Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 299: Ném đá xuống giếng




Trong nội đường khách quý, Lai Tuấn Thần bất an uống trà và đợi Võ Tam Tư, gã tự mình cảm giác thời gian chờ đợi quá dài, từ thời gian chờ đợi là có thể nhìn ra thái độ của Võ Tam Tư đối với gã, lúc trước Võ Tam Tư vì cầu gã lật đổ Hưng Đường Hội, không tiếc phái Minh tiên sinh tới bái kiến gã, thái độ rất chi thành khẩn làm gã không thể không cảm động.

Nhưng mới hai mươi ngày ngắn ngủn trôi qua, Võ Tam Tư liền để mặc gã ở khách đường hơn một khắc đồng hồ, thái độ trước cung kính sau ngạo mạn, khiến Lai Tuấn Thần cảm thán vạn phần.

Mặc dù trong lòng bất mãn hết sức, nhưng hiện tại Lai Tuấn Thần muốn cầu cạnh Võ Tam Tư, chỉ có thể nhịn nỗi không vui ở trong lòng. Lai Tuấn Thần tự biết kẻ thù nhiều lắm, nếu đi Đồng Châu nhậm chức, gã nhất định sẽ bị người làm hại, hơn nữa nếu gã không ở kinh thành, của cải của gã, mỹ nữ và tổng số trăm võ sĩ Hắc lại nên làm cái gì bây giờ?

Lai Tuấn Thần lại suy xét, biện pháp duy nhất chính là lấy cớ chữa bệnh ở lại kinh thành, nhưng nếu muốn khiến Thánh Thượng đồng ý, chỉ có thể cầu Võ Tam Tư hỗ trợ.

Lúc này, nhà dưới truyền đến tiếng bước chân, chỉ thấy Võ Tam Tư chậm rãi từ từ đi đến, Lai Tuấn Thần vội vàng đứng dậy nghênh đón, khom người thi lễ:
- Tham kiến điện hạ.

- Lai Tham quân, chúng ta đã lâu không gặp?

Lai Tuấn Thần nghe trong giọng nói của y có ý khắc nghiệt, trong lòng thầm mắng, chỉ đành nén giận nói:
- Ty chức không thể thay điện hạ tiêu diệt Hưng Đường Hội, thật sự cảm thấy hổ thẹn sâu sắc.

- Hưng Đường Hội không có gì uy hiếp đối với ta, “thay ta”, hai chữ từ đâu mà nói như vậy, nhưng Lai Tham quân không ngờ thua trong tay một thiếu niên trẻ tuổi, thực tại làm người ta kinh ngạc, ngay cả ta cũng cảm thấy tiếc hận thay Lai Tham quân rồi.

Lời này của Võ Tam Tư cực kỳ khắc nghiệt, khiến Lai Tuấn Thần thực sự không xuống đài không được, sau một lúc lâu nói không nên lời. Võ Tam Tư vừa cười nói:
- Đương nhiên sự tình không có đơn giản như vậy, cũng không thể nói Lai Tham quân vô năng, mời ngồi đi.

Lai Tuấn Thần yên lặng ngồi xuống, một thị nữ bước vào dâng trà cho bọn hắn, Võ Tam Tư cười hỏi:
- Lai Tham quân chuẩn bị khi nào thì đi Đồng Châu nhậm chức?

Lai Tuấn Thần muốn nói chính là lời này, tiếc rằng Võ Tam Tư nói rất tùy ý, khiến gã không thể mở miệng, sau một lúc lâu gã mới thấp giọng nói:
- Thân thể của ta không tốt, bách bệnh quấn thân, muốn ở kinh thành dưỡng bệnh, để cơ thể bình phục rồi lại đi Đồng Châu sau, không biết Vương gia cảm thấy như thế nào?

Võ Tam Tư ha hả cười:
- Đây là chuyện thường tình của con người thôi, ta đương nhiên không có ý kiến, nhưng ta nói cũng không ích gì, phải Thánh Thượng đồng ý mới được.

- Ty chức muốn mời Vương gia ở trước mặt Thánh Thượng thay ty chức năn nỉ một chút, đồng ý để ty chức ở lại Lạc Dương dưỡng bệnh.

Võ Tam Tư trầm mặc, bưng trà lên chậm rãi uống vào hai phần, cũng không tiếp lời của gã. Lai Tuấn Thần biết rằng Võ Tam Tư luôn luôn bạc tình phụ nghĩa, chưa chắc đồng ý giúp mình, nhưng Thánh Thượng không chịu triệu kiến gã nữa, lúc này ngoại trừ cầu Võ Tam Tư hỗ trợ, Lai Tuấn Thần thật đúng là tìm không thấy những người khác.

