Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 127: Hai điều kiện (2)




Lời Tả Thiếu Dương làm toàn bộ những người xung quanh sững sờ tưởng nghe nhầm, nhưng cái túi kia không phải bạc thì là cái gì, toàn là loại bạc 5 đĩnh, sáng trắng.

Chu chưởng quầy đi tới đếm:

– Một, hai, ba.. Đúng là tám mươi lượng, số bạc này không thành vấn đề đấy chứ?

– Không trộm không cắp, quang minh chính đại.

Chu chưởng quầy cao hứng, phu thê Tang gia càng không khác gì bị cái bánh trên trời rơi xuống trúng mặt, hạnh phúc ngất ngây, nhưng chưa nói gì thì Tả Thiếu Dương đưa tay chặn lại, lạnh lùng nói:

– Ta có thể giúp hai người trả nợ, nhưng các ngươi phải chấp nhận hai điều kiện.

Tang mẫu gật đầu ngay:

– Được được, cậu cứ nói, điều kiện gì ta cũng đồng ý.

Tang Tiểu Muội được Hoàng Cầm báo tin đã rời khuê phòng, nấp ở bên ngoài, tay ôm lấy ngực chờ đợi.

– Đơn giản lắm, chuyện đầu tiên, sau này hôn sự của Tiểu Muội phải được sự đồng ý của nàng, hai ngươi không được định đoạt, có đồng ý không?

– Đồng ý, đồng ý.

Tang phụ gật như gà mổ thóc, đừng nói điều kiện này, cho dù Tả Thiếu Dương muốn gả Tiểu Muội cho y, ông ta cũng đồng ý ngay.

Tang mẫu sụt sùi xúc động nói:

– Tiểu lang trung cậu đối với Tam nha đầu nhà lão thân thật sự quá tốt, đây là phúc phận của nó.

– Chuyện này xin các vị lão bá lão thúc ở đây làm chứng cho.

Tả Thiếu Dương chắp tay với đám Chúc Dược Quỹ, những người này gật đầu đảm bảo, thực ra y cũng biết điều này ước thúc không lớn, cha mẹ thời xưa có quyền lực gần như tuyệt đối với con cái “cha bảo con chết, con không chết là bất hiếu”, cho dù có viết ra giấy cũng vô nghĩa mà thôi, chủ yếu hi vọng đám Chúc Dược Quỹ ở đây, lúc cần họ có thể ảnh hưởng phần nào.

– Điều kiện thứ hai, mời Tang cô nương xuống đây.

Cái này không cần y nói, Hoàng Cầm đẩy vai Tiểu Muội, Tiểu Muội xấu hổ chống cự nửa vời một lúc mới vào, không để cho người khác biết mình đứng đây từ nãy tới giờ, cho nên vào đến nơi má hồng hồng như trái đào vừa chín làm người ta nhìn muốn cắn, muôn phần xinh đẹp làm Chu chưởng quầy trông tiếc nuối nuốt nước bọt, cũng biết diễm phúc này không tới phần mình rồi.

Tả Thiếu Dương mở gói trang sức ra, trịnh trọng nói:

– Đây là số trang sức lần trước Tang cô nương đem đi cầm cho nhà ta vay tiền, ta đã chuộc về, nay vật hoàn cố chủ. Tang cô nương, mời kiểm tra.

Tang Tiểu Muội cúi đầu lí nhí nói:

– Đúng rồi.

– Đây chính là điều kiện thứ hai, các người không được chiếm đoạt số trang sức này của nàng.

Tả Thiếu Dương thấy phu thê Tang gia gật đầu rồi mới bảo Chu chưởng quầy:

– Chỉ có thế thôi, Chu chưởng quầy, ông thu lấy bạc đi.

– Được, sảng khoái dứt khoát, xem ra lão phu trước kia nhìn nhầm ngươi rồi, chơi được lắm.

Tang phụ cũng lấy bút nói:

– Tiểu lang trung, để ta viết gấy nợ cho cậu.

– Khoan nào, ông điên à?

