Đại Đường Song Long Truyện

Chương 386: Đối mặt khiêu chiến




Khấu Trọng đưa ngựa cho người hầu của Sa gia trông coi, sau đó đến trang viện bí mật của Hầu Hy Bạch để tìm Từ Tử Lăng. Lúc này Hầu Hy Bạch vừa mới ly khai, chỉ còn Từ Tử Lăng và Lôi Cửu Chỉ đang nghiên cứu đổ thuật, chuẩn bị quay lại Minh Đường Oa đại sát tứ phương.

Khấu Trọng quay về phía hai người nói:

- Lý Nguyên Cát quay về rồi!

Từ Tử Lăng đã sớm biết chuyện này, không hề ngạc nhiên gật đầu đáp:

- Bởi vì có người đã giả mạo bọn ta nhập quan. Lý Nguyên Cát đương nhiên phải quay lại để đối phó.

Khấu Trọng tỏ vẻ kinh ngạc:

- Ngươi không ngờ lại biết rõ hơn cả ta!

Lôi Cửu Chỉ rót trà cho gã, đoạn đem lời Hầu Hy Bạch ra nói lại một lượt.

Khấu Trọng mân mê chén trà, trầm ngâm giây lát rồi nhíu mày hỏi:

- Người đã giả mạo bọn ta nhập quan không hiểu là muốn hại bọn ta hay muốn giúp bọn ta đây?

Nếu như bọn họ vẫn chưa nhập quan thì mạng lới tình báo của Dương Văn Can, lâu nay vẫn được căng ra để đón lõng bọn Khấu Từ, vì nghĩ hai gã đã nhập quan nên không hoạt động tích cực nữa; như vậy đương nhiên bọn họ có thể tiến vào Quan Trung một cách dễ dàng hơn.

Nhưng nếu xét đến việc Khấu Từ giờ đã ở Trường An, lại có người giả dạng hai gã hiện thân ngoài Quan Ngoại tiến nhập Quan Trung, tự nhiên làm người khác không còn hoài nghi thân phận của bọn họ nữa. Chỉ là khi đó mọi người đều nghĩ hai người đã vào Quan Trung, từ đó đề cao cảnh giác, áp lực theo đó sẽ gia tăng rất lớn.

Từ Tử Lăng trầm giọng đáp:

- Chúng ta không thể khinh địch được. Người chủ mưu việc giả mạo nhập quan này khẳng định biết rất rõ tác phong và tính tình của bọn ta.

Lôi Cửu Chỉ ngẩn ra hỏi:

- Sao đệ lại nói như vậy?

Khấu Trọng ngả người ra sau ghế cho thoải mái rồi đáp:

- Lời Lăng thiếu gia rất có lý. Nếu như ta không nhầm, đó chính là thủ đoạn của Loan yêu nữ. Có thể nàng ta còn biết Mạc thần y chính là Khấu Trọng ta. Vì vậy cố ý dùng cách này để gia tăng áp lực, ép bọn ta phải sớm đào Dương Công bảo khố lên.

Lôi Cửu Chỉ biến sắc hỏi:

- Sao lại không phải là Thạch Chi Hiên hay Triệu Đức Ngôn mà lại là yêu nữ này?

Từ Tử Lăng gật đầu đồng ý với ý kiến của Khấu Trọng:

- Bởi vì nàng ta biết bọn ta rõ nhậm chí còn hiểu rõ đặc điểm khí công Trường Sinh Quyết. Người khác thấy Mạc Nhất Tâm tinh thông y thuật thì không lấy làm nghi ngờ. Nhưng đổi lại là Loan Loan, nếu nàng ta biết được cách thức trị bệnh của tên thần y họ Mạc này thì ngay lập tức có thể nhìn ra đó là thủ pháp của Khấu Trọng.

Lôi Cửu Chỉ trong lòng lo lắng hỏi:

- Việc này nghiêm trọng phi thường, vậy bọn ta nên ứng phó thế nào?

Khấu Trọng cười đáp:

- Huynh đừng lo! Âm Quý Phái tuyệt không tiết lộ bí mật trân quý này ra ngoài đâu, bời vì bọn chúng còn muốn độc chiếm Tà đế xá lợi mà, thậm chí còn phải nỗ lực giúp đỡ bọn ta. Chuyện chúng đóng giả bọn đệ nhập quan chính là nhằm để thúc ép mà thôi.

