Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 44: Mười ngày học kiếm




Lý Chân phái người lấy đi ba mươi mấy thớt ngựa mà mã phỉ để lại, lập tức bán cho đội buôn người Túc Đặc, đội buôn luôn miệng cảm kích sự giúp đỡ của bọn họ, đồng loạt dùng giá cao mua ngựa của Lý Chân, đám Lý Chân không ngờ rằng nhờ đó mà đạt được một số tiền lớn, khiến cho bọn họ trong túi rất sung túc, ngay cả Bùi Mân cũng có một khoản tiền không ít.

Không chỉ có như vậy, thủ lĩnh đội buôn Tắc Ba vô cùng cảm kích ân cứu mạng của bọn hắn, trịnh trọng lấy ra một cái mộc bài làm bằng ngà voi đưa cho Lý Chân nói: "Đây là bình an phù của đội buôn chúng ta, chỉ có đội buôn hơn ngàn con lạc đà mới có, mặt trên ghi tên cùng đội buôn của ta, xin ngươi hãy nhận lấy!"

Lý Chân tiếp nhận mộc bài ngà voi này, thấy nó giống hệt một vòng trăng tròn, do thợ khéo chế tạo thành, vô cùng tinh xảo, liền cười hỏi: "Nó dùng dể làm gì?"

Tắc Ba nở nụ cười, "Thương nhân Túc Đặc chùng ta gọi nó là Báo Ân bài, ngươi chỉ cần đem mộc bài giao ra, thương nhân Túc Đặc ở bất kỳ địa phương nào đều sẽ tận lực giúp ngươi giải quyết khó khăn, đây là một phương thức đặc thù mà người Túc Đặc chúng ta dùng để báo ân."

Lý Chân giật mình, vội vã trả lại cho hắn, "Đa tạ đại thúc, ta không thể nhận a!"

Bên cạnh Khang Ngũ Đức cũng kín đáo đưa mộc bài ngà voi cho hắn, "Bình an phù mỗi đội buôn chỉ có một cái, tuyệt sẽ không dễ dàng lấy ra, càng sẽ không dễ dàng đưa cho người khác, đây là tâm ý của đội buôn, ngươi phải nhận lấy nó!"

Lý Chân rất bất đắc dĩ, chỉ phải cảm tạ hảo ý của bọn họ, cẩn thận cất bình an phù vào người, cùng đội buôn cáo biệt.

Sau khi tiễn Khang Ngũ Đức và đám thương nhân Túc Đặc, Lý Chân lập tức quay đầu tiếp tục xuôi nam, dọc theo đường đi mọi người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, đặc biệt là có ba tiểu nương tử dung mạo xinh đẹp tuyệt trần cùng đồng hành, cũng tiêu trừ không ít mệt mỏi trên đường.

"Lý đại ca biết đánh mã cầu không?" Bùi Thiến Nhi hiếu kỳ hỏi.

"Biết! Đánh vài đường cũng không sao."

Bùi Thiến Nhi vui mừng vỗ tay hoan hô, "Ta thích nhất là xem thi đấu mã cầu, lúc nào dừng lại, Lý đại ca nhất đinh phải dạy ta!"

Lý Chân không khỏi cười khổ một tiếng, từ lúc trời vừa sáng đến bây giờ, Bùi Thiến Nhi này lại như chỉ tiểu hoàng tước luôn cuốn lấy mình, hỏi đông hỏi tây, không biết nàng từ đâu tới mà có nhiều câu hỏi như vậy?

Bùi Thiến Nhi mới mười ba tuổi, dung nhan rất xinh đẹp, thiên tính hoạt bát, rất được huynh trưởng thương yêu, hai năm qua luôn mang theo nàng bên người, nàng cũng thấy không ít người lạ.

"Lý đại ca, ngươi đoán ta am hiểu nhất là chuyện gì?"

"Ta không đoán được."

"Nói cho ngươi, ta am hiểu nhất là phi đao."

"Ồ! Cùng Tửu Chí sau lưng đều am hiểu phi đao, Thiến Nhi có muốn cùng hắn giao lưu một chút hay không?"

