Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 319: Uy hiếp bức bách




Sáng sớm hôm sau, Địch Nhân Kiệt dưới sự hộ tống của Lý Trân đã đến đại doanh Đại Đường ở U Châu. Đại doanh quân Đường ở ngoại thành U Châu chiếm khoảng mấy ngàn mẫu đất với mấy ngàn đại trướng như vô tận, thanh thế vô cùng hùng tráng. Địch Nhân Kiệt từ xa xa nhìn đại doanh khẽ cay mày, quay đầu lại nói với Lý Trân:
- Ta tưởng rằng quân lực của quân Đường phải ở Đàn Châu hoặc giả ở Bình Châu, không nghĩ rằng vẫn ở U Châu. Không lẽ người Khiết Đan đã lui binh giảng hòa rồi sao?

Lý Trân lắc đầu:
- Tình hình cụ thể chúng ta cũng không biết được, chỉ có thể để khi nào gặp được Võ Du Nghi mới biết. Cháu nghĩ y đem đại quân đóng ở U Châu thì tất nhiên là có điều lo lắng.

- Chỉ mong là hành động sáng suốt.

Địch Nhân Kiệt giục ngựa chạy nhanh hơn. Không bao lâu mọi người đã đến trước cửa quân doanh. Ông cao giọng nói:
- Ta là Địch Nhân Kiệt từ phía nam tới, xin nhanh chóng thông báo cho Võ đại tướng quân.

Quân giữ cửa nghe Địch Nhân Kiệt đến vội vàng chạy đi bẩm báo với Võ Du Nghi. Đúng lúc hôm nay Võ Du Nghi đang ở trong quân doanh nên ngay lập tức y suất lĩnh các tướng ra đón. Địch Nhân Kiệt được phong là Quan Quân Dung Sử kiêm Thái Thú Doanh Châu, thực tế tương đương với giám quân do Thánh Thượng phái đi, quyền lực rất lớn. Hơn nữa mấy chục năm nay danh vọng của ông ấy rất lớn nên Võ Du Nghi và các tướng không dám mảy may khinh suất.

- Địch tướng quốc rốt cuộc đã tới!

Võ Du Nghi vẻ mặt tươi cười ra nghinh đón, khom mình thi lễ nói:
- Tôi vốn lo Địch tướng quốc đuổi theo không kịp chứ!

Địch Nhân Kiệt cười ha hả nói:
- Hay là Võ đại tướng quân chê ta già không được việc rồi chứ gì?

- Không dám! Không dám! Địch tướng quốc vững vàng có thể nắm đại cục trong tay. Có Địch tướng quốc ở đây tôi rốt cục có thể ngủ yên rồi.

Võ Du Nghi tâng bốc Địch Nhân Kiệt vài câu rồi nhường cho các tướng tiến lên ra mắt Địch Nhân Kiệt. Lúc này y chuyển ánh mắt một lượt liền nhìn thấy phía sau Địch Nhân Kiệt là Lý Trân. Võ Du Nghi mặc dù không trực tiếp làm việc với Lý Trân nhưng y biết rõ sự lợi hại của Lý Trân. hơn nữa là Nội vệ tướng quân thì quyền thế rất lớn. Dù rằng nếu so về chức vụ thì hắn nhỏ hơn nhưng với cái quyền giám thị trăm quan thì phải cần hắn nâng đỡ.

Võ Du Nghi tiến lên mỉm cười nói với Lý Trân:
- Không nghĩ rằng Lý tướng quân cũng hộ tống Địch tướng quốc đến. Bây giờ chúng ta binh hùng tướng mạnh thì còn sợ gì bọn man di Khiết Đan.

Lý Trân trên lưng ngựa hướng y chắp tay thi lễ:
- Xin thứ cho ty chức khôi giáp trên người nên không thể hành lễ với Đại tướng quân.

- Cần chi hành lễ, chúng ta là đồng liêu, cũng không cần phân cao thấp, Lý tướng quân chớ khách khí.

Mọi người nghe nói người đi cùng Địch Nhân Kiệt chính là vị tướng quân trẻ tuổi với tiếng tăm lừng lẫy Lý Trân thì đều tiến lên làm lễ. Mọi người chào hỏi vài câu rồi cùng tiến vào đại doanh.

Địch Nhân Kiệt và Lý Trân ngồi ở đại trướng trung quân. Võ Du Nghi lệnh binh lính dâng trà. Lúc này Địch Nhân Kiệt hỏi:
- Không biết tình hình gần đây của quân phản loạn Khiết Đan thế nào?

