Đại Đường Song Long Truyện

Chương 474: Thần thương thiệt kiếm




Khấu Trọng và Từ Tử Lăng có thể nhận định Đỗ Hưng nhận lệnh của Hiệt Lợi đến bày đặt đối phó với bọn họ, hay tin chắc hắn là kẻ cầm đầu đứng sau lưng lũ lang tặc, hoặc giả Đỗ Hưng kia có quan hệ không thể nói ra với bọn Đại Minh Tôn Giáo vô cùng tà ác. Vô luận là nguyên nhân nào thì cũng đều làm cho bọn họ không dám khinh cử vọng động vì trước tiên phải tính đến an toàn của bách tính ở các thành nơi Bắc Cương này.

Đỗ Hưng là kẻ giúp giữ thế cân bằng giữa các thế lực Quan Ngoại và Quan Nội, duy trì không khí hoà hoãn giữa các thế lực ngoại tộc và Cao Khai Đạo. Chỉ cần Đỗ Hưng có thể khống chế Sơn Hải Quan, người Đột Quyết và Khiết Đan không ngại việc Cao Khai Đạo hành xử mà không để ý đến sắc mặt bọn họ. Ngược lại, một ngày Cao Khai Đạo chưa giành được quyền khống chế Sơn Hải Quan thì một ngày y vẫn chỉ là kẻ theo đuôi người khác. Vì vậy, Cao Khai Đạo mới mượn Kinh Kháng xúi giục bọn gã đối phó với Đỗ Hưng.

Nếu Đỗ Hưng bị giết, tình thế cân bằng vi diệu này sẽ bị phá huỷ. Cao Khai Đạo và các thế lực ngoại tộc sẽ triển khai cuộc chiến tranh đoạt Sơn Hải Quan, người chịu khổ nhất chính là lão bách tính.

Nguyên nhân thứ hai là việc thu hồi tám vạn mảnh da dê của đại tiểu thư. Chuyện đó khẳng định không thể hoàn thành bằng phương pháp giết người đầy đất, máu chảy thành sông.

Nguyên nhân thứ ba là bọn gã căn bản chẳng mượn được cớ nào để động thủ cả. Chẳng nhẽ cứ mạnh miệng nói Đỗ Hưng là chó săn của Hiệt Lợi? Lời đó nếu để người khác nghe thấy sẽ cười đến vỡ bụng. Bởi vì Đỗ Hưng ngay từ khi khởi sự đã nói rõ mình là người của Hiệt Lợi, nếu không sao hắn có thể ngồi vững ở Sơn Hải Quan này.

Thiên hạ nơi đây là thiên hạ của người Đột Quyết, cùng với sự suy yếu của Đại Tùy, Trung Thổ tứ phân ngũ liệt, ở những vùng biên giới tiếp giáp với Đột Quyết, người khống chế không còn là người Hán nữa.

Ở tại huyện thành giữa Quan Nội và Quan Ngoại này, tư vị của cảm giác cường địch đang áp chế đó vô cùng sâu sắc.

Trong lúc Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đang đưa mắt nhìn nhau, gã Bá vương thiết hán Đỗ Hưng đã nói với Bạt Phong Hàn bằng tiếng Đột Quyết:

- Ta đoán không nhầm thì ngươi là Bạt Phong Hàn. Ngày hôm kia ta được tin ngươi giết chết Cách Lỗ Ngôn tại Phu Dư, cứ tưởng Bạt Phong Hàn ngươi vẫn đang tại đó, không ngờ lại bất ngờ xuất hiện tại chỗ này.

Đỗ Hưng nhất thời vô ý đã bộc lộ thái độ kỳ thị Hán nhân của mình. Đó là bởi vì tiếng Đột Quyết của hắn nói ra vô cùng nhanh, làm công sức học tiếng cả tháng trời của hai người Khấu Từ cũng thành bỏ đi, chỉ nghe được bập bõm vài từ, không hiểu được ý nghĩa của cả câu, thành ra có cảm giác Đỗ Hưng cố ý đối xử với bọn gã như vậy.

