Đại Chúa Tể

Chương 1301: Đổng Sơn




Trong sơn cốc, Ôn thanh tuyền sắc mặt xanh mét nhìn phía trước, ở trên sườn núi, có mây bóng người khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.

Ở vị trí đứng đầu là một vị nam tử cao lớn, khuốn mặt hắn dù bình thường, nhưng có một vết sẹo rạch ngang qua mặt, làm cho hắn có vẻ dữ tợn, trên thân thể hắn tản ra sát khí như thực chất, khiến hắn như một vị Tu La.

Hơn nữa, từ dao động linh lực mạnh mẽ tản ra từ cơ thể hắn có thể thấy, hiển nhiên người này cũng là một vị siêu cấp cường giả đã bước vào đại viên mãn địa chí tôn.

“Bằng hữu Ôn gia, ra bên ngoài thế giới mọi người hoà khí sinh tài, cần gì phải không nể tình nghĩa như vậy?”

Tên nam tử này nở nụ cười nhìn đội ngũ của Ôn thanh tuyền, nói: “Đổng Sơn ta cũng không phải là muốn cướp đoạt tình báo, ta chỉ muốn cùng các ngươi hợp tác, lúc đó mọi người liên thủ, muốn lấy truyền thừa từ di tích kia chẳng phải là dễ như trở bàn tay?”

Khuôn mặt Ôn Thanh Tuyền giận dữ, đội ngũ trước mắt đang ngăn trở bọn họ chính là từ những tru ma sư liên hiệp tạo nên, người cầm đầu chính là nam tử tên Đổng Sơn này.

Người này không chỉ là một vị siêu cấp cường giả đại viên mãn địa chí tôn, hơn nữa còn là một vị trung cấp tru ma sư, lợi hại nhất là, số tru ma điểm trong tay hắn chỉ thiếu chút nữa là có thể thăng cấp lên cao cấp tru ma sư.

Điều này cũng khá có sức chấn nhiếp, dù sao ai cũng biết muốn lấy được số tru ma điểm nhiều như vậy rốt cục phải cân trải qua bao nhiêu chém giết tàn khốc cùng với chiến tích huy hoàng thế nào.

Những người này dường như từ lúc trong Thánh Uyên Thành đã biết được trong tay họ có tin tức tình báo về di tích của một vị Thiên Chí Tôn, cho nên muốn tới hợp tác, nhưng cuối cùng lại bị cự tuyệt, lúc đó vì kiêng kị vị Thiên Chí Tôn là Ôn gia Hà bà nên không dám làm gì, nhưng không ai ngờ tới, sau khi tiến vào thượng cổ thánh uyên lại gặp bọn họ.

“Hừ, hợp tác? Chỉ sợ là dẫn sói vào nhà”. Trên khuốn mặt xinh đẹp của Ôn Thanh Tuyền nở nụ cười lạnh, đám người Đổng Sơn này vừa nhìn đã biết không phải loại hiền lành, hợp tác với bọn họ chẳng khác gì là chơi với hổ.

“Hơn nữa...”

Thanh âm của Ôn Thanh Tuyền chợt trở nên lạnh lẽo: “Lúc trong thánh uyên thành, các ngươi đã biết được tin tình báo trong tay chúng ta, hiện giờ tiến vào thượng cổ thánh uyên lại vẫn chạm mặt, ta nghĩ chuyên này cũng quá trùng hợp đó?”

Đổng sơn híp hai mắt lại, cười lơ đãng: “Không phải thì sao?”

Sắc mặt ôn thanh tuyền lạnh như băng nói: “Tin tình báo về toà di tích thiên chí tôn này, Mạc Bắc Vũ Gia cũng biết được, hơn nữa bọn họ cũng có đội ngũ tiến vào thượng cổ thánh uyên, cho nên tin tức về hành tung của chúng ta, có lẽ các ngươi biết được từ Vũ Gia chăng?”

“Vũ gia?”

Bên cạnh Ôn Thanh Tuyền, đám người Ôn Tử Vũ sắc mặt hơi biến đổi, trong mắt hiện lên sự tức giận, nếu đúng như thế, Vũ Gia cũng thật vô sỉ, vì muốn độc hưởng di tích thiên chí tôn lại đem tin tức về bọn họ đưa cho đám tru ma sư này.

“Cho nên loại người tham lam như lang sói các người không chừng đã sớm cấu kết với Vũ Gia, đến lúc đó nếu hợp tác với các người, sau lưng lại âm thầm suy tính đâm chúng ta một đao, loại đồng bọn thế này chúng ta không có phúc hưởng”. Ôn thanh tuyền cười lạnh nói.

Đổng sơn nghe vậy, ánh mắt chợt loé lên, lắc đầu cười một cái, thành khẩn nói: “Các ngươi đã hiểu lầm rồi, chúng ta cùng Vũ Gia cũng không có nửa điểm quen biết”.