Gã vội vàng lại nói:
- Thánh Thượng cách chức ty chức làm Đồng Châu Tham quân, cũng không có ý hỏi tội, rất rõ ràng chỉ có tính xử phạt tượng trưng một chút, tin tưởng không bao lâu nữa sẽ phục quan nguyên chức, khi đó, ty chức sẽ tận tâm tận lực thay Vương gia làm việc.

Nếu một tháng trước Lai Tuấn Thần nói những lời này, nói không chừng Võ Tam Tư còn có thể động tâm suy xét một chút, nhưng hiện tại Lý TrânTrân nắm nhược điểm của y, rõ ràng đưa ra điều kiện đối với y, y làm sao có thể đồng ý trợ giúp Lai Tuấn Thần.

Võ Tam Tư gật đầu cười nói:
- Lai tham quân yên tâm, Võ Tam Tư ta cũng là người nhớ ân tình cũ, sẽ không trở mặt vô tình, ta nhất định sẽ thay ngươi ở trước mặt Thánh Thượng năn nỉ một chút, cho ngươi lưu lại kinh thành dưỡng bệnh.

Lai Tuấn Thần mừng rỡ, có Võ Tam Tư thay mình biện hộ cho, gã ở lại Lạc Dương liền có hi vọng rồi, gã vội vàng cảm tạ nói:
- Ân đức của Vương gia, Lai Tuấn Thần tất sẽ khắc ghi trong lòng.

- Không cần khách khí. Võ Tam Tư dối trá cười, lại bưng trà lên hỏi:
- Lai Tham quân còn có chuyện gì không?

- Kỳ thật không có gì , đây là một chút tâm ý của ty chức, xin Vương gia vui lòng nhận cho.

Gã đem một cái hộp nhỏ đặt lên bàn, khiêm tốn thi lễ, liền cáo từ rời đi. Võ Tam Tư sai con thứ Võ Kế Thực tiễn Lai Tuấn Thần đi ra.

Chờ Lai Tuấn Thần đi xa, Võ Tam Tư mới nhặt hộp gấm lên mở ra, chỉ thấy trong hộp gấm không ngờ là một khối mỹ ngọc màu trắng, khối ngọc này kích cỡ như bươm bướm, trong suốt sáng trong, không có một tia tạp chất, là một khối mỹ ngọc cực phẩm, nắm trong tay có thể cảm thấy hàn ý nhè nhẹ.

Võ Tam Tư lập tức ý thức được, đây là khối băng ngọc tổ truyền của nhà kia rồi, loại băng ngọc này vô cùng quý báu, tồn thế cực nhỏ, trong cung có một cái gối băng ngọc, Thái Bình công chúa cũng có một chuỗi vòng tay băng ngọc.

Tuy nhiên Võ Tam Tư biết rằng, Lai Tuấn Thần hẳn là còn có một viên dạ minh châu lớn như trứng chim bồ câu, là một trong ba viên dạ minh châu của Võ Thừa Tự, Lai Tuấn Thần không ngờ không chịu đem dạ minh châu hiến cho mình, Võ Tam Tư không khỏi tức giận hừ một tiếng.

Lúc này, Võ Kế Thực vội vàng trở về, khom người thi lễ nói:
- Phụ thân, gã đã đi rồi.

- Ừ.

Võ Tam Tư ngẫm nghĩ một chút lại nói:
- Con lại đi Ngự Sử Đài một chuyến, tìm Lưu Quang Nghiệp đến cho ta.

Thị Ngự Sử Lưu Quang Nghiệp buổi chiều đưa tới một tấm thiếp, khẩn cầu bái kiến y, Võ Tam Tư đương nhiên biết Lưu Quang Nghiệp là muốn kế thừa chức vụ Ngự Sử Trung thừa của Lai Tuấn Thần, Võ Tam Tư cũng suy đi tính lại, nếu Lưu Quang Nghiệp có thể thành một con chó của mình, như vậy để y thay thế được Lai Tuấn Thần, chẳng phải đối với chính Võ Tam Tư y có rất nhiều lợi ích hay sao?

Vả lại hiện tại xem thành ý của Lưu Quang Nghiệp như thế nào?

Ngay lúc Lưu Quang Nghiệp tiến đến thăm hỏi Võ Tam Tư, ở bên trong một tửu quán nhỏ ngoài ngoại công sở của Nội vệ, Lý Trân đang cùng Cao Tiễn ngồi đối diện uống rượu.

Cao Tiễn uống một ngụm rượu cười hỏi:
- Ta không hiểu rõ, nếu Lý Thống lĩnh đã nắm giữ chứng cứ chính xác từ thê tử của Kiều Tri Chi, sao không thừa thắng xông lên, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm lật đổ Lai Tuấn Thần luôn?"

