Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 18: Hoang giao di cô




Ba chữ ‘Hiên Viên Hoằng' vửa ra khỏi miệng, tiểu cô nương liền ngẩn người, lập tức lôi đứa bé trai đến trước mặt lão ăn mày quỳ xuống rồi khóc lớn. Đứa bé trai Tiểu Hổ nhìn tỷ tỷ đột nhiên òa khóc lên, bất giác cũng muốn òa khóc theo.

Một người khi đau thương sẽ khóc.

Huống chi là chuyện sinh tử biệt ly này.

Trong tình cảnh như vậy, đối mặt với chuyện cha mẹ chết thảm, những đứa nhỏ như thế có mấy người có thể không rơi lệ đây?

Hai người Liễu Thanh Thanh và Tiểu Hổ, mấy ngày trước đây đã gặp chuyện gì mà sợ hãi và bi thương tột độ như thế?

*****

"Hành hiệp trượng nghĩa anh hùng sự, cổ đạo nhiệt tràng cái trung vương."

Chỉ cần là người đã từng hành tẩu giang hồ, bất kể là hắc bạch lưỡng đạo, chính tà thiện ác, cho dù là người điếc đi nữa thì cũng sẽ nhất định nghe nói qua hai câu trên và liền biết nó nói đến ai.

Hai câu trên đúng là nói về lão ăn mày tóc trắng bạc phơ trước mắt - Hiên Viên Hoằng.

Năm mươi năm trước, Cái Bang xuất hiện một vị bang chủ thiên tài, lúc đó đã lãnh đạo Cái Bang và đưa bang phái trở thành thiên hạ đệ nhất đại bang, giúp cho vô số người cùng khổ, cơm không no áo không ấm tụ tập về một chỗ, đoàn kết với nhau, công đức như vậy sao mà không tán tụng cho được?

Hiên Viên Hoằng chẳng những có võ công cực kỳ cao thâm, hơn nữa còn có trái tim nhiệt huyệt và tấm lòng bao dung vô hạn, hành hiệp trượng nghĩa, cả đời làm rất nhiều chuyện kinh thiên động địa, được thiên hạ võ lâm chính đạo tôn xưng là 'Hiệp Nghĩa Cái Vương'.

Hiên Viên Hoằng bản tính hào hiệp, không thích ước thúc, sau đó đã truyền ngôi vị bang chủ Cái Bang lại cho đệ tử Bắc Hải Vũ rồi bỏ đi ngao du bốn phương, hành tung bất định, thậm chí trên giang hồ có rất nhiều người đều cho rằng một đời kỳ hiệp đó đã đi về chốn tiên cảnh.

Vị lão nhân đứng trước mắt này, với mái tóc trắng trải đầy bão táp phong sương, chính là tiền bối kỳ nhân Hiên Viên Hoằng.

Với bối phận và thân phận cực cao như ông ta lại trước mặt một đứa bé mà báo tên thì đã là một chuyện rất khó làm rồi.

Hiên Viên Hoằng nhìn tiểu cô nương và đứa bé trai đang òa khóc, vội đưa tay nâng chúng dậy rồi khẽ vuốt đầu đứa bé trai, hốc mắt cũng đã đỏ lên.

Hiên Viên Hoằng khẽ lau nước mắt, mỉm cười nói: "Đừng khóc nữa, có Hiên Viên gia gia ở đây thì không cần sợ gì cả, chúng ta trở về thành đi nào."

Liễu Thanh Thanh gật đầu, nói: "Lão gia gia, chúng con còn muốn bái tế cha mẹ thêm một chút nữa”, nói xong nước mắt lại chảy đầy mặt.

Hiên Viên Hoằng nói: "Được, được, cứ bái tế đi"

Liễu Thanh Thanh lại kéo Tiểu Hổ quỳ xuống trước mộ phần, nước mắt chảy đầy, nói: "Cha, mẹ, hai người đã bảo con là phải chờ Hiên Viên gia gia tới rồi đi cùng gia gia, con nhất định sẽ chăm lo bảo vệ tốt cho đệ đệ, cha mẹ hãy yên tâm!", dứt lời nước mắt lại rớt như mưa.

Hiên Viên Hoằng nhìn thấy chịu không nổi, mắt cũng đã đỏ lên, khẽ thở dài: "Các con ngoan, đừng đau buồn nữa, bái tế xong rồi chúng ta đi nào"

Liễu Thanh Thanh lại kéo Tiểu Hổ lạy ba lạy trước mộ phần cha mẹ rồi đứng lên, nước mắt vẫn rơi đầy.

