Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 308: Tiểu nhân hèn hạ




Lý Trân cáo từ rời đi, Địch phu nhân bảo Địch Yến về phòng mình, trong nội đường chỉ còn lại hai người Trương thị và lão phu nhân.

- Con cảm thấy tên tiểu tử này như thế nào?
Địch lão phu nhân cười hỏi.

Trương thị cười cười nói:
- Hồi bẩm mẫu thân, cảm thấy hắn cũng không tồi, bộ dạng tuấn tú lịch sự, trông rất thông minh, cũng rất lanh lợi, nhưng không biết nhân phẩm thế nào?

- Người trẻ tuổi này rất rộng rãi, ta và hắn tiếp xúc với nhau nhiều lần, hơn nữa cũng âm thầm hỏi thăm qua, ta tin nhân phẩm của hắn cũng không có vấn đề gì.

Trương thị yên lặng gật đầu, người có thể cùng Lai Tuấn Thần đối chọi gay gắt, hắn không phải nịnh thần, bà thở dài nói:
- Tuy nhiên chuyện này còn phải để lão gia quyết định, con tuy rằng hài lòng nhưng lại không thể làm chủ được.

- Chuyện này ta làm chủ là được rồi.

Lão thái thái hơi mất hứng nói:
- Thanh niên tốt như thế, không biết bao nhiêu người muốn cướp hắn về làm rể, các con do do dự dự như vậy, sớm bị người khác cướp mất thôi, cũng may hắn và A Yến tình cảm không tệ, nếu không từ sớm đã không thấy nữa rồi.

Trương thị cười khổ một tiếng, bà biết tính tình lão thái thái, nhưng chuyện này cần được sự đồng ý của trượng phu, nào có đạo lý chuyện con gái bàn chuyện cưới gả, phụ thân lại không biết gì cả.

Từ sau khi Lai Tuấn Thần bị tử hình, Lý Trân liền về lại phủ đệ của mình, đại tỷ Lý Tuyền mang theo nữ nhi cũng từ Minh Tú sơn trang về theo, sự lạnh lẽo trong nhà hồi phục trở lại náo nhiệt như ngày xưa, khi tiếng gõ đóng cổng phường vang lên, Lý Trân cưỡi ngựa đi vào cổng của Phúc Thiện phường.

Vừa tới cửa nhà, Lâm quản gia liền vội vàng hấp tấp chạy đến:
- Công tử, người trở lại rồi, phu nhân…ra khỏi thành rồi.

Lý trân sửng sốt, muộn như vậy đại tỷ sao còn ra khỏi thành? Hắn thấy quản gia có chút kích động, liền hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?

- Buổi chiều lão gia trở lại, nói với phu nhân mấy câu, kết quả hai người cãi vã, phu nhân khóc đến trưa, vừa rồi Triệu quán chủ đi cùng nàng ra khỏi thành.

Lý Trân đại khái đã hiểu ý của Lâm thúc, tỷ phu Tào Văn đã trở lại, ầm ĩ với đại tỷ một trận, Triệu Thu Nương lại cùng đại tỷ ra khỏi thành, nhưng vấn đề là các nàng ra khỏi thành là đi đâu? Hắn nhướn mày:
- Đại tỷ có để lại cho ta mảnh giấy nào không?

- Không có lưu, tuy nhiên phu nhân nói, nếu người có thể trở về nhanh, có thể đi trấn Long Môn gặp nàng.

Nghe đến ba chữ “trấnLong Môn” Lý Trân lập tức hiểu ra, liền trở mình lên ngựa:
- Ta đây phải đi tìm tỷ ấy.

Hắn thúc chiến mã, chạy về phía cửa Hậu Tái.

Từ nửa năm trước, Lý Trân từ Triệu Thu Nương biết được tỷ phu Tào Văn ở trấn Long Môn có một căn nhà nhỏ, trên thực tế mùa thu năm trước, Tào Văn đã thuê một tòa nhà nhỏ ở trấn Long Môn, hóa ra là để cho thị nữ Liên Nhi ở lại. Từ sau khi gian tình của Tào Văn và Liên Nhi bị Lý Trân phá hủy, gã bề ngoài là nhận sai, đồng ý đuổi Liên Nhi về nhà thân thích ở Hán Trung nhưng trên thực tế, Liên Nhi vẫn ở Lạc Dương.

Về phần Tào Văn có cùng Liên Nhi tiếp tục tư thông hay không, hay là tính toán cưới cô ta làm thiếp, Lý Trân đã không còn quá quan tâm, hắn nhìn thấu cách làm người của Tào Văn, thực sự là một tên tiểu nhân vô sỉ lòng dạ hiểm độc.

