Đại Giới – Ái Nô

Chương 67: Ngoại truyện 9 – Hôn lễ giản đơn




Đợi tới lúc Đấng cứu thế biến mất, bác sĩ mới xoay người rời khỏi văn phòng, một lúc sau, mang về một đống bình bình lọ lọ và một tách trà mới. Sau đó, ông vui sướng tự rót cho mình một ly trà, uống một ngụm, nheo mắt, chằm chằm nhìn về hướng lò sưởi. Lại qua 5 phút nữa, ngọn lửa bùng lên, Đấng cứu thế vẫn đang mặc theo phong cách ‘cực đủ cá tính’, đen mặt chui ra từ trong lò sưởi bịch bịch bịch chạy đến trước mặt ông, không nói một lời, phóng chú ngữ thu nhỏ lên đống chai lọ rồi vội vã quay đầu bước đi. Cười tủm tỉm, bác sĩ vẫy tay chào từ biệt Đấng cứu thế đang đứng trong lửa đỏ: “A, tạm biệt, anh Potter. Hóa đơn tôi sẽ cho cú mèo chuyển tới anh vào thứ hai!”

Đen mặt, Harry bước ra khỏi lò sưởi. Anh ngay lập tức chạy về phòng ngủ, lao tới bên giường, lấy ra những lọ ma dược và khôi phục nguyên trạng cho chúng, sau đó cẩn thận xem xét, lấy một lọ mở ra, thật cẩn thận đỡ Snape ngồi dậy và dỗ hắn uống hết. Thế rồi anh cất kỹ số còn lại, leo lên giường, ôm lấy đối phương vào lòng, thở dài thở ngắn, tâm vẫn còn chưa hết sợ hãi.

Vừa về đến nhà lại phải đi thăm phòng tắm, Snape thật sự chẳng có khí lực làm gì. Hắn nghe Harry than thở, hơi hơi gợi lên khóe môi. Ma dược vừa uống đã bắt đầu có tác dụng, khiến dạ dày vẫn cuộn lên trở nên thoải mái hơn nhiều. Sau đó, hắn cảm nhận người phía sau nhẹ nhàng, chần chờ đặt tay lên bụng hắn, nghe tiếng anh nỉ non như thể đây là một giấc mơ.

“A… Sev… Đây là sự thật… Ôi Merlin! Đứa nhỏ… Bé bảo bối của tôi…”

Do dự, Snape ngẩng đầu nhìn biểu tình hốt hoảng của Harry: “Har… ry… tôi…”

Bị động tác của người đang ôm trong lòng kéo lại từ trong cơn hoảng hốt, Harry cúi đầu nhìn sắc mặt tái nhợt và mệt mỏi của người yêu. Anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi lành lạnh: “Nào… Tốt rồi, Sev, ngủ đi, không sao đâu! Tất cả đều tốt đẹp! Ngày mai, chúng ta sẽ có chuyện quan trọng phải làm, được không?”

Nghi hoặc, nhưng giằng co cả nửa buổi tối, thân thể và tinh thần Snape cũng đã mỏi mệt không chịu nổi. Hắn chỉ có thể để mặc Harry cẩn thận điều chỉnh tư thế cho mình, ngủ thật say trong vòng tay ấm áp.

Sáng sớm, Harry cố gắng nhẹ nhàng không quấy rầy giấc ngủ ngon của người yêu. Anh nhẹ tay nhẹ chân rời giường, chạy nhanh như chớp xuống tầng, đứng trước lò sưởi bỏ bột Floo, bắt đầu liên lạc cùng bạn bè…

Dạ dày đột nhiên run rẩy khiến Snape tỉnh lại từ trong giấc ngủ ngon. Không đợi hắn giãy giụa xuống giường, thân thể liền rơi vào trước ngực Harry, người vẫn đứng ở một bên nhìn hắn, trước mặt xuất hiện một cái chậu nhỏ đã được chuẩn bị sẵn.

Tới lúc Snape súc miệng xong và dựa vào vai anh nghỉ ngơi, Harry khẽ nhíu mày, nhưng vẫn ôm con người xụi lơ này vào phòng tắm rửa mặt. Có một số việc không thể trì hoãn, huống chi cũng đã kéo dài suốt 3 năm rồi!