Ôn thanh tuyền hơi cụp mắt, thản nhiên nói: “Bất kể có hiểu lầm hay không, chúng ta cũng không định hợp ta với các ngươi, cho nên không cần thiết nói đi nói lại nữa”

Nghe lời cự tuyệt của Ôn Thanh Tuyền, trong mắt đổng sơn cũng thoáng hiện một tia hung ác, hắn khẽ mỉm cười nói: “Ôn cô nương nói vậy có chút quá đáng, ra bên ngoài, thêm một người bạn vẫn tốt hơn thêm một kẻ thù chứ?”

Lúc hắn nói chuyện, phía sau lưng hắn, 8 bóng người cùng tiến lên một bước, ánh mắt tràn đầy sát khí tập trung vào bọn On Thanh Tuyền, hiển nhiên không có ý tốt gì.

“Thế nào, các ngươi định đối địch với Ôn Gia ta?” Ôn Thanh Tuyền thấy vậy, khuôn mặt lạnh như băng, chậm rãi nói.

“Mặc dù chúng ta không trêu chọc nổi Ôn Gia, nhưng ít ra bây giờ các ngươi cũng không có thiên chí tôn trợ giúp, không phải sao?”. Đổng Sơn cười nhạt nói.

Đội ngũ của Ôn Thanh Tuyền chỉ có 6 người, hơn nữa thực lực mạnh nhất cũng chỉ là bán bộ đại viên mãn Ôn Τử Vũ, những người khác đều là thượng vị địa chí tôn, mà ôn thanh tuyền cũng chỉ là hạ vị địa chí tôn...

Đội hình này, bọn chúng hoàn toàn ăn được.

“Cho nên ta vẫn hy vọng Ôn cô nương có thể suy nghĩ kỹ một chút về đề nghị lúc trước đi”. Đổng Sơn mỉm cười nói, trong lúc đó, mấy bóng người hung sát sau lưng hắn cũng từ từ tản ra, tạo thành vòng vây, khí thế chèn ép đám người Ôn Thanh Tuyền.

“Chúng ta đã có đội ngũ hợp tác, ngượi đừng mơ mộng hão huyền.” Thấy trận thế của bọn họ, khuốn mặt Ôn Thanh Tuyền vẫn lạnh lẽo như cũ, không chút sợ hãi nào.

“Hả?”

Đổng sơn cau mày, cười nói: “Những đội ngũ cấp thấp kia cũng chẳng đáng giá gì hợp tác, nếu Ôn cô nương nguyện ý để chúng ta thấy bọn họ thì đôi bên cùng có lợi rồi.”

Ôn thanh tuyền cũng không nói nhảm thêm nữa mà nhìn về phía đám người Ôn Tử vũ, sau đó khẽ gật đầu, trong đôi mắt phượng xẹt qua chút sát khí, cục diện trước mắt nói nhảm cũng vô dụng, chỉ có lên đánh một trận.

Ôn Tử vũ thấy vậy cũng chậm rãi gật đầu một cái, sau đó tiến lên một bước, một luồng dao động linh lực mênh mông bàng bạc như gió lốc từ từ ngưng tụ trong cơ thể.

“Chà, xem ra các người không muốn đón nhận thiện ý của chúng ta rồi” Đổng sơn híp hai mắt lại, thoáng chốc, đôi mắt hắn bỗng trở nên dữ tợn, hắn bước ra một bước, trong nháy mắt bộc phát uy năng kinh khủng của đại viên mãn địa chí tôn, khắp cả vùng đất đều trở nên run rẩy.

“Nếu các ngươi không muốn uống rượu mời, vậy thì đừng trách ta!”

Đồng sơn giơ tay, cười gằn nói: “Xử lý hết bọn chúng cho ta!”

Bành! Phía sau lưng, mấy bóng người đã sớm lăm le kia lúc này cũng vọt lên.

“Động thủ!”

Ôn thanh tuyền quát nhẹ, bàn tay ngọc đột nhiên kết ấn, linh lực ào ạt bộc phát ra.

“Haha, mấy tên các ngươi cũng thật vô sỉ, người khác đã không muốn hợp tác, cần gì phải mặt dầy bám vào?”. Nhưng mà, trong lúc hai bên đang mãnh liệt muốn giao phong thì một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên giữa thiên địa.

Soạt!

Từng bóng người đang vọt tới, cũng đột nhiên dừng lại, ngay cả Đổng Sơn sắc mặt cũng biến đổi, ngẩng đầu lên lạnh lùng nói: “Kẻ nào?!”

“Đội ngũ cấp thấp trong miệng các ngươi đó!”

Một tiếng cười vang lên, chỉ thấy giữa núi rừng cách đó không xa, mấy quang ảnh đột nhiên lao tới, cuối cùng xuất hiện trong sơn cốc. Các bạn đang đọc truyện tại banlong.us.

Bốn bóng người hiện ra, chính là bốn người Mục Trần, Lạc Ly, Linh Khê, Long Tượng.

“Mục Trần? Lạc Ly!”

Nhìn thấy bốn người đột nhiên xuất hiện, Ôn Thanh tuyền chợt ngẩn ra, khuốn mặt hiện vẻ vui mừng.

“Hừ, bốn phế vật ở đâu, cút ngay cho ta!”

Lúc này có 2 tên tru ma sư ở gần bọn Mục Trần nhất chợt quát to một tiếng, đột nhiên xuất thủ, linh lực cuồng bạo giống như sông lớn đánh về phía Mục Trần.

