Đại La Thiên Tôn

Quyển 3 - Chương 65: Tùy phong khởi vũ (Thượng)




Tinh Hồn giọng bình thản như nước hồ thu, không buồn không vui, đáp lại:

- Tự nhiên phải như vậy, nếu vẫn nhân từ như trước thì ta không thể nào làm chuyện đại sự được. Nhớ lại trước đây, Mộc trưởng lão, ngày hôm đó chúng ta gặp nhau, có thể nói là hữu duyên. Có điều, lần đó ngươi đã đâm ta vài kiếm thì phải.

Mộc trưởng lão khuôn mặt già nua khẽ động dung, không ngờ hắn vẫn nhớ lúc đó. Tuy rằng Tinh Hồn nhập ma, hành động điên cuồng, lão chỉ là vô tình xuất thủ trấn áp thôi. Nhưng sự thật vẫn là lão đả thương hắn. Có điều trên gương mặt lão vẫn giữ một nụ cười ôn hòa, nói:

- Hôm đó xuất thủ chỉ là bất đắc dĩ. Nếu không làm thế, chỉ sợ ngươi sẽ gây hại đối với người dân Đào Hoa đảo.

- Xác thực là như vậy. Mà thôi, chuyện trước đây chúng ta không bàn đến làm gì. Mộc trưởng lão, mục đích của ta hiện giờ, có lẽ người cũng đã đoán được phần nào. Nể tình trước đây ngươi giúp ta đến Thiên Dương đại lục, lại dùng nội lực giúp ta trong một thời gian nhìn thấy được ánh sáng, nên ta sẽ không tính toán với ngươi.

Có ơn tất trả, có thù tất báo, đây là nguyên tắc của Tinh Hồn. Mộc trưởng lão có công đưa hắn từ Đào Hoa đảo đến Thiên Dương đại lục, lại còn giúp hắn lấy lại được ánh sáng. Hiện giờ hắn muốn khống chế Lăng Vân tông, Mộc trưởng lão dù sao cũng là thái thượng trưởng lão Lăng Vân tông, nên vẫn sẽ đứng ra ngăn chặn Tinh Hồn.

- Tiểu tử, ngươi trẻ người non dạ, làm việc không quản đến hậu quả. Lăng Vân tông sừng sững mấy ngàn năm, thực lực chân chính ngươi không thể nào biết được. Lão phu thấy ngươi có tìm năng rất lớn, đại biểu cho tông chủ muốn chiêu mộ ngươi, thậm chí bỏ qua mấy lời khi nãy, phong ngươi làm phó tông chủ, muốn gì được nấy.

Lời Mộc trưởng lão vừa dứt, làm cho mấy mươi vị thái thượng trưởng lão và hàng ngàn đệ tử Lăng Vân tông giật mình. Không những bỏ qua lời nói xúc phạm, lại còn phong lên làm phó tông chủ. Cái này, quả thực là đãi ngộ cực kỳ lớn à. Phó tông chủ, dưới một người trên vạn người, muốn gì có đó. Sức hấp dẫn này xác thực là lớn à, Tinh Hồn có chút hơi ngẩn người, vài giây sau thì cười thầm trong bụng. Có điều khuôn mặt hắn vẫn bình thản như trước, lại nói tiếp:

- Vẫn câu nói trước, ta sẽ đoạt lấy Lăng Vân tông làm bước đệm đầu tiên. Cơ hội cho ngươi đã qua, chỉ còn một cách duy nhất là dùng nắm đấm để mà nói chuyện thôi.

- Ha ha ha, tiểu mao đầu, vậy để lão phu cho ngươi biết, cả gan mạo phạm Lăng Vân tông sẽ có kết cục gì.

Chỉ thấy Mộc trưởng lão rút ra bảo kiếm Thủy Lam, dưới ánh mặt trời, lam quang tỏa sáng rực rỡ. Uy áp cường giả Thiên thần cảnh trung kỳ tỏa ra, làm cho mấy ngàn đệ tử chấn động, lập tức lùi về phía sau mấy trăm thước. Hàn Chí Đông cùng mấy mươi vị thái thượng trưởng lão đứng phía sau cũng lập tức lùi lại, quảng trường chỉ còn lại Mộc trưởng lão cùng Tinh Hồn.

- Đã như vậy, ta cũng không còn kiên kỵ gì nữa.

Bỗng hắn giơ tay phải lên, hỏa ấn trên mu bàn tay rực sáng. Tinh Hồn khẽ nói:

- Phượng Cửu, ra đi.

