Đại Hoan Hỉ

Chương 26




.

.

Sắp xếp lại một ít tư liệu, làm xong một vài việc ban chiều đã trì hoãn tới giờ, Mục Thiên Nam xoa xoa mày, nhìn lên đồng hồ tính giờ trên máy vi tính, 11h5′, anh quyết định tạm dừng ở đây.

“Á!” Một tiếng la hãi hùng vang lên, Mục Thiên Nam biết đó là tiếng của Đan Giai Nguyệt từ bên ngoài truyền tới. (Phòng làm việc của Mục nằm tuốt ở hành lang trong cùng!)

Mục Thiên Nam vội vàng đứng dậy, đi ra mở cửa xem.

Hành lang được lót bằng gỗ lim, vả lại vẫn còn một ngọn đèn vẫn sáng, cho nên nhìn cũng không đến mức tối lắm.

Mục Thiên Nam nhìn thấy Đan Giai Nguyệt đang đứng yên lành trước cửa cách anh khoảng chừng mười thước, cậu ta mặc áo ngủ đơn giản màu vàng nhạt, nâng chân trước của Rost lên, đang nói gì đó.

“…Đồ chó hư, làm tao sợ muốn chết!” Lúc Mục Thiên Nam đi tới gần chỉ nghe được câu này.

“Sao vậy?”

“Hả?” Đan Giai Nguyệt nghe tiếng, nâng con chó nhỏ lên, nghiêng người nhìn Mục Thiên Nam, “Cậu cũng giống y như nó, làm tôi giật cả mình… Mà sao cậu còn chưa ngủ?”

“Đang định đi ngủ, lại nghe thấy tiếng la của cậu!” Mục Thiên Nam cũng thấy có hứng nói chuyện với người này.

“Hả? Vậy là lại làm phiền tới cậu rồi! Ban nãy, tôi thấy khó ngủ, cho nên muốn tìm sữa uống, nào ngờ vừa mở cửa thì cục cưng này đã nhào tới, thiếu chút nữa tôi đạp cả lên nó rồi, đúng là hoảng hết hồn vía!”

“Gâu gâu!” Rost kêu mấy tiếng mừng rỡ, trong đêm, đôi mắt của nó phát ra ánh sáng vô tội.

“Chó hư, không chịu đi ngủ, ra đây làm gì?” Đan Giai Nguyệt đưa tay vỗ vỗ đầu nó, sau cùng vẫn thả nó xuống đất.

Mục Thiên Nam thấy một người một chó chơi đùa, dẫu biết đó là hành động cực kỳ nhàm chán, nhưng những mệt nhọc trong lòng anh lại như tan biến hết.

“Khụ!” Đan Giai Nguyệt xoay người lại nhìn Mục Thiên Nam, “Đừng nói là cậu làm việc tới giờ này nha, nhìn cậu vẫn còn mặc âu phục kia kìa!”

“Hử?” Mục Thiên Nam cúi đầu nhìn chính mình một vòng, ngẩng đầu đáp: “Đúng vậy, vì công việc lúc chiều vẫn chưa làm xong!”

Bởi vì phải trích thời gian ra đi đón mình nha! Đan Giai Nguyệt trầm mặc, nói: “Mặc dù nói ra có hơi vô duyên một chút, nhưng tôi vẫn muốn chính thức nói với cậu tiếng cám ơn!” Nói xong còn cúi gập người xuống.

Tình huống như vậy khiến Mục Thiên Nam lặng đi một chút, bởi vậy mới nói là không hiểu sao người này lại hay nói nhiều câu tình cảm sâu xa như thế? Lúc hồi phục tinh thần lại, anh phát hiện, chỉ chút nữa thôi anh đã đặt tay mình lên đầu cậu ta, vuốt ve…? Sao lại như thế? Anh tự hỏi mình.

Anh thu tay về, đồng thời, Đan Giai Nguyệt cũng đã đứng thẳng người lên.