Sau đó lại khổ sở nói tiếp:

- Tối mai trong cung tổ chức tiệc yến hàng năm. Lý Uyên chỉ định đích danh tiểu đệ phải tham gia, chuyện này đúng là nhức đầu.

Từ Tử Lăng điềm đạm nói:

- Phiền não của ngươi cũng giống ta rồi. May là Dương Hư Ngạn có lẽ cũng phải tham dự dạ yến này, vì vậy chỉ cần bọn ta thu xếp ổn thoả là có thể đối phó được.

Nói rồi mang tình hình của Hầu Hy Bạch ra thuật lại.

Khấu Trọng bỗng nhiên song mục sáng rực nói:

- Tối mai khẳng định là lúc tìm bảo tàng thuận lợi nhất, bởi vì tất cả mọi người đều tập trung trong hoàng cung, sau khi chè chén no say, chắc không có ai nghĩ đến việc tuần tra xung quanh đề phòng người khác tìm kiếm bảo Lăng thiếu gia nghĩ sao?

Từ Tử Lăng lạnh lùng hỏi:

- Ngươi biết bảo tàng ở đâu rồi chắc?

Khấu Trọng mười phần tin tưởng đáp:

- Sáng mai sau khi chẩn mạch cho Trương mỹ nhân xong, tiểu đệ đã được Công bộ thượng thư đại nhân Lưu Chánh Hội hứa cho xem toàn bộ tư liệu kiến trúc khu vực xung quanh Dược Mã Kiều. Chỉ cần tìm ra chỗ nào năm đó được xây lại hoặc được Dương Tố tự thân đốc thúc, sẽ có thể tìm thấy cửa vào bảo tàng. Tránh nhiệm nặng nề này cứ đặt lên người tiểu đệ đi!

Lôi Cửu Chỉ đã dần quen với tác phong của gã, bèn trịnh trọng đề tỉnh:

- Bảo khố do Lỗ sư phụ đích thân thiết kế, tuyệt không dễ dàng bị khám phá như vậy đâu.

Khấu Trọng quay sang Từ Tử Lăng nói:

- Tối nay Lý Nguyên Cát mời ta dùng bữa tại Phong Nhã Các, ngươi có biết chủ nhân của Phong Nhã Các, đồng thời cũng là mỹ nữ trong lòng của Lý Nguyên Cát thật ra là ai không?

Từ Tử Lăng ngạc nhiên hỏi:

- Thật sự là ai?

Khấu Trọng mang dáng vẻ hồi tưởng, cười thần bí đáp:

- Chính là người đã từng có một đoạn ân oán với huynh đệ bọn ta

Thanh Thanh cô nương đó.

>- Thanh Thanh nào nhỉ?

Khấu Trọng đã sớm đoán biết phản ứng này của gã bèn cười cười giải thích, rồi thở dài nói:

- Điều này chứng tỏ nàng ta có lẽ cũng là người có lương tâm, mới vì chuyện đó mà kết thành u buồn trong lòng.

Từ Tử Lăng nhớ chuyện Cao Chiếm Đạo kể, bèn nói:

- Tấu xảo thật, tiểu tử Sát Kiệt và nhị thiếu gia Sa Thành Công của ngươi đều quỳ dưới gấu quần của Hỉ Nhi cả. Hy vọng Sát Kiệt hắn chỉ hứng thú nhất thời chứ không phải trầm mê không dứt ra được.

Khấu Trọng đâu để chuyện đó vào lòng, thò tay lôi ngân lượng Lý Kiến Thành tặng, đặt lên mặt bàn cười nói:

- Đây là tiền ta góp vào để đánh bạc, thắng thì phải chia lại cho lão tử một phần.

Lôi Cửu Chỉ lập tức hai mắt sáng rực, đứng ngay dậy quơ tiền nhét vào người, cười lên ha hả:

- Huynh đệ của ta! Đến giờ ra tay đi vơ vét rồi! Không được bỏ lỡ thời gian quý báu này.

