Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký

Chương 26




Ngày hôm sau, tôi còn chưa muốn xuống giường chợt nghe giọng nói của Đỗ Đỗ Điểu la hét gọi cái gì Vãn Từ tiểu thư, rồi liên thanh không ngừng nghe rất vui sướng, không rõ là đang nói cái gì, rồi bỗng nhiên im bặt.

Chẳng lẽ là Lâm Vãn Từ tới?

Tôi mặc y phục ra khỏi phòng đi đến đó, còn chưa ra đến nơi đã thấy Lâm Vãn Từ đứng ở trong viện, mặc trang phục màu hồng nhạt rất đơn giản, nhất cử nhất động đều thướt tha hoàn toàn tự nhiên lay động lòng người không thể diễn tả thành lời.

Tôi cảm thản: Thật sự là tạo hóa quá ưu ái mà!

“Sở tiên sinh, hôm nay ta cố ý đến đây để tạ tội.”

Đào Hoa Thiếu đứng ở cánh cửa, trên mặt không lộ thái độ gì, lạnh nhạt nói: “Lâm tiểu thư có tội gì?”

Lâm Vãn Từ nói: ‘Ta quản giáo thủ hạ bất lực, quấy nhiễu tôn phu nhân…”

“Quấy nhiễu? Chuyện tối hôm qua chỉ đơn giản là quấy nhiễu như vậy thôi sao?” Đào Hoa Thiếu cười nhạt, nói, “Lâm tiểu thư, ta rất hiếu kỳ, thủ hạ của ngươi vì sao lại quấy nhiễu Sơ Cuồng?”

Tôi cũng hiếu kỳ, liền dựa vào hành lang chờ đợi.

Lâm Vãn Từ hơi cười gượng, nhưng không hề lúng túng, đôi mắt trong suốt nhìn Đào Hoa Thiếu, nói: “Chuyện này nói ra có chút liên quan đến Sở tiên sinh. Hôm nay ta cũng không sợ đắc tội với Sở tiên sinh, thẳng thắn nói ra. Lúc đầu gia phụ giao thủ với Sở tiên sinh ở Thái nguyên, thảm bại mà về, có thể nói Ngự trị sơn trang hiếm khi bị tổn thất nặng nề như vậy. Vì thế, có một số đệ tử trong sơn trang tâm tình xúc động phẫn nộ sinh lòng oán hận…”

Cô ta dừng lại, không nói tiếp, nhưng ý tứ thì không cần nói cũng hiểu.

Đào Hoa Thiếu trầm ngâm không nói gì.

Cô ta bỗng nhiên chuyển câu chuyện, tiếp tục nói: “Đương nhiên, bọn họ nếu dám can đảm tìm cách đấu với Sở tiên sinh thì chẳng khác gì châu chấu đá xe, tự tìm đường chết, cũng không thể trách được. Chỉ bực là chúng đệ tử không biết tự lượng sức mình, Ngự trì sơn trang có chết một trăm cũng không tiếc…”

Đào Hoa Thiếu mặt lạnh te, nói: “Ta làm tổn thương phụ thân của Lâm tiểu thư, Lâm tiểu thư không chút oán hận lại còn ngăn cản đệ tử môn hạ báo thủ, thật khiến người khác khó hiểu.”

Lâm Vãn Từ mặt không đổi sắc, thu lại dáng vẻ tươi cười, nghiêm túc nói: “Tiên sinh sai rồi! Ta cũng hận, nhưng hận không thể giải quyết được vấn đề, hận không thể kéo Ngự trì sơn trang trở nên cường đại. Ta hận tiên sinh, nhưng lại không có năng lực để đối kháng với tiên sinh. Cho nên, ta chỉ có thể thu nỗi hận lại, huống chi hiện nay thế cục mưa gió bất chợt, sự sinh tồn tử vong của bản trang đang trong thời khắc mấu chốt, lúc này càng phải nên bình tĩnh. Ta không cho phép bất luận kẻ nào có hành động thiếu suy nghĩ, cho dù người đó là ai…nếu không nghe lời, chỉ có chết!”