Người này có thể chung hoạn nạn lại không thể cùng phú quý, thoạt nhìn giống như là người thành thật, nhưng khi thi đậu khoa cử, hoặc là có chỗ dựa vững chắc, khuôn mặt xấu xí lập tức bộc lộ ra, Lý Trân thực cảm thấy không đáng thay đại tỷ, không ngờ lại gả cho một kẻ tiểu nhân xảo trá đê tiện.

Lý Trân ra khỏi cửa thành, dọc theo quan đạo tiếp tục chạy nhanh về hướng nam, mặc dù rời khỏi thành Lạc Dương, nhưng hai bên quan đạo cửa hàng san sát như trước, buôn bán phồn hoa, vô cùng náo nhiệt, ước chừng chạy hơn mười dặm, đã đi tới trấn Long Môn.

Long Môn trấn có khoảng mấy trăm hộ gia đình, là một trấn nhỏ buôn báo vô cùng phồn vinh. Lý Trân nhớ rõ Triệu Thu Nương từng nói với hắn, Tào Văn thuê phòng ở phía đông tiểu trấn, Lý Trân giục ngựa đi vào cửa trấn đông, dưới ánh trăng sáng tỏ, hắn liếc mắt một cái nhìn thấy hai nữ đồ đệ của Triệu Thu Nương, một người tên Vu Tuệ Văn, một người là Thương Mẫn Nhi, hai bọn họ đang dắt ngựa, đang nghển cổ nhìn vào bên trong cánh cửa.

- Hai người các ngươi.

Lý Trân hô một tiếng, hai nữ đệ tử quay đầu nhìn lại là Lý Trân, lập tức vừa mừng vừa sợ, hai người liền vội vàng tiến lên vây quanh Lý Trân nói:
- Lý thống lĩnh rốt cuộc đã tới, mau đi xem Tuyền đại tỷ một chút.

- Hai người bọn họ đâu?

Thương Mẫn Nhi chỉ chỉ vào cánh cửa đang mở, nhỏ giọng nói:
- Vừa rồi cãi nhau một trận, còn nghe thấy tiếng khóc của Tuyền đại tỷ.

Trong lòng Lý Trân khẩn trương, đem dây cương ném cho các cô:
- Thay ta trông ngựa.

Hắn bước vào cửa viện, đây là một căn nhà có bố cục rất nhỏ hẹp, tiến vào cổng là một tiểu viện, chính giữa là phòng khách, hai bên là phòng bếp và phòng hạ nhân, đằng sau là nội viện của chủ nhân, cộng lại cũng năm sáu gian phòng, chiếm khoảng trên dưới nửa mẫu.

Trong sân có một tiểu nha đầu đang ngồi, dường như là sợ hãi, trốn ở góc phòng, bên trong chính đường có một tia sáng đèn, nhưng ánh sáng là từ hậu hoa viên truyền đến. Lý Trân đi qua một cái cửa nhỏ, đi tới hậu viện, chỉ thấy trong hậu đường đèn đuốc sáng trưng, bên trong có ba bốn người, một gã nam tử mặc quan phục có vẻ mặt tức giận, khoanh tay ở giữa phòng đi qua đi lại, đúng là người mới trở thành huyện lệnh có nửa năm Tào Văn.

Ngồi bên cạnh là một lão phu nhân xiêm y ngăn nắp, gày gò với bộ mặt khắc khổ, đúng là mẹ chồng của đại tỷ vẫn căm hận mình, Mạnh thị, bà ta đang cằn nhằn, quở trách nhi tử gì đó, nghe loáng thoáng hình như là chịu uất ức gì đó.

Ngồi bên cạnh bà là một thiếu phụ trẻ tuổi, Lý Trân còn tưởng là đại tỷ Lý Tuyền, nhìn kỹ lại dáng người không giống đại tỷ, so với đại tỷ cao hơn, bộ dạng vừa mịn màng lại có thân hình như uyển chuyển, mặc một cái váy dài đỏ tươi, tóc búi cao.

Lý Trân lập tức nhận ra nữ tử này, chính là người mà lúc trước đại tỷ có lòng tốt thu nhận và giúp đỡ, thị nữ Liên Nhi. Lúc này cô ta quần áo lộng lẫy, đầu đầy châu ngọc, giống hệt một quý phu nhân, hơn nữa càng làm Lý Trân kinh ngạc là trong lòng cô ta hình như đang ôm một bọc tã lót.

Trong nội đường không thấy đại tỷ và Triệu Thu Nương, Lý Trân nhìn xung quanh một chút, chỉ thấy bên cạnh có một gian phòng còn sáng đèn, hắn bước nhanh đến trước phòng nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Đại tỷ Lý Tuyền và Triêu Thu Nương quả nhiên đều ở trong này, Lý Tuyền ngồi trên một tấm phản, đang cúi đầu gạt lệ khóc, Triệu Thu Nương ở một bên thấp giọng khuyên nàng.