Lý Trân lắc đầu nói:
- Thánh Thượng giáng chức Lai Tuấn Thần đi Đồng Châu, hiển nhiên chỉ là làm cho có lệ thôi, nhìn ra được bà còn có chút do dự, không muốn đuổi cùng giết tận Lai Tuấn Thần, có lẽ là bà ấy muốn đem Lai Tuấn Thần giấu đi, có một ngày cần, lại sẽ dùng Lai Tuấn Thần, lúc này ta nói chuyện Kiều Tri Chi ra, cùng lắm cũng chỉ là cách chức làm thường dân, vẫn không thể hoàn toàn diệt trừ Lai Tuấn Thần, cho nên ta nghĩ lại chờ một chút.

- Chẳng lẽ Lý Thống lĩnh còn có chuẩn bị gì sao?
Cao Tiễn hỏi dò.

Lý Trân khẽ mỉm cười:
- Ta nào có chuẩn bị gì, đơn giản là Lai Tuấn Thần kẻ thù nhiều lắm, nhất định sẽ có rất nhiều người đang thu thập chứng cứ tội trạng của gã, hoặc là trình thư yêu cầu Thánh Thượng xử tử Lai Tuấn Thần. Khi áp lực dư luận đầy đủ, ta lại ra tay cũng không muộn.

Cao Tiễn vỗ tay cười to:
- Đúng vậy, đây là sự chuẩn bị đằng sau cái không chuẩn bị.

Lý Trân cố nhiên là đang chờ đợi áp lực dư luận, nhưng hắn càng hy vọng Võ Tam Tư và Thái Bình công chúa có thể liên hợp cùng ra tay, đám người đó không thể đặt hết hy vọng lật đổ Lai Tuấn Thần lên người hắn, còn bọn họ lại khoanh tay đứng nhìn.

Lý Trân lại cười hỏi:
- Thái Bình công chúa không có biện pháp sao?

Cao Tiễn lắc đầu:
- Ta quả thật không rõ lắm, tuy rằng lần này Lai Tuấn Thần là muốn đối phó Lý Đán, Thái Bình công chúa quả thật rất bất mãn, tuy nhiên tâm tư của phụ nữ cũng rất khó nắm bắt, ta không biết nàng đang suy nghĩ gì, tuy nhiên... Ta có thể thử một lần, khuyên nàng cũng trợ giúp Lý Thống lĩnh một tay.

- Vậy cảm ơn nhé.

Cao Tiễn lại uống vào hai chén rượu, liền vội vàng cáo từ. Cao Tiễn vừa mới rời đi, sớm đã chờ ở bên ngoài, Tửu Chí liền cấp bách khó nhịn nổi vọt vào:
- Người này cuối cùng cũng đi rồi, lão Lý, ta có việc gấp muốn bẩm báo.

- Không cần phải gấp, ngồi xuống nói chuyện.
Lý Trân cười tủm tỉm mời Tửu Chí ngồi xuống, lại sai tửu bảo đổi cho hắn một bộ chén đũa.

- Nghe nói ngươi đã đính hôn rồi, khi nào thì mời chúng ta uống rượu mừng?

- Cái này... Phải chờ phụ thân ta đến mới có thể quyết định.

Tửu Chí gãi đầu vội la lên:
- Bây giờ không phải là thời điểm nói chuyện này, ta có tình báo quan trọng.

- Ngươi nói đi, tình báo quan trọng gì?
Lý Trân như trước không chút hoang mang cười nói.

Tửu Chí lập tức mặt mày hớn hở nói:
- Là như thế này, vừa rồi huynh đệ giám sát phủ Võ Tam Tư hồi báo, Lai Tuấn Thần đi bái kiến Võ Tam Tư, ước chừng đi vào nửa canh giờ, sau đó Võ Kế Thực tiễn Lai Tuấn Thần đi ra, Lai Tuấn Thần vẻ mặt mây đen, sắc mặt không có chút vui mừng nào, đoán chừng là đâm phải cái đinh rồi.

- Sau đó thì sao?
Lý Trân cắt ngang lời của y, hỏi.

- Sau đó… sau đó ngay vừa rồi, Võ Kế Thực dẫn Lưu Quang Nghiệp vào Lương Vương phủ.

Tin tức này đưa đến ngoài dự liệu của Lý Trân, Lưu Quang Nghiệp không ngờ vào Lương Vương phủ, Lý Trân biết rằng Lưu Quang Nghiệp cũng là một trong ác quan, là tâm phúc đáng tin của Lai Tuấn Thần, tâm phúc đáng tin như vậy, lại quay đầu làm môn hạ của Võ Tam Tư rồi.

Xem ra Võ Tam Tư không chỉ vì hứa hẹn với hắn mới đối phó Lai Tuấn Thần, đồng thời cũng muốn khi Lai Tuấn Thần bị vứt bỏ kiếm một chén canh, giúp Lưu Quang Nghiệp đến thay thế Lai Tuấn Thần, tên khốn khiếp này thật ra giỏi tính toán đây.

