Đại La Thiên Tôn

Quyển 3 - Chương 130: Hải sinh minh nguyệt (Hạ)




Từng bước, từng bước nặng nề. Mới đi được một nữa chặn đường mà Trịnh Thần Không đã tiêu tốn gần trăm viên Thuần nguyên đan. Nhìn sắc mặt căng thẳng không chút huyết sắc, trên khóe miệng còn xuất hiện một tia máu nữa. Dường như Trịnh Thần Không đã bị nội thương.

Ở phía xa, trên một cây đại thụ cách tế đàn Truyền tống trận chừng ba mươi mét, một nhân ảnh đứng trên ngọn cây, hắc y bay phất phơ theo gió, hai tay khoanh lại, mục quang thâm sâu dõi theo Trịnh Thần Không.

Hắc y nhân này, dĩ nhiên chính là quỷ mị Tà Phong. Khác với bốn tầng trước, tầng thứ năm Vô lôi ngục này chỉ có duy nhất một cái Truyền tống trận, và buộc kẻ tham gia phải tự thân vận động. Không tìm thấy thì chết, mà tìm thấy cũng chưa chắc còn sống. Có thể nói, tầng thứ năm Vô lôi ngục này rất khắc nghiệt.

Bên dưới mặt đất này, thời gian đã qua bao lôi không ai rõ, nhưng có lẽ đã có rất nhiều người ngã xuống bởi sự khắc nghiệt của nơi này. Quỷ mị Tà Phong thâm sâu nhìn Trịnh Thần Không, giọng lạnh lẽo tự nói:

- Không ngờ còn có cả Bán thần khí Đế hồn đỉnh. Đáng tiếc, tu vi của ngươi vẫn chưa đủ để phát huy toàn bộ sức mạnh của Đế hồn đỉnh. Hắc hắc, cố lên nào tiểu tử, đừng chết quá sớm như vậy làm bổn tọa mất vui.

Một khắc… hai khắc… bỗng hơn trăm đạo Tịch diệt thần lôi giáng xuống, đánh thẳng vào thân Đế hồn đỉnh. Vẫn như trước, Đế hồn đỉnh tựa như ngọn thái sơn vĩnh viễn không thể rung chuyển. Thế nhưng kẻ được Đế hồn đỉnh thì không được như vậy. Chỉ thấy Trịnh Thần Không nôn ra một ngụm tinh huyết, ướt đẫm cả tử y long bào của hắn.

Trịnh Thần Không hai chân quỳ rạp xuống mặt đất cứng tựa huyền thiết. Sự bá đạo của Tịch diệt thần lôi, cho dù đã được Đế hồn đỉnh bảo vệ, thế nhưng Trịnh Thần Không đã bị phản phệ cực mạnh. Đầu óc dần trở nên mơ hồ, tối tăm, cứ như, tính mạng đã dần tan biến.

Máu tươi nhuộm thành một mảng lớn, bất ngờ là nó dần dần hòa nhập vào Đế hồn đỉnh. Trịnh Thần Không linh thức đã mất, không còn nhận thức được tình hình. Chỉ có quỷ mị Tà Phong đứng từ xa là nhìn thấy được dị tượng đang xảy ra. Đôi mắt mở to ra, dường như không giấu được nỗi kinh ngạc, thốt:

- Không thể nào? Đế… Đế hồn đỉnh lại nhận chủ?

Đế hồn đỉnh tuy rằng là Bán thần khí, nhưng cũng chính là tồn tại trong truyền thuyết của Huyền thiên giới. Truyền thuyết kể lại, vạn năm trước một mảnh vỡ từ ngoại vân thiên rơi xuống tại Đông hải. Trong bán kính vạn dặm, tuyệt không một sinh linh nào còn sống. Sau đó một thời gian, tổ tiên tộc người lùn bằng thủ đoạn nào đó đã thu được mảnh vỡ này. Dùng thời gian mấy trăm năm nung nóng luyện thành dịch lỏng, luyện thành Đế hồn đỉnh này. Sở dĩ gọi là Đế hồn đỉnh, bởi vì sử dụng không biết bao nhiêu tính mạng của sinh linh để tạo nên món tà vật này.

Tổ tiên tộc người lùn cũng vì thế mà suýt chút nữa biến mất khỏi lịch sử, thủ pháp Luyện khí cũng theo đó biến mất. Hiện tại, tộc người lùn chỉ còn lại khoảng vài trăm người sinh sống tại Đông hải. Về phần Đế hồn đỉnh này thì sau đó cũng biến mất không chút tung tích. Tất cả mọi chuyện chỉ còn lại trong sử sách.

Sở dĩ quỷ mị Tà Phong nhận ra được Đế hồn đỉnh, là bởi vì hắn sống ở thời kỳ thượng cổ. Kia vừa nhìn thấy Đế hồn đỉnh, quỷ mị Tà Phong rất kinh ngạc. Đương nhiên hắn cũng nhận ra, Đế hồn đỉnh đã bị phong ấn, oán khí không dữ dội như trước nữa.