Giọng nói của cô ta nhu hòa êm tai, nhưng lại rất quả quyết đoạn tuyệt, khiến người khác thấy lạnh tóc gáy.

Cô ta nói xong, nghiêng đầu ra sau ra hiệu. Hai gã đệ tử đằng sau lập tức khênh cáng thương ra, cáng thương được che bằng tấm vải trắng, hình như là có người.

“Tối hôm qua, hạ nhân Liễu Ám của bản trang đắc tội tôn phu nhân. Bản trang đã theo quy củ khiển trách cô ta, giờ ta giao cô ta cho tiên sinh, sống hay chết, hoàn toàn do tiên sinh xử trí.”

Tôi nín thở.

Đào Hoa Thiếu không bước tới nhìn người trên chiếc cáng, chỉ trầm mặc một chút rồi mỉm cười nói: “Lâm tiểu thư nói những lời thật thẳng thắn. Ngự trì sơn trang có Lâm tiểu thư trấn giữ, tin tưởng nhất định có thể tránh được đợt mưa gió này. Về phần người này…., nếu tiểu thư đã khiển trách qua, xin tiểu thư hãy mang về cho.”

Lâm Vãn Từ khom ngươi tạ ơn, nói: “Lúc ta tới thấy trước cửa tiên sinh có xe ngựa, mạo muội hỏi một chút, tiên sinh sắp đi xa phải không?”

Đào Hoa Thiếu gật đầu.

Cô ta bật cười, giống như hoa lan nở rực giữa đêm: ‘Thật sự là trùng hợp quá, hai ngày nữa ta cũng muốn đi xa một chuyến.”

Đào Hoa Thiếu lạnh nhạt ‘ừm’ một tiếng, không chút hứng thú nói rằng: ‘Vậy chúc tiểu thư lên đường thuận lợi.”

Lâm Vãn Từ không nói thêm nữa, mỉm cười cáo từ.

‘Quản giáo bất lực?” Tôi nhìn theo Lâm Vãn Từ đi ra khỏi cửa, chậm chạp bước tới bên người Đào Hoa Thiếu hỏi: “Huynh có tin những lời cô ta nói không?”

“Đã cố tình bày trò như thế, không tin cũng phải tin thôi.’ Đào Hoa Thiếu giả vờ than thở, rồi lại trêu tôi: ‘Thật hiếm khi thấy muội dậy sớm như vậy.”

‘Cuộc sống là để ngủ mà.” Tôi thuận miệng nói đùa.

Đào Hoa Thiếu cười không nói gì, khoác tay tôi đi ăn điểm tâm, sau đó đoàn người lên xe ngựa ra khỏi thành. Kế hoạch lộ trình là như này, đi xe ngựa đến Tể Trữ, rồi lại đi bằng đường thủy ở Tể Trữ đến Dương Châu rồi chuyển hướng đi Nam Kinh. Tôi rất ít có cơ hội ngồi thuyền nên vô cùng hưng phấn.

Chúng tôi đến Tể Trữ mướn được thuyền rồi thì đã là buổi tối, liền ở lại đó nghỉ một đêm, ăn cơm tối cũng không gấp gáp, Đỗ Đỗ Điểu lại ầm ĩ đòi đi dạo đêm, Phượng Minh thường ngay luôn trong bộ dạng từng ông già từng trải, giờ cùng dần dần lộ ra khí chất thanh niên hoạt bát, càng ngày cũng trở nên sôi nổi hơn.

Tôi đối với việc hứng thú nhiệt huyết đi thuyền đến ngày thứ hai thì giảm đi một nửa. Hai bên bờ sông phong cảnh khá đẹp, nhưng cũng không tuyệt đẹp như trong phim truyền hình vẫn chiếu. Những ngày đầu tháng năm, thời tiết càng lúc càng nóng, gió thổi đến trước mặt mang đến một mùi vị ẩm ướt mằn mặn, làm tôi thấy buồn nôn.

Buổi sáng ngày thứ ba, thuyền vừa đi được một lúc, Đào Hoa Thiếu bỗng nhận được tin từ bồ câu đưa thư, anh xem xong nhíu mày trầm ngâm.

