Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 21: Mỹ nữ dưới ánh đèn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tả Quý tỏ ra không muốn quan tâm, chuyện tranh cãi lúc nãy trong hiệu vẫn làm ông khó chịu, phẩy tay nói: - Người ta cho con, con thích làm thế nào thì làm thế đó.

- Cha! Là cha cứu mạng người ta, cái vòng tay này là người ta tạ ơn cứu mạng. Người ta biết cha thiện lương, đưa vòng tay cho cha có khi cha không nhận bị lão ác bà cướp mất, cho nên mới nhét vào tay con thôi.

Lương thị cũng nói: - Đúng thế, lão gia quyết định đi.

Tả Quý nghĩ một lúc thở dài: - Được rồi, vậy đem cầm đi, xem được bao tiền, trà tiền thuê nhà cho Tam Nương, được bao nhiêu trả bấy nhiêu, xem có thể hoãn thêm được mấy ngày không. Nợ người ta lâu như thế … thật không còn mặt mũi nào nữa.

Hồi Hương vui vẻ: - Vậy để mẹ mang đi cầm, con ở nhà làm cơm.

Lương thị mang cái vòng tay đi, Tả Quý chắp tay đi vòng tròn trong nhà, lòng chưa hết nghi hoặc: - Con nói xem, thuốc cha kê đơn làm cái thai đó ra thật hay sao?

Tả Thiếu Dương nín cười: - Cha, con cũng đang thắc mắc đây, có lẽ đây gọi là vô tình lại thành sách.

Tả Quý cười ha hả, vuốt râu đi về sau cái bàn gỗ ngồi xuống, vốn đã không cười nữa rồi, nghĩ gì đó lại cười phá lên: - Con nói xem có kỳ quái không cơ chứ, sau đầu cha đột nhiên lại nảy ra ý tưởng đó, bao nhiêu phương thuốc như vậy không dùng, lại đi dùng phương thuốc này, đây chẳng phải là trong cõi u minh tự có thiên ý sao? Là ông trời xui khiến đấy, được được được, sau này cha sẽ dùng đơn này chữa bệnh, coi như đây là bí phương tổ truyền của nhà ta. Ha ha ha.

Tả Thiếu Dương nghe mà sợ hết hồn, dùng phương thuốc của cha y đi chữa bệnh có khác gì chuốc phiền phức vào người sao? Nhưng không biết phải khuyên cha mình bỏ ý nghĩ này thế nào, đành đi bước nào hay bước nấy thôi, cũng may là chuyện thai chết lưu không phải thường gặp, trong đó quá nửa lại thuận lợi sinh được thai chết, không cần dùng thuốc, nguy tới tính mạng không nhiều, cho nên khả năng gặp phải tình huống tương tự cũng thấp.

Trời đã tối hẳn, Hồi Hương tranh thủ lúc làm cơm thắp đèn dầu mang ra.

Tới lúc chiêng canh một vang lên thì Lương thị trở về, tay cầm cái túi nặng chích, mặt không giấu nổi niềm vui, nếp nhăn trên mặt như mờ đi vài phần, vừa bước qua cửa đã nói: - Mọi người đoán xem cái vòng tay đó bao tiền?

Hồi Hương nghe thấy, từ trong bếp chạy vù ra: - Mẹ về rồi à? Để con xem nào. Rồi cầm lấy túi tiền, ướm thử trọng lượng: - Phải tới 3.000 đồng phải không ạ?

3.000? Hai cha con Tả Quý nhìn nhau, không ai ngờ tới số tiền này.

- Chính xác là 2.700 đồng. Lương thị hớn hở nói: - Mẹ đi mấy hiệu cầm đồ, nhưng giá cao nhất là 2.500 đồng. Kết quả gặp được Dư chưởng quầy mở hiệu bán ngọc bên nha môn, ông ấy xem cái vòng xong liền trả 2.700 đồng, có trùng hợp không cơ chứ?

- Trời cho, đây là ông trời sắp xếp. Tả Quý cảm khái:

Đây liệu có thể gọi là người lành có trời giúp không? Tả Thiếu Dương khi đó chạy theo nhà sản phụ kia không suy tính gì tiền bạc hay là kiếm danh tiếng cho Quý Chi Đường, hoàn toàn vì cứu người, nếu tính tiền thuốc, khám bệnh, chỉ tốn 80 đồng, nhà sản phụ định đưa hết hai túi tiền là 200 đồng, nhưng vì lão phụ kia tham lam, bất nghĩa muốn quịt tiền mà bây giờ bọn họ được 2.700 đồng, số tiền này đúng là của trời cho.

Hồi Hương vỗ tay: - Hay là chúng ta trả tiền thuê phòng trước đi, có số tiền này không chừng Tam thẩm hoãn thêm cho một thời gian, như thế năm mới thoải mái hơn.

- Mẹ cũng nghĩ vậy đấy, nhưng không thể trả hết được, thế nào cũng phải giữ một chút cho năm mới chứ, dù sao thì cũng không đủ trả hết. Lão gia nói sao?

Tả Quý vuốt râu gật đầu: - Ừm, bà trả cho Tam Nương 2.600 đồng đi, còn lại một trăm chuẩn bị cho năm mới.

- Lão gia, thiếp thân nghĩa, chăn nhà chúng ta quá mỏng, đêm qua Trung Nhi bị lạnh thiếu chút nữa thành bệnh, chúng ta lấy chăn cho nó cũng không phải là cách lâu dài, nên thiếp thân nghĩ mua cho Trung Nhi một cái chăn, mùa đông còn dài mà, lão gia nói có được không?