Khấu Trọng vội nói:

- Gượm đã! Còn một chút ít thời gian, Lôi lão ca tốt nhất là dậy đệ vài chiêu y lý phòng thân, để khi bị người hỏi đến thì không đến nỗi á khẩu vô ngôn.

Lôi Cửu Chỉ vui vẻ đáp:

- Nếu cứ nói sơ sơ bên ngoài, bản nhân khẳng định là cao thủ của cao thủ. Với tư chất của Thiếu soái, ta đảm bảo chỉ cần học một lúc là công phu của ngươi đã có tiểu thành rồi.

Khấu Trọng cười đến hụt cả hơi:

- Đệ không cần học cách nói sơ sơ bên ngoài của huynh, mà cần học y thuật chân chính, phòng khi có người truy vấn thì còn biết cách mà trả lời.

Lôi Cửu Chỉ trợn hai mắt lên hỏi:

- Thế hoá ra hai cái đó khác nhau à?

Từ Tử Lăng không nhịn được cũng phải phá lên cười ha hả.

Khấu Trọng trừng mắt lườm hắn một cái rồi nói:

- Bớt cười sung sướng như vậy chút đi. Ta sớm biết bữa ăn tối nay của Lý Nguyên Cát không phải là dễ nuốt, không đơn giản chỉ là để cảm tạ chuyện chữa khỏi bệnh cho Thanh Thanh đâu. Ngươi thử nghĩ nếu ngươi là hắn: sáng sớm vừa mới lặn lội từ xa về, chiều muộn đã lập tức bày tiệc khoản đãi gã đại phu chữa bệnh cho tình nhân, đạo lý đó là gì vậy? Không chỉ mời đi thỉnh lại,mà còn bắt Thường Hà tìm mọi cách ép lão tử tới nữa.

Lôi Cửu Chỉ trầm ngâm nói:

- Nghe nói chưởng môn Mai Tuần của Nam Hải Phái chẳng những võ công cực cao mà còn trí kế hơn ngưòi. Như vậy chắc chắn bọn Lý Nguyên Cát đã nảy sinh nghi ngờ rồi, vì vậy mới bố trí đệ tới để xem thật giả thế nào.

Từ Tử Lăng đáp:

- Cũng may là ngươi và Sa gia đã có quan hệ từ trước, chứ nếu chỉ đột nhiên gặp nhau lúc Sa gia đang trên đường đến Trường An, bọn chúng không nghi ngờ là hàng giả mới là kỳ quái đó. Giờ đây bọn Lý Nguyên Cát chỉ là mới sinh lòng nghi ngờ, lâm vào thế chân giả nan phân mà thôi.

Hai người không kìm được lo lắng cho Khấu Trọng.Lý Nguyên Cát hoàn toàn không giống như Lý Kiến Thành. Bởi vì bọn người Lý Nguyên Cát đã bao phen vất vả truy đuổi Khấu Trọng và Từ Tử Lăng khắp nơi, giờ đây bất cứ ai có lai lịch bất minh cũng đều bị nghi ngờ. Vì vậy chúng mới lấy thân phận Tề vương của Lý Nguyên Cát ép Khấu Trọng đến để tra xét.

Từ Tử Lăng nhíu mày nói:

- Y đạo vốn rộng lớn phức tạp như sao trên trời, ngươi nếu như cứ vội vã học qua loa, gặp phải người tinh thông y lý, sao tránh khỏi chuyện lộ sơ hở.

Lôi Cửu Chỉ vỗ tay vào đùi đáp:

- Có cách rồi! Y đạo tuy rằng mênh mông, nhưng truy lên nguồn gốc, đều từ Hoàng Đế nội kinh mà ra, tuyệt chẳng sai lệch. May là lão ca ngươi đã từng một thời khổ công nghiên cứu Hoàng Đế nội kinh, tựu trung gói gọn lại 4 thứ tinh yếu là: Âm dương, ngũ tạng, kinh mạch, khí huyết. Ta sẽ dạy hết lại cho đệ, đến đó nếu Thiếu soái lâm trận thì cứ mang ra mà dùng, nói không chừng sẽ trót lọt qua ải đấy.

Từ Tử Lăng lo lắng nói:

- Nếu đối phương hỏi đến chuyện sử dụng các vị thuốc ra sao, gã làm sao ứng phó đây?