“Tôi thấy rất vui vì cậu đã tới đây!” Mục Thiên Nam nói, câu này đúng là rất thật lòng.

“Ừm, tôi cũng cảm thấy vui khi đã mang niềm vui tới cho cậu!”

—- Thật ra, khi thốt ra những câu tình tứ đó, tôi cảm thấy tôi rất yêu anh, cho nên tôi cứ nói thẳng ra.

—- Việt Phồn Tinh, tôi muốn có được sự thẳng thắn và dũng cảm như anh. Tuy nhiên, tôi cũng chỉ có thể nói tiếng xin lỗi với anh thôi, vì người đàn ông này, cũng chính là người đang đứng ở trước mặt tôi đây, tôi rất thích anh ấy. Khi đứng trước mặt anh ấy, tôi sẽ không nghi ngờ, ngoài anh ấy ra, không còn ai có thể thay thế nữa.

—- Cố lên! Đan Giai Nguyệt! Cậu có thể làm được, anh ấy không có ghét cậu. Đó chính là một khởi đầu tốt đẹp, cố lên!

“Định tắm rửa, đi ngủ sao?” Đan Giai Nguyệt hỏi.

“Ừ!”

“Nếu như cậu không thấy phiền, hay là chúng ta tâm sự một lát đi! Bời vì rất nhiều nguyên nhân, cho nên tôi ngủ không được!”

Dưới ánh sáng lờ mờ, Mục Thiên Nam nhìn Đan Giai Nguyệt, gật đầu.

Đây là vùng ngoại ô, vào mùa thu, ngoài trời gió mát, lại có những vì sao sáng rọi treo trên bầu trời xa thẳm.

Lên sân thượng, tầm nhìn cũng thoáng hơn trước một ít.

Đan Giai Nguyệt nhìn quanh những chậu hoa quý trên đấy xong, cũng theo Mục Thiên Nam đi tới lan can bảo vệ gần đó. Đứng trước lan can nhìn về phía xa, toàn cảnh như bị bóng đêm nuốt chửng, trước mặt chỉ là một khoảng không tối đen, vô hạn.

Đan Giai Nguyệt hơi khom người, chống hai tay lên thành lan can, nghiêng đầu nhìn sang người đàn ông đang trông về phía xa, hỏi khẽ, “Cậu, có phải mệt lắm không?”

“Hử?” Người nọ nghiêng đầu lại nhìn anh, “Nếu như nói về mặt công việc thì đúng là như vậy! Tuy nhiên, nó cũng đã sớm thành thói quen rồi!”

“Tôi rất muốn biết cuộc sống mười năm qua ở Mĩ của cậu như thế nào?” Đan Giai Nguyệt nói xong, cảm thấy lạnh, đút tay vào trong túi áo ngủ.

“Mười năm?” Nghe hỏi vậy, Mục Thiên Nam bật cười, đó đúng là một quá trình không phải nói là hết được. Anh nhìn Đan Giai Nguyệt, cởi áo khoác ra, phủ lên cho người kia.

“Ơ… Cám ơn!”

Mục Thiên Nam nhìn người ở cạnh bên đang cúi đầu, bối rối túm lấy chiếc áo khoác của mình. Thật ra, anh lại càng muốn biết mười năm qua của đối phương hơn.

“Đơn giản là học tập, làm việc!” Mục Thiên Nam chỉ nói thẳng vào trọng điểm, xong còn thuận tay kéo lại chiếc áo sắp rớt xuống, “Cậu cũng biết tính tôi rồi đấy, cũng giống như lời cậu nói ‘Sinh vật chớ tới gần’!”

“Hử? Ừ!” Hiện giờ tâm tư của Đan Giai Nguyệt đang bị những cử chỉ dịu dàng của người này chiếm cứ, cho nên cũng không chú ý lắng nghe anh ấy đang nói cái gì nữa.

“Còn nếu như nói chuyện gì ngoài kế hoạch thì…” Mục Thiên Nam ngẩng đầu lên nhìn sao trời, “Có lẽ là quen một cô bạn gái!”

