Đại Hiệp Gặp Hạn

Chương 9-2




Lãng Quên-

Suy nghĩ cả đêm không chợp mắt cho đến trời gần sáng, vẫn không nghĩ ra nên nói như thế nào để xin lỗi hắn.

Không có hắn nằm cùng, trên giường thật trống trải, làm cách nào cũng không thể đủ ấm, ôm lấy chăn uyên ương vắng lặng, nhớ đến hắn lặng lẽ rơi lệ.

Trời chưa sáng hẳn, nàng đã vội vàng dậy rửa mặt chải đầu, đi ra khỏi cửa phòng, cửa phòng cách vách cũng đồng thời mở ra, cùng nàng liếc mắt một cái _ liền quay đầu, mặt không chút thay đổi đi trước.

Quả nhiên hắn_ vẫn còn nổi giận. @#LQĐ*&#

Vào lúc dùng bữa ăn sáng, không khí trên bàn cơm vô cùng quỷ dị, đến mức hai tiểu hài tử cũng cảm nhận được, liên tiếp đánh giá phụ mẫu, ánh mắt hai đứa qua lại truyền tin tức.

Ca ca, ca có thấy không? Phụ thân trông thật kì quái…

Thấy được, mẫu thân cũng vậy.

Chỉ dám dùng ánh mắt để nói chuyện qua lại, liền thấy mẫu thân giống như trúng gió, chiếc đũa run rẩy kẹp đồ ăn ở đằng kia lại không đặt xuống: “Mẫu thân, tay người bị chuột rút sao?”

Nghe câu hỏi này, Lục Quân Diêu cũng chỉ nhàn nhạt đảo ánh mắt qua, tiếp tục ăn cháo của hắn.

Ách… Hắn không để ý tới nàng, Mạnh Tâm Nha không có can đảm gắp thức ăn qua, không chịu được liền bỏ vào trong chén của mình. Rõ ràng chỉ cách một cánh tay thôi, lại không có dũng khí đưa qua.

“Đó không phải là món phụ thân thích ăn sao?” Phán Nhi nhỏ giọng thì thầm.

Không khí quái dị như vậy duy trì lan ra tới trong cửa hàng.

“Có phải đã cãi nhau không? Nhìn xem chủ tử nghiêm mặt, ngày thường khóe miệng đều có ý cười giờ không thấy nữa.”

“Tám phần hôm qua cầu hoan không thành, trong lòng bất mãn.”

“Tôi thấy không phải, bộ dáng chủ mẫu không giống như sẽ cự tuyệt chủ tử, chắc là biểu hiện của ngài ấy không tốt. Nam nhân mà, đều rất sĩ diện.” Lãng ##Quên

….

Cầm lấy chứng từ trong tay đang muốn đi ra phía ngoài, Lục Quân Diêu thức thời lùi về hậu viện, không muốn rơi vào tình trạng lúng túng.

Trạng thái giằng co vài ngày, hài tử phía trước lại sắp chịu không nổi rồi!

“Phụ thân, ông cuối cùng có phải là nam nhân không!?”

“Ừ hả?” Lục Quân Diêu nhíu mày. Nếu hắn không phải nam nhân, hôm nay làm sao có được tên tiểu quỷ này đứng ở trước mặt hắn.

“Là nam nhân thì đừng học theo nữ nhân khó chịu kì quặc. Nữ nhân thôi, lòng dạ rộng rãi chút, đừng chấp nhặt với các nàng là được, cũng đã là người lớn từng đó tuổi rồi còn diễn trò cười này nữa, ông không thấy quá ngây thơ sao?”

“Dường như có chút đạo lý.” Lục Quân Diêu chống cằm, chậm rãi nhìn cậu: “Vậy sao con không nói nữ nhân kia đừng có khó chịu kì quặc nữa? Muốn xin lỗi cũng nên nhanh một chút, gắp đồ ăn thôi mà cũng giống như muốn rút gân, ta không nhìn thấy được thành ý của nàng.”

“Là ai nói làm nam nhân không nên để cho nữ nhân của mình rơi lệ? Ông như vậy sao ta có thể yên tâm đem nương giao cho ông? Biểu hiện gần đây của ông vô cùng không xứng đáng.” Lại có thể dùng lời của hắn đã nói qua, đầu đuôi đều muốn đập lên trên mặt hắn… Tiểu quỷ này!

“Dù sao con cũng không vui vẻ gì khi ta cùng với mẫu thân ở cùng một chỗ, hiện tại ta cực kì thức thời, chúc mừng con đã đạt được mục đích.” Nhi tử của hắn, chả lẽ hắn không trấn giữ được tên tiểu quỷ này sao?

