Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 316: Lại mượn một đao




Võ Tam Tư rốt cuộc giao lại Minh Đường cho Thánh thượng, y cũng đã được sắc phong làm tướng quốc như ý nguyện, đảm nhiệm chức thượng thư Lễ bộ, Đồng trung thư môn hạ Bình Chương Sự, gần với Lâu Sư Đức và Tông Sở Khách. Tuy nhiên nghe nói Tô Vị Đạo lại phục hồi nguyên chức rồi, thậm chí Địch Nhân Kiệt cũng một lần nữa được trọng dụng.

Y không thèm để ý đến Tô Vị Đạo, tuy rằng năng lực không tệ, nhưng nhát gan sợ phiền phức, là người bảo sao nghe vậy. Nhưng Võ Tam Tư lại hết sức kiêng kỵ Địch Nhân Kiệt, thậm chí là thù hận sâu sắc. Mặc dù lần trước Địch Nhân Kiệt cực lực phản đối việc lập Võ Thừa Tự làm thái tử, nhưng Võ Tam Tư biết rằng, một khi y muốn trở thành thái tử, Địch Nhân Kiệt cũng sẽ phản đối như vậy. Hết lần này đến lần khác Thánh thượng rất tin tưởng Địch Nhân Kiệt, điều này làm cho trong lòng Võ Tam Tư vừa lo lắng vừa tức giận, nhưng y lại không làm được gì.

Ban đêm, Võ Tam Tư quay về phủ, tiến vào thư phòng, y liền gấp gáp không nhịn được cho người đi mời Minh tiên sinh đến. Lát sau, Minh tiên sinh bước nhanh vào thư phòng của Võ Tam Tư, khom người thi lễ nói:
- Tham kiến vương gia.

- Ngồi đi, sao lại đa lễ như vậy?
Võ Tam Tư không kiên nhẫn khoát tay.

Minh tiên sinh kinh ngạc nhìn Võ Tam Tư. Thực tế y hiểu rất rõ Võ Tam Tư, chỉ khi y tâm phiền ý loạn mới có thể vội vàng xao động như vậy. Hơi suy nghĩ một chút, Minh tiên sinh liền hiểu được, y ngồi xuống cười nói:
- Hôm nay tâm tình vương gia có vẻ không tốt lắm.

Sao lại chỉ có không tốt lắm, Võ Tam Tư quả thực là phiền lòng cực độ. Y khoanh tay đi qua đi lại trong phòng, một lúc lâu sau, y oán hận nói:
- Chính sự đường còn thiếu một danh ngạch quốc sư, Tông Sở Khách đề cử Thái thú Kinh Châu Lưu Bỉnh Tự đảm nhiệm, nhưng Thánh thượng lại công khai nói, vị trí tướng quốc này chỉ có thể do Địch Nhân Kiệt đảm nhiệm, hơn nữa còn là Trung thư lệnh.

Minh tiên sinh cũng cả kinh, Trung thư lệnh chính là tướng quốc đứng đầu, y vội hỏi:
- Trung thư lệnh không phải có Lâu Sư Đức rồi sao?

- Lâu Sư Đức bị chuyển công tác đến Nội sử, tiếp nhận chức vụ trước đó của Lý Đức Chiêu.

Võ Tam Tư khoanh tay đi lại vài bước, y bỗng nhiên cắn răng nói:
- Ta quyết định thừa dịp Địch Nhân Kiệt đi Hà Bắc nhậm chức, phái người nửa đường ám sát ông ta. Tiên sinh cảm thấy có khả thi không?

Minh tiên sinh biết đây là nguyên nhân Võ Tam Tư tâm phiền ý loạn, y đã động sát cơ, nhưng còn có chút lo lắng. Minh tiên sinh biết Võ Tam Tư đã hạ quyết tâm, liền nói:
- Nếu vương gia nhất định phải động thủ, cũng không phải là không được, nhưng tốt nhất vẫn là mượn đao giết người, không cần tự mình động thủ.

- Mượn đao của ai?
Cõi lòng Võ Tam Tư tràn đầy chờ mong nhìn Minh tiên sinh.

Minh tiên sinh trầm tư chốc lát nói:
- Kỳ thật có một người, vương gia có thể lợi dụng được.

Y nói nhỏ vài câu, Võ Tam Tư lập tức tỉnh ngộ, lại nhướn mày nói:
- Nhưng ta đi tìm y, hình như không thỏa đáng lắm.

Minh tiên sinh thản nhiên cười:
- Không ngại, ta có một kế nhỏ, khiến y phải đến tạ tội với vương gia.