Mơ mơ màng màng được hầu hạ tắm rửa xong, Snape trừng mắt nhìn bánh sandwich và trà sữa thơm nồng trước mặt, trực tiếp quay đầu đi. Ôi Merlin! Hương vị này làm hắn muốn nôn!

Đã sớm chuẩn bị, Harry mặt không đổi sắc, bỏ sandwich sang một bên, sau đó, Mimi vẫn nhếch miệng cười đến khoa trương, rất nhanh bưng lên một món khác, cháo rau nhẹ nhàng cùng với bánh pizza trứng vàng óng. Môi mấp máy, Snape cố gắng lui về phía sau!

Giây tiếp theo, bánh sừng bò, trứng rán và sữa xuất hiện. Trừng mắt nhìn vẻ tươi cười ngốc nghếch của gia tinh, Snape không biết gia tinh cần cù này rốt cuộc đã chuẩn bị bao nhiêu loại bữa sáng. Chẳng qua, lần này tựa hồ có vẻ được?

Do do dự dự, tước một mẩu bánh nuốt, được đó! Uống một chút sữa, không tồi! Ăn một chút trứng rán… Ối! Nôn…

Luống cuống nhẹ nhàng vuốt lưng Snape, Harry bĩu môi với Mimi, gia tinh nhanh tay cất trứng rán biến mất khỏi trước mặt Snape. Đợi hắn nôn đến trời đất quay cuồng xong, rốt cuộc có thể ngồi thẳng dậy, hắn không thôi kháng cự sữa được đưa đến bên miệng.

Snape gắt gao trừng mắt nhìn cốc sữa được Harry đưa đến bên môi, có chút bất an vì phản ứng xa lạ của cơ thể. Ôi Merlin! Hắn chưa bao giờ trải qua kinh nghiệm loại này!

Hết buổi sáng, Hermione vội vàng đưa tới vài cuốn sách liên quan, Harry cũng biết được một chút kiến thức thông thường về thời gian mang thai. Anh chỉ có thể cứng ngắc dỗ bên tai người yêu: “Sev, ăn thêm nhiều hơn một chút, được không?”

Trừng mắt nhìn biểu tình thoáng lo lắng của Harry, Snape tiếp nhận cốc sữa, do dự hai giây, một hơi uống hết, tiếp theo, tước một ít bánh chậm rãi nhấm nháp, cũng may, lần này có thể chịu đựng được!

Snape ăn xong nửa cái bánh sừng bò, sống chết thế nào cũng không muốn ăn thêm nữa. Harry bỏ cuộc, ôm con người không thể phản kháng kia trở về phòng ngủ. Chỉ còn một lát mỏng, sau Sev của anh chỉ cần cố gắng một chút là được!

Vừa ngồi trên giường thở được một hơi, Snape nhìn Harry nhanh nhẹn thay đồ sang lễ phục, sau đó lấy một bộ áo chùng lễ phục, bắt đầu cởi quần áo hắn. Tay chân đều mềm nhũn chẳng thể cự tuyệt, hắn hơi buồn bực gầm nhẹ, “Potter… Anh… làm… gì chứ…”

Harry nhẹ nhàng thay xong quần áo cho người yêu, bất chấp hắn giãy giụa, chăm chút cẩn thận mái tóc dài kia, sau đó, anh ôm lấy thắt lưng hắn, đưa hắn xuống lầu, bước vào lò sưởi. Lúc này, anh mới dịu dàng hôn lên đôi môi hơi hơi nhếch lên vì sự bối rối và chút lửa giận nho nhỏ: “Đi làm việc chúng ta sớm nên làm!”

Nghi hoặc bước ra khỏi lò sưởi, trong nháy mắt có được lời giải đáp, Snape ngây ngẩn nhìn phòng làm việc của hiệu trưởng Hogwarts được bố trí thành địa điểm kết hôn nho nhỏ. Hắn lại nhìn một đám phù thủy mặc lễ phục, Minerva dẫn dắt nhóm giáo sư, Hermione và Ron, Draco và George, Sirius và Remus…

Không đợi hắn kịp mở miệng nói gì, hắn liền thấy Harry quỳ một gối xuống trước hắn với vẻ mặt ngưng trọng. Cái hộp nhỏ màu xanh bạc quen thuộc vô cùng được mở ra và dâng lên, bên trong, một chiếc nhẫn bạc khảm đá Obsidian nằm đó.

