Đại Hán Phi Ca

Chương 41: Tàn đêm




Tôi buồn cười, người trong thiên hạ đều trông mặt mà bắt hình dong như vậy sao?

“Bởi vì trên mặt tôi có sẹo nên ngài nghi ngờ thân phận của tôi? Vì tôi mặc y phục cũ kỹ nên ngài cho rằng tôi có ý đồ?” Tôi hất tay hắn ra, cười mỉa.

“Ta chỉ đang thực hiện chức trách.” Hắn quay đầu nhìn về phía đại điện, “Ngươi đi đi.”

“Tôi lạc đường.” Bên này là Tuyên Thất Điện, bên kia là Đoan môn, Vị Ương Cung thật phức tạp hơn tôi tưởng! Hắn nghiêng đầu quan sát tôi mà không trả lời.

“Có thể nói cho tôi biết Vĩnh Hạng đi như thế nào không?”

“Hướng tây, xuyên qua Thừa Minh Điện, theo hành lang phía đông Thiên Lộc Các là đến.” Hắn chỉ tôi.

“Thừa Minh Điện là ở đâu?” Tôi nghe mà chẳng hiểu ra sao, chỉ nhớ lúc đến Tiêu Phòng Điện là đi qua Bắc Cung.

“Thừa Minh Điện là…” Hắn quay đầu thấy tôi trợn mắt mù mịt nhìn hắn thì thở dài nói, “Ta đưa ngươi đi.”

Hắn xoay người nói ra sau tôi, “Lát nữa sẽ về, các người canh gác dùm nhé.”

“Vâng!” Hắn bước đi, tôi chạy đuổi theo, nam tử này dáng người cao ngất, khí chất trầm ổn.

“Ngươi mới vào cung à.” Hắn lơ đễnh hỏi, tôi đi theo sau hắn, tiếp tục như lạc vào cõi mơ.

“Vâng.” Tôi bẻ một cành liễu.

“Những lời vừa nãy ngươi đừng để bụng, thân là thị vệ Vị Ương, ta phải đảm bảo sự an toàn cho hoàng thất.” Hắn quay lại nhìn tôi, đôi mày nhíu lại thành rãnh.

“Đến chưa?” Tôi chuyển đề tài để người lạ này không phải nói thêm nữa.

“Sống ở Vĩnh Hạng thật khổ.” Hắn bỗng cảm thán.

“Không khổ như nữ nhân trong Vị Ương Cung.” Tôi cười mỉa đón ánh nhìn của hắn, ít nhất cũng không cần tranh đoạt, có thể tự làm nuôi thân.

Đến cửa đá Vĩnh Hạng tôi chào hắn, con đường này tôi đã cố gắng ghi nhớ.

“Tại hạ Hàn Bác, không biết cô nương xưng hô thế nào?” Hắn nói sau tôi.

Nam tử dưới trời chiều tay nắm chuôi kiếm, phóng khoáng tự nhiên, tôi quay đầu lại nói, “Không hẹn gặp lại thì tên tuổi cũng chẳng quan trọng, cám ơn ngài, Hàn Bác.”

Tay bị bỏng cũng không nặng, tôi xoa chút thuốc là xong. Sau khi tôi giặt sạch sẽ y phục hoàng hậu đưa qua lại gặp Nhiễm Nhạc, không hiểu nổi Lưu Triệt vừa mắt nàng ta điểm nào?

Ngày mai là cung yến, buổi tối làm việc xong tôi nằm trên giường gối đầu nhìn cây trâm đồng trong tay. Cây trâm khảm ngọc lóe ra thứ ánh sáng lấp lánh, tôi giờ đã bị giam cầm ở đây, chẳng tài nào thoát nổi.

”Lý cơ.” Tử Lan cô cô đẩy cửa vào.

“Vâng?” Tôi mặc y phục vào, nàng ta luôn luôn là vẻ mặt bình thản.

“Bệ hạ truyền, ngươi nhanh thay đồ đi.” Nàng lấy y phục đưa cho tôi.

“Đã trễ thế này, có chuyện gì để đến ngày mai không được sao?” Lưu Triệt rốt cuộc đang làm cái quỷ gì, không để tôi ngủ lại còn đưa tôi đến chỗ Lý mỹ nhân, không sợ tôi quấy rầy nhã hứng của hắn sao.

