Đại Đường Song Long Truyện

Chương 58: Bồ Sơn công lệnh




Cửa phòng vang lên tiếng gõ, Từ Tử Lăng đang nằm trên giường mở bừng mắt: "Ai?" Khấu Trọng lén lút đẩy cửa bước vào, sau khi đóng cửa, gã còn áp sát tai vào tường, cẩn thận lắng nghe hồi lâu, mới thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống cạnh giường, đắc ý nói: "Ta vừa thăm dò tình hình của địch nhân."

Từ Tử Lăng ngạc nhiên nói: "Địch nhân ở đâu ra vậy?"

Khấu Trọng hưng phấn nói: "Đối với chúng ta mà nói, trên thế gian này chỉ có hai loại người, chính là người chúng ta quen và người chúng ta không quen. Trong số những người chúng ta quen lại có thể phân thành hai loại, đó là bằng hữu và địch nhân, phàm những người nào không phải là bằng hữu thì đều là địch nhân cả. Ngươi nói xem, Nghĩa Khí Sơn có phải là bằng hữu của chúng ta không? Mỹ nhân sư phụ có phải bằng hữu không? Đương nhiên không phải. Vì vậy, trước khi làm rõ mọi chuyện, chúng ta tạm thời coi họ là địch nhân đã, vậy thăm dò tình hình của họ, không phải là nghe ngóng địch nhân hay sao?"

Từ Tử Lăng suýt chút nữa thì cười đến vỡ bụng, cố nhịn nói: "Nếu ngươi không phải uống nhầm thuốc thì cũng mắc chứng thất tâm phong rồi. Chỉ có điều nghe trộm người ta nói chuyện cũng đâu cần hưng phấn tới độ nói năng lộn xộn như thế?"

Sau đó lại vỗ vai gã, thấp giọng nói: "Ngươi nghe được những gì thì mau sủa ra hết đi! Để xem có đáng châm chước hay không?"

Khấu Trọng ra vẻ thần bí nói: "Ta nghe trộm được tiếng thở hổn hển của nữ địch nhân."

Từ Tử Lăng mơ mơ hồ hồ hỏi: "Tiếng thở hổn hển của nữ địch nhân? Là Vân Ngọc Chân hay Tiêu đại tỷ? Cả hai người bọn họ đều rất giống loại nữ nhân thích thở hổn hển cả."

Khấu Trọng vỗ đùi khen tuyệt, có điều đó là đùi của Từ Tử Lăng chứ không phải của gã, sau đó ôm bụng cười đến xém chút nữa ngã ngửa người ra sau: "Loại nữ nhân thích thở hổn hển, đúng là chỉ có tên sắc quỷ đóng giả chính nhân quân tử như ngươi mới nghĩ ra được thôi, thật khiến người nghe không khỏi nghĩ đến những cảnh mây bay nước chảy đó."

Chân mày của Từ Tử Lăng khẽ chau lại, càu nhàu nói: "Tên tiểu tử này hôm nay phát điên thật rồi!"

Khấu Trọng dịch người đến bên cạnh gã, đưa ta vỗ vai nói: "Vừa rồi ta đã sờ mỹ nhân sư phụ."

Từ Tử Lăng giật mình: "Sờ cái gì?"

Khấu Trọng hiên ngang nói: "Sờ bàn tay mềm mềm của nàng ta."

Từ Tử Lăng khịt khịt mũi nói: "Uổng công ta còn cho rằng đó là vị trí quan trọng nào chứ, lúc nàng ta dạy chúng ta Điểu Độ Thuật không phải cũng đã sờ tay rồi hay sao? Lúc nãy nàng ta còn nói để cho ngươi hôn, tại sao ngươi lại bỏ chạy thế?"

