Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 312: Chia binh xuôi nam




Tuy rằng sau khi nước Cao Ly diệt vong, người Cao Ly chuyển vào Dương Châu có gần hơn vạn người nhưng đối với trăm vạn nhân khẩu thành Dương Châu, người Cao Ly vẫn không tính là cái gì, đại bộ phận người Cao Ly đều là bình dân phổ thông, hoặc ở nông thôn làm nghề làm ruộng, hoặc là ở thành thị buôn bán nhỏ, làm tiểu nhị, tửu bảo, vân vân…

Trải qua hơn hai mươi năm cuộc đời, đời thứ hai của người Cao Ly đều sinh trưởng ở địa, lời nói và phong tục trên cơ bản so với người địa phương không khác gì nhau lắm, rất nhiều người trẻ tuổi cũng không cho rằng mình là người nước khác, đều coi mình là một thành viên của Đại Đường.

Tuy nhiên, cũng không phải toàn bộ người Cao Ly đều hờ hững với cố quốc, vẫn có một bộ phận có lòng phục hưng cố quốc Cao Ly, bọn họ phần lớn là quý tộc Cao Ly, địa vị khi ở Đại Đường giảm xuống, càng khiến cho bọn họ hoài niệm về cuộc sống cố quốc.

Dương Châu là một trong những nơi mà Cao Ly Phục Quốc Hội hoạt động mạnh mẽ nhất, hội những người Cao Ly giúp nhau từ sớm là do những người thương nhân Cao Ly ở Dương Châu thành lập nên.

Cao Ly Phục Quốc Hội ở Dương Châu quy mô gần bằng với Lạc Dương và Trường An, có hơn một trăm vị trí nòng cốt, chủ yếu lấy việc kinh thương làm chính, phú thương Cao Ly ở Dương Châu rất nhiều, cũng là nơi cung cấp phần kinh phí quan trọng cho Cao Ly Phục Quốc Hội.

Tuy nhiên từ sau việc ám sát Tương Vương Lý Đán làm cho Cao Ly Phục Quốc Hội ở Lạc Dương hoàn toàn phá hủy, Cao Ly Phục Quốc Hội ở Dương Châu cũng trong một đêm yên lặng, ngay cả thủ lĩnh của Cao Ly Phục Quốc Hội ở Dương Châu Bùi Thuận Thanh cũng không rõ tung tích.

Trong hàng thuốc ở thành nam Dương Châu, có một cửa hàng chuyên bán nhân sâm, tên là Bắc Sâm Vương, cửa hàng này năm mươi năm trước do một thương nhân bán dược Cao Ly mở, kinh doanh thuốc đã năm mươi năm, nó đã thành một trong hai tiệm bán đại sâm của Đại Đường, một cửa hàng khác là Tiên Thảo Đường ở Trường An.

Chủ nhân tiệm thuốc tên là Tuyền Trọng Hi, năm nay tầm ba mươi tuổi, là trưởng tôn của người Cao Ly mở tiệm thuốc, nhưng trong phần lớn thời gian, y đều dùng tên Hán là Trương Toàn, bao gồm cả trong đăng ký với quan phủ.

Tuyền Trọng Hi cũng là một người hoạt động mạnh mẽ trong Cao Ly Phục Quốc Hội, tổ phụ của y khi mới bắt đầu mở tiệm thuốc Bắc Sâm Vương cũng là người thành lập hội người Cao Ly giúp nhau, nhưng ông ta cũng không ngờ đến sau mười năm, hội này trở thành nơi yểm hộ cho Cao Ly Phục Quốc Hội, tôn tử ông ta lại là người tích cực khởi xướng việc phục quốc.

Tuyền Trọng Hi từng là thủ lĩnh của Cao Ly Phục Quốc Hội ở Dương Châu, nhưng từ khi Kiếm Đông Hi nắm giữ trọng quyền của Phục Quốc Hội, liền đem tâm phúc là Bùi Thuận Thanh sắp xếp làm thủ lĩnh ở Dương Châu, Tuyền Trọng Hi ngược lại trở thành phó thủ lĩnh, điều này làm tâm tinh y cực kỳ khó chịu.

Tuy nhiên Kiếm Đông Hi không lâu trước bị giết, Bùi Thuận Thanh chạy trối chết, lại làm cho tâm tình của Tuyền Trọng Hi tốt hơn, y đợi sau khi phong ba qua đi, y lại làm thủ lĩnh của Cao Ly Phục Quốc Hội ở Dương Châu.

