Đại Đường Tửu Đồ

Quyển 1 - Chương 15: Lệnh hồ xung vũ




Từ từ, từ từ, Tiêu Duệ chậm bước đi trong thành Lạc Dương. Chứng kiến những suy nghĩ, sự tới lui vội vàng tầm thường của người Lạc Dương, hắn không khỏi có một cảm giác xấu hổ, dường như chính hắn cũng là một trong những người cực kỳ nhàn rỗi trong thành Lạc Dương này.

Từ Lạc Dương kiều đi tới nhà anh rể Vương gia, khoảng cách cũng gần nửa thành Lạc Dương. Càng đến gần Vương gia, tiếng ồn ào ngày càng nhỏ, càng ngày càng u tĩnh. Tiêu Duệ dừng cước bộ, đưa tay lau mồ hôi trên trán, rồi lại tiếp tục đi qua con phố u tĩnh.

Đây là một ngõ tắt nhỏ, u tĩnh, gần như tĩnh mịch, Tiêu Duệ ngẩng đầu nhìn trời, ánh dương quang gay gắt, bầu trời xanh thẳm, chẳng thấy chút cảm giác thi hứng nào, đành phải cười thầm, tự nghĩ mình thật có chút nhàm chán, lúc này mới chậm rãi bước đi.

Hai bên ngõ nhỏ là tường viện cũ nát, phong cách cổ xưa đã nhuốm rêu xanh, trên tường viện dây thường xuân xanh mướt, leo cao tạo thành bóng mát, dường như làm dịu đi một chút cái oi bức mùa hạ ở Lạc Dương, cảm giác cũng có chút mát mẻ.

Đi một đoạn, đột nhiên từ phía xa truyền tới một tiếng người nức ở. Tiêu Duệ ngạc nhiên, đi nhanh tới vài bước, gặp một căn nhà nhỏ cửa đã cũ nát, một thanh niên mặc áo vải nghèo khổ đang dập đầu khổ sở khóc lớn, hai tay ướt sũng đặt lên vách tường.

- Vị nhân huynh này, sao lại bi thương như vậy?

Tiêu Duệ không kìm nổi hỏi.

Thanh niên bỗng nhiên ngừng tiếng khóc, ngẩng đầu liếc nhìn Tiêu Duệ, khuôn mặt ngăm đen lộ vẻ đau thương, yên lặng lắc lắc đầu rồi lại cúi xuống.

Tiêu Duệ đành lắc đầu, bước đi. Nhưng đi được hai bước lại thấy tiếng ầm ầm, quay đầu nhìn lại, lại là thanh niên kia đang hung hăng đánh vào tường, bức tường gạch không kiên cố bị đánh thủng một lỗ lớn, cỏ dại, đá vụn trên đầu tường theo bùn đất đổ xuống.

- Vũ nhi, Vũ nhi!

Trong nhà truyền ra một giọng nữ khàn khàn, vô lực. Thanh niên nghe thấy vội vàng lau nước mắt, phủi phủi tro bụi trên áo, đi vào.

Không bao lâu sau, lại thấy thanh niên mang theo một cái giỏ, thần sắc hoảng hốt chạy ra, đi ngang qua Tiêu Duệ, hắn lại liếc mắt một cái, ánh mắt chua xót kia khiến Tiêu Duệ động lòng.

Thanh niên này tuy rằng quần áo đơn sơ, màu da ngăm đen, nhưng thể thân thể cường tráng, thần sắc cương nghị có vài phần anh khí. Thấy hắn cước bộ vội vàng, thần sắc hoảng hốt, Tiêu Duệ gần như theo bản năng đi theo sau hắn, thẳng tới một hiệu thuốc bắc ở đầu phố.

Hiệu thuốc bắc thời Đường là một loại cửa hàng khám bệnh, nói cách khác có người khám bệnh, trước xem bệnh, sau bốc thuốc, rất nhiều người phục vụ, người khám bệnh thường là chủ tiệm thuốc bắc, giống với phòng khám bệnh ở xã hội hiện đại. Chỉ là không cần đăng ký, mà đa phần cũng không cần xếp hàng.

Tiêu Duệ đứng trước chiêu bài sáng choang của hiệu thuốc bắc, nhìn thanh niên kia đang cầu xin cái gì đó với người khám bệnh đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần trên ghế. Người khám bệnh trung niên không thèm nhìn hắn đến một cái, thấy thanh niên thấp giọng cầu xin không khỏi mất kiên nhất khoát tay áo

- Lệnh Hồ Xung Vũ, ta biết ngươi hiếu thuận, nhưng đây là cửa hàng thuốc, không phải từ thiện, ngươi lại đến đòi mua nợ, một nhà ta già trẻ không cần ăn sao? Đi đi, đi đi, nói thật cho ngươi biết, không có tiền đừng tới bốc thuốc.

“Lệnh Hồ Xung …Vũ???

