Đại Hiệp, Đừng Sợ!

Chương 24: Đừng sợ




Trong phòng, Mộ Dung Vân Thiên nghĩ tới ánh mắt quái dị của Khâu Đường trước khi đi kia, cùng với một câu lắc đầu thở dài “Quá quan tâm sẽ bị loạn”, lại nhớ tới một màn thất thố của mình, có chút không được tự nhiên ngồi xuống, rót một chén trà chậm rãi uống. Bất tri bất giác chén trà đã thấy đáy, hắn đang định đặt chén xuống, lại thấy Thịnh Bảo Hoa lật đật chạy tới, vội vàng cầm bình trà lên châm trà thay hắn. Mộ Dung Vân Thiên liếc mắt nhìn nàng một cái, che dấu xấu hổ, vô thanh vô tức tiếp tục uống trà. Chỉ là một chén trà thì lớn cỡ nào chứ, chỉ chốc lát sau đã lại cạn đáy, Thịnh Bảo Hoa dứt khoát cầm bình trà đứng bên cạnh hắn, giống như tiểu nha hoàn hầu hạ châm trà. Uống xong rót nữa, uống xong rót nữa, Mộ Dung Vân Thiên có chút không tiêu, tốc độ uống trà chậm lại. “Cái kia… Thân thể cô có khỏe không.” Hắn lại nhìn nàng một cái, rốt cục vẫn không yên lòng hỏi một câu. “Rất tốt a!” Thịnh Bảo Hoa nhanh chóng buông bình trà, vỗ vỗ ngực, ý bảo thân thể mình vô cùng tốt. “Ừm.” Hắn lại trầm mặc. “Mộ Dung đại hiệp, cái kia…” Thấy hắn lại cúi đầu uống trà, Thịnh Bảo Hoa cà lăm mở miệng. “Hử?” Hắn không chút để ý cúi đầu lại uống một hớp trà. “Bức họa của ta đâu?” Thịnh Bảo Hoa hỏi. Bàn tay Mộ Dung Vân Thiên hơi dừng lại, để chén trà xuống. “Buổi sáng ta muốn xem một chút, nhưng tìm mãi mà không thấy.” Thịnh Bảo Hoa mắt lòe lòe nhìn hắn. Mộ Dung Vân Thiên có chút không được tự nhiên nhắm hờ mắt, vừa định nói là “Không cẩn thận đốt mất”, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe được Thịnh Bảo Hoa lại nói tiếp, “Ta tìm rất lâu, nhưng không thấy… Sau đó ta nhìn thấy cái này.” Thịnh Bảo Hoa hơi hơi kéo vạt áo, lộ ra bìa ngoài cuốn “Thu Thủy Tập”. Mộ Dung Vân Thiên chỉ nhìn lướt qua, liền cả kinh đứng lên, “Cô…” Thịnh Bảo Hoa thấy hắn nhìn mình chằm chằm, vội lắc đầu nói, “Đừng sợ, đừng sợ, ta không nói với ai cả, giấu rất kỹ.” “Cô tìm được ở đâu?” Mộ Dung Vân Thiên mặt trầm như nước. “Dưới chăn đệm của huynh.” Thịnh Bảo Hoa thành thực đáp. Mộ Dung Vân Thiên nghe vậy, chân mày nhíu chặt lại, đêm qua rõ ràng hắn đã đem Thu Thủy Tập trả lại cho Khúc Thanh Thương, hiện tại Thu Thủy Tập lại ở dưới chăn của hắn, nguyên nhân không cần nói cũng biết. Khúc Thanh Thương quả nhiên động sát ý đối với Thịnh Bảo Hoa, lại còn muốn mượn tay hắn giết Thịnh Bảo Hoa, chỉ bằng vào việc nàng ta từng bước đạp lên máu tanh để đi tới vị trí trợ thủ đắc lực của đại ca, hắn cũng đã không thể coi thường khả năng gây sóng gió của nàng ta được. “Ai nha, huynh đừng nhíu mày nữa.” Thịnh Bảo Hoa thấy mặt hắn nhăn thành một chữ “Xuyên” giữa lông mày, vội vàng nói. Mộ Dung Vân Thiên lúc này đang cân nhắc có nên ra tay giết Thịnh Bảo Hoa hay không, hắn tự nói với bản thân, bởi vì hắn không muốn làm cho Khúc Thanh Thương đạt được mục đích, mới không lập tức động thủ giết nàng. Chỉ là hiện tại đang ở Bạch Hồ sơn trang, chỉ cần Thịnh Bảo Hoa nói một tiếng, thanh danh của hắn sẽ lập tức bị hủy hết, bản thân cũng sẽ lập tức lâm vào tình thế nguy hiểm, trở thành một kẻ tiểu nhân mà người trong võ lâm ai ai cũng muốn giết. Đang do dự, bỗng nhiên hắn cảm giác có một đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại đang xoa chân mày của mình, cố gắng vuốt nếp gấp giữa lông mày hắn. “Đừng sợ đừng sợ, ta sẽ bảo vệ huynh.” Thịnh Bảo Hoa khẽ an ủi, một tay vuốt chân mày cho hắn, một tay vòng qua sau vỗ nhẹ lưng hắn, giống như an ủi một đứa nhỏ đang bị kinh sợ. Mộ Dung Vân Thiên cúi đầu nhìn thiếu nữ trước mắt, cái đầu nho nhỏ, còn chưa cao tới bả vai của hắn, lúc này lại đang thở than an ủi mấy câu linh tinh, trong mắt hắn