Tôi cười hỏi: “Có chuyện gì làm huynh không hài lòng à?”

Đào Hoa Thiếu lườm tôi, đưa lá thư qua.

Tôi vừa đọc xong lập tức giận tái mặt.

Đào Hoa Thiếu cười phá lên: ‘Đấy là thái độ gì vậy?

Tôi mặt nghiêm lại, nói: “Tin tức này vì sao lại cho huynh biết?”

Anh vẫn cười nói: ‘Thói quen thôi.”

Tôi bó tay.

Đào Hoa Thiếu cầm tay tôi khẽ hôn một cái, cười hì hì nhìn tôi. Tôi nhất thời tan chảy. Trầm mặc một lúc. Tôi bỗng nhiên rất hiếu kỳ, ghé sát vào hỏi: “Kỳ lạ, rốt cuộc chuyện này huynh tiến hành bằng cách nào?”

Đào Hoa Thiếu cười hì hì đáp ;”Cũng không có gì đặc biệt, đều là ta dùng phương pháp của tiền nhân, tại kinh sư cài cắm cơ sở ngầm, sau đó phân tích sàng chọn ra những tin tức có giá trị, cuối cùng là đưa ra phán đoán.”

Tôi tiêp tục truy hỏi: “Như vậy thì ra huynh đã có kế hoạch, đến lúc đó huynh định làm như nào?”

Đào Hoa Thiếu nhẹ nhàng phun ra một câu: “Lập tức khởi binh đánh Bắc Kinh.”

Tôi kêu khẽ: “Lịch sử ghi lại rằng Hán Vương sợ tam đại doanh, không dám xuất binh, do đó mà làm mất cơ hội tốt.”

Đào Hoa Thiếu nhướng mày cười nói: “Phần lớn binh lính của tam đại doanh đó rất dũng mãnh thiện chiến, nhưng đại bộ phận bọn họ đều là người ham tiền tài, trong đó có mấy người thủ lĩnh đều đã nhận đại lễ của Hán Vương; Thần cơ doanh nhìn vẻ ngoài thì hung mãnh nhưng thật ra rất cồng kênh, chỉ có Ngũ quân doanh là tinh nhuệ nhất, đám ô hợp của Hán Vương tuyệt đối không dám chính diện giao phong, nên mới phái cao thủ giang hồ âm thầm bất ngờ đánh giết lấy thủ cấp tướng lĩnh…”

Tôi bĩu môi, hừ nói: “Thật là đê tiện, thiếu quang minh chính đại…”

Đào Hoa Thiếu phì cười, gõ đầu tôi nói: “Còn nói ngốc nữa này! Mưu phản vốn là chuyện không hề quang minh chính đại rồi, huống chi hai quân chỉ có một con đường là đối chọi sinh tử.”

Tôi ngang bướng nói: “Dù sao thì muội cũng tin lịch sử sẽ không bị thay đổi, đã định trước hắn sẽ thất bại, cho dù cuộc sống thêm một lần nữa, nhưng nó cũng sẽ thông qua cách khác mà biến thành sự thất bại ấy.”

Đào Hoa Thiếu cười ha hả:”Trời ơi, đây là cái lý luận gì vậy? Muội lần trước có nói qua quan niệm về số mệnh người rồi mà.”

Lúc này trên thuyền đột nhiên lắc lư, tôi bỗng thấy buồn nôn, cảm giác vật gì trong dạ dày đang trào dâng lên.

Đào Hoa Thiếu nhíu mày nói: ‘Làm sao vậy?”

Tôi hít một hơi thật sâu, lắc đầu nói: “Có lẽ là tối qua ăn thức ăn hư nên bị đau bụng thôi.”

Thuyền cập bờ vào buổi trưa, Đỗ Đỗ Điểu la hét kêu rất đói bụng, rồi đi thẳng tuốt một mạch như một tên quỷ chết đói đầu thai. Mọi người tìm một tửu lâu để ăn uống, tôi không ăn uống được một chút gì, Đào Hoa Thiếu gọi một người tới hỏi gần đây có y quán nào không.