Bạt Phong Hàn không thèm đứng dậy thi lễ, thần thái ngang tàng ngồi nguyên trên ghế, song mục lấp lánh hàn quang nhìn thẳng vào Đỗ Hưng đáp:

- Hai vị bằng hữu của ta đây là hai người lợi hại nhất thiên hạ bây giờ. Ai dám đánh giá thấp họ, chung quy sẽ có một ngày phải hối hận phi thường.

Y tuy vẫn dùng tiếng Đột Quyết nhưng cố tình nói thật chậm rãi, phát từng âm rõ ràng, chỉ cần hai người Khấu Từ nghe được một nửa là có thể hiểu được chính xác.

Đỗ Hưng nghe vậy hơi ngạc nhiên, mục quang quét qua Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, sau đó nghênh ngang ngồi xuống.

Hứa Khai Sơn tiếp đó cười lên ha hả, tự thân rót rượu cho mọi người, cất giọng hoà giải:

- Đỗ đại ca gặp được người Đột Quyết nhà mình, không kìm được dùng tiếng Đột Quyết nói lời tha hương ngộ cố tri. Khấu huynh và Từ Huynh xin đừng trách.

Bạt Phong Hàn song mục thần sắc chuyển thành sắc bén, trừng trừng nhìn Đỗ Hưng nói:

- Ta ở Quan Ngoại nghe nói rằng, Đôn Dục Cốc phụng lệnh của Hiệt Lợi, triệu tập các phương cao thủ ở Quan Ngoại, tìm cách đưa hai vị huynh đệ của ta vào tử địa. Đỗ huynh và Hiệt Lợi có quan hệ mật thiết, hai vị huynh đệ này của ta có thể nói đến Sơn Hải Quan cũng là vì Đỗ huynh đây. Đỗ huynh giải thích việc này thế nào?

Đôn Dục Cốc chính là thân đệ của Tất Huyền - kẻ có thanh danh tối cao trong các cao thủ của Đông Đột Quyết, được Hiệt Lợi vô cùng sủng tín.

Những lời này của Bạt Phong Hàn cũng lăng lệ như nhãn thần của hắn vậy. Hứa Khai Sơn không thể cất lời khoả lấp đi. Trong phòng lúc này tĩnh lặng đến mức kim rơi cũng nghe thấy.

Vô luận Đỗ Hưng cuồng vọng như thế nào cũng không dám khinh thị Bạt Phong Hàn. Trong mấy năm qua Bạt Phong Hàn danh tiếng lẫy lừng, ngang dọc trên các thảo nguyên và sa mạc hãi nhân của quan ngoại rộng lớn, chân đã dẫm qua hết các nước Đông, Tây Đột Quyết, Hồi Hột, Thất Vi, Thổ Cốc Hồn, Cao Xương, Ba Tư, Thiết Lặc, Tiết Duyên Đà, bao kẻ tà ma cao thủ kiêu ngạo mục trung vô nhân đã phải ôm hận dưới Trảm Huyền kiếm của y. Hiệt Lợi tuy nhiều lần phái xuất cao thủ, tinh kỵ truy sát Bạt Phong Hàn, nhưng đều bị y lợi dụng đặc điểm của thảo nguyên rộng lớn tuỳ thời phản kích, lần nào cũng hao binh tổn tướng, thua thiệt quay về. Từ đó uy danh vô địch của Bạt Phong Hàn được thiết lập vững chắc ngoài quan ngoại. Không ai muốn có một kẻ địch như vậy cả.

Đỗ Hưng cũng là người xuất thân từ Tái Ngoại. Những người hắn tôn kính nhất chính là những cao thủ thâm sâu của đại thảo nguyên như Bạt Phong Hàn. Bởi vậy vô luận thanh danh của Khấu Trọng và Từ Tử Lăng có như sấm động thế nào, thuỷ chung vẫn chỉ là việc của người Hán, không đáng cho kẻ có một nửa huyết thống là người Đột Quyết như Đỗ Hưng để trong mắt.