Ở bên ngoài hiệu thuốc bắc, Tiêu Duệ thiếu chút nữa tự cắn sứt môi, hắn nghe thấy ba chữ Lệnh Hồ Xung, sau đó còn thêm một chữ Vũ, lúc đó mới tỉnh lại, Lệnh Hồ Xung đại hiệp trong Tiếu Ngạo Giang Hồ sao lại chạy tới Đại Đường, thành Lạc Dương được. Tuy nhiên, thanh niên này quả thực cũng có vài phần khí chất hiệp khách.

Không nói tới Tiêu Duệ đang “bình” ở ngoài hiệu thuốc bắc, phía trong, Lệnh Hồ Xung Vũ đang đứng đó, trên mặt có vài phần xấu hổ và giận dữ, thân mình có chút run rẩy. Nhưng hắn không thẹn quá hóa giận, biểu hiện tu dưỡng, gia giáo tốt đẹp, vẫn cố gắng bình tĩnh, cúi người hành lễ với thầy thuốc, sau đó lủi thủi rời đi, bước ra khỏi hiệu thuốc bắc, cước bộ có chút lảo đảo.

Tiêu Duệ đi vào hiệu thuốc bắc, chắp tay với thầy thuốc

- Tiên sinh, vị tiểu ca vừa rồi muốn mua thuốc gì?

Thầy thuốc trợn mắt nhìn Tiêu Duệ một cái, thấy quần áo, khí sắc của hắn không tầm thường mới đứng dậy đáp lễ, cười nói

- Thưa công tử, tiểu tử kia là con nhà Lệnh Hồ, mẹ hắn bị phong thấp, đã bốc thuốc ở đây từ lâu…. nhưng gần đây lại nợ tiền, ta cũng chỉ là buôn bán nhỏ, làm sao có thể cho nợ được.

Tiêu Duệ sờ sờ túi tiền, cười cười

- Thuốc của hắn bao nhiêu tiền một thang?

-3 văn

- Vậy theo phương thuốc của hắn, bốc 10 thang thuốc.

Tiêu Duệ thuận tay móc từ trong túi tiền 30 đồng Khai Nguyên thông bảo, nhẹ nhàng đặt trên bàn thuốc.

... ....

... ....

Tiêu Duệ dùng dây thừng buộc chặt mười thang thuốc, sau đó đi vào tiểu viện của gia đình Lệnh Hồ Xung Vũ. Sân viện tuy rằng kham khổ không còn gì, nhưng cực kì sạch sẽ, từ chi tiết này đã đủ để nhận ra chủ nhân không phải người tầm thường. Hắn đứng trong viện vỗ tay nhè nhẹ, đặt thuốc lên trên bàn đá rồi hô một tiếng:

- Có ai không?

Gần như ngay sau khi Tiêu Duệ gọi, Lệnh Hồ Xung Vũ đã xuất hiện ở cửa, ngạc nhiên nhìn hắn trầm giọng hỏi

- Ngươi là ai, tới nhà ta làm gì?

Tiêu Duệ cười cười, chỉ vào thang thuốc

- Lệnh Hồ huynh, đây là mười thang thuốc trị phong thấp, hãy mang cho lệnh đường dùng.

Lệnh Hồ Xung Vũ ánh mắt phức tạp nhìn gói thuốc, nhưng khuôn mặt lập tức hờ hững, lạnh nhạt nói

- Ta và ngươi vốn không quen biết, ngươi tặng ta thuốc, thực sự kỳ quái. Ngươi đi đi, Lệnh Hồ gia ta tuy rằng khốn cùng, nhưng….

Hắn còn chưa nói xong, Tiêu Duệ đã quay đầu đi. Lệnh Hồ Xung Vũ vội la lên

- Mang thuốc của ngươi đi!!!

Tiêu Duệ chậm rãi quay đầu lại, dùng giọng điệu của Đại Đường thành khẩn nói

- Lệnh Hồ huynh, tứ hải giai huynh đệ, bệnh của lệnh đường quan trọng hơn, không phải chỉ là mười thang thuốc sao? Tiền bạc là vật ngoại thân, ngươi không cần để trong lòng. Về phần thuốc, là ta mua từ hiệu thuốc bắc phía kia, ha ha, cáo từ!

Lệnh Hồ Xung Vũ thần sắc vừa động chợt nghe từ trong phòng truyền ra một giọng nữ nhân vô lực,

-Nếu vị công tử này có lòng tốt, mẫu tử chúng ta xin cảm tạ! Vũ nhi, thay mẹ dập đầu cảm tạ công tử!

Lệnh Hồ Xung Vũ lập tức kéo vạt áo quỳ rạp xuống cửa, dập đầu

-Ân tặng thuốc, Lệnh Hồ Xung Vũ tuyệt không dám quên!

Tiêu Duệ vốn chỉ hứng trí, bởi gặp hiếu tử vì không có tiền bốc thuốc cho mẫu thân mà cực kỳ bi thương, nhất thời động lòng trắc ẩn, tuyệt không có tâm thi ân. Nói sao cũng chỉ có 30 văn tiền mà thôi, cũng không phải nhiều gì, Lệnh Hồ Xung Vũ lại cứ thi đại lễ với hắn như vậy khiến hắn chịu không nổi, thân mình khẽ xê dịch, mỉm cười.