Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 43: Ước định trong rừng cây




Ánh mắt của La Nhất Đao đột nhiên trở nên xa xăm mờ ảo, dường như hắn lại đang trông thấy đường đao của Phương Ngọc Thành tỏa ra ánh sáng huy hoàng sáng lạn dưới ánh hoàng hôn làm cho mọi ánh sáng trong trời đất cũng cam bái hạ phong, chỉ còn lại ánh sáng của đường đao kia thôi ……

Một đao vô cùng tuyệt diệu đó, mặc dù đã trôi qua một thời gian thật lâu nhưng lúc nào cũng vẫn hiện lên trước mắt La Nhất Đao.

Mỗi khi nghĩ đến đường đao kia thì ánh mắt của La Nhất Đao liền toát ra vẻ kính nể và sợ hãi.

Du Mộng Điệp chậm rãi gật đầu.

La Nhất Đao nhìn Phương Thất, trong mắt đột nhiên hiện ra thần thái sáng lạn, nói tiếp: "Tại hạ lúc ấy quá đau đớn, đầu đổ đầy mồ hôi, còn Tiểu Thần Long Phương đại hiệp thì vẫn mỉm cười nhìn tại hạ, trong thời khắc đó trong lòng tại hạ thật sự đã tuyệt vọng rồi. Ngay lúc đó thì tại hạ đột nhiên nhìn thấy xác của con rắn đã bò lên tổ chim trước kia, chẳng biết lúc nào nó đã bị chém thành hai đoạn nằm phía sau lưng Phương đại hiệp nữa, tại hạ nhìn thấy sợ ngây người. Tại hạ vọng xưng La 'Nhất Đao', thật không thể ngờ và biết được trên đời lại có đao pháp kinh người như thế. Nguyên trước đó Tiểu Thần Long Phương đại hiệp sau khi chặt đứt cánh tay trái của tại hạ xong thì còn xuất ra thêm một đao nữa chém vào con rắn kia phân nó thành hai đoạn, hai đường đao tốc độ kinh người, nhắm rất chính xác vào mục tiêu, quả thực ngay cả muốn nhìn cũng nhìn không rõ”

Phương Thất yên lặng gật đầu, đao pháp của tứ ca hắn biết rất rõ, chẳng những tứ ca hắn có thiên phú luyện võ và thông minh hơn người, hơn nữa còn chăm chỉ khổ luyện, ngay khi đã dương danh giang hồ thì vẫn cần mẫn luyện tập không ngừng, với tinh thần và nghị lực như vậy thì Phương Thất vẫn tự thẹn không bằng được.

La Nhất Đao lòng đầy kính nể nói: "Trong thời khắc đó, tận đáy lòng của tại hạ đối với Phương đại hiệp quả là tâm phục khẩu phục "

Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Điều đó là đương nhiên, với cảnh giới đao pháp của tứ ca thì ngươi có luyện cả đời cũng không thắng nổi, ngươi không phục cũng không được!"

La Nhất Đao lắc đầu nói: "Cũng không phải hoàn toàn là như thế, Tiểu Thần Long Phương đại hiệp xuất đao cực nhanh, tại hạ đương nhiên không bằng, nhưng tấm lòng từ bi của Phương đại hiệp càng khiến tại hạ phục hơn. Anh ta không đành lòng thấy lũ chim bị rắn tấn công nên trong nháy mắt giết chết con rắn và tha mạng cho tại hạ, chỉ chặt đứt cánh tay của tại hạ thôi, tại hạ như thế nào có thể không phục cho được?"

Hiên Viên Hoằng chậm rãi gật đầu, tiếp đó liền âm thầm thở dài và thương tiếc, một tuyệt thế cao thủ như Phương Ngọc Thành lại bị người ta hãm hại thành phế nhân sống không bằng chết như vậy. Ông cũng thầm tiếc cho La Nhất Đao, người như hắn nếu có thể sớm gặp được cao nhân chỉ điểm thì nhất định sẽ là một nhân tài.

Đây là số mệnh.

Số mệnh của một người rốt cuộc là như thế nào, có ai có thể dùng lời miêu tả không?

Phương Thất suy nghĩ một chút rồi lên tiếng hỏi: "Tiếp đó thì sao?”