Hiện tại Bạt Phong Hàn trực tiếp chất vấn như vậy, rõ ràng chỉ cần một lời không hợp, tiệc hòa giải lập tức biến thành hồng môn yến. Đỗ Hưng nghênh đón nhãn thần của Bạt Phong Hàn, không chút nhân nhượng nào, chuyển sang tiếng Hán đáp:

- Ta tôn kính Đột Lợi, tôn trọng Hiệt Lợi, tất cả bởi vì cả hai người đó đều là những người đáng được tôn trọng. Nhưng Đỗ Hưng ta không phải chó săn của bọn họ. Đỗ Hưng là Đỗ Hưng. Nói thẳng ra, từ lúc ở Ngư Dương truyền lại tin tức Khấu huynh và Từ huynh đến thanh lâu tìm Tiễn đại sư lấy được hai cây đại cung Thích Nhật, Xạ Nguyệt nổi danh, ta đã có ý xem xem hai người này có phải là loại chỉ có hư danh hay không, tại sao cả Triệu Đức Ngôn và Khả Đạt Chí lại đều không thể làm gì bọn họ? Nhưng Bạt huynh xuất hiện đã làm ta bỏ ý tưởng đó đi, quyết định cùng ba vị chân thành hợp tác, tìm lại hàng hoá bị cướp mất của Trác Kiều.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng hiểu rằng chỉ cần Bạt Phong Hàn đã áp trụ được Đỗ Hưng nên cả hai đều không nói gì, để mặc Bạt Phong Hàn thi hành thủ đoạn.

Hứa Khai Sơn muốn hoá giải không khí kiếm bạt cung giương giữa bốn người bèn nói chen vào:

- Vấn đề bây giờ không phải chỉ là mang về số da dê bị mất mà giải quyết được. Mười lăm người phía đại tiểu thư bị chết như vậy, Thiếu soái và Từ huynh nói tuyệt không bỏ qua chuyện đó. Việc này chỉ có thể giải quyết bằng vũ lực. Vừa rồi Thiếu soái yêu cầu đệ nói ra kẻ nào đã cướp số da dê, đệ khó ăn nói vì không biết chủ ý của đại ca. Đại ca thấy sao?

Đỗ Hưng nhíu mày đáp:

- Chẳng kể ở Quan Nội hay Quan Ngoại, mỗi ngày đều có người bị giết hoặc có kẻ giết người. Người chết chỉ nên tự trách mình học nghệ không tinh, nếu không được như người ta thì đừng tham dự vào giang hồ làm gì. Nếu như người người cứ phải trả thù cho người đã chết liên miên như vậy thì việc ngày xưa quan quân Đại Tuỳ đến Tái Ngoại sát nhân phóng hoả, gian dâm cướp bóc nơi nơi thì phải tính toán thế nào? Người Đột Quyết bọn ta sẽ tiến vào Quan Nội tìm người Hán trút giận sao?

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng chút nữa nghẹn họng, lời Đỗ Hưng tuy có điểm ngang ngược nhưng không phải không có phần đạo lý.

Song mục Đỗ Hưng thần quang điện xạ, được thế không nhường người, giơ ngón tay cái trỏ vào mình, cất giọng hào khí trùng thiên:

- Đỗ Hưng ta được các bằng hữu trong Quan Nội, Quan Ngoại tôn trọng, chính là nhờ vào hai từ “tín nghĩa”. Kể cả khi Đột Lợi và Hiệt Lợi đánh lẫn nhau, do cả hai đều là bằng hữu của Đỗ Hưng này, ta tuyệt không thò tay vào trợ giúp bất cứ bên nào. Các ngươi phải biết là ta đã phải nhờ đến Hô Duyên Kim người Khiết Đan mới có thể tra ra được số da dê bị cướp của Trác Kiều, điều kiện chỉ là không để lộ ra kẻ cướp là ai. Giờ đây các ngươi lại tới tới nói với Đỗ Hưng ta rằng "không những muốn lấy lại da đe, không trao tiền chuộc, lại còn muốn giết người". Bọn ngươi bảo ta phải ăn nói với Hô Diên Kim thế nào? Tiểu tử Hô Diên Kim kia đâu phải là kẻ vừa.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nghe xong trong lòng thầm cười khổ, tự nhủ mình chẳng những đã đánh giá thấp Hứa Khai Sơn, còn đánh giá thấp Đỗ Hưng. Sự xuất hiện của Bạt Phong Hàn làm trận cước của Đỗ Hưng bố trí để đối phó với bọn họ đại loạn. Sự ra mặt của Sư Phi Huyên làm cho Đỗ Hưng tiến thoái đều mất thế. Vì vậy, hắn lập tức đổi ngay thế trận, đưa Hứa Khai Sơn ra đóng vai người trung gian hoà giải, chuyển giọng giảng tình luận lý với họ. Hắn dùng cách không chính diện giao tranh thế này, so với cách dùng đao thương kiếm kích khiến họ còn khó chống hơn.