Mấy ngày nay Tuyền Trọng Hi cực kỳ khiêm tốn, trên cơ bản không hề ra ngoài, tất cả thành viên của Cao Ly Phục Quốc Hội cũng đều giấu mình ở đầu đường cuối ngõ, làm những việc của người bình thường, Cao Ly Phục Quốc Hội ở Dương Châu dường như biến mất như không khí.

Trưa hôm ấy, một thiếu phụ trẻ tuổi dẫn theo vài tên tùy tùng tới tiệm thuốc Bắc Sâm Vương, một gã tiểu nhị như thường lệ nhiệt tình chạy ra đón chào:
- Phu nhân tới mua sâm sao? Trong tiệm chúng tôi các loại sâm quý đều có, cam đoan phu nhân vừa lòng.

Thiếu phụ này là Triệu Thu Nương giả dạng, cô đi vào trong tiệm ngồi xuống, mở hộp đang cầm trong tay ra, bên trong đều là vàng thoi óng ánh, làm ánh mắt của tiểu nhị đều dõi theo, gã lắp bắp hỏi:
- Phu nhân, muốn mua… mua gì?

- Ta muốn mười cây nhân sâm ngàn năm.

Tiểu nhị cười toe toét cả nửa ngày, đối phương lại muốn nhân sâm ngàn năm, hơn nữa cần mười cây, đây cũng không phải là việc mà một tên tiểu nhị có thể làm chủ, gã vội vàng chạy đi tìm chưởng quầy, một lát chưởng quầy vội vàng chạy tới, chưởng quầy là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, cũng là người Cao Ly, bộ dạng có chút cao lớn, nhưng ông ta một mặt đều là nụ cười, cho dù người muốn bắt bẻ mà thấy ông ta đều sinh lòng hảo cảm.

- Ngươi là chưởng quầy của cửa hàng?
Triệu Thu Nương lạnh lùng hỏi.

Chưởng quầy vẻ mặt cười cười nói:
- Tiểu nhân chính là chưởng quầy trong tiệm, phu nhân hẳn là lần đầu tiên đến mua nhân sâm nhỉ.

Chưởng quầy của cửa hàng nói rất hàm súc, thật ra nói Triệu Thu Nương không hiểu cách làm, nhân sâm trăm năm đã là cực phẩm rồi, nhân sâm ngàn năm càng hiếm thấy, bình thường chỉ trong cung đình mới có, cho dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không mua được, càng không nói mua mười cây nhân sâm ngàn năm.

Tuy nhiên chưởng quầy nghe ra khẩu âm của đối phương là từ kinh thành, nên cũng không dám đắc tội, bình thường khách hàng từ kinh thành phần lớn là không quyền cũng quý, ông ta không dám khinh thường, lại cười nói:
- Nhân sâm ngàn năm là vật quý mà khó gặp, bình thường trên thị trường rất khó nhìn thấy.

Triệu Thu Nương hừ một tiếng:
- Ta ở Tiên Thảo Đường mua được ba cây nhân sâm ngàn năm, muốn ở chỗ các ngươi cũng mua thêm vài cây, nếu cửa hàng các ngươi không có thì nói thẳng, đừng lấy cớ.

Chưởng quầy ngây ngẩn cả người, đối phương nói Trường An Tiên Thảo Đường ra, xem ra cũng không phải là không hiểu việc, chẳng lẽ lại tới đập bảng hiệu (làm loạn)? Trong lòng ông ta có chút bất an, suy nghĩ một chút nói:
- Tiểu điếm thật ra có hai ba cây, nhưng cửa hàng có quy định, tiểu nhị bình thường chỉ có thể bán nhân sâm phổ thông, ta phụ trách bán nhân sâm trăm năm, nếu muốn mua nhân sâm ngàn năm, vậy nhất định phải xem chủ nhân nhà ta có đồng ý không.

- Chủ nhân nhà các ngươi có ở đây không?

- Có, đương nhiên có, mời phu nhân ngồi tạm, ta đi bẩm báo chủ nhân.

Chưởng quầy vội vàng đi về phía hậu viên, mục đích của Triệu Thu Nương chính là đến dò xét xem Tuyền Trọng Hi có trong tiệm không, cô thấy chưởng quầy đi bẩm báo rồi lập tức quay đầu nháy mắt với tên thuộc hạ, tên thuộc hạ hiểu ý, xoay người đi ra ngoài.

