Đại Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh

Chương 22




Sau khi vào thu, Trình Tư bận hơn rất nhiều, chủ yếu là xoay quanh album mới của Lâm Sênh. Thân là người sản xuất, có rất nhiều việc anh phải để ý.

Mặt khác, cuộc sống của Trình Tưu và Hứa Minh Ưu cũng dần bắt đầu hòa nhập vào nhau.

Không, nói cho chính xác thì, cuộc sống của họ vốn đã hòa vào nhau từ lâu rồi.

Nếu muốn nói rõ ràng như thế nào, thì dường như cũng chẳng có gì đặc biệt.

Chẳng qua là ăn bữa cơm, nói chuyện phiếm, hoặc là lâu lâu nổi hứng hai người lại chạy đến công viên xem các bác, các dì khiêu vũ.

Sau này Trình Tư bận đến độ quay như chong chóng, Hứa Minh Ưu cũng chạy lại phòng làm việc của anh làm chức quản gia kiêm nhân viên vệ sinh.

À, còn nghe mấy bài hát Trình Tư mới sản xuất nữa. Thật ra cậu chẳng biết gì về âm nhạc, có điều không biết tại sao Trình Tư lại rất thích biểu diễn cho cậu nghe.

Lâu dần, việc này cũng khiến người khác chú ý.

Ví như Tống Diệm có lần đã dùng vẻ mặt vô cùng quái dị hỏi quan hệ giữa anh và Hứa Minh Ưu rốt cuộc là thế nào. Trình Tư vô cùng bình thản đáp: “A? Có gì đâu, bạn bè thôi.”

Tống Diệm từ chối cho ý kiến.

Còn một người nữa cũng bận tối mắt tối mũi, ấy chính là Lâm Sênh.

Album mới, quảng cáo, các hoạt động ngoài lề khác... Danh tiếng của Lâm Sênh ngày càng lên cao, ngày ngày bay tới bay lui, dường như đến một khắc nghỉ ngơi cũng không có.

Có điều so với những ngôi sao khác đi đâu cũng có người quản lý kè kè bên cạnh thì Lâm Sênh lại hoàn toàn trái ngược. Tống Diệm dường như thích áp dụng phương pháp “nuôi thả tự do” với Lâm Sênh hơn.

Giống như lần này, Lâm Sênh sang tỉnh khác quay quảng cáo cũng chỉ mang theo mỗi trợ lý. Tống Diệm thì ngày ngày chạy tới phòng làm việc của Trình Tư bàn bạc về những việc liên quan đến album mới.

~*~

Lâm Sênh quay xong quảng cáo liền phóng thẳng đến phòng làm việc của Trình Tư.

Cậu ta cười từ cổng cho đến lúc vào phòng, xem ra tâm trạng đang tốt lắm.

Lâm Sênh: “Tôi về rồi đây!”

Trình Tư vừa nhìn Lâm Sênh túi to túi nhỏ, trên tay còn cầm một bó hoa, cười hỏi: “Người hâm mộ ra sân bay đón à?”

Lâm Sênh gật đầu, đặt đám đồ xuống rồi rút từ trong ba lô ra một cái túi: “Tôi mang quà về cho mọi người này.”

Nói rồi lấy từ trong túi ra hai hộp, mở ra xem, hóa ra là vòng tay tràng hạt làm bằng gỗ trầm hương.

Lâm Sênh: “Chỗ tôi quay quảng cáo là đất Phật có tiếng, chùa chiền trên đó hương hỏa thịnh lắm nên tôi lên xin tràng hạt cho anh với Hứa Minh Ưu, đã khai quang rồi đấy! Hai người nhìn đi, tôi cũng đeo đây này!”

Lâm Sênh lắc lắc cổ tay, trên đó quả nhiên có một vòng tràng hạt y chang.

Trình Tư đưa cái hộp cho Hứa Minh Ưu: “Minh Ưu, xem như nể công nịnh nọt của cậu ta, lúc về tòa soạn câu xóa cái tin gì mà Lâm Sênh đêm khuya hẹn hò với nữ minh tinh nào đó đi.”

Lâm Sênh nhảy dựng lên: “Hẹn hò đêm khuya nào? Sao tôi không biết?”

Hứa Minh Ưu cười: “Không có gì, anh ấy đùa thôi.”