Nhưng thật không ngờ, khi gặp máu của Trịnh Thần Không, Đế hồn đỉnh không ngờ lại được cởi bỏ phong ấn, hoàn toàn thức tỉnh. Ngay lập tức, quỷ mị Tà Phong thuấn di ra khỏi chỗ này thật nhanh, bởi vì nếu còn ở lại, chỉ sợ sẽ bị Đế hồn đỉnh thôn phệ.

Không gian trong bán kính trăm dặm chợt trở nên mờ mịt, một màu đen quỷ dị bao trùm lấy tất cả. Có thể nghe được tiếng oán than của sinh linh gào thét. Tịch diệt thần lôi giáng xuống, thế nhưng lại không thể xuyên qua được màn sương quỷ dị này.

Tại trung tâm, chính là chỗ mà Trịnh Thần Không đang khụy xuống, một cái bóng khổng lồ hiện lên, đôi mắt đỏ như máu chất chứa nỗi phẫn hận của nhân sinh. Nhìn xuống Trịnh Thần Không, bỗng hắn phát lên giọng cười kinh khủng nghe rất chói tai. Một luồng hắc khí nhập vào đầu Trịnh Thần Không, ngay sau đó, chỉ thấy Trịnh Thần Không dần hồi tỉnh trở lại. Trịnh Thần Không nhìn thấy xung quanh mình là một màn hắc khí, ác linh bay lượn xung quanh, nhìn chằm chằm vào hắn tựa như muốn thôn phệ hắn.

Trịnh Thần Không không giấu được nỗi sợ hãi, lùi về phía sau mấy bước. Bỗng ngay lúc đó, một giọng cười ghê rợn, lạnh lẽo thấu xương bỗng vang lên bên tai:

- Tiểu tử, ngươi muốn sống hay muốn chết?

Trịnh Thần Không tinh thần nâng cao, ngửa đầu nhìn lên thì thấy một hắc ảnh khổng lồ với đôi mắt đỏ như máu đang nhìn chằm chằm hắn. Giọng nói lạnh lẽo vừa rồi, dĩ nhiên chính là do hắc ảnh này phát ra. Trịnh Thần Không trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn giữ vững được tinh thần, nói:

- Ngươi là ai?

Chỉ thấy hắc ảnh kia cười lạnh, cao ngạo trả lời:

- Hắc hắc, bản tọa chính là kẻ đã bảo vệ ngươi từ lúc vào đây.

- Đế hồn đỉnh? Chẳng lẽ ngươi chính là Đế hồn đỉnh?


Trịnh Thần Không bán tín bán nghi hỏi. Bởi vì bảo vệ hắn chỉ có duy Đế hồn đỉnh mà thôi. Chỉ là, hắn chưa bao giờ nghe qua chuyện Đế hồn đỉnh biết nói chuyện cả. Hắn chỉ biết, Đế hồn đỉnh là kiện Bán thần khí vô thượng mà tổ tiên hắn tình cờ có được, sau đó được lưu giữ ở trong bảo khố của đế quốc, chưa từng hiện thế.

Bởi vì mẫu hậu Trịnh Thần Không không muốn Trịnh Thần Không gặp nguy hiểm trong chuyến lịch lãm tại Tử vong chi địa nên mới lấy ra Đế hồn đỉnh đưa cho hắn. Có lẽ, mẫu hậu Mộng Linh của hắn cũng không biết được Đế hồn đỉnh này biết nói chuyện.

Hắc ảnh Đế hồn đỉnh không trả lời câu hỏi của Trịnh Thần Không mà lặp lại câu hỏi đầu tiên:

- Tiểu tử, bản tọa hỏi lại ngươi, ngươi muốn sống hay muốn chết?

Trịnh Thần Không im lặng một lúc, trong đầu tuôn ra những suy nghĩ quái dị, một lúc sau mới đáp:

- Sống thì sao mà chết thì sao?

- Hắc hắc, nếu sống thì bản tọa sẽ giúp ngươi trở thành đấng vô thượng chí tôn thiên hạ. Nhưng nếu muốn chết, hắc hắc, thì ngươi sẽ giống như đám ác linh kia, trở thành năng lượng của bản tọa.

Hắc ảnh Đế hồn đỉnh cao ngạo nói. Với năng lực của Đế hồn đỉnh, chắc chắn có thể biến một kẻ tên hoàn khố thành một đấng vô thượng. Dương như, Đế hồn đỉnh rất tự tin làm chuyện này. Chỉ là, tự tin thôi vẫn chưa đủ, bởi vì trên thế giới này vẫn còn một kẻ có thể đạp đổ mọi thứ, đi ngược với thiên địa đại đạo.