“Cái này….” Kỳ Nhi á khẩu không trả lời được. Đó là lúc trước, còn hiện tại cậu thấy rõ ràng, chỉ có ở cùng với phụ thân, mẫu thân mới có thể cười vui vẻ đến như vậy, cậu thật sự tin tưởng phụ thân sẽ không làm chuyện tổn thương tới mẫu thân, nhưng mà… Chuyện này cậu sao có thể nói được!

Kỳ Nhi gãi gãi đầu, phiền não rồi chán nản, không nghĩ ra được câu nói nào. Sau cùng cậu kết luận_ phụ thân thật sự là một nam nhân nhỏ mọn.

Thật sự giận nàng, nổi cáu với nàng sao? Không, không phải. Hắn chỉ đang chờ.

Nếu như nàng đã hiểu, sẽ biết được hắn đang chờ cái gì, nàng sẽ biết nên làm thế nào.

Hắn cho là phải đợi một thời gian dài nữa, nhưng mà, giờ ngọ một ngày kia, một người ngoài ý muốn xuất hiện ở phòng khách, làm rối loạn tính toán của hắn… ῷ☼☺₤êQuíÐὬπᴥ☼ﻹ

Người khách đó là sư phụ dạy võ nghệ nhập môn của Kỳ Nhi, cứ cách nửa năm sẽ đến thăm một lần, sau đó ở lại hơn một tháng, hướng dẫn võ nghệ cho Kỳ Nhi, đồng thời cũng kiểm tra xem trình độ tinh tiến lên được bao nhiêu.

Vào lúc hắn ta chưa xuất hiện, cũng đã có không ít lời đồn đại không tốt lắm. Dù sao, nam chủ nhân không có ở nhà, mà nữ chủ nhân lại giữ lại nam nhân độc thân ở trong phủ, không tránh được lời đồn đại bên ngoài thêm mắm dặm muối.

Rồi sau đó, hắn phát hiện Kỳ Nhi không có khuyên hắn đi tìm Nha Nhi nữa, ngược lại làm như vô ý ở trước mặt hắn nhắc tới công phu của sư phụ cậu lợi hại thế nào, so với phụ thân nhất định mạnh hơn, đây mới là nam nhân chân chính, nhất định có thể bảo vệ tốt nữ nhân của hắn, nếu như mẫu thân nhận biết hắn ta sớm, vô cùng xác định là anh hùng mĩ nhân tuyệt phối …

“Vậy sao? Thật đáng tiếc.” Hắn chỉ hơi nhíu lông mày.

Còn nói sư phụ đối với mẫu thân rất có cảm tình, lại nói hắn ta đau lòng mẫu thân độc thủ phòng không, gả cho một phu quân ấm sắc thuốc thật ủy khuất, nếu nhưng hắn trở về trễ thêm chút, nói không chính xác có lẽ mẫu thân liền mang theo cậu cùng với Phán Nhi táng giá rồi…

Kích tướng sao? Công lực của tiểu quỷ này còn non lắm!

“Thật có lỗi… Là ta trở về quá sớm, phá hỏng mất giấc mộng muốn có người khác làm phụ thân của con rồi.”

Chuyển tầm mắt, hình dáng nhàn nhã nâng má nhìn về phía xa, thưởng thức trăm hoa đua nở hết sức xinh đẹp ở trong vườn.

Ừ, năm nay hoa nở thật đẹp.

“Nhìn xem, mẫu thân ở đằng kia, đang cùng với sư phụ đi dạo tâm sự, thật hăng hái, mẫu thân luôn không có quan tâm đến nam nhân khác, lại có thể tán gẫu với sư phụ. Phụ thân, ông phải cẩn thận, chỉ cần bất cẩn một chút thôi, mẫu thân liền chạy theo người khác.”

Mặc cho cậu ồn ào huyên náo nói bên tai hắn nửa ngày, rốt cuộc Lục Quân Diêu nâng người dậy, vô cùng chăm chú nhìn Kỳ Nhi: “Lục Kỳ Quân, con thật sự muốn người khác làm phụ thân?”

“Không có.” Cười đặc biệt thiên chân vô tà.

“Vậy do mẫu thân con đắc tội với con sao?”

”Cũng không có.”

Lục Quân Diêu thở dài: “Vậy sao con lại tận lực hãm hại nàng?”

“Phụ thân tự tin như vậy, không sợ mẫu thân sẽ đi thích người khác sao?”