Tang mẫu kéo tay trượng phu rít nhỏ, rơm rớm nước mắt:

– Tiểu lang trung, trước kia lão bà tử hiểu lầm cậu, nói những lời khó nghe, mong cậu nể mặt, nể mặt Tam nha đầu, tha thứ cho bá mẫu, bá mẫu thỉnh tội với cậu.

Nói xong Tang mẫu quày xuống vái lạy:

Tả Thiếu Dương né người sang một bên không nhận, đợi bà ta nói tiếp, cơ bản y không tin nưởng Tang mẫu, loại người này không thể thay đổi được.

Quả nhiên bà ta đổi thái độ cực nhanh, Tả Thiếu Dương né tránh, bà ta cũng không lạy nữa, mặt cười toe toét:

– Lần trước Vương bà bên cạnh tới làm mai cho cậu và Tam nha đầu, kỳ thực ta và bá phụ cậu rất hài lòng, vô cùng hài lòng … Đúng không ông.

Tang phụ hiểu ngay ý thê tử, nhiệt tình nói thêm:

– Đúng đúng, tiểu lang trung y thuật cao thâm, đối đãi hòa nhã, hiểu tình hiểu lý, dòng dõi thư hương.

– Thời gian trước bận rộn không kịp để ý tới chuyện này, bây giờ chúng ta đồng ý rồi, lập tức kiếm người làm mai, chọn ngày lành tháng tốt.

Tang mẫu nói cứ như chuyện trước đó bà ta ép gả con không hề xảy ra, làm người xung quanh chết trân không nói lên lời. Thực ra đám người bọn họ đã bàn bạc với nhau, hôm nay nhất định phải cho đôi phu thê tham tiền này một bài học nhớ đời, cho nên mới không ai lên tiếng nói giúp, đợi một thời gian cho hai kẻ hám tiền đó thấm thía rồi mới đưa tay ra giúp đỡ, không nghĩ Tả Thiếu Dương tới làm thay đổi hết kế hoạch, đôi phu thê này chứng nào tật nấy, con người trơ trẽn tới mức này là cùng cực

Tang mẫu lờ hết đi tiếp tục đon đả nói:

– Còn sính lễ, theo lý mà nói 80 lượng bạc này không đủ, có điều tiểu lang trung tuổi trẻ tài cao, Tam nha đầu nhà ta theo cậu không thiệt thòi, thế coi như chấp nhận, hai bên coi như không nợ nần gì nữa.

Tang phụ xấu hổ lắm, song tiền quan trọng hơn, mặt dày chút có là gì, lòng thầm tán thưởng lão bà đầu óc xoay chuyển nhanh, nói vội:

– Đúng đúng, chủ ý này thích hợp lắm rồi, chọn ngày không bằng gặp ngày, đúng không bà nó.

Tang mẫu đương nhiên hiểu trượng phu mình sợ đêm dài lắm mộng, nhân lúc tiểu lang trung còn ngây ra, không để ý khuê nữ mình bị điên, nhanh chóng hoàn thành hôn sự này, cười như hoa xuân nở:

– Đúng là thế, ta đi tìm vương bà nói chuyện, hôm nay cùng thông gia bàn bạc luôn.

Tả Thiếu Dương không ngờ chuyện thành ra thế này, y trân trọng tình cảm của Tiểu Muội với mình, cũng như nàng vì mình mà hi sinh nhiều như vậy, cả đời này làm gì cho nàng, y không ngần ngại, nhưng y không định cưới nàng làm thê tử, mãi mới lựa lời nói được:

– Tang cô nương dung mạo đoan trang, hiều huệ dịu dàng, tính cách cương nghị không thua kém đáng nam nhi, cưới được nàng là phúc khí của ta. Có điều có chuyện này ta xin nói trước đã …

Tang Tiểu Muội thẹn đỏ mặt, ôm tay Hoàng Cầm, mặt trốn trong lòng nàng, không dám nhìn ai cả.

