Đại Minh Tinh Và Sát Thủ

Chương 1




Chiếc khăn trải giường trắng tinh phủ lên tấm thi thể lạnh như băng.

Michelle Parker ngơ ngác nhìn, đầu óc chết lặng, trống rỗng không thể suy nghĩ được gì.

Màu trắng kia tinh khiết như vậy, chói mắt như vậy…

Vẫn ngồi đờ ra trên chiếc ghế đặt bên giường, đôi bàn tay run rẩy không thể nào khống chế. Cặp mắt xinh đẹp của Michelle gắt gao nhìn chằm chằm vào tấm ga giường kia.

Đôi mắt như bị kim châm!

Những giọt nước mắt nóng bỏng từng giọt từng giọt rơi xuống tay…

Một bàn tay đặt lên vai cậu, cậu ngẩng đầu mơ hồ bắt gặp ánh mắt quan tâm của người đại diện Rogers của mình.

Rogers vẫn còn đang thở hồng hộc, hiển nhiên là do chạy một mạch tới đây, cố ổn định hơi thở của mình, hắn nói: “Tôi đã giúp cậu an bài ổn thỏa cả rồi, với tâm tình cậu bây giờ chẳng thể nào tiếp tục làm việc được, tôi đẩy thông báo cùng bộ phim kia đến cuối tuần. Cậu trở về cố gắng điều chỉnh tâm trạng, nghỉ ngơi một chút đi.” Hơi đau lòng vỗ vỗ vai Michelle: “Tôi đưa cậu trở về trước, chuyện ở đây giao hết cho Robert đi. Hiện tại cậu đang cần nghỉ ngơi một chút.”

Michelle im lặng gật gật đầu, cậu không có dũng khí lưu lại đối mặt với thi thể của Peter, cậu thậm chí còn không giám mở ga giường để nhìn mặt người bạn lần cuối.

Cậu cảm kích nhìn trợ lý Robert phía sau, Robert khẽ gật đầu với cậu.

Michelle cứ thế mơ mơ màng màng đi theo sau người đại diện Rogers.

Ra đến cửa chính của bệnh viện, gió từ bên ngoài lùa vào ống tay áo như mang đi cả nhiệt độ cơ thể cậu.

Mùa thu ở New York, đến cả không khí cũng bị che kín bởi hơi thở đau thương.

Theo từng đợt từng đợt gió lạnh, đầu óc cậu bắt đầu dần dần thanh tỉnh, mãi đến khi ngồi trên xe của Rogers, Michelle mới chính thức tỉnh táo lại, ý thức được: Peter, người bạn tốt nhất của cậu đã chết!

Đôi vai nhịn không được run rẩy kịch liệt, đầu hãm thật sâu trong tay, nước mắt cậu không thể khống chế được tràn ra…

Một tháng, cậu còn nhớ rõ một tháng trước khi cậu chạy tới bệnh viện thì thân người Peter đã toàn là máu. Một tháng này, Peter vẫn luôn trong tình trạng hôn mê. Tuy rằng trong lòng cậu cũng mơ hồ đoán được Peter lần này có lẽ sẽ thật sự rời cậu mà đi. Thế nhưng ngay ngày hôm qua, Peter bắt đầu có dấu hiệu khởi sắc, không nghĩ tới đó lại là hồi quang phản chiếu….

Peter thật sự đi rồi…

Trái tim, như bị khoét mất một lỗ…

Cả thể xác và tinh thần của Michelle đều cảm thấy mệt mỏi, tùy ý vẫy tay chào Rogers, lặng lẽ đi vào phòng ngủ của mình. Cậu tin tưởng phương diện công tác Rogers đã an bài ổn thỏa. Không phải lo lắng gì cũng không phải suy nghĩ gì. Cậu chỉ cần hảo hảo ngủ một giấc.

Ngửa mặt nằm trên giường, cậu mở to mắt nhìn trần nhà.