ánh lên vẻ khó hiểu, lúc này nàng hẳn là phải chất vấn hắn vì sao lại trộm Thu Thủy Tập mới đúng chứ? “Ngoan a ngoan a, chớ sợ chớ sợ.” Thịnh Bảo Hoa tiếp tục vỗ nhẹ lưng hắn, vẫn dung ngữ khí dỗ dành tiểu hài tử mà nói. “Cô đây là đang… làm gì?” Mộ Dung Vân Thiên rốt cục không nhịn được mở miệng. “An ủi huynh nha.” Thịnh Bảo Hoa ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt trong veo giống như một con chó nhỏ, móng vuốt nho nhỏ vỗ nhè nhẹ lưng hắn theo nhịp, “Vỗ như vậy rất thoải mái đúng không, trước kia phụ thân cũng thường an ủi ta như vậy.” “Vì sao lại… an ủi?” Mộ Dung Vân Thiên nhíu mày, hắn cảm giác mình bị nàng làm loạn tới mức sắp hôn mê, luôn không theo kịp suy nghĩ của nàng. “Bởi vì huynh vừa rồi có vẻ thực sợ hãi a.” Thịnh Bảo Hoa mở to hai mắt, thành thật trả lời. Sợ hãi? Mộ Dung Vân Thiên Nhất kinh ngạc, hắn vừa rồi… sợ? Hắn đã thật lâu chưa từng sợ, bởi vì trên đời đã không còn có thứ gì khiến hắn e ngại, hắn cô độc, không có vướng bận, bởi vậy đương nhiên không có chỗ nào phải sợ hãi. Chỉ là vừa mới… Hắn thật sự… sợ sao? Hắn đang sợ cái gì? Sợ hãi cô gái có ánh mắt trong veo này sẽ vì thế mà vứt bỏ hắn? Sợ cặp mắt luôn mang theo vẻ kính yêu ngưỡng mộ kia sẽ xuất hiện vẻ khinh bỉ? Sợ nàng phát hiện… hắn không những không phải người thiếu niên nàng chờ đợi kia, mà bản thân còn xấu xa đen tối, hai tay dơ bẩn không chịu nổi, thậm chí… là kẻ trộm ti tiện? “Huynh rất muốn có cái này sao?” Thịnh Bảo Hoa chỉ chỉ quyển sách trong lòng. Mộ Dung Vân Thiên không mở miệng. “Đừng lo lắng, ta sẽ giúp huynh.” Thịnh Bảo Hoa tự cho là thông minh mở to hai mắt, sau đó kéo lại vạt áo, cẩn thận giấu quyển sách đi, “Đừng nói huynh chỉ cần quyển sách này, cho dù huynh muốn cái gì, ta cũng đều sẽ đưa cho huynh.” Nàng ngẩng mặt, cười lấy lòng. Mộ Dung Vân Thiên nhất thời hốt hoảng, sau đó hỏi ra một câu thiếu não bất lịch sự, “Vì sao?” “Hồ Tử thúc thúc nói thúc ấy có thể vì một nụ cười của mỹ nhân mà vung tiền như rác, Hồ Tử thúc thúc còn nói phụ thân ta lúc trước cũng chỉ cần mỹ nhân mà không thèm giang sơn.” Thịnh Bảo Hoa nói xong, còn cười hắc hắc. Coi hắn… thành mỹ nhân? Mộ Dung Vân Thiên sớm đã quen với những câu danh ngôn của Hồ Tử thúc thúc mà nàng nói, nhưng vẫn không nhịn được cười. “Đại hiệp, huynh cười lên thật là đẹp nha.” Thịnh Bảo Hoa vui vẻ, cuối cùng vẫn không quên thêm một câu, “Khó trách phụ thân chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn.” Mộ Dung Vân Thiên bị nàng chọc đến phát phì cười. “Đại hiệp, sau khi có được Thu Thủy Tập rồi, huynh theo ta quay về Bảo Vân sơn Phi Thiên trại đi, phụ thân ta góp nhặt được rất nhiều bảo bối, huynh thích gì ta đều cho huynh.” Thịnh Bảo Hoa chớp mắt dụ hoặc. Mộ Dung Vân Thiên hạ mi mắt, tiếp tục ngồi uống trà. Thịnh Bảo Hoa thấy hắn không đáp, liền nhận định đây là đồng ý, hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất tiếp tục làm tiểu nha hoàn châm trà rót nước cho hắn, sau đó nghĩ nghĩ lại hỏi, “Đúng rồi, huynh còn chưa nói cho ta biết bức họa kia ở đâu.” “Không cẩn thận chạm phải ánh nến, cháy mất rồi.” Mộ Dung Vân Thiên không yên lòng nói, hắn cảm giác ngực mình hơi hơi nóng lên, hơn nữa lại đập vội vã, giống như bị cái gì đụng vào, đây là cảm giác gì? Hắn vì sao lại phải rối loạn nhịp tim vì tiểu gia hỏa nói năng bừa bãi, hành động lộn xộn này. Đang nghĩ ngợi, quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Thịnh Bảo Hoa. Ho nhẹ một tiếng, hắn không khống chế được miệng của mình, thản nhiên thêm một câu, “Lúc khác ta lại vẽ cho cô một bức.” “Thật vậy chăng?” Ánh mắt Thịnh Bảo Hoa lập tức sáng lên. Mộ Dung Vân Thiên ho nhẹ một tiếng, gật gật đầu.