Đại Nam Tử Tiểu Nàng Dâu

Chương 57





Đang lúc Chu Mạch cúi đầu nhận lỗi với Tiểu Chung, cửa bị đẩy ra, Triệu Trọng Sơn trực tiếp đi vào ôm quyền cúi đầu với Tiểu Chung.

"Tiểu Chung huynh đệ, tối hôm qua là đại ca không đúng, bây giờ đại ca nhận lỗi với ngươi." Nói xong còn muốn khom lưng cúi người.

Tiểu Chung nào dám nhận hắn cúi đầu như vậy, hắn đè nén ý sợ hãi cùng hận ý trong lòng, tay run rẩy vội vàng tiến lên đỡ Triệu Trọng Sơn.

Trong miệng còn không ngừng nói: "Triệu đại ca, không dám nhận, đều tại cái miệng này của ta, lúc mới bắt đầu không có nói thật với huynh, lại nói không đánh nhau thì không quen biết." Tiểu Chung vừa nói xong liền lấy tay làm bộ đánh miệng của mình.

Ai ngờ Triệu Trọng Sơn vốn không có ý định khom người xuống, thấy Tiểu Chung tới đỡ liền thuận thế đứng lên.

Chu Mạch ở bên cạnh thấy rõ, sẽ không để cho hắn được như ý, cánh tay vung lên liền đẩy Triệu Trọng Sơn một cái, vì vậy Triệu Trọng Sơn muốn khom người cũng phải khom, không muốn khom người cũng phải khom.

Mà Triệu Trọng Sơn thế nhưng không nói tiếng nào cho dù nàng đối với mình như vậy.

Tiểu Chung thấy thế, nhớ lại cảnh ngộ bi thống tối qua, hôm nay hắn thấy Triệu Trọng Sơn tựa như thấy Diêm Vương mặt lạnh, mới vừa còn bị hắn khom người với mình, mặc dù là bị buộc, đó cũng là bị, hắn không nhịn được từ dưới lòng bàn chân liền bắt đầu vọt lên luồng khí lạnh, nào còn dám tiếp tục ở lại đây, nói nhỏ với Chu Mạch, chị dâu, ngày khai trương nhớ đi a, mang đại ca theo, ta dẫn các ngươi đi, nói xong cũng như một làn khói rời đi.

Chu Mạch cảm giác âm thanh đồng ý của mình đoán chừng hắn cũng không nghe được, nàng cũng đi theo ra khỏi nhà kề, lưu lại Triệu Trọng Sơn vẻ mặt uất ức trong phòng.


Mới ra khỏi cửa phòng, liền nhìn thấy Ngô đại gia cùng Ngô đại nương đang lo lắng nhìn sang bên này, Tiểu Chung thì bọn họ gặp qua mấy lần, biết hắn là bạn tốt của Chu Mạch và cũng là người làm của nhà Tào phu nhân, mà sáng sớm khi nãy một nam nhân từ phòng ngủ Chu Mạch đi ra ngoài đã để bọn họ trợn mắt há hốc mồm, mà nam nhân kia cũng không chào hỏi bọn họ liền như gió vào nhà kề, trong lòng bọn họ buồn bực nghi ngờ sửng sốt đã sắp tới cổ họng rồi, thấy Chu Mạch ra ngoài, vội vàng chạy tới hỏi nam nhân kia là ai.

Nhưng không chờ Chu Mạch trả lời, sau lưng liền vang lên tiếng trả lời của Triệu Trọng Sơn: "Đại gia, đại nương, ta là trượng phu của Chu Mạch Triệu Trọng Sơn, các người gọi ta Trọng Sơn là được, hai ngày nay làm phiền Nhị lão chăm sóc tiểu Mạch rồi."

Trong lòng Ngô gia Nhị lão hi vọng Chu Mạch trở thành vợ kế con trai thứ hai của mình sau khi nghe xong trong nháy mắt sụp đổ, hai người cũng thưa dạ cười khổ đáp một cái nói phải đến cửa hàng rồi chạy đi.

"Tiểu Mạch, nơi này dù sao cũng là nhà người khác, chúng ta ở chỗ này có nhiều bất tiện, ăn điểm tâm xong chúng ta vẫn nên trở về đi, Đông Nhi đang ở nhà chờ chúng ta đấy." Triệu Trọng Sơn nhắm mắt theo đuôi Chu Mạch làm điểm tâm.

