Đại Học Là Gì? Inspired By A True Story

Quyển 1 - Chương 51: Bữa trưa




Sau chuyến về quê lên lại, xách đồ qua cho dì Xuân và chú Đức, qua không gặp bé Ngọc hình như đi học thêm hay gì rồi, cho xong bỏ tủ lạnh không hết, vì ba mình mua tủ nhỏ thôi loại một cửa, còn dư một 1 bịch mực và một bịch tôm, làm sau giải quyết bây giờ, để ngoài hư hết, hay đem qua nhà dì gửi ta, lui cui dưới bếp thấy cái hộp đựng bánh của Trâm còn đó, đợt đó ăn xong mình bỏ cặp mà quên trả, ý tưởng lóe lên, cầm điện thoại gọi cho Trâm:

- Alo Trâm hả? Ăn cơm chưa?

Hình như nghe tiếng nước chảy róc rách:

- Chưa nữa, đang tính đi chợ nấu ăn nè.

- Vậy đừng đi, mới ở quê lên nè, còn mực với tôm nè.

- À à, tính qua nhờ tui làm cơm cho ăn chứ gì.

- hì hì, Đồ nhiều lắm rủ con Nhã với tụi kia qua ăn luôn mà không biết tụi nó lên chưa nữa.

- Con Nhã về quê rồi, thôi chạy qua đi rồi tính.

Nói rồi cũng tắm rửa thay đồ, tại mới lên mà, mặc cái quần kaki lửng đen với cái áo real trắng, đóng thêm đôi tông lào bitis từ mấy chap đầu đến giờ vẫn chưa đứt thế là phóng sang nhà trọ của Trâm, do cũng quen quen rồi nên bước vào hùng dũng như một vị thần, tính em cũng thoải mái, vào gõ cửa thì Trâm ra mở cửa, nay mặc cái quần thun ngắn với áo phông to thùng thình mốt giấu quần ấy các bác, chân thì trắng với thon nên khá hợp, lần thứ 2 vào thì phòng cũng không khác gì lần trước, sạch sẽ thơm tho, mà để ý kĩ phòng nhỏ nhiều cái hay hay thật, đồ thủ công, đồ hand made chất đống, Trâm giờ đang ngồi sấy tóc, nãy nghe tiếng nước hóa ra là đang tắm chạy ra nghe điện thoại đây mà.

- Ủa, Nhã nó về quê rồi hả?

- Uh, hỏi hoài vậy, bộ qua đây kiếm Nhã hay gì. Em nó vừa lau tóc vừa nói mình.

- Kiếm nó có người ăn phụ chứ sợ nhiêu đây ăn không hết. Nghe nói vậy Trâm cũng quay mắt sang nhìn mấy cái bịch mà mình xách.

- Trời, sau đem qua nhiều vậy không để nhà bớt đi. Không lẽ mình nói là mình bỏ tủ lạnh không hết mới xách qua.

- Tại sinh viên nghèo không có tủ lạnh chứa nên xách qua đây nè. Mình nói vậy tại phòng em nó có tủ lạnh các bác á, mà cũng y chang cái tủ của mình luôn, kiểu Sanyo 1 cửa ấy, đó em mua 2tr5 tầm 3tr, tại ở nhà trọ mua cái này thì êm nhất rồi.

Khẽ nhăn mặt Trâm nói:

- Mệt quá, đụng  cái lại than nghèo à, nghèo mà đem đồ ăn quá chừng vậy á hả? Mà nói vậy thôi chứ đây chả ai tin là con nhà nghèo đâu.

- Thì chắc tại ăn nhiều quá nên nghèo, hehe. Đi Cub đó không thấy sao.

- Thôi thôi không nói chuyện này nữa. Hai đứa mình ăn không hết nhiêu đây đâu, có gì bỏ tủ lạnh bữa sau qua ăn nữa nhe.

- Ơ, mình định nói là rủ mấy thằng kia qua ăn, mà thôi Trâm nói vậy rồi thì… mình cũng đành chịu, cáp được bữa ăn nữa với có người nấu giúp ăn khỏe thôi rồi các thím, thằng nào con trai trong hoàn cảnh mà từ chối là xạo, em chửi vào mặt =)).