La Nhất Đao tiếp tục nói: "Tại hạ lúc ấy thân mang đầy đau đớn đưa mắt nhìn Tiểu Thần Long Phương đại hiệp chậm rãi tra đao vào vỏ, tiếp đó anh ta mỉm cười hỏi tại hạ còn đứng đó làm gì? Chẳng lẽ thật không muốn sống nữa?”

Phương Thất gật đầu, hắn hiểu được những lời nói của tứ ca hắn có ý tứ gì.

Du Mộng Điệp ngạc nhiên hỏi: "Ý của tứ ca là gì?”

La Nhất Đao cười khổ nói: "Lúc ấy tại hạ cũng không rõ, cố nén cơn đau lên tiếng nói rằng muốn giết thì cứ giết, dù sao tại hạ cũng không phải là đối thủ, chết ở trong tay cao thủ như Phương Ngọc Thành vậy cũng không uổng kiếp người! Tuy nhiên Phương đại hiệp lại thở dài nói, anh ta cũng không phải muốn giết tại hạ, thắng bại đã phân rồi, hỏi tại hạ sao không đem Kim Sang dược ra cầm máu vết thương đi, nếu để lâu thì máu chảy quá nhiều sẽ chết."

Hiên Viên Hoằng gật đầu, chậm rãi uống thêm một chén rượu. Trong lòng của Du Mộng Điệp liền thầm thở dài, nàng hiểu được Phương Ngọc Thành cũng không phải là một người có lòng dạ độc ác chém giết lung tung, anh ta chẳng những có võ công tuyệt đỉnh mà sự nhân từ và hiệp can nghĩa đảm cũng khiến người kính trọng không thôi.

Nhưng như vậy thì sao, hiện tại anh ta cũng bị hại trở thành một phế nhân sống không bằng chết.

Người như thế mà gặp được tình cảnh bi thảm như vậy thì có ai lại không thương tiếc bao giờ?

Phương Thất miễn cưỡng cười hỏi: "Ngươi không có mang theo Kim Sang dược sao?

La Nhất Đao gật đầu, cười khổ nói: "Tại hạ đích xác không có mang theo Kim Sáng dược bên người, không phải chỉ ngày đó thôi đâu mà từ trước tới giờ đều không hề mang theo”

Một người quá tự đại và kiêu căng thì thường thường sẽ không nghĩ đến đường lui và chuẩn bị gì cho bản thân cả, người như La Nhất Đao vậy thì làm sao nghĩ đến việc mang theo thuốc trong người chứ.

La Nhất Đao than thở: "Tại hạ ngoại trừ gặp qua người bịt mặt áo xanh kia có võ công cao siêu thì không hề gặp qua cao thủ nào như hắn nữa, vì vậy tại hạ cũng không nghĩ tới mình sẽ có ngày bị thương như vậy, mặc dù tổ chức thần bí kia có nhiều cao thủ nhưng mỗi khi thiếu bạc nộp cho bọn chúng thì chúng chỉ ra tay giết bọn lâu la thôi nên tại hạ luôn nghĩ rằng chúng không động đến tại hạ chính là vì bọn thuộc hạ của chúng không đối phó nổi tại hạ."

Du Mộng Điệp gật đầu hỏi: "Sau đó thế nào?”

Trong mắt La Nhất Đao đột nhiên lại tràn đầy vẻ cảm kích, nói: "Tại hạ lúc ấy đau đến nỗi muốn ngất đi, nhưng trong lòng cũng không muốn nói là không mang theo thuốc. Tiểu Thần Long Phương đại hiệp trông thấy tại hạ không nói lời nào, cả cười rồi móc từ trong lòng ngực ra Kim Sang dược đưa cho tại hạ, trong thời khắc đó trong lòng tại hạ vừa thấy cảm kích lại vừa thẹn và hối hận”

Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Thật sao? Ngươi hối hận cái gì?"