Khấu Trọng cười khổ nói:

- Lo lắng nhiều cũng chẳng để làm gì! Đến đó thì tuỳ cơ ứng biến, binh đến thời tướng ngăn, nước lên thời đắp đê.

Lôi Cửu Chỉ nói:

- Chuyện đó cũng không thành vấn đề, ta nhân tiện đọc luôn Thần nông thảo kinh quyết vài lần cho ngươi nghe, đến lúc đó chỉ nên bàn về đại khái, đừng bàn về chi tiết. Trừ phi đối phương là cao thủ tinh thông y lý, nếu không tuyệt không thể nhìn ra được.

Khấu Trọng cúi người cười nói:

- Thỉnh sư phụ truyền đạt, tiểu đồ xin được rửa tai lắng nghe.

o0o

Chiều tối đó ở Bắc Lý đặc biệt náo nhiệt. Từ Tử Lăng trong vai “Ung Tần” cùng Lôi Cửu Chỉ trong vai nhà buôn ở Sơn Đông “Ôn Khoan” tuỳ tiện tìm một phạn điếm nhét cho đầy bụng, rồi đi đến trước cổng của Minh Đường Oa.

Từ Tử Lăng băn khoăn nói:

- Kẻ chúng ta cần đối phó chính là phụ tử nhà họ Hương, sao không trực tiếp đến Lục Phúc Đổ quán của chúng khoắng sạch một phen. Đệ đảm bảo lần này đủ tâm ngoan thủ lạt.

Lôi Cửu Chỉ ưỡn ngực lên đáp:

- Đây chính thật là điểm trọng yếu nhất.Ngươi phải biết Minh Đường Oa cùng Lục Phúc Đổ Quán mỗi bên đều có địa phận riêng, tuy rằng đối đầu sinh tử với nhau, nhưng lại không thể phóng tay làm càn được. Cứ phải theo quy củ giang hồ nước sông không phạm nước giếng, kể cả nếu Đại tiên Hồ Phật tự tin đổ thuật của mình thắng được Thần tiên thủ Trì Sanh Xuân, cũng không thể cứ sang Lục Phúc đổ quán mà đánh bài. Cao thủ từ ngoài tới như ngươi lại là chuyện khác. Lão đệ ngươi vốn là người thông minh, chắc minh bạch những lời ta nói!

Từ Tử Lăng bỗng nhiên đại ngộ, cuối cùng cũng hiểu tại sao Lôi Cửu Chỉ lại muốn hắn vang danh trong giới cờ bạc. Ngay khi hắn có thể thành đối thủ tranh hùng quyết thắng với “Đại tiên” Hồ Phật, hắn lập tức sẽ trở thành nhân tài Lục Phúc đổ quán muốn thâu nạp, lợi dụng hắn để đánh bại đối thủ. Đúng thật là mưu kế kỳ diệu để tiến nhập Hương gia, chỉ có lão giang hồ như Lôi Cửu Chỉ mới có thể nghĩ ra được.

Đoạn gã cau mày nói:

- Trước kia sao huynh không nói đến điểm này, thành ra đệ mới không biết. Nếu huynh nói sớm, ắt đệ tự biết nên hành động như thế nào, khi đó đấu chí sẽ không kém mấy con bạc trong kia đâu.

Bỗng tiếng hô dừng ngựa nổi lên. Bảy, tám thớt ngựa dừng lại trước mặt bọn họ, một trong số đó là Nhĩ Văn Hoán. Hắn thấy khuôn mặt vàng vọt của Từ Tử Lăng, hai mắt tức thời sáng rực lên, lập tức khẽ thầm thì đôi câu vào tai Khả Đạt Chí đang đứng cạnh. Nhãn thần Khả Đạt Chí tinh quang đại thịnh hướng về phía Từ Tử Lăng.

Từ Tử Lăng tuy là lần đầu gặp Khả Đạt Chí, nhưng gã đã nghe Khấu Trọng tả lại nên nhận ra ngay. Trong lòng thầm kêu bất diệu, bèn lảng tránh ánh mắt hắn, kéo Lôi Cửu Chỉ đi vào trong Minh Đường Oa.

Lôi Cửu Chỉ cảm giác thấy không ổn thoả bèn hỏi:

- Chuyện gì thế?