Tuyền Trọng Hi trong nội đường ở hậu viện, hắn ta đang phẩm một chén trà sâm, lúc này chưởng quầy vội vàng đi tới, ở cửa nói:
- Chủ nhân, có một nữ nhân đến cần mua nhân sâm ngàn năm.

- Nhân sâm ngàn năm?

Tuyền Trọng Hi cười lạnh một tiếng:
- Việc này còn phải bẩm báo với ta sao? Việc có người cố tình gây sự thế này, đuổi đi là được.

- Nhưng cô ta nói ở Trường An Tiên Thảo Đường mua được ba cây nhân sâm ngàn năm.

- Cái gì?

Tuyền Trọng Hi ngẩn ra, hắn ta không thể tin được lắc đầu:
- Không thể nào, Tiên Thảo Đường chỉ có một cây làm bảo bối áp hòm, sao có thể bán cho cô ta, chứ đừng nói là ba cây.

- Lai lịch của cô ta là gì?
Tuyền Trọng Hi lại hỏi.

Nhưng hắn ta vừa dứt lời, liền nghe ‘Oanh’ một tiếng vang thật lớn, từ sau cửa sổ và cửa trước đồng thời nhảy vào ba bốn tên hắc y võ sĩ, bọn họ nhanh như chớp, mạnh mẽ đem Tuyền Trọng Hi chưa kịp phản ứng ném trên mặt đất, rồi nhanh chóng bịt miệng hắn ta bằng miếng vải rách, đem tay chân hắn ta trói lại.

Chưởng quầy bên cạnh sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, trơ mắt nhìn chủ nhân bị trói lại không nói được một câu nên lời, lúc này, một trường kiếm sáng như tuyết chặn ngang cổ của ông ta.

Chưởng quầy sợ tới mức ngã quỵ xuống đất, cuống quít dập đầu cầu xin tha thứ, lúc này, Triệu Thu Nương chậm rãi đi đến, lạnh lùng nói với chưởng quầy:
-Tiệm thuốc vẫn cứ buôn bán bình thường, nếu có người hỏi chủ nhân, nói hắn ta đi ra ngoài giục hàng rồi, hiểu chưa?

Chưởng quầy ngơ ngác nhìn Triệu Thu Nương, lúc này rốt cục mới hiểu được, không có cái gì mà nhân sâm ngàn năm, ông ta hiểu được ý của người nữ nhân này.

Tuyền Trọng Hi bị bí mật bắt giữ, không thể nghi ngờ mở một lỗ hổng to lớn cho Cao Ly Phục Quốc Hội ở Dương Châu, dưới sự nghiêm hình tra tấn của Nội vệ, Tuyền Trọng Hi rốt cục chịu không được trọng hình, bắt đầu khai ra chỗ ẩn nấp của từng thành viên Phục Quốc Hội.

Vào đêm hôm đó, dưới sự hiệp trợ của một ngàn châu binh Dương Châu, hai trăm võ sĩ Nội vệ phân thành mười nhánh đội nhỏ, bắt đầu phân công nhau bắt giữ thành viên của Cao Ly Phục Quốc Hội.

Trong một cửa tiệm hải sản ở nam thị, năm mươi châu binh bao vây toàn tiểu điếm, chấp cung đáp nỏ nhắm ngay từng người có thể chạy trốn, mười tên võ sĩ Nội vệ một cước đá văng cửa chính, vọt vào, trong tiểu điếm lập tức vang lên một vùng gào thét.

Trong một gian phòng của một nhà giàu có, vài tên quý tộc Cao Ly thấp thỏm lo lắng, ngồi trên sảnh đường không dám động đậy một chút nào, châu binh và võ sĩ Nội vệ thì trong các gian nhà tìm kiếm, “Ở trong này!”, ở trong tủ gỗ của phòng bếp một tên võ sĩ Nội vệ phát hiện ra một cửa mật đạo, bọn họ nhấc ván gỗ lên, ném mấy cây đuốc xuống, chiếu sáng dưới hầm.

Lúc này một bóng đen từ trong hầm ngầm xông tới, có ý đồ cưỡng ép thoát đi, trong viện, vài tên võ sĩ Nội vệ cùng nhau nâng nỏ bắn tên, bóng đen liền trúng bốn năm tiễn, kêu thảm thiết ngã xuống đất, bị bắn chết tại chỗ.