Lúc này, Lục Quân Diêu ngay cả hừ đáp lại cũng lười.

Nếu như Nha Nhi có thể di tình biệt luyến, trên đời này hắn còn có thể tin được gì nữa!

Nói cả nửa ngày trời, miệng cũng khát, nhưng nam nhân trước mặt vẫn một bộ dáng không có cảm xúc, Kỳ Nhi rốt cuộc quyết định, cậu muốn tức giận!

“Ông làm trượng phu như vậy, phụ thân, không giống như người khác nói.” Hắn quá mức bình tĩnh, làm cho người ta không nhịn được hoài nghi, cuối cùng trong lòng hắn có mẫu thân tồn tại không?

“Nếu không con muốn ta có phản ứng gì? Như con đoán, nổi trận lôi đình? Hay là dấm chua điên cuồng bùng phát? Con đừng phí lời nữa, ta đã nói tín nhiệm Nha Nhi, không chỉ là lời nói không, là tín nhiệm thật tâm từ trong đáy lòng, nàng sẽ không bao giờ phản bội ta.”

“Nhưng mà, mẫu thân không có, người khác có tâm sẽ đến cướp đoạt.”

Người khác muốn cướp, là sẽ cướp được sao?

“Bảo hộ, liền nhất định phải động đao động thương thô bạo mới được sao? Ta cũng không phải mãnh phu.”

Nói xong, hắn chậm rãi đi xuống đình, gió nam ấm áp thổi bay vạt áo, như thế có vài phần phong nhã, trạng thái tự nhiên.

… Trạng thái tự nhiên tức chết người!

bbs..cn LãngQuên- DienDanLeQuyDon bbs..cn

Thời tiết đẹp, tâm tình cũng không kém, chính là thời điểm tốt để ngắm hoa.

Ngắm hoa, hắn thật sự chỉ ngắm hoa thôi sao…

Đáy lòng mặc niệm vài lần, tựa vào thành cầu khúc, hí mắt nhìn hai bóng dáng đang ở bên trong vườn nói chuyện với nhau.

Một mảnh lá lạc rơi phía trên tóc, nam tử không dấu vết vì nàng gạt đi, nghiêng người ngăn cản không cho ánh sáng mặt trời chiếu trực tiếp lên da nàng, bộ dáng bảo hộ như vậy, thật không đơn giản.

Kỳ Nhi cũng không phải chỉ nói lừa gạt hắn, nếu tên nam nhân này không có ý đồ với Nha Nhi, hắn liền không gọi Lục Quân Diêu nữa.

Hắn một lòng tin tưởng đối với Nha Nhi, nhưng tâm tin là một chuyện, cảm xúc là một chuyện khác, có người dám mơ ước thê tử của hắn, hắn không có khả năng thờ ơ được.

Mùi chua nhàn nhạt dâng lên ở trong ngực… Đáng chết, nói thì thật hay, hiện tại hắn buồn bực đốt người rồi!

“Xem nàng, so với lần trước ta tới không được vui vẻ.”

“...” Mạnh Tâm Nha không nói gì. Loại chuyện khuê phòng sao có thế nói ra với người ngoài được.

“Hắn đối với nàng không tốt. Hắn trở lại, nàng càng không được vui vẻ.” Tôn Vô Trực cho rằng bản thân mình thấy rõ, Lục Quân Diêu cô phụ một mảnh chân tình của nàng.  d!^Nd+n(#Q%*d@n

Nàng hơi kinh ngạc, không nghĩ đến hắn ta có kết luận này: “Không có, phu quân đối với ta tốt lắm.”

“Đến bây giờ nàng còn thay hắn nói chuyện! Nếu hắn đối tốt với nàng, sao lại có thể lạnh nhạt với nàng như vậy? Từ lúc ta tới cho đến nay, hắn nói được mấy câu với nàng? Như vậy còn nói tốt cho hắn?”

Đó là… Đó là vì nàng làm tổn thương lòng hắn, hại hắn lo lắng khổ sợ, là nàng không tốt…

Nàng há to miệng nhưng lại không thể nói rõ.

“Có một số việc không thể nhìn bề ngoài.” Nhất là chuyện giữa hai phu thê.

“Ta nên nhìn gì đây? Trước kia, nàng nói hắn lịch sự nho nhã, đọc đủ tứ thư ngũ kinh, nàng nói hắn đối với nàng ôn nhu, săn sóc, nàng nói hắn là giấc mộng cả đời nàng, cho nên vô luận như thế nào nàng cũng sẽ chờ đợi hắn, nhưng kết quả đây sao? Nàng đợi được gì, là một phu quân lạnh lùng vô tình, hắn căn bản không nhìn thấy mấy năm nay nàng vì hắn hi sinh những gì, đáng sao? Nếu như nàng là thê tử của ta, ta tuyệt đối sẽ không để cho nàng chịu loại ủy khuất này.”