La Nhất Đao cười khổ nói: "Cao thủ như Phương đại hiệp vậy còn mang theo Kim Sang dược phòng thân, tại hạ là loại nhân vật gì? Chỉ là một tên tự cao tự đại mà thôi, hơn nữa còn dám tìm Phương đại hiệp so đao nữa, sau này nghĩ lại tại hạ thấy thật buồn cười cho bản thân mình”

Hiên Viên Hoằng uống một hớp rượu, mỉm cười nói: "Ta nghĩ ngươi tìm Phương Ngọc Thành so đao nhất định là có dụng ý khác phải không? Có phải là muốn kiểm nghiệm thành quả của những năm khổ luyện đã qua?”

La Nhất Đao không khỏi lấy làm kinh hãi, kính nể nói: "Đích xác là đúng như thế, lão tiền bối thật sự là có thể nhìn thấu mọi việc, từ lúc bị tổ chức thần bí kia khống chế thì vãn bối càng vùi đầu khổ luyện hơn để mong được tiến bộ, hy vọng có một ngày sẽ đánh bại được tên áo xanh kia để thoát khỏi vòng khống chế của hắn, và khi nghĩ được bản thân có một chút tiến bộ thì mới không biết tự lượng sức mình mà đi tìm Phương đại hiệp so đao."

Hiên Viên Hoằng gật đầu, mỉm cười nói: "Đó cũng là việc thường tình, ngươi cứ tiếp tục đi"

La Nhất Đao nói: "Phương đại hiệp đưa tại hạ Kim Sang dược xong, chờ cho tại hạ sức vào vết thương cầm máu rồi hỏi tại hạ rằng có phải là La Nhất Đao của Hắc Phong Trại không? Tại hạ gật đầu đáp đúng. Tiếp đó Phương đại hiệp lại hỏi tại hạ tại sao lại lên núi làm cướp? Tại hạ lúc ấy đối với Phương đại hiệp chẳng những rất kính nể mà còn cảm kích nữa nên liền đem mọi chuyện xảy ra kể cho Phương đại hiệp nghe, tại hạ bất đắc dĩ mới lên núi làm cướp. Phương đại hiệp nghe xong, gật đầu và hỏi tiếp tại hạ về tình huống của tổ chức thần bí kia và tại hạ cũng đã đem những gì mình biết được kể hết"

Phương Thất liền hỏi tiếp: "Sau đó thế nào?"

La Nhất Đao kể tiếp: "Sau khi kể hết mọi chuyện, Phương đại hiệp nghe xong liền gật đầu nói biết ác mà sửa là việc thiện lớn lao. Tại hạ lúc ấy được Phương đại hiệp thấu hiểu và khoan dung, trong lòng kích động liền tán dương Phương đại hiệp vài câu. Anh ta nghe xong mỉm cười nói rằng đừng chụp cái mũ quá lớn lên đầu của anh ta như thế, cũng giống như những lời của lão tiền bối vừa thốt ra khi nãy"

La Nhất Đao nói xong lại xấu hổ cúi đầu xuống.

Trong lòng của Du Mộng Điệp và Liễu Thanh Thanh đột nhiên dâng lên sự sùng kính đối với Phương Ngọc Thành hơn, song lại nghĩ đến tình cảnh hiện tại của hắn thì cũng buồn bã cúi đầu.

Hiên Viên Hoằng gật đầu, cười nói: "Cứ tiếp tục”

La Nhất Đao nói: "Bẩm lão tiền bối, lúc ấy vãn bối cảm thấy hết sức mất tự nhiên, Phương đại hiệp tiếp đó lại hỏi vãn bối có phải thật sự hối cải hay không? Tự đáy lòng của vãn bối đương nhiên là không muốn làm cướp rồ nhưng trong lòng của vãn bối cũng sợ sẽ sống một cuộc sống bình thường buồn tẻ. Sau đó Phương đại hiệp cũng nói, nhờ tại hạ phái thuộc hạ theo dõi tìm hiểu mọi tình huống của tổ chức bí mật kia, và mặt khác cũng giúp anh ta tìm một người phụ nữ tên là Trầm Tuyết Quân. Anh ta còn bảo tại hạ cứ chờ anh ta diệt trừ tổ chức này rồi hãy giải tán Hắc phong Trại đi, sau này không nên làm cướp nữa. Tại hạ lúc ấy nghe xong quá mừng rỡ và hy vọng, lập tức hứa hẹn sẽ phái tất cả thuộc hạ âm thầm tìm hiểu tin tức của tổ chức kia, đồng thời cũng giúp anh tìm kiếm người phụ nữ tên gọi Trầm Tuyết Quân”

Hiên Viên Hoằng chậm rãi gật đầu, hỏi: "Tình huống ra sao? Có tìm được người không?”