“?” Đan Giai Nguyệt ngưng lại cảm giác mặt đỏ tim đập, anh kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Mục Thiên Nam. Sau đó anh lại nghĩ, có gì mà phải ngạc nhiên? Ngốc thật, một người ưu tú như thế không có bạn gái mới là lạ chứ.

“Ờ, là thư ký của cậu, cái cô tên Chu Uy An đó phải không?”

“Chẳng lẽ đã lan truyền khắp công ty rồi à?” Mục Thiên Nam không trả lời, hỏi lại.

“À, có nghe được một chút! Bọn họ nói các cậu trai tài gái sắc, hơn nữa còn cùng ở Mĩ về…”

“Đúng vậy, là cô ấy!”

“Thế, chúc mừng cậu!”

Trai tài gái sắc? Chúc mừng? Mục Thiên Nam trích ra mấy từ từ những lời đồn đại ấy, cười cười, định kết thúc đề tài này. Có yêu hay không, bản thân anh đã rõ ràng.

“Vậy, cậu thế nào?”

“Tôi à?” Dằn lại những chua xót trong lòng, mở to mắt ra, chỉ thốt ra được mấy câu, “Tôi thì, có thể bình thường hơn cậu một ít, nhưng cũng lận đận hơn cậu một ít…” Cuối cùng đã đi tới đây rồi sao? Cảm giác như sắp chạm vào vết thương đau nhất trong lòng…

Nhưng vào lúc này, Mục Thiên Nam lại đặt tay lên vai anh, anh ngẩng đầu liền thấy Mục Thiên Nam lắc đầu, bảo: “Tôi hiểu!”

—- Anh hiểu điều gì?

—- Không có tiền, không có thế, tôi vốn chẳng là gì.

—- Những chuyện người thân đã làm, có hận có đau bao nhiêu cũng đều chìm vào quên lãng.

—- Nhưng, cha mẹ tôi, họ… họ…

Đến giờ Đan Giai Nguyệt mới hiểu, khi nỗi đau có người hiểu thấu mới là lúc dễ dàng bùng nổ nhất.

Nhưng dù sao thì Đan Giai Nguyệt cũng là một người đã trưởng thành, anh chỉ cười nói, “Trải qua một ít biến cố trên đường đời, cảm giác như mình lớn nhanh hơn. Trước đây, đúng thật là một đứa trẻ, cái gì cũng không biết, chỉ ngồi chờ có người chiều chuộng là được rồi! Nhưng bây giờ cũng đã học được cách nấu cơm, giặt quần áo…

Lần này, Mục Thiên Nam tự dung túng bản thân mình, đưa tay xoa xoa đầu Đan Giai Nguyệt. Những gì cậu ấy đã trải qua, anh thương tiếc, còn riêng về sự kiên cường của cậu ấy đã đủ để anh tán thưởng.

Nhưng điều quan trọng hơn, chính là anh đã bị ảnh hưởng. Một người là không có được, còn một người thì có được xong lại mất đi.

“Aizz, Mục Thiên Nam, đừng dùng bàn tay ‘ấm áp, dày rộng’ của cậu sờ đầu tôi như sờ đầu Rost thế chứ, bằng không…” Có một giọt nước mắt tuôn ra khỏi khóe mắt Đan Giai Nguyệt, “Bằng không, tôi sẽ làm chuyện kích động cho cậu xem…”

Vào thời điểm đó, lòng của Mục Thiên Nam như dịu dàng hẳn. Thậm chí anh còn tự nhận ra rằng, ở trong lòng anh, thân phận của người gọi là Đan Giai Nguyệt này đã không còn giống như trước nữa.

Nhưng cần gì phải nói văn vẻ hoa lá thế đâu, tóm lại là: Anh đã động tâm.

Anh nghe được lòng mình đang mách bảo, vì người đang mỉm cười rơi lệ ở trước mặt anh mà phát ra tiếng thình thịch.