Khấu Trọng bật cười ha hả nói: "Cái đó gọi là người ta có lúc này lúc khác. Lần này là bản thiếu gia chủ động, tự nhiên không thể giống như lần trước, sau khi bị ta rờ xong, nàng ta còn giả bộ như không có chuyện gì, nấp vào trong phòng. Ta liền vận công vào hai tai, lập tức nghe thấy tiếng thở hổn hển của nữ địch nhân này... hà hà, từ đó có thể thấy sức hấp dẫn của ta với mỹ nhân sư phụ lợi hại thế nào?"

Từ Tử Lăng thoáng tức giận nói: "Sức hấp dẫn cái con khỉ ấy, nữ nhân này có phải người tốt hay không? Bài học của Lý Tú Ninh còn chưa đủ cho ngươi à? Hiện giờ chúng ta còn phải báo cừu cho mẹ nữa..."

Khấu Trọng cười híp mắt, vỗ tay vào lưng gã nói: "Chớ nên tức giận, vì ngươi kiến thức hạn hẹp nên bản thiếu gia cũng không trách đâu, bởi vậy nên ngươi mới không biết tới cảnh giới tối cao của binh gia đó chính là nói cười mà luận binh. Các nữ nhân hư hỏng có gì mà không tốt chứ? Ít nhất cũng có kinh nghiệm phong phú với những chuyện kia, có thể hướng dẫn cho những người chưa biết gì như là chúng ta vậy. Bởi vì thế, ngày đó chúng ta gọi nàng là mỹ nhân sư phụ, có thể nói là vô cùng sáng suốt."

Tiếp đó lại thở dài nói: "Kỳ thực, ta không phải vui vì phản ứng của Vân Ngọc Chân, mà là vui vì hai huynh đệ chúng ta mà thôi. Nghĩ lại ngày đó chúng ta gặp phải nàng ta, thật tự ti và thất vọng biết bao, nhưng hiện giờ không những có thể sờ mó mà không bị mắng, lại còn có thể khiến nàng ta cảm thấy ta là nam nhân có đủ tư cách để sờ mó nàng ta, có thể thấy hiện giờ chúng ta cũng có được một chút địa vị giang hồ rồi đó."

Từ Tử Lăng trầm ngâm nói: "Ngươi khiến ta nghĩ đến mấy tên tiểu nhân nhà giàu mới nổi, lại bất chấp thủ đoạn để cầu công danh lợi lộc, quan cao tước hậu."

Khấu Trọng vỗ vai gã, cao giọng nói: "Nói đúng lắm! Nhất là bốn chữ "bất chấp thủ đoạn" này. Nếu không bất chấp thủ đoạn vậy thì sẽ vướng tay vướng chân lắm, không thể đấu với người khác. Lý Mật chính vì bất chấp thủ đoạn nên mới ngồi lên được bảo toạ đại long đầu của quân Ngoã Cương. Đương nhiên! Ta chỉ bất chấp thủ đoạn để đối phó địch nhân mà thôi!"

Từ Tử Lăng mỉm cười nói: "Xin lỗi! Lý giải của ta về bốn chữ chân ngôn này có chút khác với Trọng thiếu gia. Nếu như để bảo vệ mình và bằng hữu thì đó không phải là bất chấp thủ đoạn! Trác Nhượng chẳng những là thượng cấp mà còn là chiến hữu và ân nhân của Lý Mật, vậy mà y vẫn đối phó với họ Trác, đó mới gọi là bất chấp thủ đoạn."

Khấu Trọng cười khổ nói: "Ngươi tức giận cũng chỉ vì ta cấu kết với nữ địch nhân xinh đẹp kia thôi đúng không? Hà... cả đời chỉ có hai huynh đệ, nói thế nào cũng được! Cùng lắm là tiểu đệ đi tìm một mỹ nhân sư phụ khác đặt khuê phòng ở Thiên Hương Lầu vậy. Hi vọng lần này dự kiến của chúng ta linh nghiệm hơn một chút."

Từ Tử Lăng đấm mạnh vào đùi gã, bật cười nói: "Ngươi cố ý làm ta cười hả?"

