Đại Hiệp Gặp Hạn

Chương 2-2




Trong nháy mắt, đã trở về nhà hơn tháng.

Trong khoảng thời gian này, đủ cho hắn hiểu rất nhiều chuyện, biết Mạnh Tâm Nha đã đem sản nghiệp Lục gia phát triển rất tốt, không kém so với phụ thân khi chưa qua đời, cũng đem việc nuôi dạy con cái rất tốt, thậm chí việc trong phủ cũng sắp xếp có ngăn ngắn, trật tự.

Hắn không thể không âm thầm bội phục,đáng tiếc Nha Nhi sinh ra là thân nữ nhi, nếu không cùng xông sáo với nam nhân trong thiên hạ một phen quang cảnh, cũng không phải việc khó.

Cũng khó trách, nàng làm việc mạnh mẽ khiến cho người khác có suy nghĩ sai lầm, nhưng hắn lại thấy nàng đối với bản thân có đầy đủ tự tin, lúc xử lý việc mới có thể quả quyết lưu loát như vậy. Tiếp đó, nàng cũng kỳ thật cũng không muốn lấy khí thế áp đảo phu quân.

Hắn hiểu được.

Trừ việc kiên trì chưởng quản gia nghiệp ở ngoài, mỗi một câu hắn nói, nàng chưa bao giờ gạt bỏ qua.

Hắn nói hi vọng nàng có thể tâm sự chia sẻ cùng với hắn, nàng liền mỗi ngày cố định trở về, nói cho hắn biết hôm nay làm gì, phát sinh những chuyện gì, nói rõ ràng một lần cho hắn biết.

Hành động ấm áp hỗ trợ lẫn nhau? Không có.

Quan tâm chăm sóc lẫn nhau? Không có.

Hơn nữa miễn bàn tới việc chia sẻ tâm trạng vui buồn với nhau, phu thê có lúc sẽ ôm ấp nhau, dựa vào nhau, cùng nhau tâm ý tương thông… Trên căn bản, hắn phát hiện nàng đối với ai cũng không nói ra cảm giác chân thật.

Vốn nên là một chuyện làm thân mật, đến lượt nàng làm, có nề nếp, đơn giản giống như làm việc, hoàn toàn cẩn thận làm theo lời hắn phân phó.

Hơn một tháng qua, tiến triển lớn nhất giữa bọn họ chính là “báo cáo” hành trình một ngày.

Nội tâm hắn càng thêm thất bại.

Nha Nhi nhà hắn không hiểu phong tình, nếu muốn trông cậy nàng trở thành như một cô gái…. Ai! Sợ là khó khăn.

Càng khiến hắn buồn phiền hơn chính là, bọn nhỏ đối với hắn vẫn xa lạ cực độ.

Nha Nhi muốn bọn nhỏ gọi phụ thân, bọn nhỏ sẽ nghe theo, nhưng chỉ dừng lại ở đó, bọn nhỏ nhìn hắn, hắn thấy rõ trong mắt đều cách một tầng phòng bị cùng xa cách.

Bây giờ không thể yêu cầu quá nhiều, từ lúc bọn nhỏ ra đời đến nay, hắn chưa từng ôm qua, chưa từng bỏ ra một chút tình thương của người làm phụ thân, sao có thể trông cậy bọn nhỏ sẽ hướng về hắn, kính hắn như một người phụ thân, sao có thể thương hắn?

Điều khổ não gần đây nhất của hắn là làm cách nào kéo gần khoảng cách cùng với bọn nhỏ.

Đầu mùa xuân, nắng ấm chiếu qua cửa sổ, khó có được không khí có chút ấm áp, hắn đẩy cửa phòng ra, đi dọc theo đường đi, cách đó không xa tiếng cười nói trong sáng hấp dẫn bước chân hắn.

Tiểu Phán Nhi nhà hắn đang thả diều.

Nụ cười vui vẻ hồn nhiên nở rộ trên khuôn mặt ngọt ngào, đó nên thuộc về hài đồng năm tuổi nên có, trẻ con tinh khiết, chẳng qua là không thể hiện ở trước mặt hắn thôi.

Không muốn để cho nụ cười biến mất, hắn dừng bước chân, không có đi tiếp nữa, dựa vào cây bên cạnh nhìn từ xa.

Phúc Bá cũng ở đây, một già một nhỏ chơi thật vui vẻ, hình ảnh giống như niềm vui thú của người già vậy.

