Đại Ma Vương

Chương 20: Không được sờ mông sư phụ




Hộp ngọc vừa hé mở thì liền có một luồng khí tức lạnh như băng tràn ra bên ngoài, điều đó khiến cho nhiệt độ bên trong kho tạp phẩm giảm xuống nhanh chóng. Hàn Thạc không khỏi rùng mình một cái, sau đó tập trung toàn bộ sức chú ý vào một vật gì đó màu xanh nằm ở bên trong hộp.
Một viên cầu màu xanh biếc trông giống như một viên ngọc bích, lấp lóe một vầng sáng xanh biếc như có như không, ở giữa có một điểm nhỏ màu đỏ giống như một giọt máu tươi không ngừng di động, chao đảo bên trong quả viên cầu.
Hàn Thạc đột nhiên đau nhói ở đầu, hắn liền cảm thấy tinh thần lực của mình bắt đầu bị hút nhanh chóng vào bên trong viên cầu, gần giống như cảm giác lúc sử dụng Vong Linh ma pháp. Sau khi có được tinh thần lực của Hàn Thạc ào ạt chảy vào thì màu xanh của lớp vỏ ngoài viên cầu càng trở nên đậm hơn, còn điểm đỏ giống như giọt máu tươi ở giữa bỗng nhiên lóe lên một tia quang mang màu đỏ như máu.
Đau đớn! Như đang bị một thanh chủy thủ sắc bén chặt phá lung tung ở trong đầu, mà tinh thần lực lại cuồn cuộn thoát đi, đầu óc của Hàn Thạc lúc này đau đớn đến chết đi sống lại. Lớn đến thế này rồi nhưng Hàn Thạc cũng chưa bao giờ phải chịu nỗi đau đớn tàn khốc như vậy bao giờ.
Vào thời khắc cực kỳ đau đớn này, Hàn Thạc đáng lẽ ra phải bị hôn mê bất tỉnh, nhưng điều quỷ dị chính là đầu óc của hắn lúc này lại tỉnh táo hơn bao giờ hết, thậm chí còn có cảm giác là chính bởi vì đầu óc quá minh mẫn mới khiến cho cảm giác đau đớn tăng lên đến vô hạn.
Hai tay ôm đầu, Hàn Thạc giống như một con dã thú bị lột da lóc thịt, rú lên một loạt những âm thanh khàn khàn nghe không còn giống tiếng của con người nữa. Tinh thần lực của Hàn Thạc vẫn như trước chảy chầm chậm về phía viên cầu, nỗi đau đớn kinh người vẫn cứ tiếp diễn.
Chỉ thấy một lúc sau, gân xanh nổi lên trông giống như những con giun không ngừng ngoe nguẩy ở trên trán, trên cổ cũng như trên cánh tay trần của Hàn Thạc. Trong cơ thể đã tráng kiện hơn đôi chút, cơ nhục co rút giống như đang chứa đựng một lực lượng có thể nổ tung ra bất cứ lúc nào.
Đúng lúc Hàn Thạc cảm thấy tinh thần lực của mình sắp bị hút cạn kiệt thì ma nguyên lực trong cơ thể hắn đột nhiên di chuyển từ cổ lên não bộ. Ma nguyên lực vừa đến chỗ đại não đang đau đớn kịch liệt thì cái cảm giác đau đớn như nát gan xé ruột ấy bỗng chốc tựa như tăng thêm hàng chục lần.
Tinh thần lực vừa mới bị hút hết một cách nhanh chóng vào trong viên cầu lại tràn về mãnh liệt giống như tức nước vỡ bờ, thoáng chốc đã bao phủ khắp cả người, làm Hàn Thạc cuối cùng không chịu đựng được mà trực tiếp hôn mê đi.
Đến khi tỉnh lại, cơ thể hắn cảm thấy mỏi mệt vô lực giống như vừa trải qua chuyến đi xa hàng ngàn dặm, nhưng đầu óc lại thanh tỉnh một cách kỳ diệu. Sau khi ngưng thần quan sát bốn phía, Hàn Thạc phát giác được rằng mình có thể nhìn thấy rất rõ ràng cả những đường vân ở trên cánh cửa của căn nhà gỗ.