Lý Tuyền có chút thương cảm, quay đầu thấy đệ đệ đến rồi, nàng lập tức lại khóc lên, đứng lên vùi đầu vào ngực Lý Trân, Lý Trân vội vàng an ủi đại tỷ, đỡ nàng ngồi xuống, lại thấp giọng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?

Lý Tuyền chỉ khóc, chứ không có lên tiếng. Triệu Thu Nương thở dài nói:
- Tào Văn hôm trước đã trở lại, chiều hôm nay đến tìm đại tỷ của đệ, báo cho nàng một tin, gã ta đã cưới Liên Nhi làm bình thê ở trong huyện, hơn nữa còn sinh ra một đứa con trai.

- Gã ta là muốn chuyện đã rồi, mong đại tỷ chấp nhận cô ta sao?
Lý Trân lạnh lùng hỏi.

- Nào có đơn giản như vậy.

Triệu Thu Nương phẫn hận nói:
- Ta chưa bao giờ thấy một tên nam nhân vô tình vô nghĩa đến vậy, hắn ta kêu đại tỷ người gọi Liên Nhi kia là tỷ, cũng chính là bắt đại tỷ ngươi nguyện ý làm thiếp, nữ nhân kia lên làm thê, lý do là nữ nhân kia sinh được con trai, mẹ nhờ phúc con.

- Cái gì?

Lý Trân lập tức giận tím mặt, xoay người liền đi về phía cách vách, Lý Tuyền khẩn trương, đứng dậy kéo cánh tay Lý Trân lại:
- A Trân, đệ đừng đi.

- A Tỷ, buông ra, xem đệ hôm nay làm thế nào làm thịt tên cẩu tặc này.

Lý Tuyền mắt thấy kéo không được đệ đệ, lập tức lại khóc lên:
- Hắn ta là tên không có lương tâm khốn khiếp, chết cũng đáng, nhưng đệ là đệ đệ ta, đệ không thể giết người.

Triệu Thu Nương cũng vội vàng tiến lên giữ chặt Lý Trân:
- A Trân, đây là chuyện nhà, người bình tĩnh một chút đi.

Lý Trân khắc chế lại sự phẫn nộ trong lòng nói:
- Đệ không giết hắn ta, đệ đi cùng hắn nói lý lẽ, đệ cũng không tin hắn ta đường đường là một mệnh quan triều đình, dám vứt bỏ thê tử kết tóc với mình.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng của Tào Văn:
- Ta không có muốn vứt bỏ đại tỷ ngươi, ta chỉ tùy việc mà xét.

Lý Trân tránh thoát khỏi đại tỷ và Triệu Thu Nương, bước nhanh đi ra khỏi cửa phòng, chỉ thấy Tào Văn đứng ở trong sân, cửa nội đường đã đóng lại, hiển nhiên Tào Văn phát hiện Lý Trân đã đến, sợ Lý Trân động võ với Liên Nhi, liền bước trước đi ra tìm hắn.

Lý Trân tức giận vô cùng ngược lại cười:
- Cái gì gọi là tùy việc mà xét, ta ngược lại là lần đầu nghe thấy, Tào huyện lệnh không ngại nói nghe một chút, để ta nhìn xem ngươi rốt cục là người đê tiện tới trình độ nào.

Mặt Tào Văn lúc đỏ lúc trắng, hắn ta dường như cũng có chút sợ hãi Lý Trân, lùi lại sau một bước nói:
- Bất hiếu có ba việc, không con nối dõi là lớn nhất, ta và đại tỷ ngươi thành hôn nhiều năm như vậy, nàng từ đầu đến cuối không sinh con, ta tưởng vấn đề ở ta, cho nên cũng cam chịu, nhưng sự thật chứng minh, ta có thể sinh con, hơn nữa ta hiện tại đã có con trai, tên là Tào Lương Tự, lẽ nào muốn nhi tử độc nhất của ta trở thành thứ xuất sao?

Lý Trân lắc lắc đầu, lạnh lùng nói:
- Loại chuyện này trước nay rất nhiều, cũng rất dễ giải quyết, đem con giao cho đại tỷ ta, đại tỷ ta chính là mẫu thân đứa nhỏ, đứa bé chính là con trai trưởng rồi, lẽ nào người khác không giải quyết như thế sao?

- Nói hươu nói vượn.

Tào Văn sắc mặt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Mẹ đẻ của con trai ta vẫn còn ở đây, tại sao lại cướp đoạt nhi tử của nàng, ta đã quyết định, đại tỷ ngươi không con, ta nghĩ đến tình cảm nhiều năm sẽ không bỏ nàng, nhưng nàng chỉ là thiếp, Liên Nhi làm chính thê, nếu như nàng không đồng ý, vậy thì việc hôn nhân này cũng chấm dứt đi.