Bùi Thiến Nhi liếc mắt một cái nhìn Tửu Chí, rõ ràng không có hứng thú gì, nàng lại cười khanh khách nói: "Lúc ở trong cung biểu diễn tạp kỹ, ta dùng khăn lụa bịt mắt mình lại, ca ca làm bia ngắm cho ta, nữ hoàng đế hoảng đến mức kêu lên sợ hãi."

Lý Chân trong lòng hơi động, không lộ ra vẻ gì cười hỏi: "Các ngươi ở trong cung biểu diễn tạp kỹ sao?"

Bùi Thiến Nhi sợ đến che miệng nhỏ của mình lại, nàng phát hiện mình nói lỡ miệng, một đôi mắt linh hoạt mở to xoay chuyển một hồi, lại cười hì hì nói: "Việc tiến cung rất bình thường nha! Ca ca ta tài năng kiếm thuật cao như vậy, nữ hoàng đế rất yêu thích hắn."

"Vậy các ngươi tại sao phải đi Tây Vực?"

Bùi Thiến Nhi thở dài, "Còn không phải là bị bức bách sao! Bằng không ai muốn ý đi Tây Vực."

Lý Chân trong lòng càng thêm hiếu kỳ, lại cười hỏi: "Ai bức bách các ngươi, nữ hoàng đế sao?"

"Đương nhiên không phải, có điều ta không thể nói, ta nếu như lắm miệng, ca ca biết được sẽ đánh ta."

Lý Chân nở nụ cười, "Vậy thì nói một chút về kiếm thuật của ca ca ngươi đi! Ta rất thích nghe."

"Năm trước chúng ta ở Trần châu gặp phải một đám tội phạm, đang cướp đoạt chợ, ca ca một người một kiếm, hơn một trăm tên tội phạm bị hắn giết sạch sành sanh, ngoại trừ đám du côn địa phương, dân chúng ai cũng hướng về chúng ta dập đầu cảm kích, còn có năm ngoái ca ca ở kinh thành ứng mộ tòng quân, kết quả trong quân hai mươi mấy tướng quân đều bị hắn đánh bại hết, mấy vị Đại Tướng Quân cũng không dám để hắn tòng quân, cung kính đem hắn đưa ra khỏi quân doanh."

Lý Chân nghe được rất là hâm mộ, một người một kiếm, giết hết quân doanh không có địch thủ, đây là một tràng đồ sộ đến cỡ nào.

... .

Buổi tối hôm đó, mọi người trú doanh ở Nam lộc Không Động Sơn, Lý Chân đang cùng mọi người dựng lên doanh trại, Bùi Mân chắp tay chậm rãi đi từ phía sau hắn cười nói: "Có thể làm phiền một tí hiền đệ được không?"

Lý Chân đứng lên, "Đại ca tìm ta có việc ư?"

"Mang cung tên của ngươi tới đây, chúng ta qua bên kia một chút!"

Trên đường, Bùi Mân nghe Tửu Chí nói đến Vương Hiếu Kiệt khen ngợi Lý Chân có tài cưỡi ngựa bắn cung, cũng cho hắn một phong thư đề cử, hắn cũng có mấy phần hiếu kỳ, ngay Vương Hiếu Kiệt cũng khen không dứt miệng, tài năng cưỡi ngựa bắn cung sẽ lợi hại đến mức độ nào?

Bùi Mân cũng muốn luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, chỉ là khổ nỗi không gặp được người nào tài giỏi dạy bảo, nếu như Lý Chân có thể trợ giúp hắn, ngược lại cũng là một hảo sự.

"Nghe Tửu lão đệ nói, hiền đệ có tài cưỡi ngựa bắn cung được Vương đại tướng quân khen, có thể để đại ca cũng kiến thức một phen được không?"

"Đại ca có lệnh, tiểu đệ làm sao có thể chối từ!"

Lý Chân khẽ mỉm cười, nắm cung trong tay, phóng ngựa chạy băng băng, lúc đang chạy nhanh trên lưng ngựa, hắn rút ra một mũi tên, hầu như không cần quay đầu lại, hai chân giữ ngựa, xoay người liền bắn ra một mũi tên.

