Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 46: Đêm thăm tiếu di lặc




Du Mộng Điệp liền hỏi: "Chẳng lẽ thế nào?"

Phương Thất đột nhiên không nói.

Hiên Viên Hoằng uống tiếp một chén rượu, mỉm cười nói: "Chẳng lẽ là bọn chúng cố ý làm như vậy để làm bình phong, tránh cho bị hoài nghi.”

Phương Thất yên lặng gật đầu.

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Rất có lý phải không, tuy nhiên lại không có chứng cớ”

Phương Thất khẽ thở dài.

Hiên Viên Hoằng nhìn Phương Thất, mỉm cười nói tiếp: "Bây giờ những điều chúng ta biết được là tổ chức này chẳng những rất thần bí, hơn nữa thế lực cũng rất lớn, ngoại trừ hai điều này ra thì chúng ta chẳng biết gì về chúng nữa cả”

Phương Thất gật đầu, chậm rãi nói: "Không, chúng ta còn biết được trong tổ chức này chí ít có hai người rất đáng sợ, võ công rất cao siêu, chúng ta phải tìm ra và diệt trừ hai người này trước"

Hiên Viên Hoằng gật đầu, chậm rãi nâng chén rượu lên uống cạn.

Du Mộng Điệp lên tiếng hỏi: "Hai người mà Thất ca vừa nói đến có phải là người bịt mặt áo xanh và Kim Hoa Bà Bà không?”

Phương Thất gật đầu đáp: "Đúng vậy."

Du Mộng Điệp đột nhiên hỏi tiếp: "Thất ca có nghĩ đến tại sao người áo xanh kia lại che mặt hay không?”

Phương Thất thản nhiên trả lời: "Đó là bởi vì hắn sợ bị người khác nhận ra."

Du Mộng Điệp nói: "Vấn đề ở đó ……"

Phương Thất gật đầu.

Du Mộng Điệp hỏi tiếp: "Vậy rốt cục hắn là ai đây?”

Phương Thất cười khổ nói: "Nếu muốn biết thì chỉ có thể lấy khăn che mặt của hắn xuống thôi”

Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Ca có thể không?"

Phương Thất trả lời: "Huynh chuẩn bị đi lột nó xuống đây."

Du Mộng Điệp đột nhiên nở nụ cười.

Phương Thất chậm rãi nói: "Ngoại trừ người bịt mặt áo xanh ra thì Kim Hoa Bà Bà kia càng đáng sợ hơn”

Hiên Viên Hoằng lại uống một hớp rượu, rồi khẽ gật đầu.

Du Mộng Điệp nhíu mày nói: "Đúng vậy, trên giang hồ cũng chưa từng có ai gặp qua diện mạo thật của bà ta, bây giờ bà ta đang ở trong tối, chúng ta thì ở ngoài sáng, thật sự là khó lòng phòng bị"

Phương Thất đột nhiên nói: "Còn lão Chu mập kia nữa, hắn càng kỳ lạ hơn ……"

Du Mộng Điệp thốt lên: "Thật à?"

Phương Thất nói: "Năm năm trước Hồng Tân Lâu được xây lên, hắn chính là chủ của nơi này, tuy nhiên không có ai biết được hắn có lai lịch ra sao cả?”

Du Mộng Điệp gật đầu nói: "Điểm này đích xác là rất kỳ lạ, tuy nhiên nếu hắn là người của tổ chức kia thì tại sao lại nói cho chúng ta biết chuyện của Hắc Phong Trại?"

Phương Thất im lặng suy nghĩ.

Hiên Viên Hoằng uống tiếp một chén rượu, chậm rãi nói: "Có lẽ là bọn chúng nghĩ rằng Hắc Phong Trại không còn giá trị lợi dụng gì nữa, hoặc là Hồng Tân Lâu này bị tổ chức kia khống chế, và cả hai không hề biết nhau nên lão Chu mập kia cũng không biết Hắc Phong Trại cũng nằm trong sự khống chế của tổ chức”

Phương Thất gật đầu nói: "Có lẽ là thế."

Du Mộng Điệp nhíu mày hỏi: "Ca nói có lẽ là ám chỉ gì thế?"

Phương Thất suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu Hồng Tân Lâu là sản nghiệp của tổ chức thần bí kia thì lão Chu mập đó cũng là người trong tổ chức, như vậy thì có thể giải thích rõ ràng về lai lịch của lão Chu mập kia, nhưng nếu vậy thì hắn cũng sẽ biết Hắc Phong Trại nằm dưới sự khống chế của tổ chức, tuy nhiên tại sao lại nói ra cho chúng ta biết chuyện của Hắc Phong Trại? Vừa báo cho chúng ta biết lại vừa phái người đi tiêu diệt Hắc Phong Trại, đây chẳng phải quá mâu thuẩn sao?”

