Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 327-1: Võ thị tranh công (1)




Lý Tận Trung thường có một giấc mơ giống nhau, y mơ thấy chính mình đã chiếm toàn bộ lãnh thổ Hà Bắc, thống lĩnh mấy chục vạn đại quân bày binh bố trận ở bờ bắc sông Hoàng Hà.

]Quân Đường có mấy ngàn thuyền chiến, buồm che kín cả trời đất, trùng trùng điệp điệp từ bờ nam sông Hoàng Hà đánh tới, bỗng nhiên mây đen che lấp bầu trời, cuồng phong gào thét, những cuộn sóng dâng cao ngút, những thuyền chiến của Quân Đường bị rung chuyển dữ dội, từng chiếc thuyền bị lật úp xuống, Quân Đường dương cờ trắng lên xin hàng, Đường triều hoàng đế sẽ xin quy hàng y, đồng ý nhường bờ bắc sông Hoàng Hà cho y, để y lập vương triều Khiết Đan.

Rất lâu sau Lý Tận Trung từ trong giấc mơ tỉnh lại, y vẫn không chịu mở mắt, cứ muốn giấc mộng này kéo dài mãi, tới nay giấc mộng đó cũng không xa vời gì với y nữa rồi.

Chỉ cần y có thể đánh bại hoàn toàn Quân Đường bắc thượng này, thì thiết kỵ Khiết Đan của y sẽ quét bay Hà Bắc, khi đó Đột Quyết ở Tây Bắc, Thổ Phiên ở Tây Nam cũng sẽ hưởng ứng, với cái cớ phụ hưng Lý thị, sẽ cùng nhau tiến công Đại Đường.

Đến lúc đó Đường triều loạn trong giặc ngoài, bọn chúng chỉ có thể khuất phục trước gót sắt của chính mình thôi. Y có thể không cần toàn bộ Hà Bắc, nhưng phải để U Châu và Liêu Đông dâng cho mình. Quan trọng nhất vẫn là U Châu, chỉ cần quân Khiết Đan chiếm lĩnh được U Châu, thì y sẽ có căn cơ để càn quét quân Đại Đường phương bắc, chiếm lĩnh bờ bắc sông Hoàng Hà là việc sớm hay muộn mà thôi.

Lúc này Lý Tận Trung thống lĩnh năm ngàn quân Khiết Đan cũng đã ra khỏi thung lũng. Dựa vào những gì thám tử thu thập được tin tức, đại doanh quân nhu đoàn quân hậu cần của Đại Đường đang đóng ở một quan đạo trong rừng rậm, bọn chúng cũng không thèm dựng lều hàng rào, rõ ràng là không hề ý thức được đội quân của Lý Tận Trung đang tiến tới.

Lý Tận Trung quả thực sắp không kìm nén được sự mừng rỡ và kích động trong lòng, y khẽ lệnh:
- Tắng tốc lên, lập tức ra khỏi sơn cốc.

Quân đội của y đã có một nửa là rời khỏi thung lũng, đúng lúc này, từ trong thung lũng vang lên những tiếng kêu thét, Lý Tận Trung vô vùng hoảng hốt, vội vàng hỏi:
- Những tiếng chém giết kêu từ đâu đấy?

Lúc đó những tiếng kêu thét cách chỗ y đứng không còn xa nữa, những thân binh của Lý Tận Trung vội vàng đẩy và lôi y chạy. Lúc đó, Lý Tận Trung cũng đã hiểu ra, y vung tay đẩy đám thân binh ra, thúc ngựa tiến vào trong thung lũng, chỉ thấy bên ngoài thung lũng lóe lên những ngọn lửa ngút trời, không biết bao nhiêu cây lớn đã bị thiêu đốt rồi, toàn bộ khu vực đó trở nên sáng trưng và nóng đỏ.

Nhiều đội Quân Đường từ tám phương bốn hướng nhanh chóng đánh tới, những ánh đao lóe sáng, những tiếng hô vang long trời. Binh sĩ của y không có bất kỳ một trận hình nào, vũ khí trong tay cũng đã vứt bỏ, cởi bỏ áo giáp, có những tên quỳ xuống xin hàng, cũng có những tên chạy loạn tứ phía đi chạy trốn, trong đại doanh lúc này thành một mớ hỗn độn.

Một số ít binh lính Khiết Đan không cam lòng chịu phục, lao lên giao tranh với binh sĩ Đại Đường. Bọn họ không có cách nào có thể đối kháng được với quân Đại Đường đã mai phục từ trước, Lý Đa Tộ tay cầm một thanh đại đao vẻ rất hung hăng, y giống như một con mãnh hổ xuất núi, ánh đao lóe sáng, những chiếc đầu rơi xuống như bão táp.

Lý Tận Trung bị tình hình thảm liệt ở ngoài thung lũng cảm thấy rất kinh hãi, được đám thân binh lôi y chạy trốn về phía sau nhưng hắn không hề có một chút kháng cự nào. Trong đầu y trở nên trống rỗng, tại sao Quân Đường lại biết được kết hoạch của y chứ.