Phúc Bá ở tại Lục gia khi còn rất trẻ, hắn giống như được Phúc Bá một tay nuôi lớn, toàn bộ người trông phủ không ai coi ông như người làm cả. Ban đầu phụ thân hắn chưởng quản gia nghiệp, ông là cánh tay phải đắc lực của phụ thân, sau này được nghe Nha Nhi “báo cáo” tình hình mỗi ngày, cũng hiểu được trong những năm hắn rời nhà, Phúc Bá đã giúp nàng không ít việc, chẳng qua trong một năm trở lại đây, ít quản lý công vụ, mới có thời gian rãnh rỗi tới vui đùa với hài tử.

Vì vậy bên ngoài mới có lời đồn, Phúc Bá công cao chấn chủ, đương gia chủ mẫu muốn loại bỏ ông, làm cho ông mất quyền lực, cựu thân hai đời có tâm mà không có lực…

Có tâm mà không có lực? Phán Nhi ngước khuôn mặt lên cho Phúc Bá lau mồ hôi, nhìn Phúc Bá cười đến vui vẻ, nào có một chút xíu bộ dáng người bị mất ý chí. Nữ nhi của hắn cũng không cười vui vẻ như vậy với hắn, cảm thấy thật buồn phiền.

Phúc Bá xoay người rời đi, cũng không biết vội vàng việc gì, hắn chống cằm nhìn nữ nhi tràn đầy sức sống chạy ngược chạy xuôi, cứ như vậy cho đến sau giờ ngọ, cũng chưa từng cảm thấy mất hứng.

Con diều bị rơi trên đầu núi giả, Phán Nhi bĩu môi không lấy được, nhấc váy lên để trèo lên, hắn cũng không vội ra giúp. Nghe Nha Nhi nói, hài tử có học võ, hắn muốn nhìn xem thân thủ nữ nhi có bao nhiêu bản lãnh, để hắn trong lúc rãnh rỗi lấy được sùng bái một chút.

Nữ hài từng bước trèo lên, mắt nhìn thấy sắp lấy được con diều, cành cây dưới chân bị giẫm lên chẳng may bị gãy, nụ cười trên môi liền ngưng lại. Thân hình nho nhỏ trong phút chốc bị rơi xuống nhanh chóng, hắn liền phi thân lên, lướt qua nước chảy ở núi giả, sau một khắc thân hình nhỏ nhắn của nữ hài đã nằm vững vàng trong ngực hắn.

“Phán Nhi, con muốn hù chết phụ thân sao?” Cũng may khinh công của hắn khá tốt, nữ nhi làm hắn thiếu chút nữa tim thoát ra khỏi lồng ngực.

Tiểu nha đầu sững sờ há to miệng: “Phụ thân… biết bay..”

“Cái này gọi là khinh công.” Hắn bật cười, khẽ điểm nhẹ chân, bay lên trên đỉnh núi giả ngồi, đưa tay lấy con diều cho nữ nhi: “Sợ cao không?”

“Không sợ.” Nữ hài kinh ngạc nhấp nháy mở to mắt: “Mẫu thân không nói… Phụ thân thật lợi hại.”

Ôm nữ nhi vào lòng, từ trên cao thưởng thức phong cảnh: “Mẫu thân con có nói, con tập võ, muốn làm nữ hiệp sao?” Thân thủ của nữ nhi rõ ràng không phải là thân thủ của một nữ hiệp nên có, hắn có cảm giác bị lừa gạt.

“Tập võ là đại ca, ca ca muốn trở thành một đại hiệp thật lợi hại, nhưng Phán Nhi không thích, Phán Nhi muốn học giống như mẫu thân, biết buôn bán, kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền.”

Biết buôn bán? Kiếm thật nhiều tiền?

Thân là nam nhân Lục gia, nghe được ý chí to lớn của nữ nhi, hắn cảm thấy thât xấu hổ. Phán Nhi nhà hắn thật khác nữ nhi nhà người ta, không học may vá, thêu thùa, không vui đùa bắt bướm, cũng không muốn ở trong khuê phòng, ngược lại muốn học buôn bán giống như nam nhân.

“Phán Nhi kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì?”

“Con muốn kiếm tiền để nuôi mẫu thân, nuôi ca ca. nuôi Phúc Bá, nuôi Quyên Nhi, nuôi A Vũ, nuôi ao cá chép… “ Ban đầu tính trên đầu ngón tay, cố gắng vẫn chưa đủ, ngay cả thiếp thân nha hoàn, đến ao cá chép cũng đem ra tính.