Dưới lực lượng tinh thần của Tinh Hồn, hỏa ấn rực sáng, một con chim sẻ đỏ từ hỏa ấn bay ra. Toàn thân chim sẻ bốc cháy, trong chớp mắt, một nữ tử mặc áo đỏ rực rỡ như ánh lửa, dung mạo diễm lệ vô song, tựa tiên nữ chốn cửu thiên không nhiễm một hạt bụi trần, làm cho mấy tên nam đệ tử thần hồn điên đảo. Có điều, dù say mê đến mức nào cũng chẳng ai dám tiến lên một bước nếu không muốn chết. Thấy phân thân Phượng Cửu bỗng nhiên xuất hiện, lọt vào mắt Mộc trưởng lão, Hàn Chí Đông và những thái thượng trưởng lão, bọn chúng lập tức kinh hãi.

Thiếu nữ hồng y dung mạo tuyệt trần kia, không ngờ lại là một cường giả Thần Vương cảnh trung kỳ. Hàn Chí Đông lập tức thức thời, thì ra đây chính là lí do vì sao Tinh Hồn lại tự tin đến vậy. Không ngờ một tiểu mao đầu cỏn con, lại có một cường giả Thần vương cảnh trung kỳ bảo vệ. Khuôn mặt vốn trầm lặng như nước bây giờ lập tức biến đổi. Dù là toàn bộ người ở đây toàn bộ xuất thủ, cũng chỉ có thể đánh ngang với hồng y thiếu nữ kia mà thôi. Tuy rằng có thể ngăn được nàng, như mà tổn hại không hề nhẹ. Nhưng mà, người ta đã có ý định với Lăng Vân tông mình, chỉ còn một cách là đánh lại thôi. Mà chính hắn cũng từng có ý định bắt Tinh Hồn, há có thể dễ dàng chịu buông được.

Hàn Chí Đông quát lớn:

- Tiểu tử, đừng tưởng có cường giả Thần vương cảnh hậu thuẫn thì dễ dàng động chạm Lăng Vân tông. Toàn bộ bao vây lấy hai người bọn chúng cho bổn tọa.

- Tuân lệnh tông chủ.

Mệnh lệnh Hàn Chí Đông đã ra, lập tức bốn mươi chín thái thượng trưởng lão đồng loạt bay ra quảng trường, đứng ngang hàng với Mộc trưởng lão. Năm mươi thái thượng trưởng lão, người yếu nhất trong số đó cũng có tu vi Thiên thần cảnh sơ kỳ, mạnh nhất là Chân thần cảnh trung kỳ. Khí thế tỏa ra, cơ hồ chấn nhiếp cả Phượng Cửu phân thân. Nếu tràng đại chiến xảy ra, tin rằng bọn họ vẫn có thể đánh lùi được nàng. Chỉ là, hỏa ấn trên tay Tinh Hồn, đâu chỉ có một phân thân Phượng Cửu.

Chỉ thấy hắn nhẹ vuốt đầu con phi ưng đang đậu trên vai hắn, giọng điệu lãnh đạm nói:

- Đã biết không thể mà vẫn lao đầu vào chỗ chết. Ngươi nói xem, đám lão bất tử kia có phải quá ngu ngốc không?

Tinh Hồn biểu tình lạnh nhạt, hờ hững nói ra một câu. Lọt vào tai đám thái thượng trưởng lão Lăng Vân tông, làm cho bọn họ tức điên lên.

- Tiểu tử, chớ phát ngôn bừa bãi.

- Quá ngông cuồng, để lát nữa lão phu cho ngươi biết thế nào là lễ độ.

- Cho dù có cường giả Thần vương cảnh bảo vệ, cũng đừng mơ toàn thây trốn khỏi Lăng Vân tông.

- Nói nhiều làm gì, tất cả xông lên cho hắn một trận.

- ………

Mặc dù lo ó om xòm, khí thế cuồng cuộng nhưng chẳng có ai dám xông lên đầu tiên cả. Phượng Cửu phân thân vẫn là một ngọn núi lớn đè nặng trong lòng mỗi người, chẳng ai muốn làm vật hi sinh đầu tiên trong tay nàng cả. Còn Tinh Hồn, hắn vẫn bảo trì thái độ như trước. Rồi một lần nữa, hắn lại giơ tay phải lên, hỏa ấn rực sáng, một đầu chim sẻ đỏ lại từ đó bay ra. Mộc trưởng lão và Hàn Chí Đông giật mình, thất thanh hô lên:

- Chẳng lẽ là cường giả Thần vương nữa?