“Sev! Chúng ta kết hôn đi!”

Đã không còn có thể tưởng tượng được lý do gì để cự tuyệt, Snape mím môi, cố gắng dùng ánh mắt ‘hung tợn’ trừng trừng nhìn người đàn ông quỳ trước mặt mình, nghe tiếng nín thở của các phù thủy xung quanh. Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi trao tay mình vào bàn tay giơ cao của Đấng cứu thế, không nói một lời.

Harry vui mừng đứng lên, ôm chặt lấy người yêu, cuối cùng cũng được đáp lại: “Thực xin lỗi, Sev, không có hoa tươi, không có lễ mừng long trọng, phải biết rằng, tôi muốn tuyên bố với toàn thế giới là em thuộc về tôi!”

Ôm lấy lưng anh, Snape cố gắng không để giọng mình nghe yếu đuối: “Đồ… đầu… đất!”

Lúc này, bức họa Dumbledore vốn vẫn im lặng nhìn tất cả, giờ mới sung sướng mở miệng: “Nếu vậy, Harry, Severus, có phải ta có vinh hạnh được chủ trì hôn lễ này không? Đương nhiên, Minerva, bà phải hỗ trợ ta, ừm ừm ~”

Minerva mỉm cười rút đũa thần ra, nhẹ nhàng chạm đầu đũa lên hai bàn tay nắm lấy nhau của Harry và Snape: “Tôi rất vinh hạnh!”

Hắng giọng, Dumbledore nhìn hai người đang chăm chú vào nhau, lên tiếng với giọng tràn đầy ý chúc phúc: “Harry James Potter, anh có đồng ý chấp nhận Severus Snape Potter trở thành bạn đời của mình, trước sự chứng kiến của Merlin, dành cho đối phương tất cả sự trung thành, yêu thương anh ta, bảo vệ anh ta, đến chết không thay đổi?”

Harry mỉm cười, ánh mắt chưa từng rời khỏi gương mặt người yêu: “Đúng vậy, tôi nguyện ý!”

“Nếu vậy, Severus Snape Potter, anh có đồng ý chấp nhận Harry James Potter trở thành bạn đời của mình, trước sự chứng kiến của Merlin, dành cho đối phương tất cả sự trung thành, yêu thương anh ta, bảo vệ anh ta, đến chết không thay đổi?”

Nhìn đôi mắt xanh phản chiếu lại hình ảnh của chính mình, Snape mím môi, trong sự yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy cả tiếng châm rơi, cuối cùng nhẹ nhàng trả lời: “Phải… Tôi… nguyện ý!”

Mỉm cười, lão phù thủy sung sướng tuyên bố: “Như vậy, theo đúng trình tự! Harry, anh có thể hôn bạn đời của anh!”

Cùng lúc này, đũa thần của Minerva phát ra ánh sáng chói lọi trên hai bàn tay nắm chặt của Harry và Snape. Những sợi sáng màu vàng nhạt như tơ tằm quấn chặt lấy hai người, sau đó biến mất. Khách khứa vẫn giữ im lặng từ đầu quanh họ giờ nhiệt liệt vỗ tay và hoan hô. Những giọt nước mắt mang theo niềm vui cùng vô số đóa hoa bung ra từ đũa thần chúc mừng sự kết hợp muộn màng của đôi tình nhân đã trải qua vô vàn nghịch cảnh.

Ngắm gương mặt hơi hơi ửng hồng và biểu tình không biết phải làm sao của bạn đời, Harry ôm hắn vào lòng, nhìn vào đôi mắt không hề lạnh như băng, hôn lên đôi môi mềm mại: “Sev… tôi yêu em…”

Nụ hôn dịu dàng triền miên, chứa chan tình yêu đầy ắp, giống như không có điểm dừng. Đột nhiên Snape giãy giụa đẩy Harry ra, mặc anh vẫn còn chìm đắm trong nụ hôn nồng nàn. Hắn xấu hổ luống cuống che miệng, hơi hơi nhíu mày. Ôi! Merlin chết tiệt!