Khấu Trọng thở phào nói: "Khấu Trọng này chẳng sợ gì hết, chỉ sợ nhất chính là Lăng thiếu gia ngươi tức giận, không vui! Hà! Ta có một chuyện muốn hỏi người từ lâu rồi, Lý đại ca có thể xem là huynh đệ của chúng ta không?"

Từ Tử Lăng ngạc nhiên nói: "Ta chưa nghĩ đến vấn đề này bao giờ, tại sao ngươi lại hỏi như vậy?"

Khấu Trọng trầm ngâm nói: "Chúng ta quen biết Tố tỷ ít nhất cũng trước khi quen biết Lý đại ca một canh giờ, vì thế có lẽ thân thiết với Tố tỷ hơn một chút. Bỏ rơi một nữ tử tốt như Tố tỷ, Lý Tịnh thật không biết thế nào là bảo vệ và chăm sóc, trong lòng ta cảm thấy rất khó chịu."

Từ Tử Lăng đanh định mở miệng thì nghe thấy tiếng gọi của Tiêu đại tỷ: "Mau ra ngoài này, có chuyện khẩn cấp!"

0O0

Trong khoang thuyền, chúng nhân ngồi xung quanh một chiếc bàn, ngoại trừ Tiêu đại tỷ, Hương Ngọc Sơn và Tố Tố còn có cả Vân Ngọc Chân nữa. Hương Ngọc Sơn và Tố Tố ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn đối phương, thần thái thân thiết.

Tiêu đại tỷ nghiêm mặt nói: "Vừa rồi mới nhận được tin tức mới, Lý Mật đã tuyên bố thiên hạ rằng hai người đã giết chết ái tướng Phi Vũ Trịnh Tông của y, vì vậy đã phát ra Bồ Sơn Công Lệnh, thề sẽ phải lấy mạng hai vị. Phàm là kẻ nào có thể dụng kế để bắt sông hai người, sẽ lập tức thưởng hai ngàn lượng hoàng kim, đồng thời sẽ được Lý Mật dùng làm quân sư, còn người nào chặt đầu hai người mang về, sẽ được phong làm đại tướng."

Từ Tử Lăng và Khấu Trọng đưa mắt nhìn nhau. Trịnh Tông là do Lưu Hắc Thát giết chết, không ngờ lại đổ món nợ này lên đầu hai gã, nói cho cùng cũng chỉ là mượn cớ giết người mà thôi. Tố Tố sợ nhất là Lý Mật, biến sắc nói: "Vậy phải làm sao?"

Khấu Trọng cười gằn một tiếng: "Đệ phải sợ hắn sao? Đệ không tính sổ với hắn là đã may cho hắn lắm rồi, còn định tìm đến huynh đệ chúng tôi nữa!"

Hương Ngọc Sơn vội nói: "Khấu huynh chớ nên động khí, Lý Mật hiện giờ thanh thế bao trùm thiên hạ, vạn chúng quy tâm. Y công nhiên phát lệnh truy sát như vậy, hiển nhiên là đã biểu thị quyết tâm bất chấp tất cả để đối phó hai người. Sau chuyện ở Dương Châu, tiểu đệ sẽ lập tức an bài cho hai vị đại ca tạm thời ẩn náu một thời gian, tuyệt đối không nên dùng tình cảm để hành sự."

Tiêu đại tỷ cũng nói: "Hiện giờ Lý Mật là kẻ có cơ hội trở thành hoàng đế nhất, lại biết thu phục nhân tâm, vì vậy thiên hạ hào kiệt không ai là không muốn theo y. Y trọng thưởng như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều kẻ mù quáng tìm đến hai người gây phiền phức, thức thời vụ giả vi tuấn kiệt, hai người tránh đi một thời gian, đảm bảo tuyệt đối không có người dám nói hai người nhát gan."

Nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ của hai gã, người tương đối hiểu tính cách hai gã là Vân Ngọc Chân, liền nói: "Lý Mật đã phát ra Bồ Sơn Công Lệnh, thật là một hành động bất trí, bởi vì chỉ cần một ngày các ngươi còn sống, y sẽ không hạ đài được. Thời gian càng lâu, thanh danh của y càng bị tổn hại. Tốt nhất là các ngươi có thể lúc thì xuất hiện chỗ này, lúc lại xuất hiện chỗ khác, như thế càng khiến y đâm lao phải theo lao, không thể nào dừng lại được."

Những lời này có tác dụng hơn nhiều, chỉ thấy Khấu Trọng gật đầu nói: "Được! hắn muốn đuổi tận giết tuyệt thì chúng ta xin thề sẽ đấu với hắn đến cùng, khiến cho hắn phải ăn không ngon, ngủ không yên."

Hương Ngọc Sơn cười cười nói: "Chuyện này sẽ khiến thanh danh của hai vị đại ca càng thêm vang dội, hiện giờ đã có người xếp hai vị vào cùng với Bạt Phong Hàn, Dương Hư Ngạn, Đa Tình Công Tử Hầu Hi Bạch rồi đó, còn cho rằng ngoại trừ con cháu tứ phiệt ra, các người là những nhân vật trẻ tuổi kiệt xuất nhất trong gian hồ."

Khấu Trọng cả mừng nói: "Hương đại ca nghe ai nói vậy? Huynh đã lên bờ đi nghe lén người ta nói chuyện à?"

Tố Tố liền khẽ trách móc: "Tiểu Trọng! Đệ nói chuyện giữ ý một chút có được không?"

Từ Tử Lăng thờ dài nói: "Tên tiểu tử này hôm nay quá hưng phấn rồi!"

Khấu Trọng liếc xéo Vân Ngọc Chân một cái, cười hì hì nói: "Mỹ nhân sư phụ đối tốt với chúng ta như vậy, kẻ làm đồ đệ tự nhiên phải vui chứ."

Vân Ngọc Chân thoáng đỏ mặt, trợn mắt lườm gã một cái. Tiêu đại tỷ nói: "Còn một lát nữa mới tời giờ cơm tối, chi bằng chúng ta thương lượng thêm về đối sách ứng phó với hôn quân vậy."

Khấu Trọng lảnh tránh nói: "Hầu Hi Bạch là nhân vật thế nào? Tại sao lại có ngoại hiệu cổ quái như vậy?"

Hương Ngọc Sơn cười cười nói: "Chuyện này thì Vân bang chủ rõ nhất! nàng ta đã từng gặp mặt họ Hầu đó một lần."

Trong maast Vân Ngọc Chân hiện lên thần sắc phức tạp, nhẹ giọng nói: "Ta không muốn nhắc đến con người này."

Tiêu đại tỷ hừ lạnh nói: "Cái gì mà đa tình? Chỉ là lưu tình khắp nơi mà thôi! Kỳ lạ là hắn ta sớm Sở tối Tần nhưng chưa từng có ai nghe hắn ta có gì với nữ nhân cả. Lai lịch của con người này còn thần bí hơn cả Dương Hư Ngạn hay Bạt Phong Hàn nữa."

Nói đoạn quay sang Khấu Trọng mỉm cười nói: "Có thể nói chuyện chính được chưa?"

Từ Tử Lăng đáp thay gã: "Tiêu đại tỷ cứ nói."

Tiêu đại tỷ mỉm cười lườm Khấu Trọng một cái rồi nói: "Muốn Dương Quảng tin hai người, đầu tiên phải làm cho hắn ta cao hứng, báo những tin tức tốt lành."