Lần này Võ Tắc Thiên điều đại quân tiến đến bình định loạn Khiết Đan, có thất vọng nhất chính là Võ Ý Tông. Y thân là Hà Nội Quận vương, tả Kim Ngô Đại tướng quân, bất kể kinh nghiệm hay là mạng lưới quan hệ với quân đội, y đều mạnh hơn so với Võ Du Nghi, nhưng cuối cùng Thánh thượng không phái y suất quân, mà là phái tộc đệ Võ Du Nghi mà bình thường y xem thường lãnh binh suất chinh, thật sự làm cho y buồn bực vạn phần.

Võ Ý Tông đương nhiên cũng biết nguyên nhân, đó chính là bởi vì Võ Du Nghi được Võ Tam Tư đề cử, mà mình lại thuộc phe phái Võ thị khác, bị Võ Tam Tư chèn ép.

Trong khoảng thời gian này, Võ Ý Tông thật sự sống rất buồn bực, từ khi đi đến Dương Châu y gặp chuyện mà phải nửa đường trở về, công lao đều quy hết cho Lý Trân. Thánh thượng đối với y cũng vô cùng thất vọng, chẳng hề quan tâm đến thương thế của y, khiến cho y có một loại cảm giác rét lạnh không ổn.

Trưa hôm nay, Võ Ý Tông một thân một mình ngồi trong phòng uống rượu, lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm của quản gia:
- Vương gia, Dương nội thị đến.

Tinh thần Võ Ý Tông lập tức rung lên, vội vàng nói:
- Mau mời ông ta đến ngoại thư phòng của ta.

Trong lòng Võ Ý Tông dâng lên một tia hi vọng, Dương Thiện Ninh đến phủ đệ của mình, tất nhiên là có thâm ý, y vội vàng thay một bộ quần áo, đi vội về phía ngoại thư phòng.

Dương Thiện Ninh cũng là một trong tứ đại nội thị của Nội thị tỉnh, tuổi chừng hơn bốn mươi, làn da rất trắng, có một đôi mắt dài híp nhỏ, tất cả làm cho người ta cảm thấy ông ta đang suy nghĩ cái gì đó. Mấy tháng gần đây ông ta nhờ cẩn tuân thánh ý mà nhiều lần được sủng ái, đã hơi có xu thế thay thế được Cao Diên Phúc.

Dương Thiện Ninh ngồi trong thư phòng từ từ uống trà. Hôm nay ông ta đến tìm Võ Ý Tông đương nhiên là có thâm ý. Ông ta là nội ứng tâm phúc trong cung của Võ Tam Tư, bởi vì Lai Tuấn Thần bị giết, hơn nữa Thái Bình công chúa ủng hộ Cát Húc thắng được chức vị Ngự sử trung thừa, khiến cho Võ Tam Tư bị cô lập.

Mà gần đây lại có một đại sự phát sinh, đối thủ cũ với Võ Tam Tư là Địch Nhân Kiệt lại bắt đầu được trọng dụng, khiến cho Võ Tam Tư có một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Được Minh tiên sinh khuyên bảo, Võ Tam Tư quyết định lùi bước mà kết lưới, trước hết thống nhất bên trong nội bộ Võ thị, mà mấu chốt thống nhất bên trong nội bộ Võ thị chính là ở trên người Võ Ý Tông, mà hiện tại Võ Ý Tông bị Thánh thượng lạnh nhạt, khiến cho Võ Tam Tư thấy được cơ hội.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Dương Thiện Ninh là một hoạn quan cực giỏi về phán đoán lòng người, từ tiếng bước chân vội vàng của Võ Ý Tông, ông ta liền biết trong nội tâm Võ Ý Tông đang gấp gáp. Ông ta đắc ý cười thầm, biết phải đối phó Võ Ý Tông như thế nào rồi.

Võ Ý Tông xông thẳng vào phòng, Dương Thiện Ninh liền đứng dậy cười tủm tỉm hành lễ nói:
- Lão nô tham kiến Quận vương.

- Công công không cần đa lễ, mời ngồi.

Võ Ý Tông mời Dương Thiện Ninh ngồi xuống, lại để cho thị nữ dâng trà lên lần nữa, trong lòng y có chút lo lắng, hỏi:
- Hôm nay công công đến đây có việc gì?

- Vừa lúc có chuyện đi ra ngoài, liền thuận tiện đến thăm Quận vương.