Thấy phản ứng của Snape, Harry trực tiếp ôm lấy hắn, phất tay hướng về phía những người vẫn chưa kịp phản ứng: “Đúng là râu của Merlin! Thật xin lỗi! Tôi nghĩ tôi phải đưa Sev về trước!”

Tới lúc Harry đã ôm Snape biến mất trong lò sưởi, Ron mới hoàn hồn thốt lên một câu: “A? Cứ như vậy thôi? Nhẫn cũng còn chưa đeo mà!”

Hermione cười híp mắt: “À! Điều đó cũng không quan trọng! Dù sao Severus cũng đã mang họ Potter. Ha ha, em bắt đầu mong đợi đứa nhỏ của họ!”

“Cái gì!!!” Cả một phòng người hoảng sợ, thông báo của Harry cho họ chỉ nhắc tới việc phải tổ chức một hôn lễ đơn giản, Đấng cứu thế hoàn toàn không nói một chữ nào liên quan tới đứa nhỏ!

Nhướn mày, Hermione nhìn các phù thủy đang ngây người: “Bằng không, xét theo tính tình của Harry, xét theo mong muốn chiếm hữu chỉ hận không thể tuyên bố với toàn bộ thế giới tâm ý của cậu ấy đối với thầy Severus, chúng ta liệu có thể chỉ có một hôn lễ nho nhỏ như thế này không? Ha ha, nhưng chúng ta có thể giúp Harry hoàn thành nguyện vọng của cậu ấy đó!”

Các phù thủy nhìn nhau, thấy Hermione gật đầu hướng về một bên góc phòng: “Bà Rita Skeeter!”

Đột ngột, một người phụ nữ mà nhóm phù thủy nhẵn mặt xuất hiện ở trong phòng. Cô ta gật đầu mỉm cười với các phù thủy đang lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Ha ha, bà Weasley, cảm ơn sự trợ giúp này, tôi nghĩ đây chính là một tin tức đủ để làm cả giới phù thủy kinh động!”

Hermione giả cười: “Đương nhiên, bà Skeeter, nhưng tôi nghĩ bà sẽ biết nên viết như thế nào chứ?”

Nhướn mày, nữ phóng viên đi đến bên cửa sổ, lấy ra một chiếc máy ảnh từ trong góc có tầm nhìn hoàn hảo: “Đương nhiên, cùng với công năng mới của máy ảnh, tôi sẽ viết được ra trò! A, tôi khẩn cấp cần thông báo với giới phù thủy tin tốt đẹp này. Nếu vậy, hẹn gặp lại!”

Tới lúc nữ phóng viên biến mất khỏi phòng, các phù thủy nhìn Hermione, Draco nheo mắt: “Hừm! Ai ngờ Harry lại làm cha đỡ đầu của tôi mang thai! Merlin! Thân thể của cha đỡ đầu! Chết tiệt! tôi phải đi chuẩn bị một vài món đồ!”

McGonagall cũng nhíu mi, Pomfrey ở bên bà đã bắt đầu đi về phía lò sưởi: “Hai cái tên chết tiệt này! Tôi phải đi xem!”

Sirius và Remus nhìn nhau, người sau vuốt cằm: “Ô, Sirius, tôi nhớ rõ trong nhà còn có một ít đồ tựa hồ có thể có công dụng phù hợp?”

Sirius trực tiếp kéo người đi: “Đồ trong nhà? Cho con của Harry? Merlin! Tuyệt đối không được! Cái gì dành cho báu vật nhỏ kia nhất định phải là đồ tốt nhất, chúng ta đi Hogsmeade! Ngay bây giờ!”

Cho nên mọi người ồ ạt tiến về phía lò sưởi. Dumbledore nhìn nhóm phù thủy từng người từng người biến mất, hơn nửa ngày sau râu mới run run rẩy rẩy: “Còn ta thì làm sao bây giờ…”