*****

Phương Thất đưa tay mở miếng vải đen che mặt của hai tên hắc y nhân ra nhìn, mày không khỏi nhíu lại.

Vừa rồi trong tình thế cấp bách, Phương Thất ở trong không trung đã dùng đao và vỏ đao đánh ra lực đạo rất lớn nên đã đánh hai tên văng ra xa.

Một tên trúng đao lúc ấy đã chết ngay tức khắc nhưng tên bị trúng vỏ đao thì chỉ hộc máu và ngất đi mà thôi.

Phương Thất nhìn thấy trên khóe miệng của tên hắc y nhân trúng vỏ đao có máu màu tím chảy ra, thân thể đã không còn cử động.

Phương Thất trầm mặc không nói.

Du Mộng Điệp hỏi: "Chẳng lẽ hắn đã dùng độc tự sát?"

Phương Thất chậm rãi gật đầu.

Du Mộng Điệp khẽ thở dài: "Những người này cũng thật đáng thương, không hòan thành nhiệm vụ cũng không để cho chúng ta tra ra cái gì, trở về cũng khó thóat khỏi cái chết, nên cũng chỉ có một con đường là tự vẫn thôi"

Phương Thất cũng khẽ thở dài.

Năm người trở về ngôi thành, trên đường Liễu Thanh Thanh và Tiểu Hổ cứ quay đầu liên tục nhìn về mộ phần từ từ xa khuất.

*****

Mùa hè của sa mạc, mặt trời treo giữa không trung phát ra ánh sáng chói mắt khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng, độ nóng đang tăng lên chóng mặt.

Hiên Viên Hoằng nắm lấy tay Tiểu Hổ đang chậm rãi bước đi, vẻ mặt tựa hồ có chút bi thương lẫn vui mừng.

Du Mộng Điệp nắm tay Liễu Thanh Thanh, cùng bước đi nhưng yên lặng không lên tiếng.

Phương Thất cúi đầu, chậm rãi bước theo ở phía sau.

Hiên Viên Hoằng mỉm cười hỏi: "Hai ngày qua các con đã trốn ở đâu?”

Tiểu Hổ lớn tiếng đáp: "Tỷ tỷ cùng con trốn trong một cái hầm dưới đất, chúng con không dám đi ra."

Hiên Viên Hoằng khẽ gật đầu.

Liễu Thanh Thanh nghẹn ngào kể: "Đêm đó, con vẫn chưa ngủ thì đột nhiên mẹ chạy đến, bảo con hãy mau mang theo đệ đệ trốn vào hầm, sau đó mẹ lại chạy vội ra ngoài."

Du Mộng Điệp than thở: "Trong lúc nguy cấp mà Nam Cung tỷ tỷ còn có thể an bài tốt như thế, thật sự là một chuyện không dễ dàng chút nào."

Phương Thất yên lặng gật đầu nói: "Liễu phu nhân có thể đã cảm giác được sự uy hiếp quá lớn cho nên mới an bài như vậy”

Hiên Viên Hoằng gật đầu, mỉm cười hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"

Liễu Thanh Thanh trả lời: "Trong hầm rất tối, chúng con mơ hồ nghe được có tiếng nói chuyện bên ngoài, sau đó thì tiếng nói đột nhiên im bặt. Cho đến sau nửa đêm, chúng con vẫn chưa thấy cha và mẹ tới, chúng con nhịn không được liền chui ra xem thì phát hiện …… cha mẹ …… đều đã chết ……", nàng lại nức nở.

Hiên Viên Hoằng than thở: "Cháu ngoan đừng khóc nữa, hung thủ giết cha mẹ con đã chết rồi”

Tiểu Hổ đột nhiên lớn tiếng: "Tại sao ngươi chết sớm quá vậy? Hãy chờ ta lớn lên đi, ta nhất định sẽ chính tay giết chết ngươi”

Du Mộng Điệp chậm rãi quay đầu nhìn đứa bé trai, chỉ thấy vẻ mặt đầy quật cường và nước mắt của nó, nhưng vẫn hiên ngang ngẩng cao đầu, hai mắt bắn ra nhiều tia thù hận.

Nó tuổi quá nhỏ lại bị thương tổn và đả kích lớn như vậy thì trong tâm linh của nó vô tình sẽ tràn ngập sự thù hận mãnh liệt.

Một sự thù hận đang ngầm phát triển trong người nó, và sự thù hận đó sẽ hình thành tính cách lạnh lùng và khác người.