Từ Tử Lăng giải thích vài câu rồi nói:

- Ôn huynh vẫn chưa trả lời tiểu đệ vấn đề ở trên.

Lôi Cửu Chỉ liếc mắt về phía cửa vào một cái đáp:

- Ta trước đây chưa giải thích kỹ cho đệ biết như vậy, vì không muốn đệ quá để tâm vào chuyện thắng thua. Mấy vụ đánh bạc này rất kỳ quái, nếu muốn cầu thắng, thì lại thành ra càng thua. Hừm! Bọn chúng không đi theo chúng ta.

Từ Tử Lăng nói:

- Với bản tính hoành hành bá đạo của Trường Lâm Quân, chắc chắn bọn chúng không chịu bỏ qua cho đệ, thôi để Khấu Trọng đến đối phó với bọn chúng!

Lôi Cửu Chỉ ngạc nhiên hỏi:

- Chuyện này với Khấu Trọng thì có quan hệ gì?

Hai người tuy đã bước chân vào đại sảnh, hoà vào đổ khách đông đúc trong phòng, nhưng vẫn không lấy lại được cảm giác an toàn.

Từ Tử Lăng đáp:

- Tối mai đệ có thể sẽ lấy thân phận Mạc Vi xuất chiến với Khả Đạt Chí, vì vậy tối nay tuyệt không thể động thủ với hắn. Phiền Lôi lão ca đến Phong Nhã Các thông tri cho Khấu Trọng, hẹn gã thần y đó đến gặp bọn ta ở Minh Đường Oa, đệ tất sẽ qua được kiếp nạn này. Vì chỉ cần đệ lưu lại trong này, Khả Đạt Chí không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật, như vậy cũng đủ thời gian chờ huynh quay lại.

Lôi Cửu Chỉ vui vẻ nói:

- Sau khi ta đi, đệ cứ đến Địa Hoàng Đường chơi đổ phiên than. Phen này phải thắng được ngàn lượng. V đợi ta quay lại mới được ly khai đó.

Nói xong thò tay vào trong móc hết tiền ra giao cho gã, rồi vội vã bỏ đi.

Từ Tử Lăng cười khổ trong lòng, tự nhủ lần này đánh bạc phải tự dựa vào thực lực, một mình chiến đấu.

o0o

Khấu Trọng cưỡi ngựa đi vào Phong Nhã Các, rời chân khỏi bàn đạp nhẩy xuống. Chưa kịp xưng mình là khách nhân của Tề vương Lý Nguyên Cát, Thường Hà đã ra đón, kéo tay gã đến bên cạnh nói:

- Tề vương đang đợi huynh, để đệ đưa huynh vào!

Khấu Trọng hỏi:

- Sao lại thế này? Thường huynh sao phải tự mình ra đón tiểu nhân.

Thường Hà kéo tay áo hắn, theo lối đi trong rừng trúc hướng đến Đông viện.Toàn bộ bốn toà lầu của Phong Nhã Các đều được thắp sáng rực rỡ, tiếng ca hát cười đùa truyền đến, vô cùng náo nhiệt, so với lúc Khấu Trọng đến trị bệnh cho Thanh Thanh, như không phải là cùng một chỗ vậy.

Thường Hà hạ giọng đáp:

- Tề Vương tựa như rất chú ý đến xuất thân lai lịch của Mạc huynh. Vừa rồi còn hỏi rất kỹ Thành Công. Chính ra Tề Vương chỉ cần hỏi mình ta là đủ, cần gì phải rắc rối như thế?

Khấu Trọng trong lòng hảo cảm đại tăng đối với Thường Hà. Hắn hành xử như là một hảo bằng hữu vậy, tự đến đón để cảnh báo trước cho gã biết.Khấu Trọng bèn nhún vai đáp:

- Tiểu nhân xuất thân thanh bạch, đâu có gì giấu mà phải sợ người biết.