Đúng như bọn họ suy đoán. Chim sẻ đỏ bốc cháy, khi hỏa hoa tan biến, một thiếu nữ hồng y xuất hiện. Ai nấy đều tròn mắt kinh ngạc, bởi thiếu nữ này giống hệt với thiếu nữ đứng bên cạnh. Tựa như một khuôn đúc ra vậy. Không chỉ dung mạo tuyệt trần giống nhau, mà tu vi cũng ngang bằng. Đây là cặp song sinh sao? Câu hỏi ấy tràn ngập trong đầu mỗi người đứng ở đây. Và một hòn núi lớn lại đè ép lên trong lòng họ, có đến hai cường giả Thần vương cảnh xuất hiện tại Lăng Vân tông, hơn nữa là ở thế địch, làm sao không hoảng sợ cho được. Bỗng họ lại nhìn thấy hỏa ấn trên tay Tinh Hồn rực sáng lên. Người nào người nấy biến sắc, không kiềm được mà thốt:

- Đừng nói là…

Chỉ thấy có thêm ba đầu chim sẻ đỏ bay ra. Và giống như trước đó, ba cỗ phân thân Phượng Cửu lại đứng trước mặt họ. Lúc này, toàn bộ Lăng Vân tông đã tuyệt vọng. Năm cường giả Thần vương cảnh trung kỳ, một cái nhất tay cũng đủ để quét sạch Lăng Vân tông. Hiện hữu trên khuôn mặt của Hàn Chí Đông, Mộc trưởng lão, thái thượng trưởng lão cùng mấy ngàn đệ tử Lăng Vân tông là sự kinh ngạc cùng sợ hãi tột độ. Uy áp cường đại đè nén trên người họ, đám đệ tử Lăng Vân tông đôi chân run run, cơ hồ muốn quỳ rạp xuống mặt đất, mồ hôi mồ kê thấm ướt cả lưng. Nếu không phải là do năm phân thân Phượng Cửu tập trung vào Hàn Chí Đông và cao tầng Lăng Vân tông thì từ lúc xuất hiện đã khiến cho họ quỳ cong lưng trên mặt đất rồi. Sợ hãi là thế, còn Tinh Hồn thì chẳng thèm liếc nhìn họ lấy môn lần. Hắn để phi ưng vỗ cánh bay lên bầu trời xanh, đôi mắt vô cảm nhìn theo nó, lãnh đạm nói:

- Ra tay đi.

Hắn nói lời này, chính là nói với năm phân thân Phượng Cửu. Đây là dùng lực lượng cường đại trực tiếp áp chế, không cho Lăng Vân tông một cơ hội nào cả. Hàn Chí Đông biến sắc, đã không còn giữ được vẻ bình tĩnh, tiêu sái như lúc trong đại điện. Thật chẳng ngờ được, chỉ sau một chuyến đi Di vong chi địa mà có một sự thay đổi lớn đến vậy, nếu không muốn nói là đáng sợ.

Năm phân thân Phượng Cửu chớp mắt không thấy đâu, đột nhiên nhiệt độ không gian tăng lên. Ngước lên nhìn bầu trời, chẳng biết từ khi nào năm Phượng Cửu phân thân đã lăng không trên đó. Trông năm người tựa như tiên nữ giáng trần, thế nhưng lúc này chẳng ai có tâm tình mà thưởng thức cả. Chỉ thấy song thủ mỗi một phân thân kết ấn, sau đó đồng thời xuất ra một chưởng. Năm đạo hỏa diễm chưởng ấn bắn xuống, trong chốc lát hóa thành trăm trượng, che khuất bầu trời.

- Phượng hỏa chân diễm ấn.

Xung quanh ngập tràn khí tức nóng bỏng, sóng nhiệt ngập trời. Hàn Chí Đông ánh mắt sợ hãi, quát lớn:

- Lập tức triển khai Lăng vân quy nguyên trận.

Nếu không chống trả, chỉ có một kết quả là bị nướng thành heo quay. Năm mươi thái thượng trưởng lão giật mình, sau đó rút ra bảo kiếm, di chuyển thành vòng tròn bốn tầng, vòng ngoài có hai mươi sáu người, vòng thứ hai có mười tám người, vòng thứ ba có sáu người, đứng chính giữa là Hàn Chí Đông. Nguyên lực vận chuyển, trận pháp khởi động. Tầng tầng lam quang rực sáng, kiếm khí đầy trời bay lượn quanh đại trận, tạo thành một kết giới phòng thủ.