Tống Diệm nãy giờ ngồi một bên im lặng xem tài liệu đứng lên, nói: “Quay xong quảng cáo rồi, giờ chỉ còn lại một buổi trình diễn thời trang nữa thôi. Ngoài ra, tuần sau nữa phải cùng Trình Tư ra nước ngoài quay MV mấy bài hát, chuẩn bị sớm một chút đi.”

Lúc này Hứa Minh Ưu mới nhận ra hình như Lâm Sênh chẳng tặng quà gì cho Tống Diệm cả.

Lâm Sênh ngừng cười: “Đã biết. À, đúng rồi, vòng tràng hạt gì đó, nặng quá, tôi chỉ có thể mang về ba chiếc thôi, xin lỗi nhé, không có phần anh rồi.”

Hứa Minh Ưu và Trình Tư: “...”

Tống Diệm đột nhiên cười lên: “Không sao, xấu như thế, cũng đỡ mất công tôi đem tặng cho người khác. Cậu nhìn khuôn mặt đau khổ của bọn họ kìa.”

Lâm Sênh vừa nghe thế lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Trình Tư và Hứa Minh Ưu: “Có xấu không?”

Trình Tư và Hứa Minh Ưu lặng lẽ đeo vòng lên tay: Bọn tôi thích cực kỳ!

~*~

Buổi trình diễn thời trang tổ chức sau khi Lâm Sênh trở về được ba ngày.

Trình Tư cũng được mời tham dự, nhưng anh đi lại vội vàng, có ý muốn tránh mặt truyền thông, rõ ràng so với Lâm Sênh thì trầm lặng hơn nhiều.

Hứa Minh Ưu thân là ký giả, mấy hoạt động này đương nhiên không thể vắng mặt, cậu chen chúc giữa đám phóng viên nhà báo, chụp không ngơi tay.

Có điều, đến chính cậu cũng không nhận ra, cứ mỗi lần trong tầm ngắm xuất hiện hình ảnh Trình Tư, cậu đều bất giác mỉm cười.

~*~

Kết thúc buổi trình diễn, quả không ngoài dự liệu, Hứa Minh Ưu nhận được tin nhắn của Trình Tư.

Cậu đến phòng nghỉ mà Trình Tư nói, phát hiện Lâm Sênh và Tống Diệm cũng ở đó.

Tống Diệm: “Hứa Minh Ưu, làm phiền cậu lát nữa dùng xe của Lâm Sênh đưa Trình Tư về nhà.”

Hứa Minh Ưu: “Sao thế?”

Trình Tư giải thích: “Còn không phải tại cái vụ trên máy bay vừa rồi của tên Lâm Sênh này. Bây giờ đang bị một đám ký giả theo đuôi kia kìa, chúng ta đổi xe đánh lạc hướng chú ý thôi.”

Hứa Minh Ưu gật đầu.

Việc này Hứa Minh Ưu cũng biết, nghe nói lúc trên máy bay, Lâm Sênh không nghe sắp xếp của tiếp viên, còn chỉ vào người ta mà quát mắng. Bài báo viết như thật, thậm chí còn có hình Lâm Sênh chỉ vào tiếp viên mà cao giọng nói gì đó.

Thật ra việc này Lâm Sênh đã giải thích rõ ràng từ lâu, chẳng có cãi cọ gì cả, cảnh giơ tay đó thực ra chỉ là cậu đang chỉ chỗ, hỏi xem có thể đổi ghế với một vị khách khác không mà thôi. Thế nhưng chẳng hiểu sao vẫn còn rất nhiều bài báo khác “nhìn hình chém nội dung”, áp lực mạnh đến độ như muốn ép Lâm Sênh phải nhận tội mới chịu thôi.

Cũng may bãi đỗ xe của khu tổ chức biểu diễn an ninh rất tốt, người không có phận sự không thể tiến vào. Hứa Minh Ưu và Trình Tư nhờ vậy mà thuận lợi lái được xe của Lâm Sênh ra khỏi vòng vây.

Hai người cũng không đi thẳng về nhà, Trình Tư bảo Hứa Minh Ưu đi đến công viên.

Trông anh có vẻ mệt mỏi. Cũng khó trách, đã bận rộn bao lâu như thế rồi, trước khi album mới ra mắt, chỉ sợ anh chẳng có cách nào nghỉ ngơi cho tốt cả.