Võ Ý Tông nghe thấy không phải là phụng chỉ mà đến, trong lòng y lập tức mất mát một trận, ánh mắt không khống chế nổi vẻ thất vọng. Dương Thiện Ninh nhìn thấy, lại ra vẻ thân thiết hỏi han:
- Thương thế trên đùi Quận vương đã tốt hơn chưa?

- Đã sớm tốt rồi.

Võ Ý Tông tức giận nói:
- Ta còn tưởng là Thánh thượng quan tâm đến thương thế của ta, xem ra cho dù ta bỏ mạng mười năm, Thánh thượng cũng chưa chắc đã biết.

Dương Thiện Ninh cười một tiếng nói:
- Quận vương cũng không cần bi quan như thế. Ban đầu Thánh thượng vốn rất coi trọng ngài, Quận vương quên rồi sao? Còn phong ngài là Kim Ngô vệ đại tướng quân, người bình thường cũng không có vinh hạnh đặc biệt như vậy.

Võ Ý Tông buồn bực thở dài:
- Nhưng ta không biết vì sao trong khoảng thời gian này Thánh thượng đối đãi lạnh nhạt với ta như vậy, chẳng lẽ bởi vì ta đi Dương Châu làm việc không được như ý, nhưng việc đó cũng không thể trách ta. Ta làm sao biết được nửa đường sẽ có người ám sát?

Dương Thiện Ninh biết thời cơ đã chín muồi, ông ta có thể đi một bước hướng dẫn Võ Ý Tông rồi, bèn lắc lắc đầu nói:
- Kỳ thật chuyện này Thánh thượng lúc rảnh rỗi đã từng nói qua, Thánh thượng quả thật rất có ý kiến với Quận vương, thậm chí đối với Quận vương hết sức bất mãn. Nhưng nguyên nhân không phải là chuyến đi Dương Châu, mà là vì Quận vương làm hỏng đại sự của người.

Võ Ý Tông chấn động, vội hỏi:
- Ta sao lại làm hỏng đại sự của Thánh thượng, xin công công nhất định phải nói cho ta biết. Ta thực sự không biết chút nào.

Dương Thiện Ninh quay đầu nhìn thoáng qua hai thị nữ. Võ Ý Tông hiểu ý, lập tức hung hăng trừng mắt liếc thị nữ một cái:
- Các ngươi lui ra.

Hai thị nữ vội vàng lui xuống. Dương Thiện Ninh lại đứng dậy đóng cửa phòng lại, lúc này mới đến gần Võ Ý Tông thấp giọng nói:
- Ta không nói Quận vương hẳn cũng đã biết, mục tiêu suốt đời của Thánh thượng là lấy Võ thay Đường, thành lập thiên hạ của Võ thị.

Võ Ý Tông gật gật đầu. Y đương nhiên biết mục tiêu này của Thánh thượng, chỉ có điều…

Y thở dài nói:
- Võ thị ta và Thánh thượng đều nhất trí mục tiêu đó. Chỉ là ta không biết rõ Thánh thượng vì sao lại do dự như vậy, rõ ràng đã tìm ra Hưng Đường Hội, đơn giản chỉ cần thả lưới bắt hết, diệt sạch hoàng tộc Lý thị, cũng sẽ không có nhiều phiền toái như vậy, nhưng nhìn trước ngó sau, cuối cùng lại làm thịt Lai Tuấn Thần một lòng diệt trừ Hưng Đường Hội, quả thực là làm người thân đau đớn mà kẻ thù sung sướng, làm lòng người buồn bực.

- Sự tình không đơn giản như vậy, dù sao người trong thiên hạ vẫn một lòng với Lý Đường, nếu như làm qua loa, sẽ dẫn đến phản kháng kịch liệt, năm đó Lý Kính Nghiệp tạo phản, Quận vương quên rồi sao?

Võ Ý Tông cũng thở dài, chán nản cúi đầu. Kỳ thật y cũng không phải quá quan tâm đến vấn đề này, ngược lại, y càng quan tâm việc phải làm thế nào mới thay đổi sự lạnh nhạt của Thánh thượng đối với mình. Dương Thiện Ninh nhìn y một cái thật sâu, ông ta biết Võ Ý Tông đã mắc câu, hiện tại đã tới thời khắc có thể ngoéo tay rồi.