Tinh Hồn có chút kinh ngạc, có thể đỡ được một kích của năm đại cường giả Thần Vương cảnh trung kỳ đồng thời xuất thủ, Lăng Vân tông là đứng trong hàng một trăm tông phái mạnh nhất Thiên Dương đại lục, quả nhiên có chút bất phàm. Hắn đối với việc nghiên cứu trận pháp một mực cao thâm, liếc qua là biết, nếu cường giả Thần Vương cảnh sơ kỳ bị giam hãm, e rằng khó mà toàn mạng, cường giả Thần Vương cảnh trung kỳ, cơ hồ cũng muốn mất một nửa cái mạng. Phượng Cửu phân thân có tu vị Thần Vương cảnh trung kỳ, nhưng mà lại có tới năm phân thân, Lăng vân quy nguyên trận há có thể chống đỡ nổi.

Phượng Cửu phân thân không ngừng đánh ra chưởng ấn, Hàn Chí Đông và đám thái thượng trưởng lão thì cật lực chống đỡ. Trong lòng bọn họ không ngừng gào thét than khổ. Một hai người thì còn có cơ may thủ thắng, đây lại tới năm người, chính là muốn dồn họ vào chỗ chết mà. Dưới lực lượng cường đại, kết giới Lăng vân quy nguyên trận hào quang dần ảm đạm, từ từ thu nhỏ lại. Chỉ sợ vài phút nữa thôi, đại trận sẽ bị phá hủy. Tinh Hồn đang đợi thời khắc này, định lên tiếng thì bỗng có một người từ trong đám đệ tử phi người ra. Kiếm trên lưng xuất khỏi vỏ, nằm gọn trên tay, chĩa thẳng vào người Tinh Hồn, thanh âm như ngọc kèm theo sự phẫn nộ và buồn bực nói:

- Tinh Hồn, ngươi muốn làm gì?

Người dũng cảm chĩa kiếm vào Tinh Hồn, chính là Tống Tử Lạc. Từ nãy đến giờ, nàng đứng cạnh Lâm Quang, vì uy áp của Phượng Cửu phân thân mà không nói thành lời, không nhất nổi tay chân. Bây giờ thì Phượng Cửu phân thân bận phá Lăng vân quy nguyên trận, uy áp phần nào được giải tỏa. Nàng không hiểu vì sao Tinh Hồn lại hành động điên rồ như vậy, kể từ lúc rời khỏi Không Di sơn, hắn như biến thành một con người hoàn toàn khác. Lạnh lùng, vô cảm và vô cùng đáng sợ. Thế nhưng, thân là đệ tử Lăng Vân tông, Tử Lạc nhất định phải tồn vong cùng môn phái mình.

Tinh Hồn hơi ngẩn người, ngay sau đó mỉm cười. Chỉ là một nụ cười nhạt mà khiến toàn bộ người ở đây rét run. Tinh Hồn sắc mặt không đổi, giọng điệu không buồn không vui đáp:

- Nàng còn không hiểu sao? Ta chính là muốn khống chế toàn bộ Lăng Vân tông, biến Lăng Vân tông thành một phần thế lực của ta.

Tử Lạc đương nhiên biết rõ mục đích của Tinh Hồn, nhưng khi nghe chính miệng Tinh Hồn nói ra, trong lòng nàng vừa tức giận vừa đau khổ. Bàn tay ngọc nắm chặt bảo kiếm Hàn Băng, nói:

- Lăng Vân tông chúng ta dù sao cũng có ơn cưu mang ngươi, chẳng lẽ ngươi vong ơn bội nghĩa, phá hủy cơ nghiệp vạn năm của Lăng Vân tông sao?

- Ta chưa từng nói sẽ phá hủy Lăng Vân tông. Ta chỉ muốn trở thành chủ nhân mới của Lăng Vân tông thôi.

- Như thế thì có gì khác nhau. Tinh Hồn, ngươi đã thay đổi rồi, thay đổi một cách đáng sợ, không còn là người mà trước đây ta từng biết nữa.

- Phải, ta đã thay đổi. Thì sao nào?

- Ta là đệ tử Lăng Vân tông, cho dù chết cũng không trở thành tay sai của ngươi. Đỡ một kiếm của ta – Phong tuyết nhất kiếm.

Tử Lạc không giữ được bình tĩnh nữa, vận chuyển nguyên lực, thế như thiên quân nhất phá, kiếm quang như lưu tinh, phảng phất như muốn đâm thủng bầu trời. Không ngờ dưới áp lực thế này, Tử Lạc vẫn có thể xuất ra một kiếm mạnh bực này. Đáng tiếc, cho dù kiếm thế có mạnh thế nào, Tử Lạc vẫn không phải đối thủ của Tinh Hồn.