Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 396: Tướng quốc thứ bảy




Sau khi Địch Nhân Kiệt qua đời, bảy tướng quốc triều đình biến thành sáu tướng quốc, Trương Giản Chi, Diêu Sùng, Vi An Thạch, Dương Tái Tư, Đậu Lư Vọng Khâm, Tông Sở Khách, trong đó Trương Giản Chi và Diêu Sùng là người theo phái Bảo hoàng cùng Địch Nhân Kiệt, ủng hộ Lý Đường trở về vị trí cũ, nhưng bọn họ cuối cùng là ủng hộ Lư Lăng Vương Lý Hiển hay ủng hộ Tương Vương Lý Đán, tạm thời không thể biết được.

Vi An Thạch xuất thân từ thế gia Vi thị ở Trường An, bởi vì nguyên nhân Vi vương phi, y là người kiên định ủng hộ Lư Lăng Vương Lý Hiển, đã là việc mọi người đều biết.

Ba tướng quốc khác, Dương Tái Tư, Đậu Lư Vọng Khâm và Tông Sở Khách, trong đó Dương Tái Tư là người hai huynh đệ họ Trương đề bạt, trên thực tế y là người đại biểu lợi ích của huynh đệ Trương thị trên chính sự đường, mà Tông Sở Khách thuộc nhất mạch Võ thị, là người ủng hộ Võ gia.

Duy chỉ có Đậu Lư Vọng Khâm thâm niên nhiều nhất, hơn nữa vô cùng giảo quyệt, khi ở trên triều ông ta kiên quyết bảo vệ lợi ích của huynh đệ Trương thị, ủng hộ phương án của Dương Tái Tư, nhưng ông ta lại có quan hệ rất sâu với Võ Tam Tư, nhưng đôi khi ông ta lại cảm khái Lý Đường điêu linh, cho nên rất nhiều người cho ông ta là Tô Vị Đạo thứ hai, lập lờ nước đôi, ai cũng ủng hộ, nhưng cũng không ủng hộ ai.

Bởi vì Địch Nhân Kiệt qua đời, làm trong triều trống một vị trí tướng quốc, nhưng hoàng đế Võ Tắc Thiên lại không biểu thị thái độ, vị trí tướng quốc này liền trở thành mục tiêu tranh đua của các hệ phái.

Huynh đệ Trương thị muốn đề cử thúc phụ của bọn họ, phủ doãn Thái Nguyên Trương Thần Vọng làm tướng quốc. Tương Vương Lý Đán muốn đề cử Thái Phủ Tự Khanh Hoàn Ngạn Phạm làm tướng quốc, Võ Tam Tư thì muốn tiến cử con rể của y là Tào Văn làm tướng quốc, Thái Bình công chúa muốn đề cử tâm phúc của nàng là Cao Tiễn làm tướng quốc, mà Lư Lăng Vương vốn khá trầm mặc cũng tỏ thái độ, y cho rằng Binh bộ thị lang Trương Thuyết tài hoa hơn người, kinh nghiệm, lý lịch cũng đủ, là nhân tuyển tốt nhất cho vị trí tướng quốc.

Vì tranh đoạt vị trí tướng quốc này, lực lượng các phái tích cực hoạt động, hiển lộ tất cả thủ đoạn, trong lúc nhất thời triều đình và dân chúng đều chú ý, sự kiện Võ Du Ninh trọng thương nhanh chóng bị người lãng quên, gần như tất cả mọi người đều chú ý đến sự xuất hiện của tân tướng quốc.

Nhưng vì Võ Tam Tư bị liên lụy trong vụ án ám sát Võ Du Ninh, bị Võ Tắc Thiên công khai xử phạt, ảnh hưởng ở trình độ nhất định tới địa vị của y trong lòng thiên tử. Rất nhiều người đều cho rằng chuyện Tào Văn làm tướng quốc đã không còn khả năng, một ít đại thần ở nơi không công khai còn nói thẳng, Tào Văn vốn kinh nghiệm lý lịch không sâu, chắn chắn là kẻ cạnh tranh đầu tiên bị loại.

Không thể nghi ngờ Trương Giản Chi là người đứng đầu bách quan sau Địch Nhân Kiệt. Y là do Địch Nhân Kiệt một tay bồi dưỡng cất nhắc lên vị trí tướng quốc, tuy phong cách của y không giống với phong cách dám nói thẳng của Địch Nhân Kiệt.

Có lẽ do nguyên nhân kinh nghiệm lý lịch không đủ thâm hậu, trong đợt phong ba tranh đoạt vị trí tướng quốc này Trương Giản Chi vẫn giữ vững trầm mặc. Không thể nghi ngờ đây là cử chỉ sáng suốt, nhưng là người đứng đầu bách quan, ông trầm mặc lại làm cho người ta có cảm giác không nên làm vậy, càng tạo cơ hội cho người phản đối ông ta mượn cớ.