- Bọn chúng đã rút quân ở Đàn Châu và Bình Châu, hiện giờ đang ở Doanh Châu luyện binh. Tôi cũng phụng chỉ đóng quân ở U Châu, chuẩn bị tụ tập binh ở các châu xã tiến hành huấn luyện. Lần này đối với cuộc chiến với quân Khiết Đan thì Thánh Thượng có ý tính chuyện lâu dài hơn.

Sự lão luyện của Địch Nhân Kiệt so với Trần Tử Ngang thì từng trải hơn nhiều. Y nghe Võ Du Nghi mở miệng nói thánh chỉ, ngậm miệng thì nói Thánh Thượng, dùng Thánh Thượng để dọa mình thì không thèm nhiều lời nữa, chỉ khẽ mỉm cười nói:
- Vậy thì vất vả cho Đại tướng quân rồi!

Võ Du Nghi vốn tưởng rằng Địch Nhân Kiệt phải cùng mình tranh luận một phen, không ngờ ông ấy nói hời hợt làm y cũng cảm thấy bất ngờ. Tuy nhiên kết quả này quả là không còn gì tốt hơn, y vội vàng cười nói:
- Địch tướng quốc đi đường vất vả, xin mời nghỉ ngơi trước. Tôi đã chuẩn bị xong doanh trướng, Lý tướng quân cũng xin mời.

Địch Nhân Kiệt đứng dậy cười nói:
- Đúng là có chút mỏi mệt rồi, ta xuống dưới thu xếp trước rồi sẽ cùng tướng quân nói chuyện.

Ông nháy mắt Lý Trân, Lý Trân hiểu ý nên cũng cáo từ Võ Du Nghi.

Võ Du Nghi chuẩn bị cho bọn họ doanh trướng quả thật không tệ. Các loại vật phẩm đều đầy đủ, có binh lính bảo hộ riêng. Lý Trân vào lều lớn, cười nói với Địch Nhân Kiệt:
- Bá phụ sao không đề xuất gì về việc xuất binh vậy?

Địch Nhân Kiệt thản nhiên cười nói:
- Chúng ta vừa mới đến, tình hình như thế nào đều không biết thì sao biết làm thế nào sẽ tốt cho việc quân mà dám quơ tay múa chân. Hơn nữa, ngươi không thấy Võ Du Nghi căn bản không tính việc với Liêu Đông mà cho huấn luyện binh ở xã. Việc dùng một trăm ngàn người đến để huấn luyện binh ở xã không phải là rất hoạt kê hay sao? Lại luôn miệng nói là thánh chỉ, Thánh Thượng cũng không có ý này. Nếu phải huấn luyện binh ở xã thì sao lại cho y tới một trăm ngàn đại quân?

- Bá phụ nói đúng. Con cũng cảm thấy Võ Du Nghi này hơi nhát gan, mọi chuyện đều lấy Thánh Thượng ra làm lá chắn, không có chút gan dạ nào. Vậy bá phụ chuẩn bị ứng phó như thế nào?

- Ta ít nhất phải nắm một chút thông tin thì ta mới thực sự có cách hành xử. Đừng xem nhẹ quân của Võ Du Nghi nhe, ta định ngày mai trước tiên đi Đàn Châu xem tình hình bên đó thế nào?

Lúc này, một tên lính ở cửa trướng bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quốc, Tham quân Trần Tử Ngang cầu kiến.

Địch Nhân Kiệt hơi kinh ngạc, hoá ra Trần Tử Ngang cũng ở trong quân, y vội vàng nói:
- Mau mau mời y vào!

Lý Trân cười hỏi:
- Bá phụ biết người này?

- Văn thơ của y rất hay. Năm đó ta làm quan chủ khảo, cho y đỗ tiến sĩ, đối với y ấn tượng rất sâu.

Lát sau, Trần Tử Ngang bước nhanh vào, quỳ xuống hành đại lễ nói:
- Đệ tử bái kiến ân sư!

Địch Nhân Kiệt vội vàng đỡ y dậy:
- Không cần như thế, Trần tham quân mau đứng lên!

Trần Tử Ngang vô cùng kích động nói:
- Ân sư đến, Liêu Đông rốt cục được cứu rồi.

Địch Nhân Kiệt nghe trong lời y nói biết có chuyện nhưng không vội hỏi mà cười giới thiệu Lý Trân với y trước:
- Vị này chính là Nội vệ Lý tướng quân, Trần tham quân chắc là đã nghe nói qua.

Trần Tử Ngang nghe nói vị tướng lĩnh trẻ tuổi này là đại danh đỉnh đỉnh Lý Trân, lập tức kính nể, thi lễ nói:
- Nghe qua đại danh Lý tướng quân đã lâu.

