn, đem con người hình thành nên tính cách bộ dạng khác nhau.

Cũng không thiên vị ai quá nhiều.

Giống như hiện tại biến Quan Ứng Thư trở nên thành công rực rỡ, cũng phải trải qua rất nhiều thử thách, phải cố gắng kiên trì theo đuổi lý tưởng mới thành công.

Rồi còn vấn đề kia, tại sao lại chọn tôi? Tôi không khỏi giễu cợt, phải chăng do ông trời hắt xì mà gây ra?