Cậu biết vài năm trở lại đây, Peter không muốn liên hệ nhiều với cậu vì sợ giới truyền thông sẽ đào móc quá khứ không mấy tốt đẹp của mình. Cuộc sống hồi nhỏ trải qua cùng Peter một màn một màn hiện lên trước mắt cậu. Những chua cay nơi xóm nghèo cùng chiếu cố lẫn nhau, cùng vật lộn trong máu và nước mắt, khoảng thời gian khuất nhục đó chỉ có Peter biết đến. Cậu rất hy vọng rằng có thể cùng Peter hưởng thụ thành công của mình!

Nước mắt lại tiếp tục chảy xuống…trước kia cậu chỉ khóc trước mặt Peter…

Bi ai dần dần bị tâm tình phẫn nộ thay thế. “Con mịa nó!” Cậu cắn môi dưới, bàn tay siết chặt hơi hơi phát run. Đột nhiên cậu hung hăng đấm xuống giường! Từ trên giường nhảy dựng lên!

Cậu sẽ không để cho Peter chết một cách oan uổng!

Cậu phi như bay xuống lầu, cầm lấy điện thoại đặt ở phòng khách cùng chiếc điện thoại mỏng bên cạnh.

“Chào ngài” Đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm tiếp máy.

“Alo, lần trước tôi đã nhờ các anh tra giúp một người, Peter Carter, kết quả như thế nào”

“Mật mã của ngài.”

Michelle đọc ra một chuỗi số.

“Tra được rồi, anh ta đã chọc vào một người Itali, người này hiện đang ở Las Vegas tên là Violet Carlos. Nội dung cụ thể tôi sẽ gửi thư điện tử cho ngài. Ngoài ra, người mà ngài muốn chúng tôi điều tra sáng nay đã chết.”

“Được, số tiền còn lại tôi sẽ lập tức gửi qua.”

“Đừng khách khí.”

Buông điện thoại, nước mắt còn đọng lại trong hốc mắt chậm rãi thối lui, phẫn nộ từ từ bốc lên!

Cậu sẽ không bỏ qua cho tên đã hại chết Peter! Cậu quyết sẽ không để Peter chết không nhắm mắt!

Đêm khuya yên tĩnh, điện thoại trong phòng ngủ Michelle đột nhiên đổ chuông, cậu mơ mơ màng màng ngồi dậy, đưa tay nhấc điện thoại lên, tiếng nói vẫn tràn ngập giọng điệu ngái ngủ: “Alo, ai vậy”

“Con trai ta, con khỏe không” Thanh âm của một người đàn ông trung niên vang lên từ đầu dây bên kia.

Michelle nhất thời giật mình lập tức thanh tỉnh,  là Anthony Felsted!

Anthony Felsted đã ngồi trên ghế đệ nhất hắc bang ở New York bảy năm. Một năm trước Michelle quen biết con gái duy nhất của Anthony – Sophia, lúc ấy Michelle đang thời kỳ hoàng kim, Sophia mê luyến cậu điên cuồng, thậm chí còn đề nghị kết hôn. Nhưng Anthony lại không thích người như Michelle, vì ông ta thấy, người như Michelle không đủ tinh tế, lại hay mềm lòng. Không thể trở thành trợ thủ đắc lực của ông ta, lại càng đừng nói làm người nối nghiệp. Huống hồ bản thân Michelle cũng không hi vọng sẽ bị cuốn vào những chuyện thị phi trong chốn hắc đạo. Bởi vậy ông ta tìm gặp Michelle, muốn cùng cậu “nói chuyện” một chút.

Michelle không yêu Sophia, cũng chẳng có nguyện vọng được kết hôn cùng cô, nhưng e ngại bối cảnh của Sophia, cậu vẫn đau khổ vì không thể thoát khỏi. Có đôi khi cuộc sống giống như canh bạc, khi trong tay bạn chỉ còn lại duy nhất một thẻ bạc, vào thời điểm chuẩn bị quyết định xem phải đặt vào cửa nào, bạn sẽ nhận được tiếng reo hò ủng hộ. Có Anthony hỗ trợ cậu thoải mái buông tay khiến Sophia mất đi mê luyến với cậu. Cách làm thức thời của cậu khiến Anthony lại càng thêm tán thưởng, cũng nhìn cậu với con mắt khác.

