Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 67: Chân nhân




Gió lùa bờ liễu giục nắng vàng.

Mây vần che ngày nhạt vầng quang.

Bên trong đình viện nhỏ phủ tướng. Thân ảnh của năm người Tiểu Yến Tử, Hoắc Sinh, Cố Vệ Bắc, Hoắc Kỳ Thư và Hoắc Thiện ngồi trên bàn trà thư thái đàm đạo. Sức khoẻ của Hoắc Sinh sau vài ngày đã hồi phục rất nhanh, vì quá buồn chán nên mới nảy ra ý nghĩ tụ họp đàm đạo.

”Kỳ Thư, còn không mau tạ lỗi với vương phi!” Hoắc Thiện ngồi bên cạnh Hoắc Kỳ Thư nghiêm mặt nhắc nhở.

Hoắc Kỳ Thư sau khi biết được Yến Tử dùng cơn giận dữ của nàng, nói những lời bịa đặt để kích động nàng khiến Hoắc Sinh tỉnh lại. Tâm tình không khỏi vừa hổ thẹn vừa có lỗi.

Nàng rót một chén trà cung kính cúi đầu trước Yến Tử thấp giọng.

”Mẫn tỷ....Vương phi. Kỳ Thư quả thực vì quá xúc động mà không biết phân biệt phải trái lớn bé, có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn. Chén trà này coi như chuộc tội. Mong nương nương thứ tội cho kỳ thư.”

Sớm biết tính cách Yến Tử khoáng đạt rộng rãi, không chấp nhặt lỗi của người quen, nhưng đã làm thì phải chịu. Hoắc Kỳ Thư nhận ra điểm tốt của Yến Tử, trong lòng liền có chút sợ hãi. Chỉ lo nàng đắc tội với Yến Tử, lại khiến nàng phật lòng mà mất đi một tỷ tỷ tốt.

Yến Tử khoanh tay, giả bộ nghiêm nghị nói:

“Muội suýt nữa đâm chết ta, có thể một chén trà tạ lỗi liền xong?”

Hử. Chúng nhân nhất thời bất ngờ không biết nói gì.Tiểu Yến Tử bình thời không bao giờ chấp nhặt người thân, nói tốt thì không hẳn nhưng xấu xa chắc chắn không phải, trước nay lại cực kì độ lượng với Hoắc Kỳ Thư, chắc bởi lẽ nàng là nữ bằng hữu duy nhất. Chỉ là thái độ này là gì đây???

“Kỳ Thư thật tình vì quá xúc động, nên...” Kỳ Thư không quen vẻ mặt cứng như quan tài của Yến Tử, nhất thời run rẩy không biết nói gì.

“Mẫn Mẫn! Kỳ Thư là vì ta mà bồng bột, muội có thể lưu tình muội ấy có được không?” Cố Vệ Bắc ngồi bên cạnh gượng gạo chen một câu.

Hoắc Sinh, Hoắc Thiện cùng Tiểu Yến Tử nhướn mày. Đây là gì là gì đây? Tình chàng ý thiếp sao? Trước nay Cố Vệ Bắc rất thờ ơ với Kỳ Thư, sao hôm nay lại ra mặt giải vây như vậy.Hoắc Kỳ Thư há hốc mồm kinh ngạc như không tin vào tai mình. Sau đó liền giãn ra một nụ cười thỏa mãn.

Hoắc Sinh liếc mắt đến Tiểu Yến Tử, tuy vẻ mặt nàng rất nghiêm túc nhưng lại không che dấu ý cười gian xảo. Hắn rất rõ tâm địa nàng như thế nào. Không những không ngăn cản mà còn bồi một câu.

“Kỳ Thư! Làm sai thì phải chịu. Muội đã qua tuổi cập kê, những chuyện hồ đồ như vậy còn làm ra được. Nếu không phải lúc đó nhị ca nhanh tay. Hôm nay muội còn mạng mà quỳ ở đây hay không?”