Bạt Phong Hàn bỗng nhiên bật cười lớn:

- Lão Đỗ ngươi chẳng phải là kẻ ngày đầu bước chân ra giang hồ! Trên đời này có việc gì làm khó được Khấu Trọng và Từ Tử Lăng? Bọn họ căn bản là không phải tra hỏi ngươi chuyện đó.

Khấu Trọng nâng chén nói:

- Kính Đỗ Bá vương một chén. Đỗ huynh không cần phải nói ra danh tự lũ cướp đó. Bởi vì ta có thể khẳng định đó chính là Thôi Vọng. Chỉ cần bắt được Thôi Vọng, Bạt huynh tự nhiên có cách bắt hắn gọi cha thì hắn phải gọi cha, bắt hắn gọi mẹ thì phải gọi mẹ, không dám làm trái. Cạn chén!

Trên mặt của Đỗ Hưng và Hứa Khai Sơn không lộ chút thần sắc biểu tình nào, nhưng ba người bằng vào trực giác cao thủ của mình cảm giác được sự kinh hãi trong lòng đối phương.

Chiêu này của Khấu Trọng lăng lệ cực điểm, giống như Kỳ Dịch trong Tĩnh Trung Bát Pháp của gã, tuy chém vào chỗ trống, nhưng lại trực tiếp uy hiếp đến Đỗ Hưng và Hứa Khai Sơn.

Năm người nâng chén uống cạn.

Bạt Phong Hàn nói:

- Cái loại tiểu tặc đó tiểu đệ còn lạ gì. Vô luận cướp được hay không, sau khi ra tay xong là lập tức rút về thảo nguyên, tưởng rằng làm vậy là đứng ở thế bất bại, ai ngờ lại cho người ta biết được phương thức hành động của chúng. Ta có thể đảm bảo lúc này bọn chúng đang trên đường xuất quan trở về, chỉ cần bọn ta liên tục truy đuổi, bọn chúng chạy cũng không được bao xa.

Từ Tử Lăng điềm đạm nói:

- Niêm phong, huỷ cửa hàng vừa rồi chính là bọn chúng. Thôi Vọng còn muốn giết người cho hả giận, không ngờ lúc đó mấy người Lý thúc lại đang ở xa nên tránh được tai kiếp.

Khấu Trọng thấy sắc mặt của Đỗ Hưng và Hứa Khai Sơn trầm mặc bèn khoấy vui lên hỏi:

- Sao vẫn chưa thấy Kinh đương gia đến nhỉ?

Hứa Khai Sơn đáp:

- Lão Kinh phải đi gặp Vương Bạc, tiệc muộn sẽ đến.

Sau đó hắn than một tiếng rồi nhẹ giọng nói:

- Bốn vị hãy nghe vài câu của kẻ trung gian nhiều lời này.

Mục quang mọi người đều tập trung vào hắn.

Hứa Khai Sơn cười khổ:

- Miền bắc đang biến đổi rất lớn, khuấy động khắp nơi. Do Đột Lợi và Hiệt Lợi đối đầu mãi không thôi, cả miền đông bắc mất thế trọng tâm và cân bằng. Các bộ tộc nhỏ hơn trước đây vẫn luôn bị người Đột Quyết chèn ép không thể ngẩng đầu lên được, nay tất cả đều sẵn sàng vùng dậy, rõ thấy nhất là việc lập quốc của bộ lạc Túc Mạt. Trong số bảy bộ tộc lớn Túc Mạt, Bạch Sơn, Bá Đốt, An Xa Cốt, Phất, Hào Thất, Hắc Thuỷ, trừ Bạch Sơn và An Xa Cốt ra thì các bộ đều phản đối Túc Mạt bộ tự lập nên quốc gia, có thể thấy Bái Tử Đình hiện giờ lập quốc thành công hay không vẫn chưa rõ ràng.