Lý Trân cười lạnh:
- Tào Văn à, về chút tư tâm này cũng chỉ lừa được đại tỷ ta, sao có thể lừa gạt ta được? Ngươi từ trước khoa cử trăm phương ngàn kế muốn ly hôn với đại tỷ ta, nhưng lại sợ mang tiếng là ghét bỏ vợ con, cho nên mới ẩn nhẫn nửa năm, nay có nhi tử làm cớ, vậy đây thật sự là nhi tử ngươi à? Ta thấy chưa chắc, Tào Văn, trong lòng ngươi tự mình hiểu rõ.

Tào Văn cả kinh lùi vài bước, thanh âm run rẩy nói:
- Ngươi nói linh tinh gì đấy?

Ánh mắt Lý Trân lộ ra vẻ cực kỳ chán ghét, lắc lắc đầu nói:
- Trở thành con rể của Võ Tam Tư nhất định là tiền đồ vô lượng, đại tỷ ta chỉ là nữ thương nhân thật sự không xứng với ngươi, hơn nữa làm chậm trễ kế hoạch của ngươi rồi, không phải sao?

Lúc này, cửa phía sau Lý Trân mở ra, Lý Tuyền từ trong phòng đi ra, nàng đã không khóc nữa, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Tào Văn nói:
- Tào Văn, ta bây giờ mới hiểu được, ngươi có phải muốn cưới Võ Đinh Hương làm thê tử hay không?

Tào Văn nửa ngày không nói được một câu, lúc này, Liên Nhi khóc từ trong phòng chạy ra, liều mạng cào mặt Tào Văn, vừa hô vừa mắng to:
- Ngươi là tên khốn khiếp không có lương tâm, ngươi không phải nói lấy ta làm thê tử sao? Ngươi là tên đại lừa gạt, ta liều mạng với ngươi.

Trên mặt Tào Văn bị cào ra vài vết máu, hắn ta thẹn quá hóa giận, một tát đánh ngã cô ta, chỉ tay về phía cô ta nổi giận mắng:
- Đồ đĩ, ngươi xuất thân là gì, còn muốn làm thê tử của Tào Văn ta, ngươi cũng không soi mặt mình vào nước tiểu xem xem.

Lý Tuyền nhìn hắn ta một lúc lâu, cuối cùng thở dài ra:
- Ta Lý Tuyền thật sự là mắt bị mù, không ngờ gả cho tên tiểu nhân hèn hạ, Tào Văn, dù cho ngươi không muốn bỏ ta, ta cũng sẽ bỏ ngươi, bắt đầu từ bây giờ, Lý Tuyền ta không còn là con dâu của Tào gia nhà ngươi, cũng không còn là thê tử của ngươi, ngươi đi làm con rể của Lương Vương đi, ta ngược lại muốn coi tương lai ngươi có kết cục tốt gì?

- A Trân, Thu Nương, chúng ta đi.

Lý Tuyền xoay người đi về phía cửa chính, Triệu Thu Nương vội vàng vượt qua nàng thấp giọng nói:
- A Tuyền, không sao chứ?

- Ta không sao,ta sẽ viết một bức hưu phu, ngươi tìm người thay ta đưa cho hắn ta, ta không muốn gặp lại hắn ta nữa.

Lúc này, Lý Trân bỗng nhiên hung hăng nện một quyền vào sống mũi Tào Văn, Tào Văn hét thảm một tiếng, ngã ra hơn một trượng, bụm mặt trên mặt đất lăn lộn, xương mũi hắn ta bị Lý Trân mạnh mẽ đấm vỡ.

Mạnh thị chạy đến, đỡ lấy nhi tử vội hỏi:
- Con ơi con thế nào rồi?

Trong nội tâm bà ta cực hận Lý Trân, chỉ vào hắn mắng to:
- Ngươi là tên khốn khiếp đang chết, ngươi sao không đi chết đi?

Lý Trân cười lạnh một tiếng nói:
- Không đánh con bà quyền này, lòng ta thật sự không thoải mái, cuối cùng khuyên bà một câu, cố mà trông nhi tử bà, khuyên hắn ta làm quan thanh liêm một chút, cũng đừng giống như Lai Tuấn Thần bị chết trong tay ta.

Lý Trân xoay người bước nhanh rời đi, Mạnh thị bị câu sau cùng của Lý Trân làm sợ tới mức cả người run rẩy, bà ta không tự chủ được nhéo vào dây chuyền vàng trên cổ mình, cả người dường như tiến vào hầm băng vậy.