Cũng việc bắt giữ như thế cùng nhau xảy ra ở các phường trong thành Dương Châu, trong một đêm, nòng cốt của Cao Ly Phục Quốc Hội bị bắt đến hơn năm mươi người, mặt khác còn có hơn mười người cố tình chống đối bị giết tại chỗ.

Quan phủ Dương Châu cũng gấp gáp phối hợp với Nội vệ để thẩm vấn, bọn họ đặc biệt đem nhà giam chuyên môn dùng để giam giữ thành viên của Cao Ly Phục Quốc Hội bị bắt, do Lã Tấn suốt đêm tiến hành thẩm vấn, mấu chốt việc thẩm vấn là phải đạt được một phần danh sách tỉ mì cùng với thu thập toàn bộ chứng cứ quan trọng, hơn nữa phải lấy được tin tức của những thành viên chưa bị bắt.

Nội vệ võ sĩ trong hình thất thay nhau tra khảo, vài tên châu nha được điều động đang nhanh chóng ghi chép khẩu cung, sau đó lại không ngừng so sánh, phát hiện khẩu cung có chỗ mâu thuẫn, lại tiếp tục thẩm vấn xác minh.

Trong phòng, Lý Trân còn chưa có nghỉ ngơi, tuy rằng bắt giữ Cao Ly Phục Quốc Hội là nhiệm vụ chính thức của hắn, nhưng mục đích chủ yếu là muốn đi thăm sư phụ, còn hỏi về bí ẩn thân phận của mình, việc bắt giữ Cao Ly Phục Quốc Hội không thể nghi ngờ đã cung cấp cho hắn cơ hội tốt nhất.

Lúc này, một tên võ sĩ nói:
- Tướng quân, Lã giáo úy và Triệu giáo úy đến rồi.

Lý Trân nhìn nhìn đồng hồ ở góc tường, đã là canh bốn rồi.

- Khởi bẩm Tướng quân, khẩu cung đầy đủ và danh sách cuối cùng đã sửa sang lại.

Lã Tấn cười nói đem một quyển danh sách thật dày đưa tới tay người vẫn đang đợi là Lý Trân.

Lý Trân chậm rãi lật xem danh sách dày này, Cao Ly Phục Quốc Hội ở Dương Châu tổng cộng có một trăm mười sáu người, bị bắt giết có bảy mươi tư người, nói cách khác còn có bốn mươi hai người chưa bị bắt, bao gồm cả thủ lĩnh của chúng là Bùi Thuận Thanh.

Lã Tấn giải thích:
- Thành viên Phục Quốc Hội ở Dương Châu trên cơ bản đều đã bị bắt, người không bị bắt đều phân tán ở khắp Giang Nam, nhưng chỗ ẩn thân của bọn chúng thì chúng ta đều đã biết, ty chức định là chúng ta phân nhau hành động, đi các châu các huyện ở Giang Nam bắt giữ dư nghiệt, thừa dịp tin tức còn chưa có truyền ra, đem bọn chúng một lưới bắt hết.

Lý Trân gật gật đầu, lại hỏi người bên cạnh là Triệu Thu Nương:
- Ý của Triệu giáo úy thì sao?

Lã Tấn và Triệu Thu Nương tuy rằng được Lý Trân cho làm lang tướng, nhưng Binh bộ vẫn chưa có phê chuẩn, nên hai người tạm thời vẫn là giáo úy, Triệu Thu Nương vội vàng nói:
- Ty chức đồng ý với đề nghị của Lã giáo úy, đem hai trăm người chia thành từng tốp, phân phó các nơi bắt phạm nhân, tận lực không cho tên nào trốn thoát.

Lý Trân khoanh tay đi đến bản đồ trên tường, nhìn chăm chú bản đồ, chốc lát nói:
- Chúng ta chia làm ba đội, Triệu giáo úy phụ trách Dương Châu, Nhuận Châu và Thăng Châu, Lã giáo úy phụ trách Tô Châu, Hồ Châu và Thường Châu, ta dẫn một bộ phân huynh đệ xuôi nam đi Hàng Châu và Việt Châu, nhớ kỹ, không kể sống chết, cần phải đem bọn chúng chém tận giết tuyệt ủ không?

Lý Trân ngẫm nghĩ một chút cười nói:
- Trước không vội, thủ hạ của ta mai kia đến đông đủ đã rồi động thủ cũng không muộn, nhưng mà vẫn phải giám thị chỗ ở của bọn họ, để tránh bọn họ nghe tin chạy mất.