Bởi vì sự thù hận đã sinh ra trong lòng nó, vốn nó ở tuổi này phải được cha mẹ thương yêu, vui sướng và vô tư lự nhưng chỉ trong một đêm thôi thế giới của nó đã biến đổi, trong cuộc sống của nó chỉ còn lại có sự thù hận mà thôi.

Một người mà trong lòng nếu chỉ có cừu hận không thôi thì cuộc sống của hắn nhất định sẽ rất đau khổ.

Du Mộng Điệp cũng khẽ thở dài, dịu dàng nói: "Tỷ biết hai đứa đột nhiên gặp chuyện đả kích như vậy, đúng là chịu không được. Nhưng dù sao trên đời này cũng còn rất nhiều người tốt, bây giờ kẻ giết cha mẹ hai đứa đã chết rồi, thù cũng đã trả xong, hai đứa cũng đừng đau thương và thù hận nữa"

Hiên Viên Hoằng gật đầu, mỉm cười nói: "Không sai, cháu ngoan, nếu con có chí khí, thì lớn lên phải giúp dân trừ bạo, không thể để cho kẻ xấu khi dễ người khác, con có làm được không?"

Ánh mắt Tiểu Hổ mông lung nhìn về phía trước, trong mắt đột nhiên lại chảy ra hai hàng lệ.

*****

Giữa trưa, mặt trời lên cao, không có một vầng mây.

Ngôi thành nhỏ trong mùa hè của sa mạc, giống như nằm trong một lò lửa lớn, mặt trời không khách sáo cứ chiếu ánh sáng nóng bỏng của nó xuống, dường như muốn đem người trong thành đốt ra tro.

Quán trọ Duyệt Lai. Thịt nướng thơm phức đang bày trên bàn, Tiểu Hổ đang ăn như hổ đói.

Phương Thất ngồi ở một bên ngơ ngác nhìn.

Hiên Viên Hoằng nhìn Liễu Thanh Thanh, mỉm cười hỏi: "Cha mẹ của hai con có kể qua thân thế cho các con nghe không?”

Liễu Thanh Thanh thấp giọng trả lời: "Mẹ có kể với con, khi trốn trong hầm hai ngày, con đã đem chuyện nói lại cho đệ đệ”

Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: "Ông ngoại của các con trước khi chết đã cho phép gia đình các con trở về Hoài Nam, vậy các con có muốn trở về không?"

Liễu Thanh Thanh cúi đầu không nói.

Tiểu Hổ đột nhiên lớn tiếng nói: "Con không về với họ đâu. Họ không muốn cha con trở về, con cũng không trở về đâu"

Phương Thất và Du Mộng Điệp nhìn nhau, mắt đã muốn khóc.

Hiên Viên Hoằng khẽ thở dài, vị lão nhân tóc bạc phơ này đột nhiên cũng biểu hiện ra có tâm sự nặng nề trong lòng.

Tiểu Hổ lớn tiếng nói: "Con muốn theo học bản lĩnh của lão gia gia, con muốn tiêu diệt kẻ xấu”

Hiên Viên Hoằng vẫn trầm ngâm không nói.

Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Đệ muốn học bản lĩnh thì khi trở về Hoài Nam rồi, học với cậu cũng được mà? Võ công của cậu đệ rất lợi hại đó”

Tiểu Hổ lớn tiếng: "Đệ chưa gặp qua ông ta, đệ không biết ông ta, đệ không đi!"

Liễu Thanh Thanh liền quát: "Tiểu Hổ, đừng ồn ào nữa!"

Tiểu Hổ cúi đầu, dường như lại muốn khóc.

Hiên Viên Hoằng nói: "Như vậy đi, tạm thời ta không đưa các con về Hoài Nam, đợi mấy ngày nữa thì các con hãy quyết định, hoặc là theo Phương Thất ca đi Thần Long Sơn Trang, hoặc là theo Du tỷ tỷ về Thái Hồ, còn lại là theo lão gia gia về nhà của cậu hai con, các con thấy có được không?”

Hiên Viên Hoằng vừa nói chuyện, vừa ngẩng đầu nhìn về Phương Thất đang im lặng ngồi một bên. Phương Thất hiểu ý liền gật đầu.

Liễu Thanh Thanh cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phương Thất và Du Mộng Điệp rồi yên lặng gật đầu, Tiểu Hổ vẫn cúi đầu không lên tiếng.

Lúc này đột nhiên có tiếng gõ cửa bên ngoài, một tiếng nói vang lên: "Phương đại gia, tôi có thể vào trong không?"