Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 353-1: Thảo nguyên chi lang (1)




Đến hạ tuần tháng một năm sau, thời tiết đầu xuân đến, trên thảo nguyên băng tuyết bắt đầu tan, sau một mùa đông nghỉ dưỡng những du mục cũng bắt đầu công việc bận rộn.

Vượt qua hướng tây Khiếm Đối Sơn và Ô Sơn, chính là thảo nguyên mênh mông, từng đồi núi thấp thấp phân bố rộng lớn phía trên bình nguyên, từng núi băng cao tan ra thành nước tạo thành một dòng sông nhỏ dài hẹp, chảy uốn lượn trong đồi núi, thành từng hồ nước sáng ngời trong như gương.

Đầu xuân, lượng nước sung túc, nước chảy chảy xiết, từng bầy bò dê tại bờ sông nhàn nhã ăn cỏ. Vùng này là địa bàn bộ tộc Bạt Dã Cổ Đột Quyết, có hơn năm vạn người, phân bố tại phía tây Ô Sơn rộng lớn.

Quanh ven hồ là nơi tụ tập của những người chăn nuôi, những căn lều xa xa đủ biết được cuộc sống nhàn nhã yên tĩnh của những người mục dân nơi đây.

Buổi sáng hôm nay, xa xa xuất hiện một hắc tuyến, một đội quân hùng mạnh xuất hiện ở trên thảo nguyên, những mục dân hoảng sợ bất an, bọn họ lớn tiếng thét to, kêu gọi người nhà, một đám mục khuyển hướng về quân đội phía xa xa sủa vang.

Tù trưởng Ô Thuật Liệt suất lĩnh hơn ngàn dũng sĩ bộ tộc đi nghênh đón, khi y dần dần thấy rõ đại kỳ đối phương, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, là cờ xí của quân đội Đột Quyết.

Lúc này, có binh lính hô lớn:
- Tù trưởng, là đại kì Kim Lang Khả Hãn!

Ô Thuật Liệt chợt nhận ra trên một mặt đại kỳ, thêu một con sói lớn màu vàng, đây là vương kì Đột Quyết Khả Hãn. Ô Thuật Liệt âm thầm sợ hãi, lẽ nào Khả Hãn tới rồi sao?

Y không kịp suy nghĩ, cuống quýt thúc ngựa lên đón.

Đây là đại quân Đột Quyết, chính là do Khả Hãn A Sử Na Mặc Xuyết suất lĩnh năm vạn đại quân Đột Quyết. Mùa đông năm ngoái gã nhận được quốc thư của Hoàng đế Võ Tắc Thiên Đường triều, yêu cầu gã xuất binh hiệp trợ Đường quân đối phó Khiết Đan.

Giờ đây nội chiến Đột Quyết vừa mới kết thúc. Hai đệ đệ của A Sử Na Mặc Xuyết ý đồ đánh ngã gã để thống trị, khiến cho bên trong có một trận nội chiến kịch liệt. A Sử Na Mặc Xuyết dù đã bình ổn nội loạn, nhưng bên trong Đột Quyết cũng tổn thất thảm trọng, nhu cầu cần bổ sung cấp bách.

Đường triều thỉnh cầu khiến A Sử Na Mặc Xuyết thấy được cơ hội, gã hoàn toàn có thể đền bù tổn thất từ Khiết Đan, đồng thời lại yêu cầu Đường triều tưởng thưởng, là gã có thể thuận lợi vượt qua lần nguy cơ này.

Bởi vậy A Sử Na Mặc Xuyết đáp ứng thỉnh cầu của sứ giả Đường triều, nhưng đại tuyết phong tỏa thảo nguyên, khiến cho gã không cách nào có thể xuất binh.

Đợi cho mùa xuân năm sau đến, mặc dù băng tuyết trên thảo nguyên không hoàn toàn tan chảy, nhưng A Sử Na Mặc Xuyết sớm đã không thể chờ, gã lập tức đích thân suất lĩnh năm vạn đại quân Đột Quyết xuất phát hướng đông.

A Sử Na Mặc Xuyết ngóng nhìn xa xa mấy ngàn đỉnh lều trại, nơi này là lều trại đại tù trưởng của bộ tộc Bạt Dã Cổ, dựa vào người Khiết Đan gần đây.

Lúc này, một đội kỵ binh đối phương chạy gấp đến, cầm đầu chính là tù trưởng Ô Thuật Liệt của bộ tộc Bạt Dã Cổ.

A Sử Na Mặc Xuyết nở nụ cười, quân đội của gã vừa cần tiếp tế. Một lát, Ô Thuật Liệt chạy đến trước mặt Mặc Xuyết, y ngồi trên ngựa hành lễ nói:
- Khả Hãn đích thân đến, như hùng ưng đến hồ Câu Luân, bộ tộc Bạt Dã Cổ tự đáy lòng xin hoan nghênh Khả Hãn đã đến.

A Sử Na Mặc Xuyết cười vỗ vỗ bờ vai của y:
- Tự đáy lòng chưa hẳn đã hoan nghênh, đằng sau ta có năm vạn mồm cũng không phải là dễ dàng thỏa mãn như vậy.

Sắc mặt Ô Thuật Liệt chợt trở nên trắng bệch, sau nửa ngày nói không ra lời, y thật sự không rõ ý Khả Hãn.

A Sử Na Mặc Xuyết thản nhiên nói:
- Ta thực ra chỉ là quá cảnh, nhưng cần bổ sung, ta muốn mười vạn con dê và năm vạn túi sữa ngựa mẹ, có thể khấu trừ trong năm năm bộ tộc Bạt Dã Cổ.