Điều này làm cho Trương Giản Chi rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, ông nên ủng hộ ai, hay là không ủng hộ ai cả, tránh mặt không để ý đến việc chọn tân tướng quốc.

Trong phòng, Trương Giản Chi khoanh tay đi đi lại lại. Ông cảm thấy sầu lo sâu sắc vì cục diện trước mắt, so với mấy năm trước, triều đình rõ ràng xuất hiện dấu hiệu suy bại.

Chuyện này một mặt là bởi vì thánh thượng tuổi già sức yếu, tinh lực không lớn mạnh như trước. mặt khác cũng là do huynh đệ Trương thị soán quyền, nhiễu loạn nghiêm trọng trật tự triều đình, làm tướng quốc Đại Đường, ông đúng là không thể chối từ trách nhiệm chấn hưng triều đình, nhưng ông lại cảm thấy lực bất tòng tâm, quả thực làm ông rất lo lắng.

- Khởi bẩm tướng quốc!

Một gã tòng sự bẩm báo:
- Thiên kỵ doanh Lý đại tướng quân cầu kiến.

Là Lý Trân tìm mình, Trương Giản Chi gật đầu:
- Mời hắn vào!

Không lâu sau, Lý Trân bước nhanh vào quan phòng của Trương Giản Chi, chắp tay cười nói:
- Không mời mà tới, quấy rầy tướng quốc rồi.

- Không sao, mời Lý tướng quân ngồi.

Lý Trân là con rể Địch Nhân Kiệt, lại là quan to có ảnh hưởng rất lớn trong quân đội, về tình về lý Trương Giản Chi đều cực kì lễ độ, hơn nữa trong lòng ông có một loại ý nghĩ, lôi kéo Lý Trân về bên mình.

Hai người ngồi xuống, Trương Giản Chi để cho tùy tùng dâng trà, ông thân thiết hỏi han:
- Tình huống Địch phủ hiện tại thế nào?

- Hiện tại cảm xúc mọi người trong nhà vẫn còn tương đối ổn định, hơn nữa thánh thượng đã đáp ứng để Quang Tự quay về triều đình, không thể nghi ngờ sẽ làm Địch phủ có người đáng tin cậy, sẽ dần dần khôi phục lại bình thường. Đa tạ tướng quốc quan tâm.

- Ai! Ta cùng là không đủ quan tâm!

Trương Giản Chi cười khổ nói:
- Gần đây sự tình lung tung lộn xộn nhiều lắm, hơn nữa trong Chính sự đường thiếu mất một tướng quốc, rất nhiều chuyện đều không làm được, trên cơ bản đều phải dừng lại.

Lý Trân cười nói:
- Không đến mức nghiêm trọng như vậy chứ! Tuy rằng thiếu một tướng quốc đúng là bất tiện, nhưng cũng không thể làm cho chính sự đường ra nông nỗi như vậy!

Trương Giản Chi thở dài nói:
- Thời điểm còn Địch tướng quốc, phàm trong triều có sự vụ tranh chấp không giải quyết được, liền thực hành biểu quyết, kết quả luôn lấy bốn nhiều hơn so với ba, hiện tại Địch tướng quốc bất hạnh qua đời, đám người Dương Tái Tư liền nhân cơ hội tranh đoạt quyền lực chính sự đường, hễ là sự vụ ta đề nghị, bọn chúng sẽ không đồng ý, rất nhiều chuyện đều bị chặn lại.

Lý Trân đương nhiên biết ông ta là chỉ ba người Dương Tái Tư, Tông Sở Khách, Đậu Lư Vọng Khâm vốn là một lòng bất hòa với đám người Trương Giản Chi, hiện tại Chính sự đường xuất hiện hai hệ phái lớn, mỗi bên có ba người, thế lực ngang nhau, rất nhiều chuyện tất nhiên không thể xúc tiến được.

- Vậy tướng quốc đã nói với thánh thượng hay chưa?

Trương Giản Chi lắc đầu, rất chán nản nói:
- Ta đã tìm đến thánh thượng, nhưng thái độ của thánh thượng rất mơ hồ, bảo ta tận lực phối hợp, không để những chuyện nhỏ nhặt này làm phiền bà. Thánh thượng căn bản không nghĩ đến quan tâm việc này.

- Mấu chốt vẫn là tướng quốc thứ bảy, đúng không!

Trương Giản Chi xúc động thở dài:
- Nói không sai, chính là vấn đề tướng quốc thứ bảy.