Hoắc Thiện hơi ngẩn người, lại thấy mắt Hoắc Sinh đảo một vòng sang Cố Vệ Bắc, hắn liền ba lên một tiếng, phạch chiến phiến ra phe phẩy bồi tiếp:

“Nương nương, người tuyệt đối không được tha cho Kỳ Thư, muội ấy từ nhỏ tính cách bạo ngược không ai nói nổi. Bướng bỉnh đến độ bà mối đến đạp gãy cửa tướng phủ vẫn không dám rước về. Hôm nay hạ quan ủng hộ nương nương thay mặt phụ mẫu giáo huấn muội muội một trận. Tránh sau này lại làm chuyện mất đầu.”

“Hoắc Sinh! Hoắc đại nhân!” Cố Vệ Bắc đen mặt trừng mắt hai vị huynh đài ruột thịt của Hoắc Kỳ Thư bất lương kia. Không phải huynh đệ họ Hoắc yêu thương tiểu muội hơn mạng sao???

Hoắc Kỳ Thư hờn dỗi lườm hai huynh đệ Hoắc Gia lại liếc đến vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Yến Tử lập tức giật thót cúi đầu thấp hơn một đoạn nhẹ giọng:

“Kỳ Thư làm được chịu được. Xin nương nương trách phạt.”

“Kỳ Thư!” Cố Vệ Bắc cau mày gọi một tiếng. Ai cũng nhìn rõ vẻ mặt xót xa của hắn. Nhìn dải tóc bạc kia như ủ dột, tựa như không đành lòng.

Chúng nhân khẽ cười trong lòng.

“Hừm, quân tử phạm pháp xử như thứ dân. Hoắc tiểu thư, ngươi mang tội mưu sát vương phi, tội này mạng ngươi đền nổi không?” Tiểu Yến Tử nghiêm mặt quở mắng, trong giọng nói nghiêm nghị lại cực kỳ dọa người thực thành công khiến cho Hoắc Kỳ Thư xanh mặt.

Không chờ để Hoắc Kỳ Thư đáp lời, Cố Vệ Bắc vội vã xen ngang:

“Mẫn Mẫn...không....Vương phi nương nương, xin người nể mặt ta, Kỳ Thư còn trẻ người non dạ nên mới có lúc bồng bột...”

“Cố Vệ Bắc!” Tiểu Yến Tử nghiêm nghị trừng mắt: “Ngươi chỉ là đại phu tướng phủ, tư cách gì xen ngang ta trị tội khi quân. Ngươi cùng Hoắc Kỳ Thư không có quan hệ, hà tất phải cúi đầu thay nàng như vậy?”

Cố Vệ Bắc thoáng sững sờ. Triệu Mẫn mà hắn biết còn có vẻ mặt này? Nhưng hắn càng bất ngờ hơn với câu hỏi của nàng. Hắn là gì của Kỳ Thư, tại sao hắn phải ra mặt thay nàng?

Mà khoan, nếu như Mẫn Mẫn muốn trị tội Kỳ Thư, sao không làm điều đó ngay khi Hoắc Sinh tỉnh lại mà phải đợi đến bây giờ.

Cố Vệ Bắc lại đảo mắt quan sát vẻ mặt không thể nào bình tĩnh hơn của huynh đệ Hoắc gia, trong đầu liền lóe lên một dòng suy nghĩ.

Cố Vệ Bắc gượng cười về lại chỗ ngồi, ngồi ngay ngắn vào bán trà từ tốn nhấp rượu khẽ nói:

“Là Vệ Bắc thất thố, mong nương nương không trách, xin người cứ tùy ý xử phạt.”

Hoắc Kỳ Thư ngẩn mặt nhìn Cố Vệ Bắc thản nhiên như không có gì xảy ra, mắt hạnh đẹp đẽ dâng nước, chỉ chực như sắp trào khóc.

Tiểu Yến Tử, Hoắc Sinh, Hoắc Thiện tròn mắt nhìn nhau.Đẹp mặt chưa. Bị tên đại phu giảo hoạt kia phát hiện rồi.

Tiểu Yến Tử ho khụ hai tiếng, giả bộ nghiêm túc đáp:

“Tội này không thể tha, nếu như Cố đại phu đã có lời thì bổn cung cũng làm việc thiện một lần.”