- Tôi cũng thế!
Lý Trân khẽ mỉm cười, đáp lễ nói:
- Tài danh của Trần tham quân tôi cũng có nghe từ lâu, hôm nay gặp mặt, Lý Trân rất hân hạnh.

Địch Nhân Kiệt mời Trần Tử Ngang ngồi xuống, lúc này mới hỏi:
- Trần tham quân với quân tình nắm được thế nào?

Trần Tử Ngang thở dài nói:
- Đệ tử hiện tại đã không phải là tham quân gì hết, hôm qua đã bị Võ Du Nghi cách chức rồi.

Địch Nhân Kiệt và Lý Trân nhìn nhau, kinh ngạc hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì rồi, Võ Tướng quân vì sao phải cách chức ngươi?

Trần Tử Ngang căm phẫn nói:
- Cũng bởi đệ tử phê bình y không chịu xuất binh đánh Liêu Đông. Y liền thẹn quá hóa giận nói đệ tử chỉ trích thánh ý nên cách chức.

Địch Nhân Kiệt trầm ngâm một chút lại hỏi:
- Hiện tại tình hình Liêu Đông nghiêm trọng vậy sao?

- Thời gian trước Đàn Châu mỗi ngày có vài lá thư cầu cứu, thêm nữa quân trấn giữ Du Quan chết thê thảm, nhu cầu chi viện vô cùng cấp bách. Vài lần phái người đến cầu viện, y lờ đi. Đệ tử quả thực không hiểu, nếu y không muốn cùng Khiết Đan tác chiến thì cần gì phải nắm giữ ấn soái đến đây?

Địch Nhân Kiệt ý thức được vấn đề hơi nghiêm trọng, rất có thể bị Lý Trân nói trúng. Võ Du Nghi sợ cùng Khiết Đan tác chiến, nên dùng phương pháp trì hoãn.

Lúc này, Trần Tử Ngang lại vội nói:
- Điều quan trọng là người Khiết Đan cho rằng y sẽ toàn lực tấn công cho nên mới lui binh lên phía bắc. Nhưng nếu Lý Tận Trung phát hiện y không có ý tác chiến, rất có thể sẽ kéo quân trở lại. Đệ tử lo lắng nhất chính là Du Quan, một khi Du Quan thất thủ thì Hà Bắc khó mà giữ được.

Địch Nhân Kiệt khoanh tay đi qua đi lại trong đại trướng. Ông cũng biết chuyện quá khẩn cấp, không có thời gian rộng rãi để ông sắp xếp, nhất định phải lập tức mang một đội quân tới Du Quan cứu viện.

Nhưng binh quyền ở trong tay Võ Du Nghi. Ông chỉ có thể đưa ra kiến nghị. Nếu Võ Du Nghi không theo, chỉ có thể nhờ Thánh Thượng phán quyết, nhưng hiện không có thời gian.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Địch Nhân Kiệt nói với Lý Trân:
- Trong ý chỉ Thánh Thượng cho ta nói rằng ngươi không chỉ là hộ vệ ta đi lên phía bắc mà sau khi đến Hà Bắc ngươi sẽ có sự phân công khác. Ta đoán mệnh thư bổ nhiệm của ngươi đã đến, đang trong tay Võ Du Nghi. Ngươi đã có kim bài Nội vệ sao không ép y thử xem sao.

Lý Trân hiểu ý của Địch Nhân Kiệt, vui vẻ đứng dậy nói:
- Đây đúng là sở trường của con, con đi một chút sẽ trở lại.

Lý Trân mang theo hơn mười thủ hạ rời khỏi đại trướng, lại hướng đại trướng trung quân mà đi.

Nội vệ lúc mới thành lập thì chức trách là giám sát bảo vệ trong cung, trên thực tế là quân cảnh, sau này thì chức trách dần dần thay đổi. Võ Tắc Thiên dùng nó để thi hành một vài nhiệm vụ bí mật, hoặc là điều tra đại án. Cũng chính vì lý do này mà kim bài Nội vệ có tác dụng như Hoàng đế đích thân tới, nó và kim bài Ngự Sử, cùng với kim bài Điều Binh trở thành Tam Đại Kim bài khâm ban của Võ Tắc Thiên.

Lý Trân bình thường cũng không tùy tiện sử dụng Nội vệ kim bài, chỉ khi ra khỏi thành vào ban đêm hoặc cần yêu cầu quan phủ địa phương khi tình hình khẩn cấp mới đưa kim bài ra. Hôm nay vì sự an nguy của Du Quan nên Lý Trân quyết định phá lệ sử dụng Nội vệ kim bài.