Mặc dù mấy con số này cũng không nhỏ, nhưng có thể khấu trừ theo năm, cũng không phải gáng vác thêm các khoản khác, Ô Thuật Liệt nhẹ nhàng thở ra, y vừa cười hỏi:
- Khả Hãn là muốn đánh thật sao?

Bộ tộc Thất Vi phân bố tại hướng đông bắc, mà Khiết Đan tại hướng đông nam, Ô Thuật Liệt không nghĩ đến Khiết Đan, y cho rằng Khả Hãn tới là thảo phạt bộ tộc Thất Vi năm ngoái cống nạp không đủ.

A Sử Na Mặc Xuyết lại lắc đầu:
- Không! Mục tiêu của ta là Khiết Đan. Thất Vi đã tạ tội ta, ta một lần nữa cho bọn họ một cơ hội.

Ô Thuật Liệt chợt hiểu được, Khiết Đan và Đại Đường đang giao chiến, Khả Hãn hiển nhiên là muốn tập kích Khiết Đan, việc có lợi như thế, trong lòng của y cũng nóng lên, y liền để tay trước ngực, nói:
- Ô Thuật Liệt cũng nguyện ý suất lĩnh ba nghìn dũng sĩ đi theo Khả Hãn tác chiến!

A Sử Na Mặc Xuyết ngửa mặt lên trời cười ha hả:
- Ô Thuật Liệt, ngươi cũng không ngốc nha!


Đại quân Đột Quyết vừa lướt qua Ô Sơn, bọn họ liền gặp một bộ tộc Khiết Đan, đây là một bộ tộc nhỏ, khoảng hơn vạn người, nhiều thanh niên khỏe mạnh cùng Tôn Vạn Vinh ra chiến trường, trong bộ lạc chỉ có người già, phụ nữ và trẻ em.

A Sử Na Mặc Xuyết nhìn xa xa mấy trăm đỉnh trại Khiết Đan, gã cười lạnh một tiếng, quay đầu sang ra lệnh với trưởng tử Bặc Câu:
- Bặc Câu, giao cho con đó!

Bặc Câu tuổi chừng hai mươi, y kế thừa tính cách tàn bạo của phụ thân, so với sói thảo nguyên còn hung tàn hiếu chiến hơn, y rút ra chiến đao, chỉ phía lều trại, thét một tiếng:
- Giết!

Chiến mã lao nhanh, sát khí bắn ra, mấy ngàn kỵ binh Đột Quyết rút ra chiến đao, vung đao hướng giết tới du mục chạy trốn. Một trận giết chóc bắt đầu triển khai vào thời khắc này.


Từ bộ tộc Dã Bạt Cổ đi về sào huyệt Khiết Đan phía trước không còn xa, ba ngày sau, năm vạn đại quân Đột Quyết dần dần đã tới sào huyệt Khiết Đan.

Tộc trướng của Khiết Đan ở phía tây Ô Sơn hai trăm dặm, một con sông lớn chảy qua trên thảo nguyên, trong lúc này bãi cỏ tốt tươi, tụ cư hai mươi mấy vạn nhân khẩu, là nơi ở của đại tù trưởng Tôn Vạn Vinh của Khiết Đan.

Lúc này, bầu không khí hoảng sợ bao phủ lên Khiết Đan. Thông tin đại quân Đột Quyết lướt qua Ô Sơn lúc này đã rơi vào trong tay.

Trong doanh trại, đệ của Tôn Vạn Vinh là Tôn Vạn Khang giống hệt con kiến trên lò lửa, gấp đến độ đi qua đi lại. Gã đã nhận được mười tin tức bất hạnh, nơi đại quân Đột Quyết đi qua, chém tận giết tuyệt người trong bộ tộc gã, người già phụ nữ và trẻ em cũng không buông tha.

Cục diện hôm nay như vậy cũng là do Tôn Vạn Khang chuẩn bị không kịp, sau khi tấn công Đường triều thuận lợi, bọn họ lại dâng lên dã tâm, tổ chức tất cả thanh niên trai tráng tiến đến Hà Bắc đánh cướp, lại không nghĩ rằng Đột Quyết đánh lén lại đến mức nhanh chóng và mãnh liệt như thế.

Càng làm cho gã lo lắng chính là hai thế lực lớn Đường triều và Đột Quyết liên hợp lại, đã hình thành một chi lực lượng cường đại, Khiết Đan của gã không thể chống cự, làm không tốt Khiết Đan sẽ gặp phải vong tộc diệt chủng.

Gã đã cầu cứu đại tù trưởng Tôn Vạn Vinh, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, quân chủ lực Khiết Đan đánh trận trở về nhanh nhất cũng phải mười ngày, nhưng kỵ binh Đột Quyết đã vô cùng cấp bách.

Binh lính đi dò xét tình hình vẫn không có tin tức mới nhất truyền đến, nhưng Tôn Vạn Khang biết rõ, đối với kỵ binh thảo nguyên, lộ trình hơn mười dặm chẳng qua là một canh giờ mà thôi, quân địch sẽ tiến đánh bất cứ lúc nào, nhưng hơn mười vạn bộ tộc của gã cũng không cách nào mang đi nhanh như vậy, cho dù, dìu già dắt trẻ mang đi, mang theo bầy cừu, cũng sẽ rất nhanh bị quân địch đuổi theo, nên bây giờ làm gì?