La Nhất Đao thở dài, nói: "Tiếp đó vãn bối đã ra lệnh cho thuộc hạ phân tán khắp thành để tìm hiểu tin tức của tổ chức thần bí kia nhưng đáng tiếc cũng không có thu hoạch gì. Còn người phụ nữ kia thì theo như lời của Phương đại hiệp miêu tả, là một người rất xinh đẹp, tuổi hơn hai mươi, vãn bối cũng hạ lệnh cho thuộc hạ khi nhìn thấy cô gái đẹp nào đi lại trong thành phải bám sát theo dõi, và sau đó sẽ báo tin cho Phương đại hiệp. Tuy đã liên tiếp gặp rất nhiều người nhưng Phương đại hiệp đều nói là không phải người anh ta muốn tìm, và còn nói Trầm Tuyết Quân kia xinh đẹp vượt xa tất cả những người đó”

Lòng của Phương Thất đột nhiên lại đau đớn, không biết tứ ca rốt cuộc có tìm được Trầm Tuyết Quân hay không?

Du Mộng Điệp cắn chặt môi không nói, Trầm Tuyết Quân rốt cuộc xinh đẹp và tốt cỡ nào đây? Sao có thể làm cho Phương Thất mê muội đến như vậy? Lại càng làm cho Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành không tiếc ngàn dặm xa xăm đến đây tìm nàng cho Phương Thất, nếu có một ngày gặp được thì cũng muốn xem thử nàng ta xinh đẹp cỡ nào ……

La Nhất Đao thở dài, nói tiếp: "Tóm lại là đã tìm ra hơn hai mươi cô gái rất xinh đẹp nhưng Phương đại hiệp đều nói là không phải, ngôi thành này vốn nhỏ lại nằm trong sa mạc nên tìm thấy nhiều cô gái vậy cũng đã không dễ dàng rồi, mỗi ngày tại hạ đều đến địa điểm hẹn ước với Phương đại hiệp để chờ và báo tin cho anh ta, nhưng cho đến một ngày ……"

La Nhất Đao nói đến đây liền thở dài một tiếng rồi chậm rãi cúi đầu không lên tiếng nữa.

Lòng của Phương Thất đột nhiên nặng nề hẳn lên.

Hiên Viên Hoằng cũng thầm thở dài, nâng một chén rượu lên uống rồi hỏi: "Tình huống tiếp đó ra sao?”

La Nhất Đao từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ buồn bã, chậm rãi nói: "Ngày đó đột nhiên có bão cát nhưng tại hạ vẫn theo ước hẹn đến địa điểm đó, dự định đem những tin tức mà bọn thuộc hạ có được báo cho Phương đại hiệp, sau đó …… sau đó ……"

Lại yên tĩnh.

Sự yên tĩnh bao trùm căn phòng.

Phương Thất cắn răng, lòng hắn lại trở nên đau đớn hơn.

Du Mộng Điệp và Liễu Thanh Thanh dường như cũng hiểu ra được điều gì, ai cũng đều cúi đầu không nói, trên mặt hiện lên vẻ buồn bã nặng nề.

Hiên Viên Hoằng cũng im lặng một chút tiếp đó chậm rãi nói: "Bất luận là chuyện gì đã xảy ra thì nó cũng đã xảy ra rồi, điều chúng ta bây giờ muốn biết là chuyện đó đã diễn ra như thế nào."

La Nhất Đao chậm rãi ngẩng đầu lên, cắn răng nói: "Lão tiền bối nói không sai, ngày đó sau khi chia tay với Phương đại hiệp thì ngày kế tiếp vãn bối vẫn đến đúng điểm hẹn chờ thật lâu nhưng cũng không thấy Phương đại hiệp đến. Vãn bối thấy vậy nên ngày kế tiếp cũng đến đợi nhưng cũng vẫn không nhìn thấy Phương đại hiệp, và cho đến ba ngày sau đó ……"