Hương Ngọc Sơn tiếp lời: "Hứng thú của Dương Quảng rất không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành oán quỷ đòi mạng. Dù là lúc đang nói cười vui vẻ, cũng không thể chấp nhận sự kích thích nào, người bên dưới chỉ cần nói nửa câu không lọt lỗ tai y sẽ lập tức đại nạn lâm đầu, nặng thì đánh mấy chục trượng, nhẹ thì trảm thủ thị chúng, vì vậy người người đều phải thuận theo ngữ khí và hỉ nộ của y để nói chuyện."

Tố Tố hỏi: "Võ công của y lợi hại không?"

Vân Ngọc Chân cười cười nói: "Võ công của y đươnc Dương Kiên chân truyền, đương nhiên cũng có một hai chiêu. Có điều nhiều năm đắm chìm trong sắc dục đã khiến một thân võ công đó giảm sút đi không ít, hiện giờ còn được bao nhiêu thì rất khó nói."

Tiêu đại tỷ lại cẩn thận dạy cho hai gã lễ nghĩa trong cung đình, phương pháp nịnh nọt Dương Quảng, đến lúc nữ tì mang cơm và thức ăn lên thì mới dừng lại. Khấu Trọng le lưỡi nói: "Tên hôn quân này thật khó hầu hạ."

Tố Tố chợt lên tiếng nhắc nhở: "Giúp người thì giúp cho trót, lát nữa hai đệ nhớ phải giúp Hương công tử chữa dứt chứng bệnh cũ đó đi nhé."

Khấu Trọng có vẻ không tình nguyện nhưng cũng chẳng biết nói với nàng thế nào. Từ Tử Lăng thì sảng khoái đáp ứng. Hương Ngọc Sơn lại cảm ơn không ngớt. Sau bữa cơm, hai gã ra ngoài tản bộ, Khấu Trọng tức giận nói: "Tại sao ngươi đáp ứng dễ dàng vậy? Ta vốn muốn dùng chuyện này để làm khó Hương tiểu tử, khiến hắn không dám làm bậy với Tố tỷ nữa."

Từ Tử Lăng thở dài: "Ta cũng chỉ vì Tố tỷ..."

Khấu Trọng bất mãn nói: "Lẽ nào ngươi không thấy tên tiểu tử đó vì muốn chúng ta trị thương cho nên mới cố ý lấy lòng Tố tỷ hay sao?"

Từ Tử Lăng đến đầu thuyền, tựa tay vào lan can, hít sâu một hơi không khí trong lành, trầm giọng nói: "Nếu Hương Ngọc Sơn dám phụ Tố tỷ, Từ Tử Lăng này là người đầu tiên không tha co hắn."

Khấu Trọng thấy Từ Tử Lăng nói như chém đinh chặt sắt, biết chuyện này không thể thảo luận nữa liền đổi chủ đề nói: "Chúng ta phải đối phó tên cẩu tặc Lý Mật đó thế nào?"

Từ Tử Lăng nói: "Trừ phi trong tay ngươi có thiên quân vạn mã, bằng không có thể làm gì được hắn chứ? Chỉ là một tên Vương Bá chúng ta đã không làm gì được rồi, huống hồ là Lý Mật."

Khấu Trọng cười gằn: "Lời này rất hợp ý ta, hiện giờ hắn là ép người quá đáng, vì vậy chúng ta phải tự xây dựng cơ sở cho mình, sau đó chiêu binh mãi mã, vạn sự đều phải có tiền bạc, ta dự định trước khi đào Dương Công Bảo Khố, phải đòi của tên Hương tiểu tử đó một mớ tiền, có tiền thì làm gì cũng dễ hơn."

Từ Tử Lăng ngạc nhiên: "Chúng ta vì báo thù cho mẹ nên mới làm chuyện này, làm sao có thể đòi tiền của người ta?"

