Đại La Thiên Tôn

Quyển 4 - Chương 16: Ân đoạn nghĩa tuyệt (Thượng)




- Lần này huynh trở lại Thiên Phong thành là có mục đích gì?

Không phải ngẫu nhiên mà Tinh Hồntrở lại một nơi nguy hiểm như Thiên Phong thành, chắc chắn là có một mục đích khác. Việc hắn muốn gặp nàng, có lẽ cũng chỉ là tiện thể thôi. Yến Ngọc Lan cũng cũng là một người thông minh, chốc lát có thể đoán ra được hắn đang muốn gì.

- Ta cũng không muốn nói vòng vo. Ta trở về đây chính là muốn thăm Sở Tiểu Điệp và Tô Hân Nhi. Họ được an tán ở đâu?

Quả nhiên là vậy, mặc dù đã đoán ra, nhưng chính từ miệng Tinh Hồn nói ra thì trong lòng còn buồn hơn rất nhiều. Nàng tự hỏi, nếu như Sở Tiểu Điệp và Tô Hân Nhi không mất, khi hắn trở về đây, người đầu tiên mà hắn muốn nhìn thấy là ai? Ánh mắt đẹp như minh châu nhưng lại ẩn chứa một nỗi buồn vô hạn, vẫn cứ mãi nhìn xuống bên dưới, đôi môi mềm mại khẽ động, trả lời hắn:

- Hai người họ được an tán ở Hàn Tịch đại lăng, nằm ở hướng đông bắc Thiên Phong thành ba trăm trượng. Hàn Tịch đại lăng được bảo vệ rất nghiêm mật, nếu không cẩn thận sẽ bị phát hiện ngay.

- Có cách nào để có thể ra vào Hàn Tịch đại lăng an toàn không?

Tinh Hồn đôi mày kiếm hơi nhíu lại. Hàn Tịch đại lăng là nơi an tán của các quý tộc thế gia, chắn chắn không chỉ có cao thủ tọa trấn, mà còn tồn tại đại trận cấm chế nữa. Việc hắn trở lại Thiên Phong thành không muốn làm kinh động người khác. Tuy rằng hắn không sợ, nhưng hành động thận trọng thì vẫn tốt hơn.

Chỉ thấy Yến Ngọc Lan lấy từ trong tay áo một tấm kim bài, chính giữa có khắc một chữ “Lý” nhìn rất bắt mắt. Nàng đưa ra cho Tinh Hồn, nói:

- Đây là kim bài mà trước đây Lý gia đã đưa cho ta. Huynh cầm lấy nó, có thể tự do ra vào Hàn Tịch đại lăng.

Tinh Hồn không ngần ngại, lập tức thu lại tấm kim bài của Lý gia. Có đồ tốt như vậy, Tinh Hồn đương nhiên không ái ngại. Với lại, đây là một việc mà Yến Ngọc Lan nên làm. Cho dù hắn không nhắc đến chuyện của Sở Tiểu Điệp và Tô Hân Nhi thì nàng vẫn sẽ đưa nó cho hắn.

Nắm chặt tấm kim bài trong tay, Tinh Hồn nội tâm chần chừ, như đang muốn nói gì đó. Nhưng cuối cùng vẫn im lặng, lặng lẽ bước qua người Yến Ngọc Lan. Cái cảm giác này thật khiến cho người ta như xé rách tâm can. Đau đớn làm sao, muốn nói nhưng không thể nói, thậm chí là nhìn mặt nhau cũng không thể.

Cõi lòng nặng trĩu, nhưng không thốt được nên lời. Có lẽ hắn nghĩ, đây là cách giải quyết tốt nhất, có níu kéo cũng chẳng được gì. Và cũng có thể, đây là lần cuối cùng, Tinh Hồn và Yến Ngọc Lan có thể nói chuyện với nhau như thế này. Từ nay về sau, hai người đứng ở hai chiến tuyến khác nhau.

Bỗng lúc đó, Yến Ngọc Lan thanh âm đột ngột vang lên, giọng nói u buồn không gì diễn tả được:

- Đợi đã, ta muốn hỏi huynh một điều!