Hắn bước nhanh vào đại trướng trung quân, nói với binh lính canh phòng:
- Ta có chuyện khẩn cấp muốn gặp Võ đại tướng quân.

Binh sĩ lập tức chạy vào bẩm báo, một lát sau Võ Du Nghi tự mình ra đón, cười nói:
- Lý tướng quân đối với việc ăn ngủ cảm thấy bất mãn, đến đây hỏi tội sao?

- Không phải.

Lý Trân cũng thản nhiên cười nói:
- Ta phụng chỉ đến Hà Bắc chi viện không chỉ có nhiệm vụ hộ vệ Địch tướng quốc thôi. Hiện tại việc hộ vệ Địch tướng quốc đã hoàn thành. Ta chuẩn bị chấp hành sự sắp xếp khác của Thánh Thượng, hy vọng Võ Tướng quân có thể đem nhiệm vụ của Thánh Thượng giao cho ta.

- Cái này... Ta dường như vẫn chưa nghe nói.

- Vậy sao? Nếu là như vậy, ta đây đành phải tạm thời điều tra một vụ án trước, hy vọng Võ đại tướng quân có thể toàn lực phối hợp.

Võ Du Nghi ngẩn ra:
- Lý tướng quân có ý gì?

- Chúng tôi đến Hà Bắc được nửa đường, bị người lén lút ám sát. Căn cứ vào lời khai của kẻ ám sát thì vụ án này có thể có liên quan tới Võ đại tướng quân ...

- Nói bậy.
Võ Du Nghi phẫn nộ hô to:
- Ta khi nào phái người ám sát Địch tướng quốc? Quả thực là nói bậy nói bạ.

Lý Trân lấy Nội vệ kim bài từ trong ngực ra, giơ lên cao:
- Chắc hẳn là Võ đại tướng quân nhận ra kim bài này, ta vừa là thủ lĩnh Nội vệ vừa có quyền điều tra án này, mời Võ đại tướng quân phối hợp điều tra.

Võ Du Nghi đương nhiên biết Nội vệ kim bài. Y kỳ thật trong lòng hiểu rõ nhất định là Võ Tam Tư phái người ám sát Địch Nhân Kiệt. Võ Tam Tư từng lộ ra ý này. Trong lòng y buồn bực liền phẫn nộ nói:
- Chẳng lẽ Lý tướng quân thực sự nghĩ rằng ta phái người ám sát Địch tướng quốc sao?

Lý Trân lắc đầu:
- Tuy rằng thích khách nói Đại tướng quân vì muốn độc lĩnh quân quyền, mới nảy sinh ý ám sát Địch tướng quốc nhưng thẳng thắn mà nói ta cũng không cho rằng Đại tướng quân làm. Tuy nhiên với lời khai của thích khách ta không thể không làm theo thông lệ được.

��a người, người đều diệt trừ không chút do dự. Xin Quận vương tự mình nghĩ phải làm thế nào, ta nói đến thế thôi, Quận vương tự giải quyết cho tốt đi.

Nói xong, Dương Thiện Ninh đứng dậy cáo từ. Võ Ý Tông vội lấy ba trăm lượng vàng kiên quyết đưa cho Dương Thiện Ninh. Y biết cần dùng cái gì để duy trì “giao tình” giữa bọn họ. Dương Thiện Ninh giả vờ giả vịt từ chối hai cái, liền lấy vàng nghênh ngang rời đi.

Dương Thiện Ninh đi rồi, Võ Ý Tông lại tâm phiền ý loạn đi đi lại lại trong phòng, suy nghĩ chuyện mình làm sao tránh được Thánh thượng diệt trừ, buổi nói chuyện với Dương Thiện Ninh làm cho y như mới tỉnh sau giấc mộng.

Hơn nữa, kết cục của Lai Tuần Thần càng làm cho lòng y kinh sợ khiếp đảm, y cũng không ngu dốt, rất rõ ràng việc mà Dương Thiện Ninh không nói ra miệng chính là chìa khóa giải quyết nguy cơ của mình, đó chính là Võ Tam Tư.

Võ Ý Tông cũng biết Võ Tam Tư đã tu sửa xong Minh Đường, chắc chắn sẽ càng được Thánh thượng quyến sủng. Nếu như mình không cúi đầu, chỉ sợ không đơn giản là không được xuất đầu như vậy, cực kỳ có khả năng ngay cả tính mạng cũng phải vứt bỏ.

Rốt cục Võ Ý Tông cắn răng một cái, cũng thế cả, khi nên cúi đầu thì cúi đầu đi.