Mũi tên này như một tia chớp màu đen, nhanh chóng cực kỳ, chỉ nghe trên bầu trời vang lên một tiếng gào thét, một con diều hâu đang bay nhanh qua bị mũi tên kia bắn thủng đầu, từ trên không trung rơi xuống.

"Tài bắn cung khá lắm!"

Bùi Mân tự đáy lòng mà vỗ tay khen ngợi, hắn là cao thủ hàng đầu, nhìn ra được mũi tên mà Lý Chân bắn ra này rất tốt, mũi tên này cũng không tài ở chỗ bản thân cao minh tinh chuẩn, mà ở chỗ biết nắm giữ thời cơ, diều hâu bay cao trên bầu trời, ngẫu nhiên một vài lần sẽ lao xuống, thời cơ chỉ có một thoáng này thôi, đặc biệt là Lý Chân quay lưng lại về phía diều hâu, đây càng là quá giỏi rồi.

Lý Chân thúc mã trở về, ôm quyền cười nói: "Tiểu đệ bêu xấu rồi!"

"Ta có chút kỳ quái, ngươi quay lưng lại về phía diều hâu, làm sao biết nó lúc nào lao xuống?"

Lý Chân lạnh nhạt nói: "Ta biết rất nhiều xạ thủ già, bọn họ từ nhỏ khổ luyện, nhật xạ tiền đồng, đêm xạ hương đầu (ban ngày bắn tiền đồng, đêm bắn đầu que hương), có thể nói mười năm chỉ mài một mũi tên, tài bắn cung tinh chuẩn tuyệt không thua kém gì so với ta, nhưng bọn họ lại không cách nào có thành tựu cưỡi ngựa bắn cung như ta, đây là vì cớ gì?"

Bùi Mân trong mắt loé ra một tia lượng sắc, "Nói tiếp!"

"Then chốt chính là trên vấn đề, tên phải là tử tên (một mũi tên phải tử vong), mục tiêu có thể luông di động, trên chiến trường thế cuộc có thể thay đổi trong nháy mắt, không có ai sẽ đứng một nơi để chúng ta bắn cả, nhất định phải nẵm giữ thời khắc quan trọng để bắn ra mũi tên, xuất tiễn phải quả quyết, mới có thể nắm chặt thời cơ nhỏ bé trong khi chiến đấu.

Tỷ như con diều hâu vừa nãy, lúc ta đang dựng lều vải thì nhìn thấy nó, biết nó đang kiếm ăn, hơn nữa cánh trái nhìn giống như hơi bị tổn thương, vì đang bị thương khiến diều hâu cực kỳ cảnh giác, sẽ không bay quanh ở độ cao thấp, chỉ có thể có cơ hội bắn nó khi nó nhắm được mục tiêu mà lao xuống, nếu lúc đó mà không nắm được, sau đó con diều hâu sẽ lập tức bay lên cao, vì lẽ đó thời cơ chỉ có trong nháy mắt, nếu đã đưa nó vào tầm ngắm, khó mà thoát khỏi cái chết."

Bùi Mân gật đầu liên tục, hắn bỗng có cảm giác tường tần một việc, cưỡi ngựa bắn cung cùng kiếm thuật hoàn toàn là một mạch thông suốt, nhìn mục tiêu trước, hắn cúi người nhặt con diều hâu lên, thấy bên cánh trái của nó quả nhiên có vết thương.

Bùi Mân cười to, dựng thẳng ngón cái lên khen: "Quả nhiên là tài bắn cung cao minh, ngu huynh lĩnh ngộ."

Lý Chân đưa cây cung tiễn cho hắn, cười nói: "Huynh trưởng muốn bắn một mũi tên không?"

"Không! Không! Ta muốn suy nghĩ thật kỹ một chút về lời nói của hiền đệ, sau đó sẽ từ cơ sở mà luyện lên, nếu ba năm sau ta trên phương diện cưỡi ngựa bắn cung có thành tựu, vậy thì đều nhờ vào hiền đệ đã ban tặng."