“Ta và ngươi không thể làm chủ được.” Nàng kéo tôi ra ngoài, Tô Lâm và vài Tiểu Hoàng môn đưa tôi đi.

Trong Y Lan Điện hương thơm lượn lờ, huân hương làm tôi buồn ngủ, mười hai ngọn nến cắm trên giá đồng lập lòe.

“Nô tỳ giúp người thay đồ.” Hai cung nữ dẫn tôi tới tẩm phòng, không có ai khác xung quanh.

Không đợi tôi lên tiếng các nàng đã thay cho tôi một bộ cung trang màu xanh nhạt, nhìn tôi trong gương vẫn trẻ trung như trước nhưng vết sẹo lại rất chói mắt.

Nữ tử trong gương chợt nở nụ cười, một hàng lệ chảy xuống tôi thất thần nhìn nàng, vươn tay lau lại chẳng có chút nước mắt nào, toàn thân chấn động, hai chân tôi nhũn ra lảo đảo lùi về sau.

Còn chưa đứng vững đã ngã vào một vòng tay ấm áp, cánh tay rắn chắc ôm lấy tôi từ sau, long diên hương thoảng qua.

“Lý mỹ nhân của trẫm thật khuynh quốc khuynh thành.” Hắn ôm lấy tôi đến trước gương, Lưu Triệt một thân thường phục bằng gấm, tao nhã giản dị, đôi mắt thăm thẳm nhìn tôi qua gương.

“Lý mỹ nhân?” Tôi kinh ngạc quay đầu, hóa ra Lưu Triệt đã phong hào cho tôi từ sớm, chả trách tôi chưa từng gặp Lý mỹ nhân!

Hắn cúi xuống ngậm lấy môi tôi, nhẹ nhàng mút vào, “Ừm, mấy ngày nay để nàng chịu khổ rồi.” Hắn ôn nhu thì thầm, tay chạm vào eo lưng tôi.

Tôi giãy ra khỏi vòng tay hắn, va phải tấm gương, vội nói, “Bệ hạ, nô tỳ không tài không mạo, xấu hổ nào dám nhận.”

Lưu Triệt sầm mặt xuống, bước tới nắm vai tôi, hắn ghìm giọng, “Trẫm vẫn luôn nhớ đến nữ tử một thân lục sắc trong tết Nguyên Tiêu đã bướng bỉnh che mắt trẫm từ phía sau.”

Hắn cách tôi rất gần, hơi thở phả vào má tôi, tết Nguyên Tiêu, đây chẳng qua chỉ là nhầm lẫn, nếu tôi không tùy hứng trêu đùa thì có phải sẽ không rơi vào kết cục như ngày hôm nay?!

Kỷ niệm với hắn là tốt đẹp thì lại là bóng ma tôi xua không được, tôi cười đau xót, áp lực bên hông siết chặt, Lưu Triệt lạnh lùng nhìn tôi, “Trẫm khiến nàng chán ghét đến thế sao?”

“Bệ hạ hậu cung ba ngàn, cần gì phải để tâm đến nô tỳ? Người muốn nữ nhân nào mà chẳng được!” Không biết tại sao trong đầu tôi tràn đầy tiếng ca nặng lòng của nữ tử nơi phòng trống kia.

“Hậu cung của trẫm khi nào thì đến phiên nàng hỏi đến!” Hắn không kìm được cơn giận, đấm vào tấm gương xẹt qua tai tôi.

Tôi cắn môi không mở miệng, đúng vậy, tôi không có quyền hỏi đến, cho dù hắn muốn tôi chết, tôi cũng chẳng biết làm thế nào!

“Trẫm xa lánh nàng bao ngày, đêm nay sẽ bồi thường cho nàng.” Giọng nói quyến rũ của hắn đầy ý dụ dỗ, nụ hôn của hắn đặt lên khóe mắt tôi.

Nghe nói thế tôi lại bùng phát cơn giận khó hiểu, nghĩ tới gương mặt kiều diễm của Nhiễm Nhạc, hắn vốn chẳng yêu, hắn chỉ thích sắc, chơi chán thì bỏ!

“Bệ hạ, nô tỳ hỏi người.” Tôi quay đầu né tránh nụ hôn của hắn.