Hứa Minh Ưu dừng xe dưới gốc cây Trình Tư hay đỗ.

Bất kể đến bao nhiêu lần, công viên này vẫn náo nhiệt và vui vẻ như cũ.

Hứa Minh Ưu đột nhiên hiểu ra Trình Tư vì sao lại thích chỗ này.

Càng ồn ào náo nhiệt, càng dễ khiến người ta cảm thấy bình yên và thỏa mãn.

Trình Tư đột nhiên mở miệng: “Cậu có biết bộ dạng lúc đầu của cậu ngốc đến thế nào không?”

Hứa Minh Ưu hiểu anh đang nhức đến chuyện gì, mặt đỏ bừng: “Làm gì có. Tại tôi thấy đại minh tinh đáng thương như thế, còn chẳng có ai chúc mừng sinh nhật cùng nên mới cống hiến chút tình thương thôi.”

Trình Tư bật cười: “Ồ? Cậu tặng tôi sữa chua và bánh ga tô, không phải là giống như trong sách vẫn nói sao?”

Hứa Minh Ưu ngẩn ra: “Sách? Sách gì cơ?”

Trình Tư không biết rút từ đâu ra một quyển sách, vẫy vẫy, sau đó đọc to lên: “... Đối với người mình thích, chúng ta luôn luôn đặc biệt quan tâm đến mọi thứ liên quan đến người đó, càng đừng nói là sinh nhật, đó là một chuyện vô cùng lớn. Lúc này, việc chọn quà sinh nhật là cực kỳ quan trọng...”

Không sai, chính là quyển sách lần trước bị đồng nghiệp nhìn thấy, sau đó được Hứa Minh Ưu nhét thẳng vào túi xách: “Bí kíp tình yêu”.

Hứa Minh Ưu ngẩn người một lúc mới sực nhớ ra mà giật lấy quyển sách trên tay Trình Tư.

Cậu tức giận nói: “Anh đừng có tùy tiện lục đồ của tôi!”

Trình Tư xua tay, vẻ mặt vô tội: “Nó tự rơi ra đấy chứ!”

Hứa Minh Ưu thẹn quá hóa giận, quay đầu không thèm nhìn anh nữa. Trình Tư thì cười đến độ nằm bò cả ra ghế.

Qua một lúc lâu, trong xe cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Trình Tư chậm rãi nói: “Thật ra tôi vẫn luôn thắc mắc, ngày sinh nhật hôm đó, sao tôi lại đến chỗ này.”

Hứa Minh Ưu quay lại nhìn anh.

Trình Tư cũng nhìn cậu: “Hứa Minh Ưu, về sau rốt cuộc tôi cũng nghĩ ra đáp án rồi.”

Hứa Minh Ưu: “Đáp án gì?”

Đợi một lúc, vẫn không thấy Trình Tư trả lời.

Hình như anh ngủ mất rồi: Mắt nhắm chặt, lông mi hơi nhếch lên, quần áo trên người có phần xộc xệch.

Hứa Minh Ưu thở dài một hơi, thuận tay cầm áo khoác của Lâm Sênh để trên xe đắp lên người anh.

“Có lẽ là để gặp cậu.”

Giống như cảm giác được động tác của người bên cạnh, Trình Tư đang nhắm mắt bỗng cất tiếng.

Hứa Minh Ưu sững ra nhìn anh.

Chớp mắt đó, cậu hoài nghi bản thân có phải nghe lầm rồi không?

Tình cảm tinh tế mà mãnh liệt bị dồn nén suốt bao lâu đột nhiên sôi trào, mạnh mẽ tới độ khiến cậu phát đau. Cậu không dám động đậy, cũng không dám suy nghĩ gì.

Cứ như thế qua một lúc lâu, mãi đến khi trong xe vang lên tiếng thở sâu đều đặn, Hứa Minh Ưu mới không thể nhịn được nữa, nghiêng người qua, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng chạm vào môi Trình Tư.

Rất nhẹ.

Rất nhẹ, rất nhẹ, nhẹ đến độ Trình Tư tuyệt đối không thể cảm thấy được.

Hứa Minh Ưu nghĩ thế, cười trộm.

Tách.