Khẽ kêu "A" một tiếng, Hàn Thạc bị biến hóa hiện tại làm cho kinh hãi. Loại cảm giác này từng xuất hiện khi hắn tình cờ có được tinh thần lực và cảm thấy cảm quan của chính mình trở nên linh mẫn hơn. Giờ đây, loại cảm giác này càng thêm rõ ràng khiến cho Hàn Thạc vội vã ngưng tụ tinh thần lực để thử một lần.
Trên mặt thoáng lộ vẻ mừng như điên, Hàn Thạc thầm nghĩ câu tục ngữ "đại nạn không chết thì về sau sẽ được hưởng phúc" quả nhiên không sai, tình huống vừa mới đây nguy hiểm như vậy mà mình không chết, bây giờ nhân họa đắc phúc, không thể tả được cảm giác thấy tinh thần lực đã đạt được một mức tăng trưởng lớn, còn lớn hơn nhiều so với mức đề cao nhờ khổ cực minh tưởng trong suốt hai tháng trời.
Loại chuyện này thật khó tưởng tượng nổi, nhưng lại thật sự xảy ra khiến cho Hàn Thạc kinh hãi có dư, ánh mắt lại quay về nhìn cái viên cầu màu xanh biếc kia, thấy vầng sáng màu xanh biếc trên mặt ngoài của viên cầu có vẻ như đã nhạt bớt đi, mà màu đỏ như máu ở giữa trung tâm lại càng thêm tươi đẹp. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nhíu nhíu mày, Hàn Thạc lùi lại vài tấc rồi cẩn thận đánh giá viên cầu màu xanh biếc này, phát giác quả cầu này cực kỳ giống với một vật nào đó. Sau khi ngẫm nghĩ, Hàn Thạc vô cùng sợ hãi, đột nhiên phát hiện viên cầu này rất giống với tròng mắt. Sau khi có cảm giác này, Hàn Thạc tỉ mỉ quan sát viên cầu, càng xem càng thấy giống.
Một giọt đỏ tươi lưu động bên trong viên cầu màu xanh biếc đó, giống như một con mắt chuyển động đánh giá chính mình, gây cho Hàn Thạc một loại cảm giác cực kỳ quỷ dị, Hàn Thạc rùng mình một cái, sởn gai ốc, khép mạnh nắp hộp ngọc lại. Chỉ nghe tiếng "lách cách", hộp ngọc rốt cuộc một lần nữa lại được khóa chặt, chiếc chìa khóa cắm ở chỗ lõm cũng tự động bắn ra.
Lắc lắc đầu, Hàn Thạc cố loại bỏ ra khỏi óc sự liên tưởng giữa viên cầu với tròng mắt, trong lòng yên lặng suy xét, càng nghĩ càng thấy viên cầu này có chút quái lạ. Hôm nay nếu như không có ma nguyên lực đột nhiên vận chuyển tới não bộ thì chắc chắn tinh thần lực của mình sẽ bị viên cầu này hút cạn, còn chính mình cũng sẽ không chịu đựng được sự đau đớn kinh người mà biến thành một kẻ điên khùng ngu ngốc thực sự.
Nhưng, cuối cùng thì ma nguyên lực lại lưu chuyển đến não bộ làm tinh thần lực vốn bị thoát mất hết lại bỗng nhiên mãnh liệt quay trở về, giống như dòng nước đổi chiều, còn khiến cho tinh thần lực của mình tăng trưởng một khoảng lớn, điều này khiến Hàn Thạc nhận thấy viên cầu này càng quỷ dị khó lường, loáng thoáng hiểu được viên cầu này tuyệt đối không phải thứ tầm thường, nếu không Duke cũng không vì chiếc hộp ngọc này mà giết chết Dylan.
Còn về viên cầu màu xanh biếc bên trong hộp ngọc, Hàn Thạc cũng không làm sao hiểu rõ nó là thực sự là cái gì, có tác dụng gì? Nhưng viên cầu này hại Hàn Thạc suýt chút nữa thì biến thành ngu ngốc, bây giờ nghĩ lại trong lòng còn có chút sợ hãi. Lúc này liền thu hồi hộp ngọc cất xuống dưới gầm giường, chuẩn bị để đến khi hiểu rõ vật bên trong là cái gì, có tác dụng gì, thì sẽ tiếp tục nghiên cứu.
Ngày hôm sau!