"Đại ca quá khen, tiểu đệ chỉ nói vài câu lỗ mãng mà thôi."

Bùi Mân nghiêm nghị nói: "Cao thủ chân chính không phải ở việc tận tình khuyên nhủ giáo huấn, mà là ở chỗ lĩnh ngộ, một chữ một lời nói, có thể lĩnh ngộ tinh nhuệ ở trong đó, ta chỉ đồng hành cùng ngươi có mười ngày, nếu trong vòng mười ngày, ngươi vẫn chưa thể lĩnh ngộ tinh túy của kiếm thuật, như vậy ta liền khuyên ngươi không nên sử dụng kiếm."

Lý Chân yên lặng gật đầu, "Tiểu đệ thụ giáo!"

"Đến đây đi! Rút kiếm ra."

Bùi Mân liền lùi lại mười mấy bước, cầm kiếm ở tay, lớn tiếng quát lên: "Ngươi hướng về ta tấn công liên tiếp tám mươi mốt chiêu kiếm, không cho phép ngừng lại!"

... . .

Sau ba ngày, đoàn người đã đến Trương Dịch, ở thành Trương Dịch, Khang Đại Tráng nhìn thấy cửa tiệm mà cha mẹ vừa mở, người một nhà được đoàn tụ..

Tửu Chí cùng Tiểu Tế cũng gia nhập vào chương trình học kiếm của Bùi Mân, có điều Bùi Mân dạy kiếm đối với bọn họ khác xa dạy cho Lý Chân, chỉ dạy bọn họ mấy bộ kiếm pháp cao minh.

Ngược lại không phải Bùi Mân bên trọng bên khinh, mà là ngộ tính của Lý Chân cùng của bọn họ không giống nhau, ngộ tính Lý Chân cực cao, có thể đồng thời trên hai phương diện cưỡi ngựa bắn cung cùng kiếm thuật đều thông hiểu đạo lí, hắn có thể hiểu thấu kiếm thuật chân chính, Bùi Mân cũng thán phục với thiên phú của hắn, đối với hắn dốc lòng dốc sức dạy dỗ.

Buổi chiều, Lý Chân một mình ngồi xếp bằng bên trong một gian phòng rộng lớn, trong lòng đang yên lặng lĩnh ngộ kiếm ý mà Bùi Mân dạy mình, sức mạnh hai cánh tay của hắn cùng tính dẻo dai của thân thể đều rất tốt, phản ứng cùng sức quan sát cũng cao hơn trước đó một bậc, hắn cưỡi ngựa bắn cung có thể luyện đến cảnh giới Đại Chân, khiến lúc hắn luyện kiếm pháp cũng không luyện từ cơ sở mà lên.

Lúc này, một con ruồi bên trong phòng ong ong bay ngang qua, một đạo hàn quang chém ra, lại đột nhiên thu hồi, con ruồi đã biến thành hai phần rơi xuống đất, để Lý Chân chính mình cũng cảm thấy choáng váng, ba ngày trước, chiêu kiếm này hắn căn bản không ra nổi cái gì, hiện tại tốc độ ra kiếm càng trở nên nhanh chóng, tinh chuẩn như vậy, khiến cho hắn đạt được cảm giác tốt nhất khi cưỡi ngựa bắn cung.

Lý Chân nhẹ nhàng xoa xoa trường kiếm, hắn đã lĩnh hội đến cảnh giởi mà Búi Mân nhắc tới, cao thủ học kiếm không chỉ ở phần khổ luyện, mà còn ở phần lĩnh ngộ như thế nào, mới ngắn ngủi sau ba ngày, kiếm pháp của hắn tăng tiến thần tốc như thế, hắn có một loại cảm giác như đang nằm mơ.

Lúc này, một âm thanh lanh lảnh vui tươi vang lên trước cửa, "Lý đại ca, ta có thể vào không?"

Là âm thanh của Bùi Thiến Nhi, Lý Chân gật gù cười nói: "Vào đi!"