Hiên Viên Hoằng chậm rãi gật đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng không lên tiếng.

Phương Thất đột nhiên nói: "Phải đi nghỉ ngơi thôi"

Du Mộng Điệp kinh ngạc hỏi: "Ca thấy mệt lắm sao?"

Phương Thất gật đầu đáp: "Huynh thật sự rất mệt"

Du Mộng Điệp không hỏi nữa.

Hiên Viên Hoằng mỉm cười uống tiếp một chén rượu, nói: "Nếu đã thấy mệt rồi thì nên đi nghỉ đi”

Du Mộng Điệp kinh ngạc nhìn vào Hiên Viên Hoằng, rồi xoay qua nhìn Phương Thất.

Phương Thất đã đứng lên, lấy tay che miệng rồi ngáp dài một cái, mỉm cười nói: "Các vị ngủ ngon", sau đó chậm rãi bước khỏi phòng.

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nhìn La Nhất Đao nói: "Ngươi cũng tạm thời ở đây với chúng ta một thời gian đi”

La Nhất Đao cảm kích nói: "Xin đa tạ lão tiền bối."

Hiên Viên Hoằng gật đầu, mỉm cười đứng lên, tiếp đó cũng ngáp dài một cái rồi chậm rãi bước ra khỏi phòng.

Du Mộng Điệp dùng ánh mắt tò mò nhìn từng người bước ra khỏi phòng, xong lắc đầu và khẽ thở dài rồi cũng rời khỏi đó trở về phòng của mình.

Trăng đã lên cao.

Vần trăng tròn sáng trôi giữa bầu trời, ánh sáng lờ mờ của nó chiếu rọi xuống ngôi thành nhỏ đang say ngủ.

Gió nhè nhẹ thổi, trong bầu trời đêm dường như có vài đám mây đang lẳng lặng nằm đó làm cho ánh sao mờ đi rất nhiều.

Quán trọ Duyệt Lai rất yên tĩnh, sau một ngày mệt nhọc mọi người giờ đã tiến vào mộng đẹp, tuy nhiên có một phòng vang lên một chút âm thanh.

Đó là tiếng cửa mở, trong bóng tối có một người từ phòng khẽ bước ra, chậm rãi xoay người lại khép cửa phòng, tiếp đó đi đến bên vách tường của quán trọ, thân ảnh chợt lóe, cả người đã phóng đi mất hút.

Trên đường không có một bóng người, những con đường trống trải và im lặng nằm đó.

Phương Thất chậm rãi bước đi trên đường, đột nhiên trong lòng lại nổi lên cảm giác trống trải và cô đơn.

Người sống trong giang hồ sẽ thường xuyên có loại cảm giác này, nhất là đối với một người lãng tử lãng tích thiên nhai đang bước đi một mình trên con đường dài vắng lặng thì loại cảm giác cô đơn vô tận trong lòng này sẽ tùy thời mà đến.

Cửa chính của Hồng Tân Lâu đã đóng chặt, trên hai tầng của tửu lâu đều đen nhánh, không có chút ánh sáng.

Phương Thất ngẩng đầu nhìn lên cái biển viết ba chữ vàng Hồng Tân Lâu, tiếp đó mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất, cả thân hình bay lên, trông giống như một con hạc sảy cánh bay lên trời, trong nháy mắt đã ở trên lầu hai của Hồng Tân Lâu.

Ở phía sau Hồng Tân Lâu còn có một cái sân nhỏ rất trang nhã, từng hàng cây bạch dương xanh biếc, lá đang chập chờn trong gió. Trong sân toàn là một màu đen, chỉ có một phòng còn sáng.

Phương Thất mỉm cười, cả thân hình liền phóng xuống, trông giống như một mảnh lá rụng nhẹ nhàng đáp xuống sân trong, tiếp đó chậm rãi đi tới trước cửa phòng rồi đứng lại.

Trong phòng đột nhiên có người khẽ thở dài, tiếp đó chậm rãi đốt những ngọn đèn còn lại trong phòng, ánh đèn sáng lên chiếu rọi khắp sân, sau đó có tiếng người trong phòng vang lên: "Khách quý đêm khuya quang lâm, xin mời vào."

Phương Thất đẩy cửa ra, mỉm cười bước vào.

Lão Chu mập đang ngồi ở trước bàn, trên bàn đầy rượu và thức ăn ngon nhưng dường như vẫn chưa động đũa.

Lão Chu mập mỉm cười, nói: "Ta biết ngươi sớm muộn gì cũng sẽ đến mà."

Phương Thất mỉm cười nói: "Phiền ngươi đợi lâu, thật sự là xin lỗi."