Nhưng Michelle luôn tận lực tránh bị cuốn sâu vào thế giới của Anthony. Cậu biết sự đáng sợ của hắc đạo. Mặc dù mình trong giới diễn nghệ có chút thành công. Nhưng trong mắt những nhân vật thuộc hắc đạo cậu chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ bé không có bối cảnh. Cậu thấy có lẽ chỉ có người chết mới không chút băn khoăn qua lại với những người này.

“Ngài Felsted.”

“Đúng vậy, đứa nhỏ đáng thương của ta, ta đã nghe nói qua, bây giờ con ổn rồi chứ.”

Tin tức của Anthony thật đúng là nhanh nhạy a, Michelle thầm cười lạnh một chút: “Cám ơn ngài đã gọi điện đến, tôi cũng tạm ổn.”

“Đừng quá khổ sở, tất cả đều đã là quá khứ rồi.”

“Cám ơn.”

“Lễ tang khi nào thì tiến hành”

“Tôi cũng không rõ lắm, Rogers đang giúp tôi xử lý.”

“Xác định ngày nào, nhớ báo ta một tiếng, ta nhất định đến.”

“Ha ha, cám ơn phần tâm ý này của ngài, nhưng mà ngài bận rộn như vậy không cần vì…”

“Cậu ta là người bạn tốt nhất của con.” Anthony cắt ngang lời nói của cậu.

Michelle sửng sốt một chút, cảm thấy cũng không cần tranh luận nhiều về chuyện này, cậu không biết việc Anthony có xuất hiện trong tang lễ hay không có quan hệ gì, đây cũng không phải lễ tang của một người nổi tiếng  “Cám ơn ngài, tôi nhất định sẽ thông báo cho ngài.”

“Tốt lắm, con nghỉ ngơi nhiều đi. Còn nữa nếu có gì cần ta giúp đỡ, cứ nói với ta, tin tưởng ta nhất định có thể giúp được. Ngủ ngon.”

Michelle ngốc lăng nhìn điện thoại đang vang lên những tiếng “Đô… đô..” Tên cáo già này rốt cuộc muốn cái gì

Lễ tang của Peter được Rogers an bài vô cùng tốt, hắn còn tới tìm mẹ của Peter. Người đàn bà kia cùng Peter cũng chẳng có nhiều cảm tình gì cho nên chỉ ở lại một lát liền rời khỏi.

Michelle tùy tay vén một chút mái tóc đen dài đến eo của mình, hơi khó chịu quét mắt nhìn Anthony Felsted, ông ta rốt cuộc tới làm gì Vì muốn lôi kéo quan hệ với mình Michelle không cảm thấy trong mắt Anthony mình có giá trị gì. Trong lễ tang cũng không có nhân vật quan trọng nào, cũng chẳng có người của giới truyền thong. Rốt cuộc Anthony vì cái gì mà đến

Cậu nhíu mày, chẳng nhẽ trước kia Peter và Anthony có giao tình gì sao Trước mắt hiện ra tình tiết điện ảnh kinh điển, tiểu nhân vật ngẫu nhiên nắm giữ một vật vô cùng quan trọng mà bản thân không biết, sau đó bị hắc đạo đuổi giết! Michelle tự giễu khẽ nhếch khóe miệng lên.

Sau khi lễ tang kết thúc, Michelle tùy tiện tìm cớ đuổi Rogers đi, mặc dù Rogers biết giao tình của cậu và Anthony, nhưng bản năng cậu hy vọng Rogers không bị cuốn vào, Rogers luôn đối xử với cậu rất tốt, từ khi cậu mới đặt chân vào giới diễn xuất hắn bắt đầu làm người đại diện của cậu, hơn nữa cũng không như những người khác chỉ coi cậu là cái bình hoa. Tự đáy lòng Michelle biết, kỳ thật cậu chính là cái bình hoa.

Quả nhiên, phía cuối nghĩa trang đã đậu sẵn chiếc xe đắt tiền của Anthony. Anthony cùng vệ sĩ đứng bên cạnh xe, ánh mắt sắc bén đang nhìn chăm chú cậu, Michelle gắng gượng đi đến: “Cảm ơn ngài đã tới.”