Hoắc Kỳ Thư nghe vậy liền mừng rỡ, chỉ cần không lấy mạng nàng, mọi thứ đều có thể sắp xếp, nàng kín cẩn cúi đầu:“Kỳ Thư xin nhất nhất tuân theo.”

Tiểu Yến Tử khẽ nhếch môi: “Hoắc tiểu thư, nghe nói Hoắc gia có một cố phủ ở Bắc Thành, có đúng không?”

Chúng nhân không khỏi ngơ mặt. Đang nói chuyện xử phạt, hỏi phủ làm gì?

“Vâng, quả thực là có.” Kỳ Thư ngây thơ đáp.

“Ồ. Nghe nói rất rộng, đủ để xây một tiểu phủ mới.” Tiểu Yến Tử lại tiếp tục nhướn mày dò hỏi.

“Vâng, phủ kia trước đây là phủ cũ của Hoắc gia. Sau khi phụ thân lên làm quan tam phẩm, thánh thượng ngự ban phủ mới, chỗ đó mới bị dời đi, trở thành phủ hoang.”Tiểu Yến Tử vươn tay nắm lấy tay Kỳ Thư kéo nàng đứng dậy, khẽ buông lời mật ngọt:

“Cố phủ đó không người quét dọn, lại đồng không mông quạnh. Hỏi khí không phải, mạng của muội có đủ để đổi lấy cố phủ kia không?”

Hoắc Thiện lúc này mới trợn tròn mắt thu lại chiết phiến, nhướn cao mày hỏi:

“Nương nương muốn cố phủ của Hoắc gia?”

“Phải.” Tiểu Yến Tử tươi cười đáp.

Hoắc Sinh nhịn không được chen một câu:

“Thiên hạ đại Sở rộng lớn, chỉ cần nơi nào nàng muốn. Quốc Công đều có thể ban cho nàng, tại sao cứ phải là cố phủ của Hoắc gia?”

Tiểu Yến Tử làm sao có thể nói với họ, thực ra đám Độc Cô, Mộ Dung trước nay đều lén lút sống trong cố phủ nhất quyết không chịu rời đi. Vừa hay nàng cũng tích cóp đủ tiền, có thể nỗ lực tân trang lại chỗ đó. Thế nhưng người cổ đại rất coi trọng nguồn cội, nói bán không được cho càng không xong. Lấy uy danh Vương Phi ra cưỡng ép thì nàng đánh mất luôn cả ba huynh muội Hoắc gia như chơi.

“Ta thích.” Nhất thời cứng họng, nàng đành miễn cưỡng đáp một câu cụt lủn chẳng ra ngô ra khoai.

Hoắc Thiện chau mày khó hiểu, Hoắc Sinh nhìn thẳng vào mắt Yến Tử, ham muốn như đọc hết tâm tư của nàng. Cố Vệ Bắc chống cằm khó hiểu.

Tiểu Yến Tử giật thót vội vã quay đầu lại hướng Hoắc Kỳ Thư nhẹ nhàng dụ dỗ.

“Thế nào? Muội không thích hình phạt này?”

“Không có.” Hoắc Kỳ Thư vội vã xua tay: “Mạng này của Kỳ Thư là một tay người định đoạt. Một cố phủ có là gì chứ. Kỳ Thư sẽ lập tức bẩm báo phụ thân chuyện này. Muội tin với ý chỉ này, phụ thân chắc chắn sẽ không khước từ.”

Nói rồi Hoắc Kỳ Thư vội vã chạy biến đi. Tiểu Yến Tử mìm cười, nụ cười rộng đến mang tai vẫy vẫy:“Đi từ từ thôi, cẩn thận kẻo ngã.”

Hay quá, không ngờ dụ cho Hoắc Kỳ Thư ra tay với nàng không những giúp Hoắc Sinh tỉnh lại mà còn giúp nàng mồi được mảnh đất xây phủ viện. Nàng đúng là thiên tài. Ha ha.