"Ai nói đây là nhà người ta, tòa nhà này là ta mua lại, hiện tại là nhà của ta." Chu Mạch cũng không nhìn hắn cái nào, tiếp tục vo gạo trên tay.

Chỉ cảm thấy thân thể nam nhân phía sau chấn động, không có suy nghĩ kịp, an tĩnh một lát sau đó hỏi "Nàng từ đâu có những số bạc đó?"

"Cái này chàng chớ xía vào, ta một không trộm, hai không giành, dựa vào bản lãnh của mình kiếm tiền." Chu Mạch đáp.

"Tiểu tử mới vừa rồi vừa gánh nước cho nàng vừa nói chuyện với hai lão nhân là?" Hiện tại trong lòng Triệu Trọng Sơn có tram ngàn thắc mắc, hắn nhớ tới lúc Chu Mạch rời nhà có nói qua mình hiểu biết chữ nghĩa, giỏi văn giỏi võ, còn có chút bản lãnh kiếm tiền. Nhưng hắn đối với điểm cuối cùng lơ đễnh, một nữ tử, cho dù có thể nhịn không có nam nhân giúp một tay nhưng hình thức chung quy vẫn không chống đỡ được.

Nhị tiểu tử Ngô Vực Tảo Ngô gia dậy sớm liền theo chỉ thị của cha mẹ gánh đầy nước trong giếng cho Chu Mạch, lòng hắn biết ý cha mẹ, vừa vặn cảm thấy Chu Mạch thật sự là nữ nhân tự sống qua ngày, cho nên liền lưu tâm, gánh đầy nước sau đó liền đi về cửa hàng ở mặt tiền. Vào lúc này nghe được tin tức trượng phu của Chu Mạch tới, trái tim tan nát.


"Mặt tiền không phải có ba gian cửa hàng ư, cho hắn thuê hai gian cửa hàng bán dầu vừng, chỉ chừa một cửa hàng để ta chuẩn bị hai ngày nay bắt đầu bán món nước chát."Chu Mạch vẫn rất kiên nhẫn giải thích cho hắn, sau đó xoay người ra lệnh với Triệu Trọng Sơn: "Còn lo lắng gì sao, không nhóm lửa đi."

Triệu Trọng Sơn bị lời của nàng trấn áp, có một số việc nghe nói cũng là một chuyện, mà mắt thấy cũng là một chuyện khác, thân thể y hệt không có linh hồn theo lời của nàng ngồi vào trước bếp lò.

Đợi đốt củi xong, Triệu Trọng Sơn mới nhớ tới hỏi: "Vậy là nàng tính toán ở trong trấn này sao? Ta cùng Đông Nhi phải làm thế nào?" Hắn hỏi xong những lời này cũng muốn tát miệng của mình, cảm giác mình giống như oán phụ bị vứt bỏ, tức giận thêm rất nhiều củi trong lòng bếp.

"Trọng Sơn, đến tột cùng chàng đặt ta ở vị trí nào?" Chu Mạch dừng việc làm trong tay, xoay người nhìn chằm chằm Triệu Trọng Sơn hỏi.

Triệu Trọng Sơn không trả lời nàng ngay, mà là suy nghĩ một hồi, đợi lúc Chu Mạch không đợi được đáp án chuẩn bị xoay người, mới trầm giọng đáp: "Nàng là vợ của ta, mẹ của Đông Nhi!"

Nghe lời của hắn, lúc này tâm chợt cao chợt thấp của Chu Mạch rốt cuộc cũng buông xuống, trước tạm thời không để ý tới hắn, mà là an tâm làm xong điểm tâm.

Đợi ăn xong điểm tâm, Triệu Trọng Sơn vẫn thúc giục nàng về nhà, mà Chu Mạch lại kêu hắn vào phòng.

"Trọng Sơn, hôm nay hai ta tâm bình khí hòa nói tất cả mọi chuyện đi. Lần trước ta chỉ nói ra một ít chuyện cho chàng, rất nhiều việc cũng không kịp nói với chàng, trước nói với chàng tất cả những chuyện ta đã trải qua trong thân thể này, chàng phải quyết định như thế nào đối với ta." Chu Mạch nhìn Triệu Trọng Sơn nói.