Hắn không có chút xấu hổ hỏi ra miệng: “Không nuôi phụ thân sao?”

“Cũng nuôi phụ thân…” Đang cao hứng bừng bừng nói đến một nửa, tựa hồ cảm thấy mình tiết lộ quá nhiều, nụ cười thu lại.

Hắn nhận được biến hóa của nữ nhi, nhẹ hỏi: “Sao con không nói tiếp?”

Vòng tay nhỏ bé ôm cổ hắn thu lại::Con, con muốn đi xuống…”

Khinh dễ trẻ nhỏ có chút vô sĩ, nhưng ỷ ở chỗ cao nữ nhi không trốn ra được, Lục Quân Diêu ôm nữ nhi trở lại: “Phán Nhi không thích phụ thân sao?”

“Vậy phụ thân…. Thích Phán Nhi sao?”

Đây là vấn đề quỷ gì vậy? “Con cùng ca ca, đều là hài tử của phụ thân, sao lại không thích?”

“Nhưng mà… Nhưng mà, ở bên ngoài... “ Tiểu nha đầu ngậm miệng lại, bất luận hắn dụ dỗ thế nào đánh chết cũng không nói.

Tốt, là vấn đề bên ngoài.

Bên ngoài nói như thế nào? Đây là khúc mắc của tiểu nha đầu. Hoặc nói là khúc mắc của hai tiểu hài tử.

Quyết định chủ ý, hắn nói: “Phán Nhi cùng phụ thân ra ngoài được không?”

“Con, con…” Nhìn ra được nữ nhi muốn cự tuyệt, lại không biết nói thế nào.

“Phán Nhi không muốn, một mình phụ thân đi cũng không sao, chẳng qua phụ thân đã lâu mới trở về, sợ đi xa bị lạc không tìm được đường về nhà là nguy rồi.” Vẻ mặt tràn đầy thông cảm, sau đó vẻ mặt không tốt cố ý làm khó nữ nhi.

Nếu phụ thân không tìm được đường về nhà, trong lòng chắc rất khổ sở?

“Con đi cùng với phụ thân.” 

“Làm sao có thể phiền toán Phán Nhi được?” Được tiện nghi hắn không biết xấu hổ còn khoe mẽ.

“Sẽ không… Phán Nhi thích đi dùng với phụ thân.” Nữ hài vô cùng không tình nguyện nói ra câu đó.

“Hai cha con thật hăng hái, ngồi ở trên đó ngắm phong cảnh.” Phúc Bá ở phía dưới bưng điểm tâm tới, tiếng hét lên mười phần hữu lực.

“Phán Nhi, ôm chặt phụ thân.” Tung thân nhảy một cái, trong phút chốc đã xuống tới mặt đất nhẹ nhàng.

“Thân thủ thật tốt, thiếu gia đi chín năm cũng không phải lãng phí thời gian.”

“Nào có Phúc Bá, ta mang Phán Nhi ra ngoài đi dạo, trước giờ cơm tối sẽ về.” Thuận tay cầm lấy hai khối điểm tâm trên bàn, đưa tới bên miệng nữ nhi.

“Phụ thân, con tự đi được…” 

“Phụ thân ôm con không tốt hơn sao?” Một tay ôm nữ nhi, một tay chiều chuộng đút ăn.

“Nhưng mà con đã lớn…” 

“Phụ thân biết con đã lớn, chỉ là trước đây phụ thân không thể ôm, muốn từ từ bổ sung, chút tâm tư nho nhỏ này của phụ thân, Phán Nhi không nguyện hoàn thành cho phụ thân sao?” Giọng nói nhỏ dần, từ từ cúi đầu.

Thoạt nhìn phụ thân có chút khổ sở…

“Phán Nhi cho phụ thân ôm, phụ thân đừng khổ sở!”

“Cám ơn, Phán Nhi thật là đứa trẻ ngoan!” Trông giống như rất mỏng manh, lại vừa quá xúc động, cúi đầu đem mặt chôn vào đầu vai nữ nhi, cảm giác được đôi tay nhỏ bé an ủi vỗ trên đầu, bả vai hắn rung động kịch liệt hơn.

“Phụ thân còn… rất khổ sở sao?”

“Vẫn… Còn một chút.”

Từ từ chờ: “Vẫn còn thương tâm lâu nữa sao?”

“Thêm một lát nữa.” Thiên tân vạn khổ mới nhịn cười được, xác định không còn để lộ nụ cười, hắn ngẩng đầu lên: “Đi thôi, chúng ta đi dạo phố.”