Hàn Thạc sau khi tỉnh dậy, cảm giác thấy thân thể khỏe khoắn hơn so với hôm trước rất nhiều. Sau khi làm vệ sinh buổi sáng, thấy hai người Carey cùng Borg ở đằng xa đang lau chùi các pho tượng đá ở bên đường, nhìn bộ dáng hai người bọn họ thì có lẽ buổi sáng hôm nay phải thức dậy sớm hơn nhiều so với thường ngày nên bây giờ vẫn đang không ngừng ngáp ngắn ngáp dài.
Sau khi nhìn thấy Hàn Thạc, Carey và Borg hai người từ xa đã hướng Hàn Thạc miễn cưỡng tỏ vẻ tươi cười chào hỏi, thuận tiện nhắc nhở Hàn Thạc giúp chúng xin Vaeni sư phụ tha cho bọn hắn sớm một chút.
Ăn sáng. Sau khi vừa dọn dẹp hành lang tại cửa phòng học của Vong Linh hệ vừa nghe lỏm Jean sư phụ giảng một buổi về ma pháp cơ bản, Hàn Thạc trực tiếp đi về phía thí luyện trường.
Ngay tại cửa phòng, Hàn Thạc đụng phải Carey với Borg vừa trợ giúp dọn dẹp thí luyện trường xong. Hai người vừa thấy Hàn Thạc vội vàng van xin:
- Bryan, Fage đang ở bên trong thí luyện trường thỉnh giáo Vaeni sư phụ về kiến thức ma pháp, van ngươi hãy mau nói giúp với nàng xin tha cho chúng ta, nếu không thì hai người chúng ta thật sự sẽ chết mất!
Gật gật đầu, Hàn Thạc uể oải nói:
- Được rồi, được rồi, ta đi tìm Vaeni sư phụ bây giờ đây.
Fage có mâu thuẫn với Jean, hơn nữa Fage từ lâu đã là một trung cấp ma pháp sư, tự nhiên không cần phải tiếp tục nghe Jean giảng bài về ma pháp cơ bản.
Khi Hàn Thạc đi vào đến bên trong thí luyện trường, phát giác Vaeni đứng quay lưng về phía cửa, phía sau gáy có cột một chiếc khăn màu đen, ma pháp bào màu đen bó sát vào cơ thể hoàn mĩ của nàng, từ phía sau nhìn lại thì thấy Vaeni có eo thon nhỏ, cái mông tròn tròn nhô cao lên tạo thành một đường cong lả lướt cực kỳ động lòng người.
Fage ở bên cạnh, vẻ mặt say mê nhìn Vaeni, hai con mắt lóe lên ánh mắt tham lam trộn lẫn vẻ ái mộ lẫn dục vọng, không ngừng lưu chuyển trên khắp cơ thể tuyệt vời của Vaeni, căn bản không hề chú ý tới việc Hàn Thạc đã đến.
- Fage, ngươi xem cho rõ, cho dù bịt mắt lại ta vẫn có thể dựa vào trí nhớ lúc trước để chỉ huy hắc ám sinh vật tìm được chính xác mục tiêu công kích.
Hai mắt Vaeni đã bị chiếc khăn màu đen bịt kín nhưng theo lời nói của nàng, mấy cái cương thi lướt qua một vài chướng ngại vật, tay cầm côn bổng hung hăng nện vào thân pho tượng người bằng gỗ.
Vaeni chuyên tâm chỉ đạo, tất nhiên không biết Fage căn bản là không hề để ý nghe nàng giảng giải một chút nào, hắn bây giờ đang hoàn toàn tập trung tại những đường cong tuyệt đẹp trên cơ thể nàng.
Hàn Thạc nhìn thấy Fage căn bản không hề nghe Vaeni hướng dẫn, ánh mắt chỉ một mực dò xét trên cơ thể Vaeni, thầm nghĩ khó trách tiểu tử này đã nhiều lần như vậy vẫn không đột phá lên thành ma pháp sư cao cấp.
Nhìn bộ dáng này, dám chắc là Fage chỉ lợi dụng việc thỉnh giáo Vaeni về kiến thức ma pháp để được ở cùng một chỗ với nàng. Vaeni bây giờ đang bịt mắt, tất nhiên là đang chỉ dạy Fage làm cách nào dụng tâm để chỉ huy hắc ám sinh vật tấn công.
Hàn Thạc đi tới, thấy chung quanh có rất nhiều chướng ngại, không khỏi có chút cẩn thận tránh né những chướng ngại đó để di chuyển về phía hai người Fage và Vaeni.