Vì vậy, Chu Mạch liền đem chuyện tại sao nguyên chủ bị vỡ đầu, ở trong Lão Viện làm bò làm ngựa thế nào, lợi dụng lần đầu mình tới trấn trên kiếm hai mươi lượng bạc bằng cách làm bản thực đơn đều nói cho hắn. Dĩ nhiên nàng chưa nói cho hắn biết những chuyện kiếp trước, nàng không cảm thấy để một cổ nhân tiếp nhận chuyện gần ngàn năm về sau là một ý kiến hay.


Triệu Trọng Sơn nghe thỉnh thoảng cau mày, thỉnh thoảng than thở, thỉnh thoảng bận tâm, thỉnh thoảng mặt lộ vẻ mỉm cười, thấy Chu Mạch nói xong rồi, âm thanh cũng ổn định của tỏ thái độ: "Tiểu Mạch, lúc ta không giữ nàng lại chỉ là chấn động tại sao có thể xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa là đau lòng, chỉ hận lúc trước ta không đối xử nàng thật tốt. Ta mặc kệ làm sao mà nàng tới, hiện tại chỉ nhận nàng là thê tử ta, mẹ ruột Đông Nhi, trong mấy tháng này, ta cũng thấy được nàng đối với cái nhà chúng ta tận tâm tận lực, ta cùng Đông Nhi không thể không có nàng."

"Vậy chàng có thể có chút nào yêu thích ta?" Chu Mạch nhất quyết không tha hỏi.

Chỉ thấy Triệu Trọng Sơn nhíu chân mày suy tư một chút, trước lúc Chu Mạch trở mặt đáp: "Ta không biết yêu thích một người là tư vị gì, chỉ biết ta không thể thiếu nàng."

Chu Mạch nghe xong trong lòng đầu tiên là ngòn ngọt, lập tức kịp phản ứng, đây là biến mình thành một thứ cần thiết cho cuộc sống rồi, nếu lời đều đã nói, mình cũng không cần thiết khách khí với hắn.

"Vậy trước lúc thành thân chàng cùng Hồ Nhị Lệ xảy ra chuyện gì vậy? Nghe nói hai người cũng náo loạn bỏ trốn." Chu Mạch nghiêm túc hỏi hắn, nàng không tin nam nhân trước mắt không biết tư vị tình yêu.

Thở dài, Triệu Trọng Sơn nói: "Nếu như nói khi đó tuổi trẻ bồng bột không hiểu chuyện, có thể chỉ là lấy cớ. Thật ra thì ta và nàng cùng tuổi, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, lại thêm vào tướng mạo tương đối xứng đôi, bị người trong thôn nói nhiều, lại thật sự cho là sau này nàng hẳn là vợ của ta."

Lúc đang nói đến tướng mạo tương đối xứng đôi, trên mặt Triệu Trọng Sơn hiện lên vẻ lúng túng, hắn vốn thuận mồm muốn nói là trai tài gái sắc, nhưng mà ở trước mặt Chu Mạch hắn không dám nói mình học được cái mới, văn hắn không sánh bằng Chu Mạch, những sách ở nhà cũng bị nàng học một lần, mà hắn hì hục mấy tháng cũng chỉ nhìn được mấy tờ, chữ không biết cũng không phải là ít, lại không vứt được sĩ diện đi hỏi thầy giáo trường tư; mà về phần võ công, cũng không tiện phân biệt, nghĩ như vậy, trong lòng Triệu Trọng Sơn hiện lên một tia lo lắng, một nữ tử như vậy, là người mình có thể giữ được ư, nếu như nàng không muốn, vậy thì vô luận mình dùng phương pháp gì cũng không giữ lại được, hắn chợt hối hận tại sao ít ngày trước không làm nhiều bài tập, nếu như bây giờ trong bụng Chu Mạch có em bé, như vậy vô luận thế nào nàng sẽ không bỏ cha ruột đứa bé thôi.

Nghĩ được như vậy hắn tự chán ghét hơn, thế nhưng lại muốn dùng phương pháp xấu xa như vậy để giữ một nữ tử.