Tinh Hồn đình chỉ cước bộ lại, nhưng không hề xoay người lại. Hai người bọn họ, một người ánh mắt nhìn ra khung cửa sổ, nơi đầy ắp sự tự do; còn một người thì trầm lặng, chất chứ trong lòng là một mối thù không thể không báo. Một lòng hướng về nhau, nhưng không thể đến được với nhau. Có lẽ giữa hai người có duyên nhưng không phận.

- Ta và Sở Tiểu Điệp, huynh yêu ai hơn?

Không gian và thời gian lúc này như ngưng động lại, trở nên tịch mịch lạ thường. Âm thanh nhộn nhịp ngoài đường phố đầy ắp người kia dường như không thể hòa vào nơi này, có chăng chỉ là tiếng gió nhẹ nhàng thôi vi vu qua khung cửa mà thôi. Tất cả chỉ đang chờ đợi câu trả lời của hắn.

Nhưng hắn lại không đáp lại câu hỏi của nàng, chỉ là cách nói của hắn cũng đủ để Yến Ngọc Lan nhận ra, trong lòng hắn, nàng và Sở Tiểu Điệp nặng nhẹ như thế nào. Và như vậy thì trong lòng nàng còn đau đớn hơn rất nhiều. Cho dù là thiên đạo vạn quả cũng không thể sánh bằng nỗi đau này.

- Sở Tiểu Điệp mặc dù biết ta là địch nhân của gia tộc nàng, nhưng nàng vẫn chọn ta. Đó là điểm khác biệt giữa Sở Tiểu Điệp và nàng.

Chẳng biết từ lúc nào, đôi mắt của Yến Ngọc Lan bị nhòe đi, lăng dài trên đôi gò má hai dòng lệ. Cuối cùng cũng không nhịn được, nước mắt của nàng đã rơi. Bi ai làm sao, người nam nhân đã từng yêu thương mình, nhưng bây giờ, tất cả đã là của quá khứ rồi. Chưa bao giờ như lúc này, nàng muốn gào thét lên, muốn có một người ở bên cạnh để có thể được khóc, được người đó an ủi, chia sẻ nỗi buồn.

Hắn làm sao mà không biết được rằng nàng đang khóc chứ. Nhìn nàng bi thảm như vậy, trong lòng hắn cũng không dễ chịu gì. Đôi bàn tay run run cố nắm chặt lại. Đằng sau gương mặt lãnh đạm này, hắn đang muốn gào thét, muốn phá hủy mọi thứ. Ông trời quả thật biết trêu ngươi mà, cho hắn cảm nhận niềm vui vô hạn, nhưng cũng đem đến cho hắn nỗi bi thảm nhất thế gian. Và mặc cho những nỗi đau thương trong lòng, hắn lại nói tiếp:

- Sở Tiểu Điệp vì ta mà chết, những kẻ có liên quan đến cái chết của nàng ấy: Trịnh Thần Không, Sở Hóa Long, Lý gia, Lý Tinh Vân, Yến gia, nàng và cả ta nữa, tất cả sẽ chôn cùng với Sở Tiểu Điệp.

Câu nói lạnh lẽo đến vô tình, như đã muốn chấm dứt tất cả với Yến Ngọc Lan. Bởi vì hắn biết, Yến Ngọc Lan rất coi trọng Yến gia. Trước đây, nàng cũng đã từng vì Yến gia mà quay lưng lại với hắn. Liệu lần này, nàng sẽ một lần nữa từ bỏ hắn?

- Yến gia là tất cả đối với ta, huynh động vào Yến gia, trước hết phải vượt qua ta đã.

Một âm thanh kim loại lạnh lẽo vang lên, ánh lam quang lóe lên trong gian phòng. Trên tay của Yến Ngọc Lan là một thanh kiếm tuyệt đẹp, nhưng phảng phất có gì đó rất giống với nàng, lạnh lẽo và bi thương. Bây giờ Yến Ngọc Lan đã quay người lại, hướng mũi kiếm về phía bóng lưng Tinh Hồn, như đang muốn tuyên chiến với hắn.