Thế là bàn tới bàn lui không biết ăn gì, cuối cùng ăn tôm mực nhúng giấm, đèo Trâm đi chợ, nói chung gần đó tí xíu cũng có cái chợ nên đi khá tiện, mua 2 trái dừa, giấm, bún, rau, với ít thịt bò, nói chung bữa ăn khá là sang chảnh so với mặt bằng chung mì tôm. Mà Trâm giỏi thật các bác ạ, làm cái gì ra cái đó nhẹ nhàng khoan thai lắm, nêm nếm cũng ngon, thế là bắt trên bếp gas nấu sẵn cho nóng rồi nhắc xuống tại nhà Trâm không có bếp gas nhỏ.

Cái nồi nghi ngút khói, nấu bằng nước dừa, xả, ớt, tí giấm, nêm nếm vừa ăn, bỏ mực và tôm thịt bò chần sơ sơ qua, ăn như vậy thật sự nó nếm được gần như là hoàn chỉnh độ ngon ngọt của hải sản, cắn miếng mực vừa giòn vừa ngọt, ứa cả nước ngọt hòa quyện với nước lẩu chua chua ngọt ngọt, nên kết quả là ăn liền tù tì 5 chén bún. Giờ mà nằm nhà chắc em căng da bụng chùng da mắt rồi, mà á, đang nhà người ta ăn xong xách đít về cũng kì.

Mình ăn xong thì Trâm cũng mới ăn xong 2 chén, nhìn cái nồi cạn veo, Trâm nhìn mình cười tít mắt lúc ăn thì cứ liên tục gắp bỏ chén mình, hỏi ăn ngon không, thấy điệu bộ mình ăn vẻ thỏa mãn lắm, ăn xong mình cũng giả lã chạy xuống dọn dẹp với rửa chén, mà Trâm đuổi lên thế là ngồi vọc máy tính của ẻm.

Mở máy lên cái hình nền màu hồng chà bá, vậy hóa ra ẻm cũng thích màu hồng à đoán thôi, tò mò vẫn là cái tật không bỏ, vào trình duyệt wed của em nó xem lịch sử, thói quen muôn thuở mượn máy mấy thằng bạn coi nó coi xxx không, mà lúc đó em không nghĩ lỡ em mở máy Trâm lúc đó có xxx thì sao trời, ơn trời em nó trong sáng, hehe. Bật ra thì thấy lô lốc truyện tình cảm, kiểu đoản văn viết cảm xúc ấy, có nắng có mưa, có tình yêu, chia li, nước mắt ôi thôi đủ cả, hóa ra em nó cũng sống tình cảm quá ta, kéo kéo tí thì thấy facebook hình như gệ em ấy tại thấy tên quen quen, dưới thì ặc ặc em ấy vào facebook mình tần suất hơi bị thường xuyên, nhấp thử thấy là hình của mình năm cấp 3, lớp 10, má ơi nó ngố tàu.

Xoay qua thấy em nó rửa xong rồi, mình vội tắt lịch sử mở cái youtube lên xem, loay hoay loay hoay em nó đứng sau lưng vỗ vai mình thấy ướt nhẹp, khẽ nhăn mặt:

- Èo lợi dụng tui lau tay hả? Quay qua thấy em nó cười khúc khích. Lấy tay búng nước vào mặt mình nữa, thế là mình bỏ ghế phóng tới rượt em nó, thấy vậy em nó xoay lưng tính phóng ra khỏi nhà trọ, giờ mà chạy ra giang hồ nó tưởng em làm gì em nó nữa mắc công, với tay nắm được tay em nó, giật lại, hơi bất ngờ em nó khụy xuống hẳn chuẩn bị đo đất, phản xạ con nhà võ, lấy tay đỡ gối tay kia buông ra nắm eo của Trâm, lúc đó không nghĩ gì nhưng mà 2s sau, cảm giác mềm mại ở tay mang lại, nhận thấy tư thế này khá là kì cục, tay mình nắm sát eo của Trâm, quay sang mắt em ấy ngân ngấn nước thì phải, vội buông ra mình nói:

- Cho mình xin lỗi, Trâm đau hả?