Lý Trân trầm mặc chốc lát nói:
- Tướng quốc cảm thấy con người Hoàn Ngạn Phạm thế nào?

Trương Giản Chi giật mình một cái, ông nhìn chăm chú Lý Trân một lát, chậm rãi nói:
- Đây là ý của Tương Vương điện hạ sao?

- Gần như vậy! Thọ Xuân Vương điện hạ tìm ta, ông ta hi vọng ta đề cử Hoàn Ngạn Phạm với ngài.

Lý Trân rất thẳng thắn, nói thẳng ra yêu cầu của Tương Vương Lý Đán. Trương Giản Chi là kẻ lão làng thế nào, lập tức ngộ ra một tầng ý càng sâu hơn của Tương Vương, chính là muốn lôi kéo mình, nếu không ông ta đã đề nghị Lý Trân đi tìm Thượng Quan Uyển Nhi rồi.

Đương nhiên là Trương Giản Chi ủng hộ Lý Đường, nhưng ông ta càng nghiêng về phía Lư Lăng Vương Lý Hiển, bởi vì Lý Hiển mới là chính thống Đại Đường. Trong lòng ông ta có điểm khó xử, trước đó ông đã đáp ứng yêu cầu của Lý Hiển rồi, đề cử Binh bộ thị lang Trương Thuyết làm tướng quốc, hiện tại Lý Trân lại đại biểu Tương Vương đến tìm mình, ông phải cự tuyệt thế nào đây?

Sau khi do dự thật lâu, Trương Giản Chi cười khổ một tiếng nói:
- Hoàn Ngạn Phạm tài năng xuất chúng, học thức uyên bác, quả thật có tài tướng quốc, nhưng ta lại thấy trước mắt người thích hợp nhất với vị trí tướng quốc là Binh bộ thị lang Trương Thuyết, ông ta từng là Trưởng sử của Lý tướng quân, Lý tướng quân hẳn phải hiểu rõ hơn ta mới đúng.

Lý Trân hiểu được ý của Trương Giản Chi, ông ta muốn ủng hộ Lý Hiển, không thể dễ dàng thay đổi quyết định. Kỳ thật Lý Trân cũng biết khó thuyết phục vị tướng quốc này, ngay cả nhạc phụ Địch Nhân Kiệt của mình cũng không thể thuyết phục ông ta ủng hộ Lý Đán, mình làm sao có thể thay đổi ý nghĩ của ông ta. Hắn cũng không ôm hy vọng quá lớn.

- Được rồi! Ta hiểu được ý của tướng quốc, ta hoàn toàn tôn trọng quyết định của tướng quốc, không miễn cưỡng tướng quốc nữa.

Trương Giản Chi vẻ mặt xin lỗi tiễn Lý Trân ra khỏi quan phòng, rồi ám chỉ với hắn:
- Kỳ thật Lý tướng quân có thể tìm Diêu tướng quốc một chút, ta cảm thấy ông ta sẽ tiếp thụ phương án của tướng quân.

Lý Trân cũng đang muốn đi tìm Diêu Sùng, hắn cười nói:
- Đa tạ tướng quốc nhắc nhở, ta đi tìm ông ấy đây.

Hắn chắp chắp tay, cáo từ. Nhìn Lý Trân đi xa Trương Giản Chi khẽ thở dài một cái, mặc dù ông toàn lực ủng hộ Lý Hiển, nhưng thân thể Lý Hiển không tốt, thánh thượng có khả năng đem ngôi vị hoàng đế truyền cho y sao?


Thời gian lại trôi qua nửa tháng, thế lực khắp nơi tranh đoạt vị trí tướng quốc thứ bảy cũng càng thêm kịch liệt, nhưng tình thế cũng càng thêm rõ ràng, Trương Giản Chi đề cử Trương Thuyết và huynh đệ Trương thị đề cử Trương Thần Vọng chiếm cứ thượng phong, triều đình và dân chúng đều nói, bất kể thế nào tướng quốc thứ bảy cũng là họ Trương rồi.

Đối với Tương Vương Lý Đán, tuy rằng Hoàn Ngạn Phạm mà ông ta đề cử rơi xuống hạ phong, tuy nhiên ông ta cũng có nhiều thu hoạch, đầu tiên là Lý Trân ủng hộ ông ta càng thêm rõ ràng, tiếp theo là Diêu Sùng cuối cùng tỏ thái độ rõ ràng, ông ta sẽ toàn lực ủng hộ Tương Vương Lý Đán trở lại vị trí cũ.

Cứ như vậy, trong Chính sự đường Lý Đán cũng có thế lực của mình, cho dù không đoạt được vị trí tướng quốc thứ bảy, nhưng ông ta cũng đã hài lòng.