Ông ta lại thong thả nói:
- Để làm cho Võ thị thay thế được Lý Đường, Thánh thượng đã phong vương cho nhiều người trong Võ thị, nhưng cần có nhiều thời gian hơn. Tuy nhiên hiện tại Võ thị nội đấu khiến người vô cùng bị động, rất nhiều kế hoạch đều không thể thực thi. Vì bù đắp mâu thuẫn trong Võ thị, Thánh thượng thậm chí không tiếc đem Võ Thừa Tự đày đến Lĩnh Nam.

Nói đến đây, Dương Thiện Ninh dừng lại câu chuyện, trên mặt Võ Ý Tông lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt này chứng tỏ y đã mắc câu rồi, y lẩm bẩm:
- Hóa ra Thánh thượng lưu đày tam thúc là vì phải bù đắp mâu thuẫn trong gia tộc.
Đối với giải thích này Võ Ý Tông rất tin tưởng, không hề nghi ngờ, bởi vì y rõ chuyện Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư nội đấu.

Lúc này, Võ Ý Tông bỗng nhiên hiểu được, y chần chờ hỏi:
- Công công nói ta làm hỏng đại sự của Thánh thượng, chính là chỉ mâu thuẫn giữa ta và tứ thúc?

Dương Thiện Ninh chậm rãi gật đầu:
- Cũng vì mâu thuẫn giữa Quận vương và Lương vương, làm cho ý đồ lưu đày Võ Thừa Tự của Thánh thượng không thực hiện được, làm cố gắng bù đắp mâu thuẫn bên trong Võ thị của người thất bại, mơ hồ ảnh hưởng nghiêm trọng đến đại sự lấy Võ thay Đường. Cho nên Thánh thượng vô cùng bất mãn đối với Quận vương. Không gạt điện hạ, Thánh thượng đúng là đã động sát cơ đối với điện hạ.

- A.

Võ Ý Tông sợ tới mức kêu lên một tiếng sợ hãi. Y lập tức kinh hãi đứng lên, vội vàng khom người hành lễ nói:
- Khẩn cầu công công chỉ điểm cho ta một con đường.

Dương Thiện Ninh biết mình không thể nói. Nếu như ông ta nói ra lập tức sẽ bị Võ Ý Tông nhìn ra động cơ của ông ta, nhất định phải để tự bản thân Võ Ý Tông lĩnh ngộ.

Ông ta ra vẻ tiếc nuối thở dài:
- Ta chỉ là xem trọng giao tình nhiều năm mới đến nhắc nhở Quận vương, ta không đành lòng thấy Quận vương dẫm vào vết xe đổ của Lai Tuấn Thần. Lai Tuấn Thần cũng vì không để ý tới ý đồ của Thánh thượng, một lòng muốn lật đổ Tương Vương và Lư Lăng Vương, làm Thánh thượng không thể không diệt trừ y, Quận vương, ngài ngàn vạn lần không thể đánh giá thấp ý chí của Thánh thượng. Bất luận ai dám phá hỏng đại sự của người, người đều diệt trừ không chút do dự. Xin Quận vương tự mình nghĩ phải làm thế nào, ta nói đến thế thôi, Quận vương tự giải quyết cho tốt đi.

Nói xong, Dương Thiện Ninh đứng dậy cáo từ. Võ Ý Tông vội lấy ba trăm lượng vàng kiên quyết đưa cho Dương Thiện Ninh. Y biết cần dùng cái gì để duy trì “giao tình” giữa bọn họ. Dương Thiện Ninh giả vờ giả vịt từ chối hai cái, liền lấy vàng nghênh ngang rời đi.

Dương Thiện Ninh đi rồi, Võ Ý Tông lại tâm phiền ý loạn đi đi lại lại trong phòng, suy nghĩ chuyện mình làm sao tránh được Thánh thượng diệt trừ, buổi nói chuyện với Dương Thiện Ninh làm cho y như mới tỉnh sau giấc mộng.

Hơn nữa, kết cục của Lai Tuần Thần càng làm cho lòng y kinh sợ khiếp đảm, y cũng không ngu dốt, rất rõ ràng việc mà Dương Thiện Ninh không nói ra miệng chính là chìa khóa giải quyết nguy cơ của mình, đó chính là Võ Tam Tư.

Võ Ý Tông cũng biết Võ Tam Tư đã tu sửa xong Minh Đường, chắc chắn sẽ càng được Thánh thượng quyến sủng. Nếu như mình không cúi đầu, chỉ sợ không đơn giản là không được xuất đầu như vậy, cực kỳ có khả năng ngay cả tính mạng cũng phải vứt bỏ.

Rốt cục Võ Ý Tông cắn răng một cái, cũng thế cả, khi nên cúi đầu thì cúi đầu đi.