Hai tên này đều là Thượng Vị địa chí tôn, hiện giờ liên thủ, hiển nhiên là định dùng thủ đoạn sấm sét, nháy mắt đánh chết Mục Trần, chấn nhiếp bọn họ.

“Hai tên tạp chủng cũng dám ra tay với thiếu chủ nhà ta?” Bất quá khi bọn hắn vừa xuất thủ, thân ảnh long tượng quỷ mị xuất hiện phía trước, cười gắn một tiếng đâm ra hai đâm, nháy mắt có âm thanh long tượng vang lên, hai nắm đấm ẩn chứa sức mạnh long tượng cũng cứng rắn va chạm cùng hai vị thượng vị địa chí tôn.

Bành!

Mạnh mẽ va chạm trong nháy mắt, hai tên thượng vị địa chí tôn lập tức kịch biến, sắc mặt đỏ lên phun ra một ngụm máu tươi, cả cánh tay đều bị sức mạnh kinh khủng kia đập nát.

Thân thể bọn họ cũng chật vật bắn ra, để lại trên mặt đất 2 dấu vết thật dài.

“Càn rõ!”

Đổng Sơn thấy hai tên thủ hạ bị thương nặng, ánh mắt đột nhiên run lên, vỗ ra một chưởng, trong nháy mắt linh lực bộc phát như núi lửa.

“Hám sơn thần chưởng!” Đổng Sơn vừa ra tay liền hiển lộ thực lực kinh người của đại viên mãn địa chí tôn, dưới một chưởng này, dường như cả núi đồi cũng vỡ vụn, cả sơn cốc đều ầm ầm vang lên tiếng đổ vỡ.

Chưởng phong đáng sợ cuốn tới, nhưng lúc sắp đánh vào 4 người Mục Trần thì Linh Khê khẽ giơ tay lên, giữa lòng bàn tay có linh quang phát sáng mạnh mẽ, trong chớp mắt tạo thành một toà linh trận to lớn ở phía trước.

Linh trận giống như quang thuẫn (khiên), chống đỡ phía trước, mặc cho chưởng phong kinh khủng kia đánh thế nào cũng không thể phá vỡ.

“Cao cấp linh trận tông sư?”

Đổng Sơn thấy vậy, con ngươi nhất thời co rụt lại, có thể dùng linh trận dễ dàng ngăn chặn một chưởng của hắn như thế, chắc chắn là một vị cao cấp linh trận tông sư!

Dù là đồng sơn nếu đối mặt với một vị cao cấp linh trận tông sư cũng tương đối kiêng ky.

Ánh mắt của hắn loé lên, nhìn về phía sau núi rừng, nơi đó có một vài đồng bọn của hắn đang mai phục, nếu hiện giờ đi ra cũng nhau liên thủ thì thanh thế cũng không kém gì đối phương.

“Ngươi muốn tìm mấy tên đồng bọn kia sao? Đừng phí công, vừa nãy chúng ta đã giải quyết hết rồi”. Trong lúc đồng sơn cố gắng gọi đồng bọn xuất hiện, thì Mục Trần cũng khẽ mỉm cười nói.

Lúc trước, khi phát hiện bọn Ôn Thanh Tuyền đang gặp rắc rối, bọn họ cũng âm thầm ẩn núp, lén giải quyết hết mấy tên đang mai phục kia.

Đổng Sơn nghe vậy, sắc mặt âm trầm, hắn sâm nhiên nhìn chằm chằm Mục Trần, trong mắt loé lên hung quang, nói: “Không nghĩ tới đổng sơn ta cũng có ngày thua thiệt như vậy, được, ân oán này ta nhớ kỹ, bất quá ngươi yên tâm, mối thù của những đồng đội kia ta sẽ ghi lên đầu ngươi, lần sau, ta sẽ cắt đầu ngươi xuống làm bầu rượu tế bọn họ.”

Âm thanh vừa dứt, hắn cũng không đợi Mục Trần trả lời, vung tay áo lên, thân hình bắn ra xa không chút do dự.

Mà những tên đồng bọn kia cũng lập tức đi theo, ngắn ngủi vài giây sau, thân ảnh của bọn chúng cũng biến mất giữa dãy núi trùng điệp.

Mục Trần thấy đổng sơn không chút do dự rút đi thì cũng hơi kinh ngạc, linh ân trong tay cũng từ từ biến mất.

Nếu đổng sơn dừng lại thêm chốc lát, đến khi hắn chuẩn bị xong linh trận thì một tên cũng đừng mong thoát.

Nhưng hiển nhiên hắn vẫn còn đánh giá thấp độ nhạy bén của Đổng Sơn, tên kia có lẽ cũng nhận ra điều gì đó bất thường, nên mới nhanh chóng rút lui như vậy.

Mục Trần híp 2 mắt lại, hắn nhìn bóng hình đám người đổng sơn biến mất, tự lẩm bẩm một tiếng.

“Đúng là một tên quyết đoán. Lần sau nếu gặp, có lẽ phải diệt cỏ tận gốc rồi.”