Mà Chu Mạch nhìn vẻ mặt từ xấu hổ đến bất an rồi đến hơi giận của hắn, lại không nói tiếp nữa, nghĩ thầm trong lòng đại ca chàng hẳn là đang tự diễn đây, liền hắng giọng một cái.

Triệu Trọng Sơn nghe được âm thanh của nàng thì vội vàng nói tiếp: "Nhưng lúc mẹ ta sai người đến nhà nàng cầu hôn, lại bị làm nhục một phen, mẹ ta là người trọng sĩ diện, lúc ấy hai nhà liền trở mặt, nhưng nàng còn tới tìm ta."


"Chàng và nàng chia ly, nàng đề cập đến việc hứa hôn." Chu Mạch bất mãn nhỏ giọng quát.

Có thể rõ ràng cảm thấy nàng nói lời ghen tức, trong lòng Triệu Trọng Sơn có chút khuyến khích, trên mặt cũng lộ ra nụ cười: "Người Hồ gia mặc dù cự tuyệt, nhưng Hồ Nhị Lệ lại tới tìm ta, nói không muốn gả cho một nam nhân có thể làm cha nàng. Ta thấy nàng đáng thương nói, nội tâm thương hại, liền thương nghị mang nàng chạy trốn, không ngờ trước hai ngày chạy trốn, người Vương gia đưa sính lễ tới, Hồ Nhị Lệ thấy tơ lụa đầy sân, phục trang đẹp đẽ cũng không muốn chạy trốn nữa, thật ra thì căn bản cũng không có nói đến bỏ trốn."

"Vậy bây giờ chàng đối với Hồ Nhị lệ liệu có cái gì ý tưởng?" Chu Mạch thừa thắng xông lên.

Triệu trọng núi rung đầu: "Những thứ kia đã sớm là nhất thời, ta hôm nay chính là nghĩ kỹ tốt cùng ngươi về nhà qua cuộc sống của mình, chỉ trước đó vài ngày cho ít thứ cho nàng, cũng là thấy nàng đáng thương, sau lại nghe lời ngươi lời nói, cảm thấy như vậy chỉ là dung túng nàng có nhiều hơn không nên có ý tưởng, liền không nữa cùng nàng gặp mặt nói chuyện."

"Vậy chàng có từng yêu thích Hồ Nhị Lệ không?" Chu mạch hỏi tiếp.

"Lúc ấy cho là yêu thích, sau lại trải qua rất nhiều việc, mới hiểu được lúc ấy chỉ là theo thói quen bảo vệ cùng thương hại nàng thôi, dù sao cũng cùng nhau lớn lên." Triệu Trọng Sơn đáp.

Chu Mạch nghe xong những lời này, trong lòng hài lòng, ngoài miệng vẫn nói tiếp: "Ta không phải người nhu thuận như bột, đời này ta không cầu gì khác, chỉ cầu cả đời nhất thế một đôi tay, bạc đầu chẳng xa nhau. Mặc kệ là Hồ Nhị lệ hay là những nữ nhân khác, nếu như chàng có nửa điểm ý định động lòng, như vậy chúng ta cũng không thể cùng nhau sống trọn đời, đây là giới hạn của ta."

Triệu Trọng Sơn nghe thế nghĩ thầm, đoán chừng một mình nàng ta cũng không cách nào ứng phó, thêm một người nữa còn không mệt chết sao. (Song: Ta giơ hai chân tán thành~)

"Ta từng thấy qua những chuyện thế gia vọng tộc thê thiếp tương tàn, quyết sẽ không để xảy ra chuyện như vậy phát sinh trên người mình, kiếp này chỉ mình nàng là đủ rồi." Triệu Trọng Sơn nói.

Chu Mạch nghe càng thêm yên tâm, mặc dù nam nhân trước mắt không xác định có thích mình hay không, nhưng là trong lòng hắn cũng không có nữ nhân khác, hơn nữa nhìn dáng vẻ, hôm nay cũng thử hắn có hiệu quả, hắn sẽ không đi làm chuyện bảy vê ba(*), sẽ tôn trọng mình, như vậy sau đó phải thảo luận chính là chuyện buôn bán ném đầu ló mặt rồi.