Đại Nhân Sợ Hãi

Chương 6




Quan Minh Nguyệt đã trở lại, đối với các tỉ muội Nguyệt Hoa phường cùng Từ Quý nương mà nói, đây đúng là không có chuyện nào vui bằng.

Đồng thời, Minh Nguyệt cũng báo cho biết Nguyệt Hoa phường có thể một lần nữa mở cửa, khiến cho cả đoàn người kinh hỷ không thôi.

Từ lúc Minh Nguyệt bị áp giải vào nhà lao, cả đoàn người như có mây sương mờ bao phủ, thấy tương lai ngày càng mịt mờ, không biết phải sống những ngày tiếp theo như thế nào? Các tỉ muội thì hoang mang lo sợ, Từ Quý nương cũng buồn rầu đến mưa không muốn ăn.

Đối với mọi người mà nói, Minh Nguyệt chính là trụ cột tinh thần của mọi người.

“Minh Nguyệt nha, ngươi có thể trở về thật sự là quá tốt, chúng ta lo lắng gần chết!"Từ Quý nương nắm chặt tay của nàng, muốn nhìn xem nàng có gầy đi chút nào không, có chịu ủy khuất nào không?

“Ta không phải đã nói rồi sao, ta không sao?”

Từ Quý nương nhịn không được nhắc đi nhắc lại: “Còn nói ư, ngươi gạt ta, lại đi tìm Tuần phủ đại nhân nói lý, rồi bị áp lao, ngươi có biết cái mạng già của ta bị ngươi dọa chết một lần, nếu ngươi nếu có chuyện gì gì không hay xảy ra, ta không biết phải ăn nói sao với mẫu thân ngươi dưới suối vàng?”

" Vì nghĩ cho mẫu thân, ta mới liều đi gặp họ Hạng đòi công đạo, nếu mẫu thân còn tại thế, tin tưởng người nhất định cũng sẽ làm như vậy !” tỉ muội trong Nguyệt Hoa phường, có người vì trượng phu cưới tân nương khác đuổi ra khỏi nhà; cũng có người bị thú vào nhà làm thiếp, chịu đủ cực hình từ các thê thiếp khác , sống không nổi đành phải bỏ trốn khỏi nhà; còn có người trượng phu chết, vì phải nuôi sống những người còn lại trong gia đình, đành phải đi theo con người không quang minh chính đại này, cũng còn những người phải chịu những rủi ro, đau khổ khác mới đến được đây.

Tóm lại, sau lưng mỗi người đều có một quá khứ đau khổ, không nói chuyện thương tâm, ở Nguyệt Hoa Phường mọi người đã tìm được một nơi có thể yên ổn sống một cuộc sống bình dị. Cuộc sống các tỉ muội ở đây nếu tìm được một nam nhân tốt thì gả đi, còn không thì ở lại đây kiếm một chút bạc làm vốn ban đầu, cho dù không có nam nhân cũng có thể sống sót qua ngày.

Lúc trước mẫu thân của nàng cũng là hoa khôi Nguyệt Hoa Phường, cũng rất chiếu cố đến các tỉ muội khác. Trong cảm nhận của Minh Nguyệt, mẫu thân nàng là một nữ nhân đặc biệt. Không thích vàng bạc tài bảo, nhưng lại là người hiểu rõ nhất sự quan trọng của vàng bạc, châu báu, vì thế những lễ vật các công tử tặng, mẫu thân luôn tặng chúng cho các tỉ muội khác, đặc biệt chiếu cố cho những tỷ muội thể trạng yếu đuối nhiều bệnh.

Quan Minh Nguyệt không chỉ thừa hưởng dung mạo tuyệt đẹp của mẫu thân, mà ngay cả tư tưởng phải bảo vệ các tỷ muội Nguyệt Hoa phường cũng trở thành mục tiêu trong cuộc đời của nàng.

“Tốt lắm tốt lắm, có thể bình an trở về là tốt rồi, ngươi nhất định mệt mỏi, ta lập tức gọi người chuẩn bị nước tắm cho ngươi, tẩy di điều không tốt, cũng kêu đầu bếp nấu chút đồ ăn ngon cho ngươi. Ngày mai đi chùa cảm tạ Bồ Tát phù hộ cho ngươi!" Nàng gật gật đầu, ba ngày nay không được tắm rửa. Tuy ba ngày không chịu bất kì một ủy khuất nào, nhưng địa lao dù sao cũng không thể bằng chiếc giường mềm mại trong Minh Nguyệt Lâu của nàng, mà nàng cũng cần phải tắm rửa nghỉ ngơi.

Noãn Dương Dương đẩy nhẹ tấm lụa mỏng, chầm chậm bước vào Minh Nguyệt Lâu.

Cửa lầu được chạm trổ vô cùng tinh tế nhẹ nhàng đẩy ra, Tụ Nhi bưng canh hạt sen ngân nhĩ đặt trên bàn, nhìn người đang ngủ trên nhuyễn tháp, ngủ say sưa, trên miệng còn hiện lên một nụ cười nhẹ như hoa hàm tiếu, khiến cho người đối diện không nở đánh thức nàng dậy.