Khấu Trọng tỏ vẻ cụt hứng, cười khổ nói: "Hà! Tại sao những chủ ý của ta đưa ta gần đây ngươi đều phản đối cả thế?" Từ Tử Lăng vỗ vai gã nói: "Muốn kiếm tiền thì phải kiếm bằng đôi tay của chính mình. Dù sao những ngày tới chúng ta cũng phải tiềm tông ẩn tích, chi bằng lấy số muối lậu chúng ta dấu ở bãi học nghệ ra, vận chuyển về phía tây bắc bán kiếm lời, có tiền rồi thì mua một gian nhà lớn làm căn cứ địa, lúc đó ngươi muốn khai tông lập phái, xưng vương xưng bá hay làm gì thì làm cũng được."

Khấu Trọng lập tức sáng rỡ hai mắt, hưng phấn nói: "Chuyện này nên làm càng sớm càng tốt, nhân lúc lão gia cắt đứt con đường vận chuyển của Tống phiệt, giá muối lên cao, chúng ta kiếm một khoản lớn! Hà hà! Lần này thì phát đạt rồi!"

Tiếng bước chân của Tố Tố vang lên sau lưng gã. Nàng đi vào giữa, đưa tay ôm lấy lưng hai gã, thấp giọng nói: "Có phải phiền chuyện của tỷ tỷ không?"

Khấu Trọng ngạc nhiên nói: "Tỷ tỷ có chuyện gì sao?"

Tố Tố cúi đầu nói: "Phiền chuyện tỷ tỷ ép hai đệ trị bệnh cho Hương công tử. Ôi! Nhân phẩm của y cũng không xấu như hai đệ nghĩ đâu. Y vừa kể cho ta nghe chuyện thuở nhỏ dấu dế, thì ra dế lại có linh tinh như vậy."

Từ Tử Lăng và Khấu Trọng liếc mắt nhìn nhau. Từ Tử Lăng thừa cơ hỏi: "Có phải tỷ tỷ thích y rồi không?"

Tố Tố xấu hổ đỏ bừng cả hai tai, lớn giọng quát: "Chỉ là nói chuyện hợp mà thôi! Tỷ tỷ đã nói là không gả cho ai nữa mà!"

Khấu Trọng chợt giật mình: "Có hoạ rồi!"

Hai người vội nhìn theo ánh mắt của gã, chỉ thấy dưới ánh trăng, hai con thuyền lớn từ một nhánh sông khác đang lướt sóng đi tới, thế đến hung hãn phi thường. Hương Ngọc Sơn, Vân Ngọc Chân, Tiêu đại tỷ và hơn mười tay hảo thủ của Ba Lăng Bang đều chạy ra khỏi khoang thuyền, đưa mắt nhìn hai con thuyền lớn đang mỗi lúc một lại gần. Hương Ngọc Sơn chau mày nói: "Là thuyền của Lý Tử Thông, nếu lần này y đích thân tới đây thì chúng ta phiền phức lớn đấy!"

Khấu Trọng mỉm cười: "Không phải Hương công tử có rất nhiều bằng hữu trong hắc bạch lưỡng đạo hay sao?"

Tố Tố trách móc: "Tiểu Trọng, lúc này mà đệ còn nói vậy được sao?"

Hương Ngọc Sơn cười khổ: "Những chuyện tranh bá thiên hạ đó, cha con còn có thể trở mặt thành thù, huống hồ là Ba Lăng Bang và Lý Tử Thông xưa nay lại không hề có qua lại!"

Từ Tử Lăng nói: "Chúng ta cũng đã nghe nói về người này, nhưng không biết tận tường lắm!"

Vân Ngọc Chân nói: "Lý Tử Thông là bá chủ hắc đạo Đông Hải, tâm lang thủ lạt, trước đây khởi nghĩa ở Trường Bạch Sơn đã từng tôn Đỗ Phục Uy làm lãnh tụ, sau này không biết vì nguyên nhân gì mà lại bất hòa với Đỗ Phục Uy, dẫn quân đi chiếm cứ Hải Lăng, tự xưng làm Thượng Tướng Quân, thanh thế rất lớn."