Gặp chuyện vui nên Tả Quý cũng thoáng hơn: - Được, một cái chăn vải cũng chỉ 10 đồng phải không, được, số tiền còn lại bà tự xem mà tiêu là được rồi.

- Vâng lão gia.

Lương thị lấy ra một ít tiền cho vào lòng, mang túi tiền ra ngoài, Tả Thiếu Dương nói: - Mẹ, trời tối rồi, để con đi cùng mẹ. Cũng là suy nghĩ sau này phải giao thiệp với Triệu Tam Nương nhiều, nhân tiện tìm hiểu thêm về nàng cũng tốt, đồng thời để có nhận thức rõ ràng hơn về cuộc sống xung quanh.

Lương Thị vui vẻ gật đầu, đưa tiền cho Tả Thiếu Dương giữ, hai mẹ con lên đường.

Nhà Triệu Tam Nương không xa bao nhiêu, đi một thoáng là tới, gõ cánh cửa sơn đen làm bằng gỗ khá chắc chắn, một thằng bé bụ bẫm kháu khỉnh khoảng năm sáu tuổi ra mở cửa, hỏi rõ rồi lại chạy đi gọi người, Triệu Tam Nương ra đón mẹ con họ vào.

Chỗ ở của Triệu Tam Nương là tiểu viện tử, không tính là xa hoa, cũng có vài cái cây, mấy hòn đá trang trí. Đi vào phòng khách, phòng trải tấm thảm đỏ nhỏ, đặt một cái bàn thấp, mọi người cởi giày ngồi trên thảm, ngồi quỳ. Mặc dù kiểu bàn ghế du nhập từ người Hồ đã truyền rộng vào Đại Đường nhưng kiểu ngồi này vẫn còn rất phổ biến.

Lương thị vừa ngồi xuống đã vui vẻ đặt túi tiền lên bàn nói một tràng: - Hôm nay có người bệnh tới, là sản phụ, thai chết lưu nhiều ngày không ra được, nàng ta sắp chết, tới Huệ Dân Đường, Nghê đại phu cũng không chưa nổi, thế là khóc khóc mếu mếu đi tới Quý Chi Đường xin cứu giúp, lão gia nhà lão thân thấy họ đáng thương, viết cho một đơn thuốc dùng, hì hì, không ngờ làm cái thai ra được. Tam Nương, cô thấy có lạ không?

- Thật thế à? Triệu Tam Nương ba phần hoài nghi: - Tả lang trung còn có bản lĩnh này sao?

- Còn sao nữa. Lương thị mặt phơi phới trong hạnh phúc: - Người ta cảm kích ghê lắm, khấu đầu cảm tạ chưa nói, còn lấy vòng tay ngọc ra trả tiền chữa bệnh, cái vòng đem cầm được 2.600 đồng. Lão gia nhà chúng tôi nói không giữ lại đồng nào, toàn bộ đưa cho Tam Nương trả tiền nhà, cô cũng không không dễ dàng gì, bao nhiêu năm qua luôn quan tâm chiếu cố chúng tôi, nếu đổi lại là người khác sớm đuổi cả nhà chúng tôi đi rồi. Hiện giờ trong tay có chút tiền, dù có khó khăn đến mấy cũng phải trả tiền thuê nhà trước, cho nên lão thân mang tiền tới đây, cô đếm đi, 2.600 đồng, không thiếu một xu.

Triệu Tam Nương nhìn túi tiền, tức thì mắt sáng lên, đưa tay ra kéo lại, mở túi, bỏ từng xâu tiền ra đêm, quả nhiên là 2.600 đồng, mặt như nở hoa: - Ta đã nói là Tả gia có phúc khí mà, cho dù gặp phải kiếp nạn cũng sẽ có quý nhân tương trợ, đó, bà xem, Tả lang trung bản lĩnh thật cao, cứu được mạng người, tích bao nhiêu là âm đức, tương lai phúc khí khẳng định không nhỏ.

Thế mới bảo người càng thật thà lừa người mới lợi hại, Triệu Tam Nương hoàn toàn không nghi ngờ gì lời Lương thị nói. Tả Thiếu Dương thở nhẹ một hơi, thế này xem ra chuyện hoãn tiền nhà có thể thành rồi.

Tả Thiếu Dương thực sự không quen cái kiểu ngồi quỳ này chút nào, vất vả một lúc mới chọn được cái tư thế tương đối thoải mái, còn may là nhà y dùng bàn ghế kiểu bình thường, xem ra chỉ có nhà có chút tiền của mới duy trì truyền thống cũ.

Yên vị rồi Tả Thiếu Dương mới quan sát Triệu Tam Nương, lần trước nhìn không kỹ, nàng mặc cái váy dài đỏ, ngồi hơi nghiêng một bên, trông khá nhàn nhã, tóc vấn gọn gàng, cài chút kim thoa, dưới ánh đèn vàng vọt chiếu vào, làn da ánh lên sáng bóng, tuổi chưa tới 30, đang độ hoàng kim chín rộ, thêm vào tư thế ngồi càng quyến rũ, có thể gọi là mỹ nhân.

Quả nhiên là ngắm mỹ nữ dưới ánh đèn tăng thêm ba phần nhan sắc, Tả Thiếu Dương đang thầm nhủ trong lòng thì cảm giác ánh mắt Triệu Tam Nương hơi liếc qua mình, có vẻ phát hiện ra y nhìn mình, Tả Thiếu Dương giật mình một cái nhưng phản ứng cũng nhanh mau chóng vờ như quan sát xung quanh.

Triệu Tam NươngIMG