Hoằng Ngọc ngạc nhiên hỏi: “Hả? Dung cô nương khó chịu à?”

“Có một chút.” Tôi cười cười.

Bình thường thì tôi không cảm thấy câu Dung cô nương có gì không bình thường, nhưng hôm nay nghe thì cảm thấy rất đặc biệt là lạ, tôi sắp trở thành một bà mẹ trẻ rồi, là bà xã của một người nào đó rồi.

Cô ta vẫn còn định hỏi tiếp gì đó, Đào Hoa Thiếu đứng lên, đối diện mỉm cười với tôi nói: “Đi thôi.”

Tôi đi theo anh xuống lầu, ra cửa rẽ trái xuống một đường lớn, đi một lúc, bỗng nhiên anh nhíu mày nói: ‘Có người theo dõi chúng ta.”

Tôi sống cùng anh cho đến bây giờ không bao giờ lo lắng về vấn đề an toàn, nghe vậy cũng sửng sốt, hỏi: “Là ai vậy? Vì sao lại theo dõi chúng ta?”

Đào Hoa Thiếu cười nói: ‘Chúng ta đi hỏi một chút.” Nói xong liền kéo tôi xoay người đi thẳng hướng về hai người đàn ông mang dáng dấp tiểu thương kia.

Tôi dở khóc dở cười, hành động của anh thường thường được gọi là khó đoán. Nhưng hai người kia thấy chúng tôi bước tới lại không hề kinh hoàng, bình tĩnh đứng yên tại chỗ chờ chúng tôi.

Lần này, tôi cảm thấy rất kỳ lạ.

Chúng tôi đi đến trước mặt họ, chưa lên tiếng, một trong hai người đó tiến lên nói: “Xin hỏi cô nương có phải là Dung Sơ Cuồng?”

Tôi sửng sốt, liếc mắt nhìn Đào Hoa Thiếu, gật đầu nói: ‘Không sai, tôi là Dung Sơ Cuồng.”

Người kia lấy trong người ra một lá thư, nói: ‘Phụng lệnh của Tiểu Hầu gia, đem giao lá thư này cho cô nương.”

Tiểu hầu gia? Tôi chưa kịp phản ứng thì Đào Hoa Thiếu đã đưa tay ra nhận thư.

Người kia rụt tay lại nói: ‘Thuộc hạ phụng mệnh phải đích thân giao thư này cho Dung cô nương.”

Đào Hoa Thiếu phất tay áo, lá thư trong tay người đó rơi xuống, ống tay áo anh hất một cái, lá thư đã nằm trong tay, anh xem kỹ hai lần, xác định không có gì khác thường mới đưa cho tôi, hừ nói: “Tên tiểu tử Trầm Túy Thiên này rốt cuộc lại muốn làm trò quỷ gì đây?”

Tôi nhận thư, nhìn cái tên loáng qua trước mắt mà ngây người ra như phỗng, một lúc sau mới như tỉnh mộng, vô thức rời xa Đào Hoa Thiếu hai bước.

Tôi hỏi: “Trầm Túy Thiên bảo các người đưa cho tôi phải không?”

Người kia nói: “Đúng vậy. Thư đã gửi xong, thuộc hạ xin cáo lui.”

Hắn nói xong ôm quyền rồi cùng đồng bạn chạy mất dạng thoát thân.

Tôi không vội xem lá thư, chuyển sang hỏi Đào Hoa Thiếu: ‘Vì sao Trầm Túy Thiên lại gửi thư cho muội nhỉ?”

Đào Hoa Thiếu mặt lạnh te, ngữ khí vòng vo: “Cái này phải hỏi muội mới đúng.”