Tiêu đại tỷ tiếp lời: "Trúc Tiết Đồng Tiên của y hình dáng giống như trường bổng, cũng được liệt danh vào Kỳ Công Tuyệt Nghệ Bảng, có thể thoắt cứng thoắt mềm, chuyên phá nội gia chân khí, lợi hại phi thường."

Sau đó, lại nhẹ giọng nói: "Chi bằng vị công tử và Tố Tố cô nương hãy vào trong khoang thuyền tạm lánh, để chúng ta ứng phó với bọn chúng được rồi."

Khấu Trọng đảo mắt một vòng, nhìn thấy những bang đồ Ba Lăng Bang trên thuyền đã bày bố trận thế nghiêm cẩn, hào khí bốc cao nói: "Tạm lánh cũng chẳng có lợi ích gì, có thể cho ta mượn một thanh đao không? Tiểu Lăng ngươi phụ trách bảo vệ Tố tỷ!"

Một tên thủ hạ của Hương Ngọc Sơn cung kính hỏi: "Từ gia dùng binh khí gì?"

Từ Tử Lăng lắc đầu: "Ta không dùng binh khí!"

Người kia ngạc nhiên ngây người ra giây lát rồi mới lui xuống.

Vân Ngọc Chân cũng hỏi: "Tiểu Lăng không dùng binh khí sao?"

Từ Tử Lăng chẳng hề có chút hảo cảm với nàng, lạnh lùng nói: "Tay của ta chính là binh khí!"

Lúc này hai chiếc thuyền lạ chỉ còn cách họ hơn mười trượng, đối phương đã đánh đăng hiệu, thị ý yêu cầu họ hạ buồm dừng thuyền. Chỉ thấy trên hai chiếc thuyền đều đầy chật người, thanh thế hung hãn, khiến người ta phải lo lắng. Chiếc thuyền của họ tuy rằng lớn gấp rưỡi hơn thuyền đối phương, nhưng chỉ là thuyền vận chuyển, lúc chiến đấu không thể linh hoạt như thuyền đối phương, lại còn dễ trở thành mục tiêu của hỏa tiễn và máy bắn đá, vì thuyền vừa lớn thì càng khó phòng thủ. Đối phương tuy mạnh, nhưng nếu dễ dàng khuất phục thì lại là một hành động bất trí vô cùng. Hương Ngọc Sơn lẩm bẩm nói: "Không ngờ Lý Tử Thông lại mở rộng đến tận đây rồi!"

Tiếp đó lại cao giọng ra lệnh: "Chuẩn bị đột vây!"

Bang đồ Ba Lăng Bang lập tức dạ ran, chuẩn bị ứng chiến. Chợt nghe một tiếng hừ lạnh lấn át tiếng hô vàng của gần trăm con người. Một thanh âm nam giớ mạnh mẽ vang lên từ phía thuyền địch: "Dám hỏi có phải nhị đương gia Tiêu thiết huynh ở trên thuyền chủ trì đại cục hay không?"

Tiêu đại tỷ bật cười khanh khách nói: "Thì ra là Lý long đầu đại giá quang lâm, Tiêu Hoàn thật thất kính!"

Chúng nhân chứng thực quả nhiên là Lý Tử Thông đã đến, trong lòng đều thầm kêu khổ. Lý Tử Thông cười ha hả nói: "Thì ra là Tao Nương Tử Tiêu đại tỷ, lần này Lý mỗ hành sự theo quy củ giang hồ, mọi người nên để lại chút tình cảm, sau này còn có thể gặp nhau."