Lão Chu mập nói: "Không cần khách khí, đợi khách quý quang lâm thì dù có đợi mấy canh giờ cũng đáng”

Phương Thất nói: "Rược và thức ăn kia có phải chuẩn bị cho Phương Mỗ không?”

Lão Chu mập mỉm cười nói: "Khách quý quang lâm sao có thể không có rượu và thức ăn chiêu đãi được, chỉ là thức ăn đã nguội lạnh cả rồi, có cần hâm nóng lại không?’

Phương Thất bước đến ngồi xuống, mỉm cười nói: "Nguội lạnh cũng không sao, chỉ cần có rượu ngon uống là được rồi."

Lão Chu mập nói: "Đúng vậy, đúng vậy, người sống trong giang hồ, đêm dài đằng đẳng, có rượu ngon là đủ rồi."

Phương Thất gật đầu nói: "Ta đã ngồi xuống rồi, tại sao còn chưa cạn chén đi?”

Lão Chu mập mỉm cười nói: "Ngươi không sợ trong rượu có độc sao?”

Phương Thất lại thản nhiên đáp: "Rất sợ."

Lão Chu mập cười cười, nói: "Ngươi rất thẳng thắn"

Phương Thất thản nhiên nói: "Thẳng thắn cũng là một điểm tốt, rượu ngon mặc dù có thể nhất túy giải thiên sầu, nhưng nếu là rượu độc thì lại là một chuyện khác rồi”

Lão Chu mập mỉm cười nói: "Đích xác là như thế, một người nếu đã uống rượu độc thì đừng nói là giải thiên sầu, thậm chí cả vạn sầu cũng có thể giải bởi vì sau này hắn không cần sầu lo, buồn khổ và lo lắng gì nữa”

Người không cần buồn bã và lo lắng thì chỉ có một loại người, đó chính là người chết. Nếu đã chết thì còn gì đâu mà buồn lo nữa?

Phương Thất gật đầu đáp: "Đích xác là như thế."

Lão Chu mập chậm rãi rót rượu cho Phương Thất, rồi nói: "Xin mời!"

Phương Thất cầm chén rượu lên, nói: "Mời", rồi ngửa đầu uống một hơi.

Lão Chu mập lại dùng ánh mắt ngạc nhiên nhì Phương Thất hỏi: "Ngươi thật sự không sợ trong rượu có độc?”

Phương Thất đáp: "Rất sợ."

Lão Chu mập hỏi tiếp: "Nếu đã rất sợ thì tại sao còn uống?”

Phương Thất mỉm cười nói: "Bởi vì ta biết chén rượu này không có độc”

Lão Chu mập nở nụ cười, rồi cũng nâng chén lên uống cạn.

Lão Chu mập lại rót rượu vào chén, mỉm cười hỏi tiếp: "Làm thế nào ngươi có thể biết được trong rượu không có độc?”

Phương Thất thản nhiên trả lời: "Bởi vì ta tin rằng ngươi sẽ không ngu xuẩn như vậy."

Lão Chu mập lại nở nụ cười, hắn đột nhiên hiểu được Phương Thất cũng không phải là kẻ ngốc.

Hắn đã đoán được Phương Thất tối nay nhất định sẽ đến tìm hắn, Phương Thất có thể đến tìm hắn thì nhất định là đối với hắn đã có hoài nghi, một người nếu đã sinh nghi đối với ai thì nhất định sẽ cẩn thận đề phòng người đó, nếu còn hạ độc trong rượu thì quả thực là quá ngu xuẩn.

Phương Thất mỉm cười lên tiếng: "Khách sáo đủ chưa?"

Lão Chu mập gật đầu, nói: "Cũng đã đủ”

Phương Thất cũng gật đầu, nói: "Ngươi đã biết tối nay ta sẽ tìm đến ngươi?"

Lão Chu mập mỉm cười nói: "Gần như vậy, nếu ngươi không đến thì nhất định cũng sẽ có người khác đến."

Phương Thất liền hỏi: "Người khác? Là ai?"

Lão Chu mập cười khổ nói: "Là ai thì ta không biết, nhưng nhất định là người tới giết ta."

Phương Thất nhíu mày nói: "Ý của ngươi là ……"

Lão Chu mập gật đầu, cười khổ nói: "Đúng vậy."

Phương Thất nhìn vào lão Chu mập một lúc lâu, sau đó đột nhiên hỏi: "Ngươi chính là Tiếu Di Lặc Chu Tiếu Thiên?"

Lão Chu mập thản nhiên đáp: "Chính là Chu mỗ."

Phương Thất mỉm cười nói: "Tiếu Di Lặc, tên rất hay”

Lão Chu mập cười khổ nói: "Hay cái gì? Đâu có chỗ nào tốt đâu”

Phương Thất liền hỏi: "Bộ có chỗ nào không tốt à?"