Thường Hà dừng lại nói:

- Việc này vô cùng phức tạp, ta cũng khó có thể giải thích với Mạc huynh rõ được. Nói đơn giản Trường An bây giờ giới bị thâm nghiêm, vì đề phòng hai kẻ rất lợi hại đang bí mật tiềm nhập vào Trường An phá hoại. Tề Vương chính là người thống suất việc truy tìm hai kẻ này. Bọn họ hoài nghi Mạc huynh thật là vô lý, cũng do bọn họ không biết Mạc huynh là chỗ quen biết cũ của nhạc phụ đại nhân. Vừa rồi Thành Công đã nói kỹ, chắc không còn vấn đề gì nữa!

Khấu Trọng rất muốn hỏi xem vừa rồi Sa Thành Công đã nói ra những gì, nhưng tất nhiên không thể mở miệng được, chỉ nói:

- Hai kẻ đó là thần thánh phương nào vậy?

Thường Hà đáp:

- Việc này Mạc huynh không biết thì tốt hơn. Tiểu đệ phải đặc biệt ra đón tiếp huynh còn vì một lý do nữa. Trong số người dự tiệc tối nay, còn có cả Hoạt Hoa Đà Vi Chánh Hưng.

Khấu Trọng rùng mình nổi hết cả gai ốc, thất thanh hỏi lại:

- Cái gì?

Thường Hà từ từ giải thích:

- Ta cũng biết Mạc huynh không nghĩ sẽ gặp kẻ đó. Người đó đối với Mạc huynh vô cùng cố kỵ. Cùng là đồng nghiệp mà hắn coi huynh như kẻ địch vậy. Ta cũng không thích hắn. Nếu lúc trước biết Tề Vương cũng mời hắn đến, ta đã bảo M từ chối không đến dạ tiệc của Tề Vương nữa.

Khấu Trọng đang do dự không biết có nên quay về không thì Thường Hà đã giục:

- Cứ vào thôi! Vạn sự đã có Hoàng thượng và Thái tử điện hạ hỗ trợ Mạc huynh, Vi Chánh Hưng sao dám làm quá chứ.

Khấu Trọng trong lòng thầm than thở, bộ dạng như tử tù ra pháp trường, bị Thường Hà “áp giải” đi vào trong Đông Viện.

[center]o0o[/cennter]

Nhà cái lấy trong lọ đồng ra một đống thẻ đồng rồi thả lên trên mặt bàn. Trong ánh mắt chăm chú của hơn chục con bạc vây xung quanh, trước khi bọn họ kịp đếm xem bao nhiêu thẻ hắn đã lấy một cái nắp tròn bằng sắt mỏng úp lên trên, rồi xướng to:

- Chư vị quan nhân mời đặt cửa, đặt một cửa nếu trúng thì một đền ba, đặt hai cửa nếu trúng thì một đền một.

Người duy nhất không nhìn là Từ Tử Lăng, bởi gã chỉ dùng tai để nghe. Gã đã nghe năm lần, đến lần này mới quyết định đặt hai trăm lượng phỉnh vào cửa nhị môn.

Với người bình thường mà nói, thanh âm thẻ đồng rơi xuống bàn luôn bị chìm lẫn vào tiếng ồn ào xung quanh, nhưng thính lực của Từ Tử Lăng có thể nghe ra được chuẩn xác là bao nhiêu, phân biệt rõ được những âm hợp thành do nhiều thẻ rơi xuống cùng lúc. Vừa rồi gã chuyên tâm lắng nghe năm lần, gã đã đoán được ba lần, dù cảnh nhiệt náo ở Địa Hoàng Đường này so với tối qua còn lớn hơn

Mọi người tranh nhau đặt cửa.

Đại cục đã định. Nhà cái tay trái nhấc nắp đậy lên, tay phải thi triển “bái than” (chia bài), thành thục gộp bốn thẻ làm một nhóm rồi xếp ra; vài chục thẻ dần được ghép thành bảy rồi tám nhóm như vậy, cuối cùng dư lại đúng hai thẻ.

Xung quanh người thì nhẩy lên reo hò, người thì thở dài thất vọng, cũng có người ghen tỵ nhìn vào hai trăm lượng Từ Tử Lăng đang đặt trên bàn.

Nhà cái ngơ ngẩn, trừng mắt lườm Từ Tử Lăng một cái, rồi cứ theo luật một đền ba phải bỏ đến chín phần tiền trên bàn đưa cho Từ Tử Lăng. Điều này đã là quy củ của sòng bài, tiền hồ chỉ được có một phần mà thôi. Nhà cái nhanh nhẹn dùng thước trong tay phân chia đống phỉnh.