Tôi bật cười, xé phong thư rút tờ giấy Tuyên Thành ra, hừm, nét bút cứng cáp có lực, vừa nhìn là biết hay rèn luyện, nhiều câu có mẫu tự cổ xưa, tôi đại khái dịch như sau:

“Dung Sơ Cuồng, ta cảm thấy cần phải cảnh tỉnh ngươi. Có thể ngươi cho là không cần phải như thế. Phải nói rằng, ngay cả ta cũng không thể tin rằng mình lại làm một chuyện ngu xuẩn như thế. Từ nhỏ ta đã bị giáo huấn nghiêm ngặt hành sự phải thủ đoạn độc ác, duy nhất có ngươi là ta mãi luôn do dự, dẫn đến ngày hôm nay thất bại mà quay về, có thể đó cũng là số mệnh.

Ngày đó tại Thái Nguyên, Lâm Vãn Từ dùng bản đồ bảo tàng để làm vật trao đổi, ngoại trừ để cho Lâm Thiên Dịch chạy thoát ra ngoài, còn có một điều kiện là giết ngươi. Ngươi luôn luôn ngốc nghếch trong tất cả mọi việc, nhất định muốn hỏi ta vì sao không giết ngươi. Giờ ta có thể thành thật trả lời cho ngươi biết: Thứ nhất, ta không muốn giết ngươi; thứ hai, do ta cũng chưa từng nhìn thấy bản đồ bảo tàng, ta không muốn giết ngươi mà đắc tội với Sở Thiên Dao; thứ ba, lúc đó giang hồ tình thế biến đổi, ta yên lặng quan sát những thay đổi bên ngoài, hành sự theo hoàn cảnh. Chuyện sau này thì ngươi đều đã biết. Điều ta muốn nói chính là, Lâm Vãn Từ không phải là bằng hữu của ngươi, ngươi cũng không phải là đối thủ của cô ta. Lời đã hết,in hay không là do ngươi.”

*Lời của người dịch: Anh Trầm Túy Thiên này cũng vòng vo quá đi. Theo mình anh ấy thích Dung Sơ Cuồng nên mới bao lần do dự không giết cô ấy, còn ghen tị với Đào Hoa Thiếu nữa chứ. Thế mà không nói thẳng cho cô ấy biết là: Lý do ta yêu ngươi. Có phải hay hơn không nhỉ. Chán anh Trầm Túy Thiên quá đi.

Ngày hôm sau, tôi từ trên giường bước xuống, theo thói quen vặn người vài cái, hít thở không khí trong lành một chút, đang vặn người thì thấy Đỗ Đỗ Điểu ở dưới lầu đem hành lý đặt vào trong xe ngựa, lúc này mới nhớ ra hôm nay sẽ không ngồi thuyền nữa.

Tôi rửa mặt chải tóc xong bước xuống lầu không thấy Đào Hoa Thiếu đâu, hỏi Đỗ Đỗ Điểu. Cậu ta bĩu môi, nói: ‘Vừa đi đằng kia rồi.”

Tôi hỏi: ‘Không nói đi đâu à?”

Cậu ta lắc đầu, đem hai cái hòm đặt vào xe ngựa.

Tôi đành phải đi tìm, đi được hai bước, lại quay đầu lại hỏi: ‘Vậy sao không thấy Phượng Minh và Hoằng Ngọc đâu?”

Cậu ta vội vàng sắp xếp hành lý, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Không biết, sáng sớm ngày hôm nay Sở tiên sinh đưa cho Hoằng Ngọc tỷ một phong thư, bào tỷ ấy cùng Phượng Minh đại ca cùng đi với nhau.”

Tôi giật mình: “Xảy ra chuyện gì à?”

“Không biết.” Cậu ta đặt mông ngồi lên xe ngựa, vẻ tội nghiệp khổ sở nhìn tôi: “Dung cô nương, ta nghĩ Sở tiên sinh cố ý dạy dỗ ta, ngươi nói xem những…cái rương này đi, vốn là có tiểu nhị làm rồi mà…”

Tôi không rỗi hơi nghe cậu ta nói những lời vô ích này, tôi chạy đi, vừa chạy vừa kêu: “Cậu coi như rèn luyện thân thể là được rồi.”