Lão Chu mập nói: "Ta đang sống một cuộc sống an nhàn tự tại ở Dương Châu, đột nhiên lại bị ép buộc nên nơi sa mạc nóng bức này, ngươi nói đi, tốt hay không tốt?”

Phương Thất nói: "Ta cũng cảm thấy rất kỳ lạ, có một số việc nghĩ không ra, chẳng lẽ ngươi thật sự bị người khác ép buộc?"

Lão Chu mập thản nhiên nói: "Nếu không phải là bị ép buộc thì người nào lại tự nguyện đến nơi đây?”

Phương Thất gật đầu, mỉm cười nói: "Cũng có lý, nghe nói ngươi ở tại Dương Châu có hơn mười thê thiếp, gia sản cự vạn, nếu thay đổi là ta thì có đánh chết ta, ta cũng không tới nơi này."

Lão Chu mập mỉm cười nói: "Đích xác là như thế, hơn nữa ta cam đoan trong những người vợ của ta không có một người nào xấu xí cả”

Phương Thất mỉm cười nói: "Thật là khiến kẻ khác hâm mộ."

Lão Chu mập gật đầu, mỉm cười nói: "Nếu không phải hâm mộ thì ta cam đoan là có rất nhiều người ghen ghét đó”

Phương Thất nở nụ cười.

Lão Chu mập cũng cười to, trong tiếng cười dường như mang theo sự buồn bã thê lương nào đó.

Phương Thất nói tiếp: "Nghe nói võ công của ngươi rất cao, hơn nữa còn là cao thủ trong cao thủ, ai mà có thể ép buộc được ngươi nhỉ?”

Lão Chu mập nói: "Võ công của ta hù ma dọa quỷ thì cũng xem là được nhưng đối với người ta gặp thì thật sự cách biệt quá xa”

Phương Thất nói: "Thật vậy à? Ta đây cũng rất tò mò muốn biết ai lại có võ công cao siêu như thế, có thể làm cho Tiếu Di Lặc danh chấn Giang Đông phải bỏ xứ mà đi”

Lão Chu mập cười khổ nói: "Người trong thiên hạ có võ công cao hơn so với Chu mỗ thì có rất nhiều, tuy nhiên người áo xanh kia không những võ công cao siêu mà lòng dạ độc ác của hắn càng cao siêu hơn võ công nữa”, lão Chu mập thở dài, nói tiếp: "Ngươi biết đó, người nào mà không có nhược điểm đâu”

Mỗi người đều có nhược điểm của mình, có một số người sợ chết, có một số người tham tài, có một số người háo sắc, những nhược điểm này chính là điểm trí mạng, nếu bị người khác nắm được thì đương nhiên phải cúi đầu thần phục người thôi.

Lão Chu mập cũng là người, là người thì nhất định phải có nhược điểm.

Phương Thất mỉm cười hỏi: "Ngươi nói hắn lòng dạ độc ác là có ý tứ gì?"

Lão Chu mập cười khổ nói: "Hắn vừa ra tay đã gạch trên mặt người nương tử mới cưới của ta hơn mười đường kiếm, ngươi nói có đáng sợ hay không?"

Phương Thất nói: "Nhưng ngươi cũng đâu có liều mạng cùng hắn đâu?"

Lão Chu mập nở nụ cười, nụ cười của hắn rất kỳ quái, nói: "Mắt thấy bản thân mình rõ ràng không phải là đối thủ của người ta, thì có nên vì một người phụ nữ mà đi liều mạng không, đó không phải là liều mạng mà quả thực chính là đi chịu chết, ngươi nói có đáng giá hay không?"

Phương Thất nở nụ cười, hắn đột nhiên hiểu được lão Chu mập chẳng những háo sắc mà còn rất sợ chết nữa.

Người có tiền của càng nhiều thì càng không muốn chết.

Phương Thất gật đầu, nói: "Có lẽ là ngươi đúng, chỉ có còn sống mới có có thể có cơ hội báo thù."

Lão Chu mập cười khổ nói: "Ngươi nói đúng, vừa không muốn chết vừa lại không có biện pháp gì trở mình cả thì không thể làm gì khác hơn là phải nhẫn thôi"

Đêm đã khuya.

Sự yên tĩnh bao trùm cả tửu lâu, ánh sáng ảm đạm của các ngôi sao trên trời rọi xuống hàng bạch dương trong sân.

Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng cười lạnh lùng, nói: "Không cần phải nhẫn nữa, tất cả đều chết đi”

Chỉ nghe 'Bồng' một tiếng, một chùm ngân châm kín kẽ như tấm lưới bắn qua cửa sổ, tốc độ nhanh như điện xẹt, trực tiếp tấn công phía Phương Thất và lão Chu mập ngồi tại bàn.

Phương Thất và lão Chu mập nhất thời sắc mặt đại biến.