Ba người Hoắc Thiện, Hoắc Sinh, Cố Vệ Bắc nhìn vẻ mặt hớn ha hớn hở như vừa nhặt được tiền kia của Yến Tử không khỏi ngẩn người. Xem chừng nàng rất thích mảnh đất đó.

Chốc lát sau Hoắc Kỳ Thư lật đật chạy lại, quả nhiên không ngoài dự đoán. Nàng mừng rỡ buông một câu:

“Phụ thân đồng ý rồi.”

“Tốt!” Tiểu Yến Tử đứng bất dậy: “Quá tốt rồi. Mau, mau đi đến đó xem phong thủy thế nào cùng ta.”

Hoắc Thiện chỉ vào đống mỹ thực vừa mới bày lên trên bàn, nghệt mặt nói:

“Yến tiệc còn chưa động đũa, đây toàn là những món...”

“Vậy chư vị cứ ăn thong thả, ta cùng Kỳ Thư đi xem. Cáo biệt.”

Nói rồi nàng vội vội vàng vàng kéo tay Hoắc Kỳ Thư đi. Trong lòng không khỏi nghĩ đến viễn cảnh xây dựng một phủ lớn, có chăn ấm đệm êm cho mấy đứa nhỏ ngủ, nghĩ đến cảnh chúng được phu tử dạy dỗ, trong lòng dâng lên thứ hạnh phúc không thể nói thành lời.

Nếu như ở thời hiện đại, nàng có thể dùng cách này để chiếm hữu đất. Không chừng nàng sẽ trở thành đại gia bất động sản một ngày nào đó. Đến lúc đó nàng sẽ mua một đống cổ cầm, đàn ca một bài đập vỡ một cái mà không tiếc tiền. Ha ha.

Hoắc Sinh nhìn Yến Tử ung dung rảo bước rời đi, cũng vui vẻ đứng dậy: “Đại ca cứ tự nhiên, đệ đi cùng hai muội ấy.”

Cố Vệ Bắc cũng đứng lên vỗ vai Hoắc Sinh: “Ta cũng đi.”

Hoắc Thiện đen mặt níu kéo: “Này, mấy người đi hết thì ta ăn với ai, chỗ này chí ít cũng phải mười người mới chén hết. Ta đâu phải lão trư đâu. Này, đám người vô lương tâm kia....”

Đám người Tiểu Yến Tử chớp mắt đã ra đến tận cổng.

Đình viện đông đúc thoáng chốc chỉ còn lại Hoắc Thiện cô đơn ngồi giữa trời mây. Trên đầu nghe tiếng quạ kêu hai tiếng ‘quạc quạc’. Gió tiêu điều, cành lá xác xơ, thỉnh thoảng vài cọng rác đến bầu bạn cùng vị quan tam phẩm nổi tiếng, cổ áo Hoắc Thiện xệch qua một bên, trông trơ trọi đến đáng thương.

“Ta là Bộ hộ thị lang cơ mà. Sao lại bị....bỏ rơi rồi.”

----

Đám người Tiểu Yến Tử cùng Sa Hỏa, Sa Thủy theo sau vui vẻ rảo bước trên đường lớn. Tiểu Yến Tử thời trước rất bị nhiều kẻ ganh ghét, vậy nên bạn bè chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đến đời này lại có vô số người yêu thương bên cạnh. Không khỏi chìm trong vui vẻ mà luôn mực tươi cười. Nụ cười rạng rỡ luôn tràn trên môi đỏ.Hoắc Sinh nhìn vẻ mặt của nàng, khóe môi cũng bất giác mà cong lên.

“Ồ, người bên kia là ai vậy, trông thật quái dị.” Hoắc Kỳ Thư tinh mắt nhìn về phía trước.

Đám người Yến Tử đi một đoạn đường, chỉ cần đến ngã rẽ phía trước sẽ thấy ngay cố phủ của Hoắc gia thì phía trước xuất hiện một thân ảnh cao lớn vô cùng bắt mắt.