Tuy rằng Bùi Thiến Nhi cứ ở bên cạnh hắn líu ra líu ríu, có điều hắn cũng yêu thích sự hoạt bát đáng yêu của nàng, có một người muội muội như vậy thật là tốt. ‘Đáng tiếc a, ta có tỷ tỷ cũng rất …’

Bùi Thiến Nhi bưng bàn thức ăn đi vào, "Lý đại ca, ăn cơm thôi!"

"Cảm ơn Thiến Nhi!" Lý Chân hiện tại có chút đói bụng, bưng bát lên liền ăn, lại hỏi: "Đại ca ngươi đâu rồi?"

"Hắn cũng đang luyện tập cưỡi ngựa bắn cung mà ngươi dạy thôi!"

Bùi Thiến Nhi nhỏ miệng nhẹ nhàng trả lời, có chút mất hứng nói tiếp: "Lý đại ca cũng không nhìn một chút người ta mới mua váy à."

Lý Chân lúc này mới chú ý tới trang phục của nàng, nàng vẫn chải tóc lên, song hoàn vọng nguyệt kế như cũ, nhưng quần áo đã thay đổi, bên trong mặc một bộ xuân Sam mỏng manh màu trắng, bên ngoài là một chiếc váy dài màu vàng thắt ở dưới nách, cánh tay có đeo vài sợ dài nhỏ hồng bạch, có vẻ đặc biệt thon dài xinh đẹp.

Nàng thấy Lý Chân đang chăm chú nhìn chính mình, lại đứng dậy xoay người một vòng, tơ lụa hồng bạch bay lên theo gió.

"Không tồi, rất xinh đẹp tuyệt trần!" Lý Chân khen.

"Thật sự? Không phải lừa ta chứ!" Bùi Thiến Nhi có chút không tin, một đôi mắt to vụt sáng nhìn hắn.

"Đương nhiên là sự thật, Lý đại ca khi nào lừa ngươi chứ?"

"Có chắc không? Lý đại ca đáp ứng cùng ta đi dạo phố, kết quả giống như vậy, cái bóng người cũng không nhìn thấy, vẫn là Tiểu Tế ca mang ta đi."

"Ha ha! Lý đại ca phải luyện kiếm, sau đó ta nhất định sẽ dẫn ngươi đi, đúng rồi, Tiểu Tế ca mua cho ngươi cái gì?"

Lý Chân vội vã đổi chủ đề, Bùi Thiến Nhi ánh mắt nhanh sáng lên, nàng lấy ra một trâm cài có khảm một viên bảo thạch, cẩn thận mà cài ở trên mái tóc đẹp của mình, nhất thời sặc sỡ loá mắt, nàng cười dài nói: "Đây chính là vật mà Tiểu Tế ca mua cho ta, đẹp mắt không?"

"Rất đẹp, rất thích hợp với ngươi."

Bùi Thiến Nhi không biết nghĩ đến cái gì, lại xì hơi, gỡ trâm cài xuống bỏ vào trong hộp, có chút mất hứng nói: "Đáng tiếc không phải Lý đại ca mua cho ta, bằng không, ta sẽ mỗi ngày mang theo nó."

Lý Chân cũng cảm thấy có chút không còn gì để nói nữa, liền cười nói: "Ngươi yên tâm, Lý đại ca nhất định sẽ đưa ngươi một lễ vật, bảo đảm ngươi yêu thích."

Bùi Thiến Nhi vui mừng đến nhảy đựng lên, lôi kéo cánh tay của hắn nói: "Nói chuyện phải giữ lời, không cho phép chơi xấu đó!"

"Lần này nhất định giữ lời mà."

Bùi Thiến Nhi tâm tình lại tốt lên, Lý Chân ăn cơm xong, nàng không muốn rời đi, tìm ra các loại đề tài cùng tán gẫu với hắn, lúc này Bùi Thiến Nhi nghĩ đến một đề tài rất tốt, cười thần bí nói: "Lý đại ca đoán một chuyện, kiếm pháp của ca ca ta khắp thiên hạ có thể xếp thứ mấy?"