Hương thơm đến gần.

Từ Tử Lăng không nhìn mà chỉ dựa vào mùi hương quen thuộc cũng biết tiểu thiếp của Dương Văn Can đã đi đến cạnh mình.

Thanh âm ôn nhu của Hồng phu nhân sát tại tai gã thì thầm:

- Vị quan nhân này, cửa tiếp nô gia có thể đặt theo huynh không?

Từ Tử Lăng thở dài một hơi, quay mặt nhìn nàng.

[center]o0o/center]

Khấu Trọng vượt qua cổng, tiến vào thính đường lớn nhất của Đông viện, lập tức trở thành mục tiêuơn chục con mắt trong phòng chĩa vào.

Ánh mắt sắc bén của Tề Vương Lý Nguyên Cát chiếu lên người gã, vẫy tay ngạo mạn tỏ rõ thân phận của mình, chỉ gã chỗ ngồi rồi cười nói:

- Danh tiếng của Mạc tiên sinh như sấm động bên tai, xin mời ngồi!

Một người đang ngồi cạnh Lý Nguyên Cát, chính là Thanh Thanh, sắc mặt đã tươi nhuận lại, nàng trịnh trọng đứng lên mỉm cười cảm kích hướng đến hắn chào hỏi.

Khấu Trọng tận lực giữ cho thần thái không được lộ một chút sơ hở nào, đưa mắt đảo một vòng. Ngoài Vi Chánh Hưng ở cạnh Sa Thành Công, còn có chưởng môn Mai Tuần của Nam Hải Phái; đại tướng của Lý Nguyên Cát là Tần Vũ Thông, kẻ này thân thủ ngang với Trưởng Tôn Vô Kỵ; Uất Trì Kính Đức của Thiên Sách Phủ; còn có một cao thủ của Lũng Tây Phái đã từng bị gã đả thương “Liễu diệp đao” Điêu Ngang.

Có hai người gã không nhận ra. Một là lão già có sắc mặt kênh kiệu, thần tình vênh váo. Một là vị trung niên mặc quan phục.

Những lời khách khí lắng xuống, Lý Nguyên Cát giới thiệu với Khấu Trọng từng người một. Lão già kia không ngờ lại là Kim Đại Xuân, phái chủ của Lũng Tây Phái, sư phó của Điêu Ngang.

Vị mặc quan phục là Vũ Văn Bảo, một tướng tâm phúc khác của Lý Nguyên Cát giữ chức “Hộ Quân”.

Luận thực lực, nếu thân phận của Khấu Trọng bị lộ, kể cả hắn có ba đầu sáu tay cũng phải bỏ cái ý tưởng phá vây chạy trốn. Nghĩ đến điểm này, Khấu Trọng thầm hạ quyết tâm quy toàn lực bồi tiếp Vi Chánh Hưng.

Rượu được ba tuần. Lý Nguyên Cát cười lên ha hả nói:

- Tối nay bọn ta uống rượu thật vui, ngàn vạn lần không vì bổn vương ngồi đây mà phải giữ lễ tiết. Tất cả cứ tuỳ tiện đi.

Sơn hào hải vị liền được dọn ra.

Hỉ Nhi sau đó tiến vào trình bày màn ca vũ. Sa Thành Công đương nhiên nhìn thấy như say như mê, không thể tự chủ được.

Hỉ Nhi lúc này đã trưởng thành đầy đủ, quả thật đẹp như hoa như ngọc, làm lu mờ cả nhan sắc đang tỏa sáng rực rỡ của Thanh Thanh. Không lạ khi nàng ta lại có nhiều người ngưỡng mộ như vậy, ngay cả tiểu tử Sát Kiệt cũng không thể kìm nén nổi tình cảm.

Khúc hát vừa xong, Lý Nguyên Cát liền mời Hỉ Nhi ngồi xuống bên cạnh Mai Tuần. Sa Thành Công tuy hận đến mức nghiến răng nghiến lợi,nhưng cũng đành phải chịu.