Trong thư phòng, Lý Đán đang cùng hai đứa con trai thảo luận bước kế tiếp theo kế hoạch. Mưu lược đứa con thứ ba Lý Long Cơ miễn cưỡng khiến ông ta vừa lòng. Võ Du Ninh trọng thương, kết thúc khả năng Võ Du Ninh thượng vị, đồng thời làm cho Võ Tam Tư bị trách phạt, khiến cho kế hoạch liên thủ của Nhị Trương và Lý Tam Tư đối phó Lý Trân bị ngăn cản, giảm bớt áp lực to lớn cho Lý Trân, khiến Lý Trân có thể toàn lực làm việc cho ông ta, nhận được sự ủng hộ của Diêu Sùng.

Có thê nói là có được có mất, nhưng khiến cho Lý Đán hơi không vui chính là lòng trả thù của đứa con thứ ba quá nặng, lại giá họa cho Thái Bình công chúa, điều này khiến Lý Đán hơi căm tức, trước đó đúng là ông ta không ngờ đến điểm này, đứa con thứ ba Lý Long Cơ cũng không báo cáo với ông ta.

Lý Long Cơ không nghĩ rằng phụ thân sẽ phát hỏa, vội vàng giải thích:
- Con tuyệt không có ý hãm hại cô mẫu, thậm chí cũng không làm gì, chính là bọn họ nghĩ ngợi lung tung.

Lý Thành Khí bên cạnh cũng biện hộ thay đệ đệ:
- Phụ thân, không giết chết Võ Du Ninh là quyết định chung của chúng ta lúc ấy, là để cho cô mẫu một chút thể diện, còn lại cũng chỉ là vạch trần bọn người người Võ Tam Tư ở trấn Song Kiều, nhưng chúng ta quả thật không ngờ, Võ Du Ninh trọng thương lại làm cho người ta nghĩ là cô mẫu gây nên, chuyện này không thể trách tam lang được.

Trong lòng Lý Đán cũng hiểu được tiền căn hậu quả, chỉ là bởi vì lúc ấy con trai luôn nhấn mạnh việc không giết chết Võ Du Ninh, ông ta không nghĩ quá sâu, nhưng bây giờ nhìn lại, lúc ấy con trai dường như đã nghĩ đến hậu quả, nhưng nó vẫn không nói gì.

Lý Đán chính là vì điểm này mà tức giận, ông không nghĩ tới tâm cơ của con trai lại thâm sâu như vậy, làm ông ta không rét mà run, ông càng nhìn Lý Long Cơ càng không thích, so với đứa con cả khoan dung, lòng dạ đứa con thứ ba Lý Long Cơ thật sự quá thâm sâu, ngay cả phụ thân và huynh cũng phải lừa gạt.

Lý Đán không nói đến việc này nữa, ông ta lại nói với Lý Thành Khí:
- Lý Trân thuyết phục được Diêu Sùng ủng hộ chúng ta, chúng ta nên hảo hảo cảm tạ hắn, biểu đạt tâm ý của chúng ta, con cảm thấy nên làm thế nào mới thể hiện được?

- Phụ thân, con cảm thấy dùng tiền tài vật chất để tỏ lòng cảm tạ, ngược lại có vẻ xa lạ, chỉ cần bỏ chút thời gian gặp mặt hắn một chút, càng lộ được thành ý của phụ thân.

Lý Đán gật đầu, Thành Khí nói rất có đạo lý, đúng là như vậy, tiền tài lung lạc không bằng tình cảm lung lạc:
- Chuyện này con đi an bài đi! Nhất định phải bí mật, tuyệt không được sai sót nhầm lẫn.

- Xin phụ thân yên tâm, con biết làm thế nào, tuyệt đối sẽ không sai sót nhầm lẫn.

Lúc này, Lý Long Cơ ở bên cạnh nói:
- Phụ thân, con cũng muốn gặp Lý tướng quân một lần, xin phụ thân ân chuẩn!

Lý Đán nhớ tới năm đó Lý Trân từng dạy đứa con này cưỡi ngựa bắn cung, để nó và Lý Trân tiếp xúc một chút, có lẽ càng có thể lung lạc tình cảm, ông ta liền đáp ứng:
- Được rồi! Có bất cứ chuyện gì cũng phải báo cho cha, không được tự tiện gây chuyện.

- Con hiểu, tuyệt sẽ không làm chuyện lung tung.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, chỉ nghe một gã hoạn quan ở ngoài cửa bẩm báo:
- Vương gia, Thái Bình công chúa điện hạ tới, nói có chuyện gấp muốn gặp vương gia.