Đại Đường Tửu Đồ

Quyển 1 - Chương 14: Giáo tửu yến (3)




Cảm giác chinh phục rất tốt, nhưng Tiêu Duệ không vì thế mà say mê. Tìm hết thảy cơ hội để tẩy rửa ô danh của vị Tiêu lão đệ kia vẫn là “trách nhiệm nặng nề” của hắn. Nếu không phải vì thế, hắn cũng không muốn tham gia lý luận tửu đạo với lũ chủ phường này.

Công phu phẩm rượu thần kỳ như thế nghĩa là gì, dân chúng bình thường không thể biết, nhưng những chủ tửu phường trong bữa tiệc này trong lòng rất rõ ràng, phẩm rượu thần kỳ, công phu làm rượu tất nhiên cũng cao tuyệt, hai cái này vốn liên hệ mật thiết với nhau.

Cho nên, trong khi mọi người đang chè chén linh đình, sau khi được Tiêu Duệ nói cho một phương thức nấu rượu cổ, ông chủ Tôn Đức của tửu phường Tang La ở thành nam lập tức đưa ra một quyết định.

Hắn thân thiết ngồi chồm hổm đối diện Tiêu Duệ, giơ chén rượu nhiệt tình nói:

- Tiêu công tử thật thần kỳ, Tôn Đức bội phục, bội phục….

Tôn Đức ngay lập tức đưa ra món tiền lương kếch xù, 10 quan một tháng, muốn mời Tiêu Duệ làm “cố vấn” cho tửu phường, không chỉ Tôn Đức, mà các ông chủ tửu phường khác ở đây cũng muốn, tất cả đều mời chào. Trong lúc nhất thời, tay ăn chơi bị mọi người khinh miệt lại trở thành Đường Tăng

Bị mọi người vây quanh, chèo kéo, nước bọt phun tung tóe, có người xé cả vạt áo hắn, có người nắm chặt tay hắn. còn có người túm vào vai, hắn không động đậy ngồi ngay ngắn, thần sắc có chút mơ màng. Trước khi tới thế giới này, hắn cũng được vô số các tập đoàn về rượu săn đón, qua ngàn năm lịch sử, vượt thời không, tới Đại Đường này, vị trí của hắn vẫn gần như vậy khiến trong lòng hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Mọi người vẫn huyên náo như cũ, cho đến khi một tiếng chim hót trong trẻo chợt vang lên trên đầu nhánh cây quế trong viện. Tiêu Duệ lạnh nhạt đứng dậy, nhìn ánh nắng sớm mỏng manh ngoài cửa sổ

- Thịnh tình của chư vị, tại hạ tâm lĩnh, đa tạ chư vị đã có hảo ý, Tử Trường rất cảm tạ!

…………

………….

Tiệc rượu giằng co suốt một đêm, khi mặt trời đã lên cao, hơi nóng phả xuống, tinh anh của tửu giới thành Lạc Dương mới thất vọng rời đi, trên người đầy mùi rượu. Khi chào chia tay, Tôn Đức còn nói, chỉ cần Tiêu Duệ nguyện ý, Tang La tửu phường nhất định luôn mở rộng cửa đón chào

Xa mã hào nhoáng đợi bên ngoài, các ông chủ tửu phường lần lượt rời đi. Mạnh Sưởng cũng chắp tay

- Tử Trường lão đệ, gia môn của ta luôn đợi lão đệ đại giá, ngày khác sẽ cùng nhau nâng cốc

Mạnh Sưởng nghênh ngang đi ra, thân hình già nua dưới ánh mặt trời hơi lảo đảo, có vẻ như men say, có vẻ như tâm thần kích động.

Một chiếc xe xa hoa đi tới, Tôn Công Nhượng cúi người hành lễ

- Tử Trường lão đệ, để vi huynh tiễn ngươi một đoạn đường!

Tiêu Duệ khoát tay áo, cười nói

- Không cần, đa tạ thịnh tình của Công Nhượng huynh, tại hạ cảm thấy hơi say, muốn đi tản bộ một chút, cáo từ!

Nhìn bóng dáng tuấn lãng phiêu dật, cước bộ lả lướt, nhẹ nhàng không có gì che dấu của hắn, Tôn Công Nhượng cảm thấy điều gì đó, khóe miệng khẽ mỉm cười, sau đó hắn quay đầu lại nói với gã tùy tùng

- A Lãng, tìm vài người chú ý hành tung của Tiêu Duệ.

*******************************.

Cứ như vậy phiêu đãng bước qua cầu Lạc Dương. Một đêm ngắn ngủi, Tiêu Duệ đi qua đi lại đệ nhất danh kiều Lạc Dương mấy lần.