Một đại hán trung tuổi mặc y phục tím quỷ dị. Chòm râu bạc phơ dài đến thắt lưng. Đôi mắt già nua nhưng lại sáng quắc như sao không hề có chút vẩn đục. Bàn tay cầm gậy gỗ dài. Bước chân nhẹ nhàng không hề gây ra chút động tĩnh tạo cho người khác cảm giác như nhìn thấy chân nhân. Điểm đặc biệt của vị chân nhân này là thân thể như phát ra một loại ánh sáng ma mị nào đó, khiến cho ai vừa đảo mắt qua liền không dám rời mắt.

Đám người Yến Tử cũng không ngoại lệ, bọn họ như chết sững nhìn vị chân nhân kia đang từ từ xải bước về phía mình. Người kinh ngạc nhất chính là Tiểu Yến Tử vì nàng nhìn thấy rõ, đôi mắt vị chân nhân kia là đang nhìn nàng. Nhìn chằm chằm, không hề chớp mắt.

Hoắc Sinh nhận rõ được ánh mắt kia, không hai lời vội vàng lao đến trước mặt Yến Tử chặn tầm nhìn quỷ dị kia, tay lăm lăm Họa Ảnh như có thể rút ra bất kỳ lúc nào.

Sa Hỏa, Sa Thủy thấy vậy liền nhanh chanh phòng thủ ngay đằng sau Hoắc Sinh, tuy rằng không nhận thấy nguy hiểm nhưng một người cẩn thận như Hoắc Sinh chịu ra mặt, chắc chắn có điều gì đó không ổn.

Cố Vệ Bắc kéo Hoắc Kỳ Thư về sau lưng nhất nhất bảo vệ.

Vị chân nhân đó đảo mắt lướt đến vẻ mặt nghiêm nghị của Hoắc Sinh. Không nói một lời nhẹ nhàng phất tay một cái.

Đám bột màu trắng bay ra, ôm lấy năm người Hoắc Sinh, Sa Hỏa, Sa Thủy, Cố Vệ Bắc cùng Hoắc Kỳ Thư khiến bọn họ không kịp phản ứng, cả thân thể liền cứng đờ đứng ngây ra như tượng.

Chỉ có Tiểu Yến Tử không bị trúng khói bột đó, nàng hoảng hốt nhìn đám người kia đơ như khúc gỗ, thầm biết bọn họ đã bị thứ bột quỷ dị đó làm cho tê cứng. Nàng thụt lùi lại một bước kinh hô.

“Ông...ông là ai? Muốn...gì???”

Tiểu Yến Tử không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ trượng phu Lưu Dĩ lại bị một ánh mắt xa lạ uy hiếp. Tựa như người này rất nguy hiểm, cứ như thể nàng sẽ dễ dàng bị người này giết chết bất cứ lúc nào.

Vị chân nhân kia đảo bước qua đám người Sa Hỏa đã mất hết ngũ giác, hệt như cọc gỗ đứng như trời trồng. Ông ta tiến lại gần Tiểu Yến Tử dò xét một lượt. Khóe môi bạc mỏng khẽ mấp máy:

“Ngươi không phải người của thế giới này, đây không phải nơi của ngươi.”

“Gì?” Tiểu Yến Tử ngu mặt. Cái gì mà không phải thế giới của nàng???

“Triệu Mẫn ba năm trước đã chết. Ngươi lại dám đến đây, trở thành nàng ta?” Vị chân nhân kia nghiêm mặt, ánh mắt lóe lên tinh quang sáng ngời.

Tròng mắt Yến Tử lập tức thu nhỏ, đồng tử khẽ co rút. Ông ta biết nàng, nhưng bằng cách nào đó, ông ta dùng một áp lực vô hình khiến nàng hoảng sợ không thốt nên lời, thẫn thờ một lúc nàng mới run rẩy đáp:

“Ông biết ta?”

Vị chân nhân liếc xéo Yến Tử, nói bằng thanh âm lạnh lẽo hệt như tảng băng:

“Hừ, một kẻ cô độc từ nơi khác đến đây, giám ở bên cạnh Lưu Dĩ. Ngươi to gan thật đấy!”Khuôn mặt Tiểu Yến Tử từ trắng bệch chuyển sang tái nhợt không còn giọt máu, bàn tay nắm chặt vạt áo nàng run rẩy, người này rốt cuộc là có ý gì?