Em ấy không nói gì, khẽ quay lưng về phía mình, tự dưng ý nghĩ trong đầu là muốn ôm em ấy từ phía sau, ý nghĩa chợt lóe lên rồi vụt tắt, mày đừng có điên thế là ngồi xuống đằng sau khẽ kều kều lưng em nó:

- Bộ nãy đau lắm hả? Cho xin lỗi nha, tại…

Mặt dỗi em ấy quay qua gầm gè:

- Tại gì?

Mình đơ luôn, lúc nãy còn đang thút thít mà:

- Ờ, ờ tính nói là ai kêu nãy chọc tui chi mà chưa muốn lên bảng đếm số, thì tại nãy Hưng chọc Trâm hơi mạnh tay, cho Hưng xin lỗi.

- Nói vậy còn nghe được, ngồi chơi tí đi, để gọt trái cây lại ăn chung. hì.

Nói chứ cũng hết dám ngồi đó rồi, cũng giả bộ lăn xăn lại gọt phụ, mà toàn ngồi thôi à, tự dưng Trâm hỏi mình:

- Dạo này có hay nói chuyện với ngưởi yêu nữa không?

Với tay lấy miếng ổi Trâm vừa mới tách mình nói:

- Thì cũng nói chuyện mà không nhiều như hồi trước, tại dạo này bạn đó cũng bận không biết làm gì, tối nói chuyện khoảng 1 tiếng đồng hồ, với sáng trưa cũng có nhắn tin chút à.

- Vậy là nhiều rồi, Trâm thì bạn đó vô tâm quá, không có nói chuyện nữa.

Thấy em nó chăm chú gọt ổi, nói chuyện nhẹ tênh như không có gì mình nói:

- Chắc người ta bận hay gì ấy, chứ không có gì đâu Trâm đừng nghĩ lung tung.

- Uh, nghe nói là đi du lịch gì với lớp, nghe nói là quen được bạn kia xinh lắm nữa. Tự dưng nói đến đây giọng Trâm nghe bùn bùn, mình lúc đó cũng không biết nói sao, thiệt là mình là kiểu người thùng rác, thùng rác chỉ để cho người ta xả chứ không có lên tiếng

- Chắc chọc chơi vậy thôi chứ không có gì đâu, hì.

- Thôi không nhắc chuyện này nữa, mà Hưng về quê có gì vui không kể mình nghe đi. Tự dưng nói đến đây mắt em nó sáng lên thấy rõ.

- Thì về cũng đi loanh quanh xem có gì khác không, mà nhận ra chả có gì khác hết hì. Mà cũng chủ yếu là về nhà ăn với ngủ thôi.

- Hưng kể chuyện chán thế, mà á dưới quê có đặc sản gì không? Hình như đang tích cực gợi chuyện với mình. 

- Thì dưới đó có đặc sản Trâm ăn rồi đó, keke. Hải sản tươi sống ngon lành.      

Nói chung nói chuyện một hồi em với Trâm bật phim coi, mà cũng không phải phim coi gameshow Hàn, thím nào có xem Running Man không, những năm đó có thể gọi là đỉnh cao, coi mà em nó cười ngất, mấy khúc con hưu cao cổ chơi lầy phản bội, hay thím haha trẻ con, nói chung coi mà hai đứa cười lộn ruột luôn, sợ người ta nhìn ghê, nói chung là cũng ý tứ tại vì có hai đứa trong phòng thôi sợ người ta nói này nói kia, nên hai đứa mở cửa sổ với cửa chính hết, các anh trai em gái cứ đi qua đi lại nhìn hai đứa như thú:

- Hưng coi kìa, vậy mà cũng bị té. Hihi.

Thấy khúc hưu cao cổ bị hổ bắt được, em nó ôm bụng cười haha, thấy mình nhìn em nó ngại ngại, đánh mình nữa chứ.

Bữa trưa êm đềm đồ ăn ngon và đầy ắp tiếng cười, người ta thường nói trước lúc bão trời thường rất trong xanh. 

Tuần sau là 4 chap về một sự kiện,