“Ừ?” Hắn vui vẻ nhìn tôi.

“Người có yêu thê tử mình không?” Tôi thấy hắn biến sắc.

“Nực cười.” Hắn nắm cằm tôi.

“Có lẽ người cảm thấy thật nực cười nhưng những nữ tử bị người vứt bỏ lại chẳng cảm thấy nực cười đâu!” Tôi không thể quên hình ảnh Ngâm Ngọc trước khi chết.

“Câm mồm, trẫm không rảnh nghe ngươi nói điên nói khùng.”

“Các tướng sĩ của người ở bên ngoài chinh chiến, thây chất đầy đồng! Người lại trầm mê trong sắc đẹp, thế gọi là quan tâm đến con dân Đại Hán sao?” Đại quân ở ngoài gian khổ kháng chiến, Hoắc Khứ Bệnh đem lại cho hắn một giang sơn Đại Hán hưng thịnh nhất, nếu không phải như vậy, chàng cũng sẽ không bị nhiễm bệnh mà chết! Nhưng quân vương chàng nguyện trung thành lại đang chiếm lấy nữ nhân của chàng!

Lời còn chưa dứt, Lưu Triệt đã giáng một cái tát xuống mặt tôi, hắn tát rất mạnh, đầu tôi ong ong quay cuồng, tôi hoa mắt trượt xuống tấm gương.

Hắn kéo áo tôi, đôi mắt cuồng nộ, giọng nói lạnh đến chết người, “Lý Dao Ca, chỉ bằng những lời này của ngươi, trẫm có thể tru di cửu tộc ngươi rồi!”

“Ha ha… Cửu tộc? Nô tỳ ở trong này vốn không có người thân!” Nữ tử áo trắng và Hoắc Khứ Bệnh thay nhau xuất hiện trong đầu tôi, tôi nghe thấy mẹ gọi tôi, tôi thấy Mặc Mặc ngồi bên rìa sân thể dục, đầu óc tôi hỗn loạn, ngực đau như cắt, không gian và thời gian đan xen vào nhau khiến tôi tưởng mình sắp chết rồi.

“Cút hết đi!” Hắn quay lại quát các cung tì.

Túm lấy tôi ném lên tháp không chút thương tiếc, hắn xoay người bóp cổ tôi.

Hỗn loạn, trước mắt một mảnh hỗn loạn, cảm giác nghẹt thở, tôi nhắm mắt lại, có lẽ sẽ sớm được về nhà thôi…Tôi chợt cười mà nước mắt lại thấm ướt tóc.

“Ngươi muốn chết thật sao? Trẫm sẽ không cho ngươi được toại ý!” Hắn buông cổ tôi ra, tôi ho sặc sụa mà hắn lại cười phóng đãng, nhanh chóng cởi quần áo, ném xuống đất.

Tôi còn chưa kịp vùng dậy, hắn đã áp xuống người tôi, tôi nhìn hắn mà đột nhiên bừng tỉnh. Lồm cồm bò dậy lại bị hắn tóm lấy cổ chân kéo xuống tháp, cố định hai tay tôi lên đầu, tay còn lại cởi đồ tôi ra, trán hắn nổi gân xanh, ánh mắt tối tăm.

“Buông ra, Lưu Triệt, ta hận ngươi.” Tôi cố hết sức hét lên, hai chân khua loạn xạ.

Thân thể cường tráng của hắn đè xuống giam cầm hai chân tôi, miệng nở nụ cười tà ác, bóp cằm tôi, “Hận? Trẫm cho ngươi biết thế nào hận!”

Hắn cắn mạnh xuống miệng tôi, không chút thương xót, môi tôi đau đớn mở ra, đầu lưỡi thô bạo của hắn tiến vào trêu chọc, máu tươi chảy xuống cổ họng, môi và lưỡi tôi đã bị hắn cắn nát.

“Đừng…” Tôi lắc lắc đầu lại bị hắn ngăn chận không thể nhúc nhích.

Quần áo bị kéo mở, cây trâm đồng từ trong ngực rớt ra, Lưu Triệt cau mày hất nó đi.

“Không!” Tôi cong người, trơ mắt nhìn cây trâm rơi xuống đất kêu leng keng, viên ngọc nảy lên vài cái rồi vỡ thành hai mảnh.