Hương Ngọc Sơn biết y sẽ qua thuyền mình, vội dặn dò thủ hạ không được động thủ. Lời còn chưa dứt, một bạch y nhân đã từ thuyền địch đằng không vọt lên, vượt qua khoảng cách mười trượng, nhẹ nhàng hạ thân xuống sàn thuyền. Chúng nhân định thần nhìn kỹ, thấy Lý Tử Thông này ước chừng ba lăm ba sáu tuổi, tướng mạo anh tuấn dễ nhìn, hai hàng tóc mai thoáng điểm bạc. Gió sông thổi tới, khiến bạch y của y tung bay nhè nhẹ, dáng vẻ tiêu sái xuất trần, oai phong phi thường. Điều đáng tiếc nhất là hai mắt của y vừa dài vừa nhỏ, khiến người có cảm giác không tương xứng, làm hỏng mất sự hoàn mỹ của khuôn mặt. Bọn họ không ngờ Lý Tử Thông lại tư văn nho nhã như vậy, nhất thời đều cảm thấy kỳ lạ. Lý Tử Thông chắp tay sau lưng, ánh mắt sáng rực quét quanh một vòng, cuối cùng thì dừng lại ở chỗ Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, nói như xung quanh chẳng hề có người: "Hai người các ngươi mau ngoan ngoãn đi theo Lý mỗ, đảm bảo sẽ phú quý vinh hoa, hưởng cả đời cũng không hết!"

Lúc này hai chiếc thuyền của đối phương đã linh hoạt quay đầu, một trước một sau kẹp thuyền của họ vào giữa. Vân Ngọc Chân bước lên thi lễ nói: "Cự Kinh bang bang chủ Vân Ngọc Chân xin chào Lý tướng quân, không biết..."

Lý Tử Thông chậm rãi ngắt lời nàng: "Thì ra là Vân bang chủ, thật không ngờ lại xinh đẹp đến vậy, chẳng trách có thể khiến bao nhiêu hảo hán giang hồ phải ý loạn tình mê."

Những lời này của y nhìn bề ngoài thì dễ nghe, nhưng kỳ thực khắc bạc vô cùng, ngầm ám chỉ Vân Ngọc Chân là dâm phụ, chẳng chút khách khí, cũng biểu lộ chẳng coi Cự Kình Bang vào đâu. Chúng nhân thấy vậy không ai là không biến sắc. Gương mặt xinh đẹp của Vân Ngọc Chân sa sầm lại, đang định trở mặt làm khó y thì Hương Ngọc Sơn đã bước lên một bước, ngăn trước mặt nàng: "Vãn bối Hương Ngọc Sơn, gia phụ Hương Quý, dám hỏi Lý tướng quân có chuyện gì mà phải dẫn hai huynh đệ của vãn bối đi vậy?"

Lý Tử Thông liếc nhìn Hương Ngọc Sơn với vẻ khinh bỉnh, chế giễu: "Dù cho phụ thân ngươi ở đây thì sao, lẽ nào ta phải thỉnh thị với lão ta?"

Khấu Trọng nháy mắt với Từ Tử Lăng, lớn giọng quát: "Mặc kệ ngươi là Lý Tử Thông hay Lý Bất Thông, muốn chúng ta nghe theo thì hãy giở công phu thật ra đi! Huynh đệ ta đâu có sợ ai chứ?"

Lý Tử Thông thấy gã lấy tên mình ra làm trò cười, không ngờ lại chẳng hề tức giận, cười ha hả nói: "Anh hùng xuất thiếu niên, chẳng trách mà lão Đỗ lại nhìn ngươi với con mắt khác. Chỉ bằng chúng ta đánh cuộc một phen, chỉ cần bản nhân phá được thế liên thủ của hai người trong vòng trăm chiêu, thì từ sau này các ngươi phải ngoan ngoãn đi theo ta, nghe theo lệnh của Lý mỗ, thế nào?"

Khấu Trọng cầm lấy cây cương đao, sải bước đi tới, cười khẩy một tiếng: "Phá không được thì sao? Ta đâu có cần một con chó như ngươi đi theo?"

Lý Tử Thông cuối cùng cũng nhịn không nổi, song mục ẩn hiện sát cơ, đột nhiên xông lên phía trước. Khấu Trọng chẳng hề sợ hãi, vận đao chém xuống như điện.