– Chuyện gì, còn có điều kiện gì nữa, cậu cứ nói, bá mẫu đồng ý …

Tang mẫu cười toét cả miệng, Tang phụ cũng gật đầu lia lịa.

Tả Thiếu Dương ngần ngừ, chỉ sợ chuyện xảy ra tiếp theo sẽ làm tổn thương Tiểu Muội, mọi người đang nhìn cả vào, đành cắn răng nói tiếp:

– Thực ra, số bạc này toàn bộ là của bá phụ bá mẫu.

Rồi móc trong lòng ra bốn đĩnh bạc năng lượng nữa:

– Tổng cộng là tròn 100 lượng.

Tang phụ và Tang mẫu ngớ người không hiểu thế này là sao.

Đầu đuôi câu chuyện rất đơn giản, Tả Thiếu Dương nhớ ra Tiêu Phi kể ông ta tới nhà Khúc chưởng quầy ăn trộm, chẳng những trong nhà không có bất kỳ thứ gì đáng giá, lại còn bị bộ khoái kinh thành bao vây, không rõ nguyên nhân vì sao.

Tối hôm đó lại nghe Hoàng Cầm kể chuyện, phu thê Tang gia gấp gáp gả Tiểu Muội đi là để lấy tiền cho Khúc chưởng quầy vay, lãi suất rất cao. Liên hệ hai chuyện liền ý thức được rất có khả năng vị Khúc chưởng quầy này là tên lừa đảo, vay chỗ này đập vào chỗ kia, thời của y chuyện tương tự rất nhiều. Một sự thông vạn sự thông, có thể đoán ra được hôm đó bộ khoái kinh thành không phải nhắm vào Phi Thử, mà đang thu thập chứng cứ bắt Khúc chưởng quầy mà thôi, Phi Thử xui xẻo đụng phải bọn họ.

Thế nên nghe nói phu thê Tang gia cho Khúc chưởng quầy vay tiền, y liền quyết định hành động, hẹn Tiêu Phi gặp nhau ở Thanh Phong, hoàn toàn không phải vì phu thê Tang gia, mà vì Tang Tiểu Muội, nếu Tang gia nợ món tiền này chỉ e rằng cả đời không trả nổi, sẽ liên lụy tới nàng, không biết phu thê họ còn làm chuyện điên khùng gì nữa.

Gặp được Phi Thử, Tả Thiếu Dương mới hỏi tỉ mỉ tình hình hôm đó ông ta vào nhà Khúc chưởng quầy ra sao, càng chứng minh suy nghĩ của y đúng, liền nhờ Phi Thử giúp lấy giấy vay tiền của Tang mẫu, với Phi Thử mà nói đây là chuyện quá nhỏ nhặt.

Có giấy vay nợ, Tả Thiếu Dương tức tốc tới nhà Khúc chưởng quầy đòi tiền, lúc đó Khúc chưởng quầy chưa sa lưới, cũng không biết mình bị bộ khoái kinh thành theo dõi, theo lệ cũ muốn lấy lại tiền lúc nào cũng được, trả y 80 lượng, còn mỉa mai vài câu.

Kết quả chuyện đúng như dự liệu, Khúc chưởng quầy hôm sau bị bộ khoái bắt đi, gia sản bị tích thu, chủ nợ không đòi được tiền.

Tả Thiếu Dương tất nhiên không đem nguyên ủy nói, mà kể khác đi:

– … Ta nghe nhiều người đều nói Khúc chưởng quầy đi khắp nơi lừa đảo vay tiền, nợ nần chồng chất, lại biết bá mẫu cho ông ta vay tiền, e rằng một đi không trở lại. Sợ không thuyết phục được bá mẫu tin mình, hôm đó mới lừa bá mẫu rời nhà, sau đó trộm giấy nợ của bá mẫu, tìm Khúc chưởng quầy đòi tiền. Mọi chuyện sau đó mọi người biết rồi..

Câu chuyện quá hoang đường, mọi người đưa mặt nhìn nhau, hồi lâu chưa tỉnh lại.