Lý Trân trầm ngâm một lát, liền hỏi tửu bảo cầm tới giấy bút, viết một tờ giấy, đưa cho Tửu Chí nói:
- Cao Tiễn vừa rồi ở trong này, phỏng chừng y hiện tại hẳn là đi đến phủ Thái Bình công chúa rồi, ngươi tận lực đuổi theo, đem tờ giấy này giao cho y.

- Ta biết rồi.

Tửu Chí nhận tờ giấy, lại uống rượu trong chén một hơi cạn sạch, lau miệng một chút, đứng dậy chạy như bay. Lý Trân lại uống hai chén rượu vào, vừa trầm ngâm suy nghĩ một lát, liền đứng dậy vén màn, rời khỏi tửu quán.

Năm đó từ sau khi Lý Kính Nghiệp bại binh, Võ Tắc Thiên vì củng cố thống trị, diệt trừ dị kỷ, chọn phương án dùng Thị Ngự Sử Ngư Bảo Gia, hạ lệnh dùng đồng tưới sóng lớn, thiết lập tổ chức mật báo.

Loại tổ chức này mở có bốn khẩu, đông khẩu tên là “Diên Ân”: cứ hễ là hiến phú, người cầu sĩ đều có thể gia nhập; mà nam khẩu tên là “Chiêu Gián”: người nói triều chính được mất có thể báo tới; tây khẩu tên là “Giải Qan”: người có oan ức báo tới; bắc khẩu tên là “Thông Huyền”: người nói hiện tượng thiên văn tai biến kịp việc quân cơ bí mật có thể báo tới.

Loại tổ chức này phân ra giống như bưu cục thư tín đời sau, chia làm kinh thành và các châu trong thiên hạ, sử dụng biện pháp chia ra cho có lợi để phân khu, có thể trung thành báo cáo tin tức và thư từ cho một địa khu nhất định, không thể không nói là một loại sáng kiến. Những người chuyên thúc ngực đưa tin này được phong làm quan, tốc độ cực nhanh, quả thực rất tiện lợi.

Lúc ấy còn quy định: 'Người có mật báo, hạ thần không được hỏi, đều giao cho dịch mã, cung cấp ẩm thực tương đương chức quan ngũ phẩm, đây cũng là đãi ngộ vô cùng hậu đãi. Sau khi tổ chức xuất hiện, lập tức người thiên hạ mật báo chen chúc nổi lên, khiến cho vô số người cửa nát nhà tan, bao gồm Lai Tuấn Thần cũng chính là từ người mật báo mà lập nghiệp.

Và về sau Võ Tắc Thiên ngồi vững vàng ngôi vị Hoàng đế rồi, bà cũng biết loại tin mật báo này phần lớn là vu cáo, liền hạ chỉ bỏ tổ chức mật báo các nơi, chỉ ở Thiên Tân Kiều kinh thành giữ lại bên cạnh một tổ chức, chủ yếu dùng cho thu nạp người tài trong thiên hạ, bởi vì mật thư đồng quỹ được chọn dùng càng ngày càng ít, chỗ tốt trong mật báo cũng cơ bản không có rồi, dân chúng Đại Đường cũng dần dần đối với nó mất đi hứng thú, người mật báo cũng từ từ rất thưa thớt.

Tuy nhiên mấy ngày nay, người cáo trạng nhiều một cách khác thường, trên cơ bản đều là báo với tây khẩu Giải Oan. Giữa trưa, bên ngoài tây xếp hàng thật dài, có số hơn trăm người, vốn chỉ có hai tên lính trông coi tổ chức, bởi vì quá nhiều người, quân coi giữ cũng gia tăng đến tám người.

Người cáo trạng trên cơ bản đều là cáo trạng Lai Tuấn Thần, nhiều năm qua, Lai Tuấn Thần xử ra vô số án oan, khiến mấy ngàn gia đình nhà tan cửa nát, nhưng bởi vì Lai Tuấn Thần quyền thế quá lớn, lại chưởng quản tổ chức, cho nên không người nào dám đến tố cáo gã.

Hiện tại Lai Tuấn Thần bị giáng chức, giúp cho vô số người thấy được hy vọng, đều tới tổ chức gửi thư khiếu nại, trong ba ngày ngắn ngủi, đồng quỹ đã mở ra ba lượt, lấy được hơn một ngàn phong thư cáo trạng giải oan.

Không chỉ có gửi thư khiếu nại ở Đồng quỹ, các quan phủ kinh thành, Đại Lý Tự, Hình Bộ, thậm chí trước ngoại công sở Nội vệ cũng đều chật ních người cáo trạng.