Lúc này là khoảng chín giờ sáng, thời tiết không đẹp lắm, có sương mù, âm u, thị trấn lại gần sông, không khí càng ẩm ướt, toàn bộ thị trấn dường như tràn ngập trong một màn sương trắng. Đi phía bên trái một đoạn đường, đó là một con đê hẹp dài, trên đê có vài cây thưa thớt trong màn sương trắng nhìn rất đìu hiu.

Đào Hoa Thiếu mặc bạch y, hai tay khoanh lại, đứng ở trên bờ đê lẳng lặng hướng về dòng nước. Cả người đứng thẳng như một thân cây, mái tóc trắng phất phơ bay, khuôn mặt phong kín.

Tôi đi tới trước mặt anh. nh không hề cử động. Đôi mắt đen kịt sâu thẳm lạnh băng, sắc bén khiến người khác cảm thấy kinh hãi, tôi lựa chọn việc im lặng, dựa vào thân cây bình tĩnh nhìn anh.

Cuối cùng, cái miệng của anh mới nở ra một nụ cười tươi, nghiêng đầu mỉm cười nói: ‘Tối qua ngủ ngon không?”

Tôi lắc đầu.

Đào Hoa Thiếu hài hước nói: ‘Là ta chưa dốc hết sức à?”

Tôi cố ý phụng phịu không nhìn anh, nói: “Cùng lúc đều biến mất tăm, ai biết tối qua rốt cuộc huynh đang làm gì chứ?”

Đào Hoa Thiếu cũng cố ý kêu lên một tiếng: “Thế nhân nói lòng dạ phụ nữ thay đổi bất chợt, bọn họ không biết phụ nữ còn có một kỹ năng độc đáo là…” Nói nửa chừng dừng lại cười hì hì chờ tôi hỏi.

Tôi hừ một tiếng, hỏi: ‘Là kỹ năng gì?”

Anh nhẹ nhàng nói: “Trả đũa.”

Tôi trừng mắt: “Muội có sao?”

Đào Hoa Thiếu hừ nói: “Còn nói không có, trên giường không biết hầu hạ trượng phụ, trái lại còn trách ta…”

Tôi lập tức cắt ngang lời anh, kêu lên: “A! Dưới sông có cá kìa.”

Đào Hoa Thiếu không bị mắc lừa. Anh bước tới, tay trái chống vào thân cây, ngón trỏ tay phải phe phẩy trước mặt tôi, mỉm cười nói: “Chiêu đó đối với ta không có tác dụng đâu. Trong vòng một trăm bước, bất luận một điểm nhỏ thay đổi cũng đều không thoát khỏi lỗ tai của ta.”

Tôi bắt được tay anh khẽ cắn một cái. Ngón tay cái của anh thuận thế mơn trớn môi tôi, rồi chậm rãi trượt xuống dưới.

Tôi bật cười, nói: “Như vậy không hay lắm đâu, giữa thanh thiên bạch nhật mà làm…”

Đào Hoa Thiếu dừng lại, than thở: “Thật là..vậy thôi bỏ đi…”

Nói xong làm bộ phải đi, tôi vội kéo lại, cười nói: “Hình như không có ai quy định giữa thanh thiên bạch nhật không thể làm việc này…”

Đào Hoa Thiếu cười ha hả, tay ôm lấy thắt lưng tôi, ngắm nhìn tôi rất lâu, nói: ‘Mọi người đều nói dưới ánh đèn mới thấy vẻ đẹp của mỹ nhân, nhưng s ta thấy ban ngày ngắm muội lại thấy muội đẹp đến vậy.”

Cho dù bất kỳ ai có ca tụng tôi đến mấy thì tôi cũng không …từ chối, nhưng vào lúc này tôi nghĩ tôi nhất định là đang đỏ mặt.

Vì vậy, tôi tỏ ra khiêm tốn nói: “Có người nói táo và cam còn yêu được nhau, nhất định bởi vì huynh quá yêu muội cho nên lúc nào cũng thấy muội đẹp.”

Đào Hoa Thiếu phì cười, cúi xuống hôn tôi.

Một lát sau, tôi đẩy anh ra, hít một hơi thật sâu, nói: “Chúng ta mau trở về đi.”