Những lời tương tự như vậy, hắn đã nói qua vô số lần, nhưng lại không có trực tiếp và quyết liệt như lúc này.

“Tâm Nha…”

“Ngài nên gọi ta một tiếng Lục phu nhân, ta đã gả cho Lục gia.” Đã sửa nhiều lần rồi, hắn vẫn không thay đổi.

“Nàng gả cho Lục gia, hay là gả cho hắn?” Hôn nhân tựa như một phần mộ này, chôn vùi đi tuổi thanh xuân của nàng, nàng tội gì phải giữ chứ?

“Giống nhau.”

“Không giống!”

“Đối với ta mà nói, giống nhau.” Quân Diêu là người Lục gia, nàng đã sớm nhận định toàn bộ quan hệ với hắn, trông coi nhà hắn cũng giống như trông coi hắn thôi, là như nhau.

“Hắn cưới nàng, nhưng lại không quý trọng nàng, không xứng được có nàng, nhưng ta có thể!” Nếu Lục Quân Diêu không làm được, hắn có khả năng làm được.

Mạnh Tâm Nha tránh xa hắn, tránh đi đụng chạm của hắn.

“Tôn công tử, Kỳ Nhi kính trọng ngài, ta cũng chỉ xem ngài là thầy dạy võ của Kì Nhi, cảm tạ ngài dụng tâm dạy nó võ nghệ, còn chuyện phu thê của ta, không nhọc ngài lo lắng.”

“Vì sao nàng lại có suy nghĩ cứng nhắc như vậy?” Tôn Vô Trực tràn đầy ảo não, luống cuống giữ lấy cánh tay nàng, xem có thể làm thay đổi suy nghĩ của nàng hay không: “Nàng rõ ràng có khả năng lựa chọn tốt hơn_” Hắn quả thật muốn mở xem trong đầu nàng có cái gì, sao lại cứng đầu như vậy.

“Buông tay.”

“Mời giải thích cái gì gọi là 『lựa chọn tốt hơn』””.

Hai câu nói đồng thời lên thốt lên.

Mạnh Tâm Nha kinh ngạc nhìn lại, vội vàng tránh xa Tôn Vô Trực: “Quân Diêu…”

Lục Quân Diêu không nhìn nàng, ánh mắt dừng trên người Tôn Vô Trực: “Tốt và không tốt, định nghĩa như thế nào? Làm trái ý nguyện của nàng, cưỡng cầu nhân duyên, như vậy là tốt sao? Tôn công tử, ngài cũng không khỏi quá tự cho là đúng.”

Tôn Vô Trực bị nói đến á khẩu không trả lời được: “Ta… Ta như thế nào, cũng sẽ tốt hơn so với ngươi, tên khốn khiếp cô phụ chân tình của nàng.”

“Là chính miệng nàng nói ta cô phụ nàng, nàng ở bên cạnh ta không vui vẻ sao? Nếu như không, dựa vào thân phận gì đến chất vấn chuyện phu thê nhà người ta? Ngài cũng quá mức võ đoán.”

“...” Tôn Vô Trực hiện tại tin tưởng Lục Quân Diêu đã đọc qua sách, hắn là một hiệp sĩ giang hồ, luận công phu võ mồm sao có thể địch nổi. Còn nếu luận võ thì khó nói, nhìn nhu nhược như vậy, trời sinh là một nam nhân hủ thuốc, làm sao có thể bảo hộ nàng? Sao có thể ở bên nàng đến già được?

“Ta không cần phải chứng minh với ngài.” Nghe được hồi đáp, Tôn Vô Trực mới phát hiện hắn không tự giác đem lời trong lòng nói ra ngoài miệng.

“Ngươi sợ thua!”

“Thắng thì sao? Mà thua thì sao?” Không muốn nhiều lời nữa, Lục Quân Diêu xoay đầu lại nhàn nhạt quét mắt nhìn người đang đứng ngây ngô ở một bên, thê tử thủy chung không dám nhìn của hắn, trước khi đi bỏ lại một câu rất nhẹ:

“Nếu như nàng muốn trêu chọc ta ghen tức, như vậy Mạnh Tâm Nha, nàng thành công rồi, hiện tại ta vô cùng tức giận.”