Chẳng phải Võ Du Nghi đã thống lĩnh đại quân đi Doanh Châu rồi sao? Tại sao đám Quân Đường này lại như từ trên trời rơi xuống vậy?

Lúc này, Lý Tận Trung cuối cùng cũng hiểu được, y giãy dụa muốn thoát ra, kêu lên:
- Mau buông ta ra.

Đám thân binh cũng chẳng thèm quan tâm tới sự phản kháng của y, ba chân bốn cẳng bắt y mặc một bộ áo giáp của binh sĩ, rồi đẩy y lên một chiến mã. Chiến mã lập tức chạy như bay về phía tây thung lũng.

Trong thung lũng như một đống hoãn loạn, đám thân binh của Lý Tận Trung dùng đao vung chém loạn xạ, chém giết tất cả những kẻ dám chặn đường bao gồm cả binh lính Khiết Đan, tạo nên một con đường huyết. Mấy chục tên kỵ binh vây quanh Lý Tận Trung rồi nhanh chóng chạy về phía tây thung lũng.

Nhưng lúc bọn chúng vừa chạy khỏi thung lũng chừng hơn chục bước, chỉ thấy ảnh lửa rực sáng, tứ phía đều hò hét, hơn ngàn binh sĩ Đại Đường từ tứ phía vây quanh bọn chúng, giương cung lắp tên, trường mâu sắc bén, những mũi tên đầu mâu đều ngắm chuẩn xác vào Lý Tận Trung và đám thân binh của y.

Tên cầm đầu đám thân binh vội vàng kêu lên một tiếng, thúc ngựa phá vòng vây, chỉ thấy một loạt mũi tên được phóng ra, hơn chục tên binh sĩ đều bị bắn chết tại trận.

Lý Tận Trung vội vàng kêu lên một tiếng:
- Toàn bộ ngừng tay.

Những thân binh còn lại kia không dám phá vòng vây nữa, chỉ vây lấy Lý Tận Trung để bảo vệ. Lúc này, Lý Trân xuất hiện trước mặt bọn chúng.

Lý Trân từ đám tù binh nên biết rõ sự việc, không ngờ đại tù trưởng Lý Tận Trung lại đích thân thống lĩnh quân đội đến để cướp đồ quân nhu hậu cần Đại Đường, hắn liền thay đổi chủ ý, nếu có thể bắt sống Lý Tận Trung thì lợi ích chính trị càng lớn.

Lý Trân thấy tất cả đám binh sĩ Khiết Đan đều vây quanh bảo vệ một người, cho dù người đó mặc một bộ quân phục của một binh sĩ, nhưng Lý Trân vẫn đoán được người đó chính là đại tộc trưởng Lý Tận Trung của Khiết Đan.

Lý Trân nhìn y thản nhiên cười nói:
- Lý Tận Trung, ngươi cho rằng bản thân ngươi có thể chạy thoát được sao?

Lý Tận Trung quay đầu ngựa một vòng, hơn ngàn đám quân binh Đại Đường vây quanh bọn chúng như thể một giọt nước cũng không thể thoát ra ngoài được, hơn chục tên thân binh của y không kìm nổi hét lớn một tiếng đang chuẩn bị xông lên phá vây, Lý Tận Trung liền hô một tiếng:
- Tất cả không ai được phép manh động.

- Ngươi là ai vậy?
Y nhìn đánh giá Lý Trân rồi hỏi.

- Tại hạ là Nội vệ Lý Trân.

- Hóa ra là ngươi.
Lý Tận Trung run sợ lùi lại mấy bước. Y không thể ngờ được người tiêu diệt toàn bộ quân bị của bọn chúng ở Du Quan lại là một tướng lĩnh trẻ tuổi như vậy.

Hắn biết rằng bản thân không thể nào chạy thoát được, trong lòng thầm thở dài một tiếng. Đúng lúc này, phía sau vang lên những tiếng vang lớn khiến chiến mã của Lý Tận Trung hí lên sợ hãi.

Chỉ thấy Quân Đường đem hàng chục viên đá lớn từ đỉnh núi đẩy xuống, bịt kín đường thoát thân của thung lũng. Lúc này, phía xa xa lại vang lên tiếng động của những tảng đá lớn, tiếp đó là những tiếng kêu la sợ hãi của đám binh sĩ Khiết Đan.

Lý Tận Trung lập tức hiểu được rằng, Lý Trân đã hoàn toàn bao vây đám binh sĩ của y trong một đoạn thung lũng rất ngắn này, nếu dùng hỏa công thì toàn bộ mấy ngàn người sẽ bị thiêu rụi hết.

Y cởi bỏ bộ áo giáp trên người xuống, rồi chắp tay nói với Lý Trân:
- Ta chết không có gì đáng tiếc, chỉ mong Lý tướng quân thả cho đám binh sĩ của ta.