Đáp án đã rõ ràng, cuối cùng Yến Ngọc Lan vẫn chọn Yến gia chứ không phải là hắn. Hắn thật không hiểu nổi, vì cớ gì nàng lại như vậy, vì cớ gì không chọn hắn mà lại chọn Yến gia? Rốt cuộc là Yến gia có gì mà nàng lại từ bỏ mọi thứ, ngay cả hạnh phúc của bản thân mình cũng không màng đến? Hắn tức giận đến nỗi bật cười thành tiếng, tiếng cười lạnh lẽo và bi đát, nói:

- Ha ha, nói hay lắm. Kể từ bây giờ, ta và nàng chính là kẻ địch của nhau. Hy vọng lúc gặp nhau trên chiến trường, nàng có thể tung hết sức mà lấy mạng ta. Khi đó, kẻ mà nàng đối diện không phải là người tên Tinh Hồn này nữa, mà là vu của vạn ma trở về hủy diệt tất cả.

Hắn vừa nói vừa bước ra khỏi gian phòng, tiếng cười lạnh lẽo vẫn cứ vang lên. Cho đến khi nó hoàn toàn lặng đi, thì cũng chính là lúc Tinh Hồn rời khỏi đây. Không gian lại trở nên tĩnh lặng, và nó bị phá tan bởi tiếng khóc nức nở của Yến Ngọc Lan.

Thanh kiếm rơi xuống mặt đất, Yến Ngọc Lan cũng như vậy. Nàng không đứng vững được nữa, ngồi bệch xuống mặt sàn, đôi ngọc thủ ôm lấy khuôn mặt, bật khóc thành tiếng. Đây là lần đầu tiên nàng khóc nhiều đến vậy. Có lẽ là bởi vì, nam nhân mà nàng yêu thương nhất, giờ đây cũng đã hoàn toàn buông bỏ nàng. Nhưng nàng không trách hắn, bởi vì hạnh phúc này đều là tự tay nàng phá hủy. Là đau đớn, là bi thương… tất cả đều không thể diễn tả được cõi lòng của Yến Ngọc Lan vào lúc này.

Kể từ hôm nay, nàng và hắn đã hoàn toàn không còn gì để níu kéo nữa, là người của hai chiến tuyến khác nhau. Nếu như có một ngày, cả hai thực sự sẽ xuống tay với nhau, ân đoạn nghĩa tuyệt? Yến Ngọc Lan liệu có thể giết Tinh Hồn, hoặc Tinh Hồn sẽ tự tay kết liễu nàng, nghĩa bất dung tình Đối với cả hai, ngày đó của tương lai sẽ là một ngày buồn nhất.

********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********

Vẫn cái âm thanh bàn tán nô nức của con người trong Tịch Dương lâu. Nhưng đối với hắn, tất cả đều không thể tác động đến được. Vào lúc này, hắn như tách biệt hoàn toàn với cả thế giới. Riêng mình một cõi đau thương và u uất, không ai có thể với tới được.

Bên dưới đó, Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An đã đứng đợi sẵn. Nhìn thấy hắn với bộ dạng thê thảm như vậy, Phượng Cửu chỉ biết lắc đầu thở dài. Gã nam tử này sao lại chất chứa chấp niệm nặng đến như vậy. Có lẽ đối với nàng mà nói, Tinh Hồn chính là một kẻ kỳ lạ nhất thế gian.

Phượng Cửu không hỏi hắn vì sao như vậy, bởi vì nàng biết, dù có hỏi hắn cũng chẳng bùn trả lời. Chỉ là, nàng không hy vọng hắn với bộ dạng thảm hại đó mà làm những việc tiếp theo, ý tứ quan tâm hỏi:

- Ngươi có cần nghỉ ngơi không?

Chỉ thấy hắn vẫn bước đi, hướng ra phía đường phố tấp nập người, lướt qua luôn cả ba người Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An, chẳng thèm đoái hoài liếc qua một cái. Vừa bước đi, thanh âm lãnh đạm từ từ vang lên:

- Không cần. Các ngươi theo ta đến Hàn Tịch đại lăng. Ở đó, có người đang đợi ta trở về.