Anthony tuy rằng đã sớm bước vào độ tuổi trung niên, nhưng do bảo dưỡng phi thường tốt, nhìn qua vẫn thực linh lợi, nhất là ánh mắt của ông ta, sự lợi hại và hung ác không thể che giấu nổi. Ông ta lễ độ nở nụ cười: “Nhìn con vẫn hoàn hảo, con biết đấy, ta vẫn thực lo lắng cho con, dù sao đây cũng là người bạn tốt nhất của con mà. Hơn nữa ta cũng lo ngại rằng giới truyền thông sẽ phát hiện, nhưng xem ra mọi việc đều ổn.”

“Rogers rất có năng lực, hết thảy đều được anh ấy an bài ổn thỏa, hơn nữa còn có Robert hỗ trợ.”

“Con nên hảo hảo cảm tạ bọn họ.” Anthony vừa nói, vừa tiêu sái cùng Michelle đi trên đường, vệ sĩ của Anthony vẫn đứng tại chỗ không hề di chuyển.

“Tôi biết, tôi sẽ làm thế.” Michelle cơ hồ không che giấu được phiền chán trong lòng. Anthony luôn thích dùng khẩu khí của người cha để nói chuyện với cậu.

“Nói đến cảm tạ, có lẽ con cũng nên cảm tạ ta một việc.”

Michelle nheo mắt lại, nghi hoặc nhìn Anthony.

“Có người nói cho ta biết một tin tức, liên quan đến cái chết của bạn con – Peter Carlos”. Anthony mỉm cười nói.

Michelle sửng sốt. Anthony đến đây là vì muốn mang tin tức đến cho cậu “Điều này tôi đã biết, những mà vẫn cảm ơn ngài đã cất công đến đây để nói cho tôi. Nghe đâu đó là một người Itali.”

“Con trai, con là người của công chúng, còn có tương lại tốt đẹp phía trước, đừng làm việc ngốc nghếch.”

Anthony bất ngờ vỗ vỗ vai cậu, trấn an cậu.

Michelle hoang mang.

“Ta nói rồi, nếu có việc gì cần ta giúp đỡ, ta nhất định sẽ giúp được.”

“Ngài muốn giúp tôi giết tên đã hại chết Peter”

Anthony lắc lắc đầu, Michelle này quả thật không có đầu óc, cậu ta không trở thành con rể của lão quả là điều may mắn, “Con trai của ta, ta đương nhiên không thể nhúng tay, trong thế giới của chúng ta có một vài quy tắc” Ông ta bất đắc dĩ mở hai tay ra.

Michelle càng thêm hoang mang, cậu thấy Anthony phất tay với trợ thủ phía sau, người đàn ông kia liền chạy tới, đưa cho ông ta một tấm danh thiếp, Anthony cầm danh thiếp đưa cho Michelle.

“Người này biệt hiệu Hỏa Lang, đây chính là người giỏi nhất, vô cùng chuyên nghiệp. Nhưng mà, giá cả cũng rất cao, con phải làm tốt tâm lí chuẩn bị.”

Michelle nhìn tấm danh thiếp trước mắt, chỉ có hai chữ cái viết tắt: F.W, phía dưới là một chuỗi số điện thoại. Là làm nghề sát thủ. “Tiền không thành vấn đề.”

Anthony nhìn cậu tiếp nhận rồi, nở nụ cười: “Đương nhiên trừ tiền ra còn muốn một cây súng tốt nhất. Về điểm ấy con hẳn phải tốn nhiều tâm tư. Mặt khác con có thể đề cập đến ta với anh ta, con cũng biết, có một số người nhận thức ta.”

Người trong hắc đạo đương nhiên nhận thức ông ta! “Cám ơn ngài.” Chìa tay nắm lấy tay của Anthony, cố không tỏ ra chán ghét Anthony, ra vẻ khiêm tốn, cúi đầu nhìn tấm danh thiếp kia.

Hỏa Lang ư

Xuyên thấu qua ký hiệu F.W in nghiêng, Michelle dường như nhìn thấy một đôi mắt sói.