Như Khấu Trọng thấy, luận gia cảnh Sa Thành Công giầu hơn đa số người ở đây, nhưng một là hắn cũng mới đến đây, hai là bản thân khiếm khuyết quyền vị thân phận, nên dù trong tiệc mọi người đối với hắn rất lịch sự, nhưng thật ra không ai coi hắn vào đâu. Đổi lại là Sa Thiên Nam thì mọi chuyện đã khác.

Lý Nguyên Cát vui vẻ nói:

- Không gặp vài tháng, Hỉ Nhi vô luận là cầm kỳ ca vũ đều vô cùng tiến bộ. Đã phiền nàng phải đến đây, chúng ta nên kính nàng một chén.

Mọi người đồng thời cạn chén.

Lý Nguyên Cát sau đó nháy mắt ra hiệu cho phái chủ Lũng Tây Phái Kim Đại Xuân một cái. Kim Đại Xuân cười cười, hướng Khấu Trọng hỏi:

- Nghe nói Mạc tiên sinh chẳng những y đạo như thần, mà còn tinh thông võ nghệ, không biết gia truyền tuyệt học của tiên sinh là từ lộ phái nào ở phương nam vậy?

Thanh Thanh ngạc nhiên hỏi:

- Mạc tiên sinh không ngờ lại đến từ phương Nam. Theo khẩu âm thì không nghe ra được.

Khấu Trọng nếu mà không biến đổi khẩu âm, nàng nghe thấy sẽ nhận ra ngay gã đến từ Dương Châu mất. Hắn bèn trước tiên hướng Thanh Thanh cười gật đầu. Nàng khẽ run người một cái, tựa như đã nhận ra nhãn thần của gã. Hại Khấu Trọng hồn phi phách tán, vội chuyển mục quang sang Kim Đại Xuân cười khổ đáp:

- Võ công tiểu nhân toàn do gia thúc truyền lại. Người dậy gì tiểu nhân luyện đó, tên gọi chính thức chắc là "Hỗn nguyên đồng tử công", còn nói là theo lộ phái nào, chắc phải hỏi người mới biết rõ được.

Nhãn thần Mai Tuần săm soi khuôn mặt gã, chăm chú như muốn thấu qua, giọng nói lại vô cùng bình hoà nhẹ nhàng:

- Lệnh thúc kiêm tu y đạo võ học cao thâm như vậy, đáng nhẽ phải là nhân vật vang danh ở phương nam. Chắc tại hạ là người thô lậu kém hiểu biết, nên chưa bao giờ nghe nói tới người như lệnh thúc. Quả là một việc rất kỳ quái.

Thường Hà cười nhạt:

- Thế mới có câu ‘Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân’. Võ lâm Trung Nguyên là nơi ngoạ hổ tàng long. Thúc thúc của Mạc tiên sinh chính là một cao nhân dị sỹ không màng danh lợi. Mai chưởng môn chưa nghe qua, cũng là một việc bình thường thôi!

Lời phản bác này quả là không khách khí. Lý Nguyên Cát nghe cũng phải nhíu mày. Nhưng Thường Hà là người quan trọng trong hoàng cung, được Lý Uyên và Lý Kiến Thành sủng tín. Lý Nguyên Cát tự nhiên không muốn đối chọi với hắn.

Mai Tuân làm như lời nói đó không có chút ngỗ ngược nào, gật đầu cười đáp:

- Lời Thường đại nhân nói rất phải.

Khấu Trọng thấy Thường Hà không hề nghĩ đến nguy hiểm bản thân khi mạo phạm Lý Nguyên Cát, đứng ra bênh vực cho gã, càng khẳng định Thường Hà quả là người có nghĩa khí. Hào tình Khấu Trọng nổi lên, gạt hết mọi lo lắng, an nhiên cười đáp:

- Gia thúc thường dậy làm người sợ nhất là danh tiếng, lại dạy luyện võ là dùng để cứu người, mới đem võ công và y thuật dung hợp lại, tạo thành lối mới, không giống các gia phái khác.

Vi Chánh Hưng ho khẽ một tiếng rồi nói:

- Nói đến y học, Vi mỗ có một việc muốn thỉnh giáo Mạc tiên sinh.

Khấu Trọng cứng cỏi đáp:

- Mời Vi tiên sinh chỉ giáo.

Chuyện gã sợ nhất, cuối cùng đã tới.