Đỗ Hưng tiếp lời nói:

- Phản đối kịch liệt nhất là người Khiết Đan. Điều này có thể giải thích được.

Hứa Khai Sơn nói:

- Đừng trách tiểu đệ tự nhiên nói vòng vèo như vậy. Ta chỉ là muốn nói về tình huống bây giờ cả Quan Nội và Quan Ngoại đều đang xảy ra nhiều việc. Thêm một việc nữa chẳng bằng bớt một việc, trừ phi các vị không để tám vạn tấm da dê kia vào mắt thì không nói.

Đỗ Hưng lại nói:

- Chuyện bọn lang tặc cứ giao cho bọn ta xử lý. Đỗ Hưng ta sẽ trả lại công đạo cho Thiếu soái và Từ huynh.

Khấu Trong cười ha hả đáp:

- Hai vị dường như vẫn chưa biết Khấu Trọng ta là hạng người nào? Vô luận hai vị ám chỉ Thôi Vọng không phải kẻ cướp da dê thế nào cũng không lay chuyển được ta đâu. Nếu đổi hai vị là ta, có bỏ qua cho Thôi Vọng hay không?

Hứa Khai Sơn cười nhẹ:

- Vậy xin chúc cho Thiếu soái mã đáo thành công, bắt sống Thôi Vọng mang về, lật rõ mặt thật của hắn.

Từ Tử Lăng tiếp lời:

- Ta muốn xem thi thể của Kim Hoàn Chân và Chu Lão Thán, mong Hứa huynh đồng ý.

Hứa Khai Sơn vui vẻ đáp ứng.

Đỗ Hưng bỗng nhiên trầm thanh nói:

- Ba vị có phải hoài nghi Đỗ Hưng ta có quan hệ với lang tặc không?

Câu hỏi này ba người đều muốn trực tiếp hỏi Đỗ Hưng, không ngờ cuối cùng lại là do chính hắn tự mình nói ra.

Bạt Phong Hàn phẩy tay dùng tiếng Đột Quyết cười lạnh đáp:

- Với sự khống chế nghiêm ngặt ở Sơn Hải Quan của Đỗ Hưng như vậy, tai mắt khắp nơi, sao lại để Thôi Vọng và thủ hạ mượn đường xuất quan mà không nắm được chút manh mối gì? Lại còn để chúng có đủ thời gian tìm kiếm cửa hàng Nghĩa Thắng Long ngang nhiên ra tay nhuộm đỏ như vậy sao?

Đỗ Hưng hừ lạnh một tiếng, lộ rõ bản lĩnh của một thiết hán, trầm giọng đáp:

- Mỗi ngày người buôn kẻ bán xuất quan nhập quan hàng chục ngàn người. Đỗ Hưng ta nếu ai cũng tra xét, còn thời gian làm gì nữa không? Hà huống Thôi Vọng rất có khả năng trong đêm lẻn xuất nhập thành, vượt quá khả năng của Đỗ Hưng ta.

Khấu Trọng cười nói:

- Thôi Vọng sao có thể qua được Đỗ huynh. Bắt được Thôi Vọng là biết được chân tướng sự việc ngay thôi. Chẳng phải thủy thạch lạc xuất hay sao?

Thanh âm của Kinh Kháng truyền đến:

- Trên đời này có việc gì có thể bộc lộ rõ ràng theo kiểu thủy thạch lạc xuất vậy?

Kinh Kháng cuối cùng cũng tới.

Chú thích:

Thần thương thiệt kiếm: "thiệt" ở đây là lưỡi, cụm này ý muốn nói đến trận chiến bằng miệng giữa Khấu-Bạt-Từ và Đỗ-Hứa

Thủy thạch lạc xuất: sau khi nước chảy hết đá sẽ lộ ra, trong này ý nói về việc bắt được Thôi Vọng sẽ lộ ra chân tướng sự việc.