Vị chân nhân kia liếc mắt đến chiếc trâm cài đầu Lưu Dĩ đã từng mua cho nàng khi đi vi hành. Khóe mắt lóe lên tia hàn quang:

“Không ngờ ngươi lại có thể thay đổi số phận của Lưu Dĩ, khiến hắn si mê ngươi. Khá lắm, nhưng có lẽ ngươi không lường được hậu quả.”

Tiểu Yến Tử nuốt khan, cảm thấy cổ khô khốc, nàng vội lấy lại trấn tĩnh đáp:

“Ta không làm gì số phận ngài ấy. Ta chỉ là vô tình bị đưa đến đây.”

Mày bạc của chân nhân khẽ cau.“Vậy ngươi có muốn quay trở về không?”

Tiểu Yến Tử sững sờ. Có muốn quay trở về không?Lúc nàng còn ở thành Tây An, đã không ít lần tìm cơ hội quay trở về, nhiều lần nhảy xuống sông để mong tìm cách giải thoát đều bất thành. Nhưng kể từ lúc gặp Lưu Dĩ, nàng đã hoàn toàn quên mất chuyện đó, còn lầm tưởng mình là một phần của thế giới này, có thể an nhàn sống ở đây. Cùng Lưu Dĩ từ từ già đi.

“Không muốn có phải không?” Vị chân nhân kia khẽ nói, tựa hồ như biết trước được biểu hiện kia của nàng. Ông ta nghiêm giọng nói:

“Ngươi không biết, Lưu Dĩ vốn được sinh ra để làm một bạo chúa, anh hùng của Sở Quốc, cuộc đời Lưu Dĩ chỉ có thể tận tâm cống hiến vì đại Sở, sống cô độc đến già. Lưu Dĩ tàn nhẫn bất nhân, cả đời đáng ra chỉ có đêm tối và lạnh lẽo, không bao giờ có được hạnh phúc. Nhưng ngươi dám đến đây, ban cho hắn tình vị, khiến cho cuộc đời hắn trở nên ấm áp, vui vẻ. Ngươi thay đổi số phận của hắn, hậu quả rất nghiêm trọng.”

Tiểu Yến Tử nghe từng lời kia của chân nhân, nhịp thở cũng trở nên khó khăn, trái tim như bị bóp nghẹt. Nghĩ đến chuyện Lưu Dĩ sống cô độc trong bóng tối và lạnh lẽo đến già, lòng nàng đau đớn khó tả.

Nàng siết chặt tay, đôi mắt đã thu lại trấn tĩnh gầm lên:

“Ông là ai? Dám nói lời sằng bậy như vậy. Quốc Công là tướng công của ta. Nhiệm vụ cả đời này của ta là khiến ngài hạnh phúc. Ông tư cách gì mà đứng đây giảo biện, chi phối cuộc đời ngài?”

Vị chân nhân kia lạnh mặt, lão hừ lạnh một tiếng đáp:

“Ta vượt đường xa đến đây gặp ngươi là có ý tốt khuyên bảo, ngươi lại không biết tốt xấu. Đúng là không biết phải trái nặng nhẹ. Sao Lưu Dĩ lại có thể thay đổi vì một kẻ như ngươi chứ?”

Tiểu Yến Tử cắn môi, lườm lạnh: “Ai cần lão già như ông khuyên bảo, tốt xấu gì không đến lượt ông nhiều lời.”

Vị chân nhân kia cau mày, lướt đến đứng ngang mặt với Yến Tử trầm giọng:

“Biết điều thì mau tìm cách trở về thế giới của ngươi hoặc là rời xa Lưu Dĩ đi, càng xa càng tốt. Ở đây không có chỗ cho ngươi. Nếu bây giờ ngươi không chịu đi, không bao lâu nữa ngươi sẽ chết, chết không có đất chôn, vạn kiếp cũng không được hồi sinh. Có hiểu hay không?”