“Kẻ nào tặng ngươi mà ngươi trân quý như vậy? Vì hắn phải không, nên ngươi mới hết lần này đến lần khác kháng cự trẫm.” Khuôn mặt hắn nghiêng qua cọ vào cổ tôi, tôi chết sững cắn môi. Đau ư, tôi chẳng còn cảm thấy gì nữa, chỉ biết rằng mình đã mất tất cả rồi, tôi không còn tư cách yêu Hoắc Khứ Bệnh.

Sự im lặng của tôi càng chọc giận hắn, hắn không thương tiếc cắn lên bờ môi mềm, răng cọ xát qua lại, buốt lạnh tới tận xương, nhưng tôi vẫn không nhúc nhích, chỉ có nước mắt là không ngừng rơi xuống.

“Vì sao không nói!” Hắn hổn hển chất vấn, một tay vuốt ve phần bụng non mềm, men theo thắt lưng suồng sã chạy dọc cơ thể đang run rẩy của tôi.

Hắn mở chân tôi ra, cơ thể co rút nhanh, tôi biết đêm nay không còn tránh né được nữa, sợ không? Tôi đã chẳng còn sợ nữa.

Khi ngón tay hắn đâm vào tôi thì cảm giác bị thâm nhập đau đớn lan khắp tứ chi.

“A!” Tôi hét lên, đau hơn tưởng tượng rất nhiều, hắn lại chẳng có ý dừng lại, càng tăng thêm lực rút ra đâm vào.

“Không dám nhận sao? Vừa rồi ngươi còn rất khí phách mà!” Hắn rút ngón tay ra, xoa nắn bầu ngực tôi, ngậm dái tai tôi liếm cắn, thứ cứng nóng đang đặt cạnh chân tôi.

“Tôi cảm thấy mình thật dơ bẩn!” Nhìn thẳng vào mặt hắn, tôi gằn từng chữ.

“Á!” Hắn đột nhiên động thân, cảm giác đau đớn còn kịch liệt hơn vừa rồi, cơ thể đau đến tận xương cốt đang bị hắn liên tục xỏ xiên.

Hắn điên cuồng tàn sát bừa bãi trên người tôi, lần đầu đau đến không chịu nổi, hắn mỗi cú đều đánh vào thật sâu, trước mắt tôi trắng nhòa, thầm cầu xin cho mau chóng kết thúc hoặc cứ để tôi chết đi.

“Nói cho ta biết, trong lòng nàng đang nghĩ đến ai?” Đầu hắn áp lên cổ tôi mút mạnh, một tay kéo mặt tôi nhìn thẳng vào hắn.

“Không bao giờ là ngươi!” Nỗi đau cực hạn làm tôi run rẩy không ngừng.

Hắn đột nhiên ngừng lại, áp mặt lại gần tôi, ánh nhìn khó có thể nói nên lời, như người bị thương tổn không phải tôi mà là hắn. Cảm giác bị xé rách bên dưới rõ mồn một, nhờ hắn rời khỏi mà giảm bớt, cơ thể đang căng ra của tôi bỗng được thả lỏng.

Hắn xoay người xuống giường, phủ thêm ngoại bào, không quay đầu mà bình thản đi ra ngoài, đá văng cây trâm đã gãy ra xa.

Tôi ngây dại nhìn đỉnh màn, không muốn cử động, chuyện đến quá nhanh khiến tôi không có đường lui. Hẳn là phải đau lòng, đúng không? Nhưng tôi lại thấy trống rỗng, chẳng chút đau đớn.

Có lẽ tôi nên hận, nhưng tôi lại cảm thấy thoải mái, thoải mái…Tôi nằm trên giường bật cười khúc khích, cả Y Lan Điện đều vọng lại tiếng cười thê lương của tôi, cuối cùng đã xong.

Hoắc Khứ Bệnh, muội đã là nữ nhân của hoàng đế, muội cuối cùng không thể dùng thân xác và linh hồn trọn vẹn để yêu chàng được nữa, cho đến ngày chàng quên muội đi, chàng chết trên sa trường, muội chết bệnh trong cung.

Xem đi, bánh xe lịch sử chưa hề dừng lại khắc nào, chúng tôi đã bị cuốn vào vòng quay định mệnh đi về phía cuối con đường.