Khi hắn sắp đi tới bên cạnh Vaeni và Fage, Fage đang ngây dại nhìn Vaeni rốt cục cũng bừng tỉnh, vừa quay đầu lại đã thấy Hàn Thạc thì trong đôi mắt Fage liền lộ ra một tia chán ghét không hề che giấu.
Liền sau đó, Fage huơ huơ cây ma pháp trượng trong tay, thấp giọng lầm rầm niệm hai câu chú ngữ, một vài chướng ngại vật trên mặt đất dường như đột nhiên sống dậy, vài chiếc xương khô màu trắng đột nhiên hướng về cái mông của Hàn Thạc đâm tới, ngay cả vài cái dây thừng cũng đột nhiên căng ra giống như con rắn uốn éo lao về phía Hàn Thạc.
Bởi vì chuyện đêm qua, thân thể của Hàn Thạc hôm nay suy yếu hơn một chút so với mọi ngày, trong lúc lúng túng tránh né bước chân có chút rối loạn, cuối cùng bị một sợi dây xuất hiện đột ngột cuốn lấy, thình lình ngã về hướng hai người Vaeni và Fage.
Vaeni lúc này đang tập trung tinh thần lực thao túng hắc ám sinh vật công kích mục tiêu, mồm không ngừng giảng giải cho Fage nên mặc dù tai có nghe thấy một vài tiếng động nhưng cũng không để ý quá mức.
Tuy thấy mình sắp ngã vào người Vaeni và Fage, Hàn Thạc trong lòng vẫn tỉnh táo, hai tay vẫn như trước, cố gắng nắm lấy một vật gì đó để có thể ổn định thân thể. Nhưng phía sau, Fage khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, vung thanh ma pháp trượng lên hướng về phía Hàn Thạc đang ngã mà đánh tới, nhìn hình dáng thì thấy rõ ràng là không có ý tốt.
Trong lòng hơi loạn, Hàn Thạc quẫy mạnh ở trên không làm thân mình hơi nghiêng về bên trái để tránh né đòn tấn công của Fage. Trong khi thân thể ngã về phía Vaeni, thành quả của việc Hàn Thạc tu luyện ma công liền hiển lộ ra, lưng, eo, chân bỗng nhiên uyển chuyển, tiếp đó bụng dưới dụng lực khiến cho thân thể vốn sắp va phải Vaeni lập tức ngưng lại một cách thần kỳ.
Nhưng, tay phải của Hàn Thạc đang khua khoắng loạn xạ lại không kịp thu về mà lại chạm vào bộ mông rất đầy đặn của Vaeni. Tức thì, cảm giác mượt mà, đẫy đà, mềm mại đến mê hồn lập tức thông qua tay phải, đang tiếp xúc tuyệt vời với cặp mông của Vaeni, truyền trở lại trong óc của Hàn Thạc.
Ma xui quỷ khiến, Hàn Thạc đã thế còn bóp nhẹ một cái rồi mới đột nhiên có phản ứng, lui nhanh lại phía sau. Nhận thấy mình vừa có một hành động hoang đường, Hàn Thạc trong lúc nhất thời cực kỳ hoảng sợ, thầm nghĩ Vaeni nhất định sẽ không buông tha cho mình, vừa rồi vì sao lại vuốt mông của nàng cơ chứ - tuy nhiên, cảm giác thật là tuyệt vời.
Trong khi chuyển thân lui về, Hàn Thạc đã thấy ở bên cạnh Vaeni, Fage hai mắt tóe lửa, cả người run rẩy nhìn mình, cứ làm như hắn đã giết cả nhà gã không bằng. Mà Vaeni cũng là thét lên một tiếng kinh hãi, lập tức kéo miếng vải đen che mắt xuống.
Kiểu này dám chắc Vaeni sẽ không buông tha chính mình rồi, thế là hết, hết thật sự rồi, Hàn Thạc thầm nghĩ.
"Bốp bốp!"
Hai cái bạt tai vang lên, Fage đang phẫn nộ nhìn Hàn Thạc, trên mặt đột nhiên có thêm hai vết bàn tay màu đỏ, còn Vaeni nổi cơn thịnh nộ, đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn Fage, bộ ngực cao vun vút không ngừng run rẩy, giận dữ mắng:
- Tên Fage đáng chết, ngươi dám nhân cơ hội xâm phạm ta!
Quyển 2