“Hả?”

“Nếu cứ tiếp tục thì muội không dừng lại được…”

Đào Hoa Thiếu sửng sốt một chút, lập tức lại bật cười rất to, lần thứ hai tiếp tục hôn tôi. Tôi nghĩ chắc tôi điên rồi.

Đến khi hồi phục lại tinh thần mới phát hiện ra bầu trời đã có mưa phùn từ lúc nào. Gương mặt Đào Hoa Thiếu gần trong gang tấc, ánh mắt lấp lánh đang nhìn tôi, hạt mưa trong suốt dính lên hàng lông mày dày dặn và hàng mi của anh làm đôi đồng tử càng trong veo mê hoặc người.

Năm ngón tay tôi nhẹ nhàng vuốt qua hàng lông mày của anh, qua chiếc mũi thẳng tắp, khuôn mặt gày gò cùng chiếc cằm gợi cảm, nhẹ nhàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Đào Hoa Thiếu không đáp chỉ mỉm cười với tôi.

Một lát sau mới nói: “Quay về đi, cẩn thận kẻo cảm lạnh.”

Nói rồi nắm lấy tay tôi, xoay người quay về.

Anh không nói, tôi cũng không hỏi nữa. Hai người dắt tay nhau quay về, thấy Đỗ Đỗ Điểu đang vội vàng đem một số hành lý nặng đặt lên bàn khách điếm, miệng lẩm bẩm, rõ ràng đều là những lời oán giận.

Tôi phá lên cười. Cậu bé đáng thương, tôi buông tay Đào Hoa Thiếu ra, định bước tới giúp cậu ta, Đào Hoa Thiếu liền trầm giọng nói: “Quay lại.”

Đỗ Đỗ Điểu liếc trộm nhìn anh một cái, vội vã cười làm lành nói: “Dung cô nương, một mình ta làm là được rồi.”

Đào Hoa Thiếu không nói gì, đi thẳng vào cửa. Tôi cũng đành phải đi theo anh lên lầu.

Vừa bước vào phòng, anh bắt đầu cởi y phục của tôi. Tôi tưởng anh muốn tiếp tục chuyện đó, đương nhiên là tích cực phối hợp, ai ngờ anh quay người lấy từ trong đống quần áo và đồ dùng hàng ngày một bộ y phục đưa cho tôi, mỉm cười nói: ‘Cẩn thận kẻo cảm lạnh.”

“Cảm ơn quan tâm.” Tôi nhận lấy y phục đi tới bên giường, mỉm cười nói: “Huynh cũng cẩn thận kẻo cảm lạnh.”

Tôi nói xong đưa tay cởi đai thắt lưng của anh, tiện thể đi một đường xuống phía dưới vuốt ve, anh hơi nhíu mày, giả vờ trợn mắt với tôi.

Tôi ngó anh, cười nói: “Huynh không thích à, thôi bỏ đi.”

Đào Hoa Thiếu hừ một tiếng, lật tay đẩy tôi ngã xuống giường, chiếc áo rộng thùng thình của anh tuột ra, hơi thở của anh áp xuống, lúc này bên ngoài trời mưa tí tách rơi, bên trong sáng lờ mờ êm dịu, tôi nằm dưới vòng tay êm ái của Đào Hoa Thiếu, vô cùng bình an và thanh thản, đôi môi anh ấm áp bao phủ lấy toàn cơ thể tôi, tôi cảm thấy rất thiết thực, dường như cuộc đời đã được sắp đặt ổn thỏa.

Chúng tôi lăn qua ôm lại nhiều lần, ngây ra nhìn nhau rất lâu, rồi lại hôn nhau. Cuối cùng, anh không còn kiên nhẫn được nữa, môi và lưỡi kéo một đường dài xuống phía dưới, mười ngón tay dồn hết tâm trí châm thêm ngòi nổ. Tôi cảm giác như mình đang ở trong ranh giới sống và chết, mộng và tỉnh, trong lúc đầu óc mơ hồ nghe âm thanh của chính mình, hổn hển, ngây ngất.