Nói rồi lão lướt đến đằng sau lưng nàng, chỉ để lại ánh mắt đầy tinh quang. Dường như khác với lời nói cứng rắn khó chịu. Vị chân nhân kia đến đây quả thật là vì muốn giữ mạng cho nàng.

Giọng nói kia lạnh lẽo tang tốc hệt như tiếng nói từ âm hồn khiến cho Tiểu Yến Tử không khỏi run khẽ. Nàng như bị một thứ vô hình trói buộc, chân tay cứng đờ, mặt mũi tái mét.

Muốn nàng rời khỏi Lưu Dĩ ư? Sống mà không có hắn ư?

Không được, tuyệt đối không thể được.

Tiểu Yến Tử lập tức quay đầu tìm vị chân nhân kia tính toán cự cãi. Nhưng nàng vừa quay đầu, bóng dáng vị chân nhân kia như bốc hơi, đã hoàn toàn biến mất không chút dấu vết. Suốt cả con đường dài chỉ có lá khô tiêu điều bung trong gió, ngay cả chút sinh khí cũng không còn.

Người này đến và đi hệt như một bóng ma. Lời nói lộ mười phần hiểu biết chuyện của nàng. Rõ ràng không phải kẻ có thể bừa bãi động vào.

Vị chân nhân kia vừa rời đi. Tròng mắt trắng dã của Hoắc Sinh vội lấy lại sinh khí, hắn chớp mắt một hồi, liền nhớ lại khung cảnh vừa nãy. Nhanh như chớp hắn lao đến Yến Tử kinh hô:

“Nàng không sao chứ?”

“Lão già đó....biến mất rồi.” Tiểu Yến Tử vẫn chưa hoàn hồn, chỉ vô thức đáp.

Sa Hỏa, Sa Thủy cùng Cố Vệ Bắc và Hoắc Kỳ Thư cũng lấy lại được sức sống, vội vàng bật người đến.

“Đã có chuyện gì, người lúc nãy là ai? Sao lại ra tay với chúng ta?” Cố Vệ Bắc chau mày hỏi.

“Ta không biết, người này thân thủ nhanh nhẹn, tư thái quỷ dị. Tám phần không phải người tốt lành.” Sa Hỏa đáp.

“Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng ông ta khiến chúng ta bất tỉnh, nhưng lại không làm ra chuyện gì, mục đích của ông ta là gì?” Sa Thủy không khỏi xoa cằm nghi hoặc.

“Dáng vẻ của ông ta rất giống đạo sĩ, có lẽ ông ta không muốn bị kẻ khác nhìn ngó, nên mới dùng cách này để dễ dàng rời đi.”

“Cũng có thể...”

Bên này đám người Sa Hỏa đang chăm chú thảo luận.

Chỉ có Hoắc Sinh lặng yên chăm chú nhìn sắc mặt đã tái nhợt vô hồn của Tiểu Yến Tử. Nàng không nói một lời, bàn tay nhỏ khẽ run lên từng đợt.

“Mẫn Mẫn, nói ta nghe, đã có chuyện gì?” Hoắc Sinh nắm lấy cánh tay Yến Tử, cau mày lo lắng.

Tiểu Yến Tử thẫn thờ, nhẹ nhàng gạt cánh tay Hoắc Sinh ra, yếu ớt nói:

“Ta..muốn nghỉ ngơi.”

Hoắc Sinh đau lòng nhìn Yến Tử như một cái xác vô hồn chậm rãi bước đi. Vừa nãy nàng còn tươi cười vui vẻ, vậy mà lúc này trong nàng thật cô độc lạnh lẽo.

Hoắc Sinh giật mình nhớ lại khoảnh khắc ánh mắt sắc bén của vị chân nhân kia chiếu đến Yến Tử. Cảm tưởng lúc đó thân thể nàng mờ nhạt.

Cứ như là...như là chỉ cần hắn chớp mắt, nàng sẽ lập tức biến mất.

Hoắc Sinh siết chặt tay, mắt lạnh phát khí, không nói lời nào lập tức theo sát Tiểu Yến Tử, nhất nhất để nàng trong tầm mắt hắn.