Trịnh Thần Không kinh ngạc, dường như hắn hoàn toàn tin tưởng vào lời của Đế hồn đỉnh. Thế nhưng, trên đời này làm gì có bữa ăn nào là miễn phí. Chắc chắn, muốn được Đế hồn đỉnh giúp đỡ, Trịnh Thần Không phải trả một cái giá rất lớn. Có điều, chỉ cần trở thành kẻ mạnh nhất, đứng đầu thiên hạ, duy ngã tối cao, cái giá lớn như thế nào há quan trọng. Trịnh Thần Không trong lòng đã có đáp án, nhưng vẫn hỏi lại:

- Cái giá phải trả là như thế nào?

- Hắc hắc, tiểu tử ngươi cũng không phải kẻ ngu ngốc. Không nói dong dài, linh hồn của ngươi sẽ thuộc về ta sau khi chết đi. Hơn nữa, sau khi bước lên ngôi chí tôn, ngươi phải cho ta ăn linh hồn người sống mỗi ngày. Thế nào?

Trịnh Thần Không bây giờ đã không còn bộ dạng sợ hãi lúc trước nữa, mà thay vào đó là một khuôn mặt tối sầm, dường như quyền năng vô hạn mà Đế hồn đỉnh hứa sẽ ban tặng cho hắn đã đánh bay nỗi sợ hãi. Chỉ thấy Trịnh Thần Không nở nụ cười quỷ quyệt, đáp:

- Được, chỉ cần ngươi cho ta sức mạnh vô địch, ngươi muốn linh hồn của cả thiên hạ ta cũng dâng cho ngươi.

- Tốt lắm. Giao kèo đã đạt. Bây giờ ta sẽ tặng ngươi món quà ra mắt đầu tiên.

Bỗng hắc ảnh Đế hồn đỉnh hai mắt bắn quang mang mà đỏ, bay thẳng vào mi tâm Trịnh Thần Không. Chỉ thấy đôi mắt Trịnh Thần Không chằn chịt tia máu, cả người rực lên một màu đỏ rực. Phía trên đỉnh đầu, mây đen đã che kín bầu trời, lôi vân phát ra tiếng sấm rền vang. Chính là lôi kiếp cường giả Thần đế cảnh.

Quỷ mị Tà Phong đứng cách đó hai trăm dặm và chứng kiến toàn bộ sự việc. Tuy rằng không nhìn được khuôn mặt của hắn, thế nhưng đôi mắt lại tỏ ra một nét khiếp sợ, và đồng thời có một nét thương hại, thờ dài một tiếng, thì thầm tự nói:

- Thật đáng tiếc, một đời thiên tài cuối cùng lại bị sức mạnh hắc ám của Đế hồn đỉnh dụ dỗ. Đế hồn đỉnh không phải thứ mà phàm nhân có thể sử dụng được. Tiểu tử, sau này ngươi sẽ biết hậu quả mà nó mang lại.

Một đạo lôi kiếp từ giữa kiếp vân giáng xuống, lại được lôi lực ở Vô lôi phong cộng hưởng, uy lực tăng thêm bội phần, giáng thẳng vào Trịnh Thần Không. Thế nhưng khi va vào màn sương hắc ám thì lại tiêu tán đâu mất. Cứ như vậy, mấy canh giờ sau, kiếp vẫn đã tan đi.

Trịnh Thần Không bên trong hắc ám hoàn toàn không bị lôi kiếp đả thương, sức mạnh lại tăng thêm rất nhiều. Không chỉ đột phá Thần đế cảnh sơ kỳ, mà trực tiếp đột phá Thân đế cảnh trung kỳ. Sau khi ổn định bình cản, bỗng Trịnh Thần Không cất giọng cười thật lớn:

- Ha ha ha, sức mạnh này thật tuyệt vời. Một đoạn thời gian nữa thôi, không một kẻ nào có thể cản được bổn thái tử nữa cả. Ta chính là thiên hạ vô địch. Ha ha ha…

Một hơi đột phá liền hai cấp, từ Thần vương cảnh hậu kỳ cực hạn đột phá Thần đế cảnh sơ kỳ, sau đó tiếp tục độ phá Thần đế cảnh trung kỳ. Đây chính là tốc độ rất nhanh rồi. Phải biết, từ khi bước vào Nguyên thần kỳ, mỗi lần đột phá tốn rất nhiều thời gian. Thậm chí có người cả đời vĩnh viễn không có bước tiến nào. Thế nhưng, Trịnh Thần Không chỉ mất vài giờ đã có một bước tiến rất dài. Không ngờ chuyến lịch lãm này lại giúp Trịnh Thần Không thu lại một kỳ ngộ lớn đến như vậy. Nếu không có gì bất trắc, trong vài năm, Trịnh Thần Không có thể bước vào Đấu thần kỳ, thậm chí vượt qua người khác, trở thành nhân vật trẻ tuổi nhất Huyền Thiên giới bước vào Đấu thần kỳ.