Lúc đi ngang qua tửu quán Ngọc Hồ Xuân nhà Dương Hoa, , hắn theo bản năng liếc nhìn tửu quán một cái, tửu quán vừa mở cửa, bên trong vẫn chưa có khách, chỉ có mấy tiểu nhị đang bận rộn sắp xếp bàn ghế.

Biết rõ bây giờ là sáng sớm, thiếu nữ kiều mỵ tuyệt luân đó không có khả năng xuất hiện trong này, nhưng trong lòng Tiêu Duệ cũng có một tia thất vọng, một tia chờ đợi. Mặc dù chỉ ở nơi này vài ngay ngắn ngủi, nhưng hắn đã ôm một mối tình đối với thiếu nữ, ban đầu từ kinh ngạc, thưởng thức dần dần trở thành một loại nhớ nhung. Ngẩng đầu nhìn thái dương rực lửa, lại nhìn sang dòng người, ngựa ồn ào, hắn tự giễu, tự cười, mới đến Đại Đường, sống còn chưa yên ổn, trong lòng đã có ý niệm mê đắm, quả là buồn cười.

Hắn miên man suy nghĩ, chẳng biết rằng trong tòa nhà của Dương Gia, thiếu nữ Dương Ngọc Hoàn đang bưng một cái rổ đựng ngũ cốc, đang cho mấy con gà con ăn, trong đầu cũng tưởng tượng đến cái thân ảnh tuấn lãng, phiêu dật kia.

- Hán Hoàng trọng sắc tư khuynh quốc,

Ngự vũ đã niên cầu bất đắc.

Dương gia hữu nữ sơ trưởng thành,

Dưỡng tại thâm khuê nhân vị thức.

Thiên Sanh lệ chất nan tự khí

Nhất triều tuyển tại quân vương trắc.

Hồi mâu nhất tiếu bách mị sanh

Lục cung phấn đại vô nhan sắc.

(Trường Hận Ca: Chương 5)

Thiếu nữ băn khoăn, thì thào tự nói, tâm tư mờ ảo lại hình dung ra cái hình dáng kia, lẳng lặng đứng ngắm thái dương, mặc cho dương quang nóng bỏng chiếu vào da thịt trắng như băng tuyết của Thiên Sơn, tâm tình ngây ngốc.

Cửa nhà chính mở ra, một trung niên phụ nhân cao lớn, phía trên mặc áo khoác ngắn màu hồng bạch, tay áo màu vàng, phía dưới mặc một chiếc váy dài màu lục, đai lưng màu đỏ, đang đứng ở cửa, thần sắc có chút châm biếm, cười lạnh nói

- Đang mộng tưởng hão huyền sắp tiến cung làm quý nhân hầu hạ Hoàng Thượng phải không? Tiểu nha đầu, đừng si tâm vọng tưởng, nhanh xuống giúp nhà bếp. Nếu ngươi thực sự trưởng thành, chờ thúc phụ trở về, lão nương sẽ nhanh chóng tìm người gả ngươi đi, để ngươi đỡ phải cả ngày mê mê hoặc hoặc, khiến lão nương phải tốn tiến nuôi ngươi.

Thiếu nữ cả kinh, vội vàng cúi đầu tiếp tục cho gà ăn.

Phụ nhân lại cười lạnh, đóng cánh cửa lại rồi quay đi.

Nghe thấy tiếng sập cửa, thiếu nữ không kìm nổi liếc mắt một cái, mặt phấn hiện lên nét u oán, giận đến tái đi khiến người ta nhìn thấy cũng phải giật mình.

“ 4 năm rồi, sau khi phụ thân qua đời, mình được gửi vào nhà thúc phụ ở Lạc Dương, bà thím này chưa bao giờ tốt với mình”

Thiếu nữ trong lòng đau xót, buông cái gầu xuống, dùng ống tay áo che đôi mắt đỏ bừng.

Cha con thúc phụ vẫn tốt với nàng, chỉ là kế mẫu của Dương Gia, Trịnh thị thật sự là một người đàn bà chanh chua, luôn bắt bẻ nàng, cả ngày sai khiến nàng như một nha hoàn, còn thường trêu chọc nàng. Lần này, bà ta thậm chí còn chuẩn bị gả nàng cho người khác để lấy tiền.

“Ai….mệnh mình thật khổ….”

Thiếu nữ thở dài u oán, khẽ than, cổ tay áo khẽ lau qua rồi yên lặng ngước nhìn trời.