“Minh Nguyệt tỷ!!.” mỹ nhân nằm trên nhuyễn tháp, khẽ giật giật, xoay người lại cho thoải mái, rồi tiếp tục ngủ.!!!^^

“Minh Nguyệt tỷ, nên dậy đi, hôm nay là ngày phải đi đến Bạch Dương Ốc!" Quả nhiên, nghe đến đấy,người trên nhuyễn tháp bỗng nhiên mở mắt, ngồi dậy.

" Giờ nào rồi ?”

“Một khắc nữa thì đến giờ Tỵ!"

"A!! giúp ta rửa mặt, thay quần áo, ta còn phải đến Bạch Dương Ốc, hôm nay đã hứa với lũ trẻ!"

"Mấy đứa nhỏ hàng tháng đều chờ tiểu thư, chắc sẽ rất vui vẻ !" Quan Minh Nguyệt ngồi dậy,đỡ lấy chén canh từ trong tay nha hoàn. Từ Quý Nương biết nàng không ăn nổi bữa sáng nên cho nhà bếp làm chút đồ ăn nhẹ cho nàng. nhà bếp liền dựa vào thời tiết mà nấu cho nàng: trời lạnh thì nấu chè hoa quế, trời nóng thì nấu cho nàng chút canh ngân nhĩ hạt sen.

Rửa mặt chải đầu xong xong, Quan Minh Nguyệt ra trước cổng Nguyệt Hoa phường, nha hoàn nhanh nhẹn mở ô, che bớt cái nắng gay gắt đang chiếu xuống.

Kiệu phu đứng bên ngoài, vừa thấy Minh Nguyệt, liền vén rèm cho nàng lên kiệu, nha hoàn liền thu ô, cũng trèo vào kiệu, dặn kiệu phu có thể xuất phát.

Cỗ kiệu thẳng hướng tây mà đi, qua một đường cái lớn, qua thêm một cái cầu hình vòm,rồi đi men theo con đường nhỏ dọc hồ sen. Một hàng liễu rũ chạy dọc bên đường, khiến cho cảnh đẹp như tranh vẽ.

Bầu trời đang trong xanh, bỗng nhiên mây đen ùn ùn kéo đến, không bao lâu sau, tiếng sấm ù ù vang lên, rồi những hạt mưa rơi xuống hồ sen , tạo thành những vòng tròn gợn sóng trên mặt hồ.

“Ai nha,Tại sao lại mưa vào lúc này?" Tụ Nhi vén rèm kiệu, lo lắng nhìn trời mưa càng lúc càng lớn.

“Tìm một chỗ trước tránh mưa, đừng làm cho kiệu phu cũng bị ướt.”

" Dạ, tiểu thư.” Tụ Nhi nhìn kiệu phu đằng trước, hô:“Uy, tiểu thư nói tìm một chỗ tránh mưa, sợ các ngươi gặp mưa rồi bệnh!"

Kiệu phu cảm kích nói:“Không quan hệ, chúng ta là người thô thiển, chịu gió mưa quen rồi!"

Thói quen của các nguoi, Minh Nguyệt tiểu thư không quen, nhanh đi đụt mưa đi, bằng không các ngươi bị phong hàn, thì tiểu thư lại khổ!"

Kiệu phu vừa nghe, lập tức đáp ngay :“Dạ..dạ,,chúng ta lập tức tìm chỗ đụt mưa!" Nhóm kiệu phu của Nguyệt Hoa phường đều biết Quan Minh Nguyệt tâm địa thiện lương, tuy chỉ là những kẻ phu kiệu, nhưng nàng vẫn quan tâm bọn họ, khiến cho bọn họ vô cùng vinh hạnh.

Kiệu phu nâng cỗ kiệu, vội vàng tìm một chỗ có thể đụt mưa, vừa lúc nhìn thấy đằng trước bên hồ có cái đình, kiệu phu nhanh nhẹn hướng về phía đình.

Lúc này từ một hướng khác, trùng hợp cũng có một cỗ kiệu đi đến phía đình này, cũng là trú mưa.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, đình lại nhỏ nhưng may mắn vừa đủ cho hai cái kiệu, nếu không có đình nhỏ này, chỉ sợ giờ này, cả đoàn người đã ướt sũng như chuột lột rồi.

Tụ Nhi nhấc rèm kiệu, đỡ Minh Nguyệt ra khỏi kiệu.

Chủ nhân hai bên kiệu đồng thời bước ra, nhìn thấy người kia đều ngẩn người.

Là hắn!

Quan Minh Nguyệt tức thì giật mình, nàng không bao giờ nghĩ tới, ngay chỗ này lại gặp Hạng Thiếu Hoài, hiển nhiên bên kia, đối phương cũng có suy nghĩ y như nàng.

Những người khác khi thấy uy vũ của Tuần phủ đại nhân, đều kinh sợ không biết phải làm như thế nào cho phải. Tất cả đều quỳ xuống, khiếp sợ thiên uy của hắn,không người nào dám ngẩng đầu lên. Chỉ có một mình Quan Minh Nguyệt vẫn đứng một bên nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp, rồi khẽ cúi nhẹ thân người.

“Dân nữ bái kiến đại nhân.” Hạng Thiếu Hoài mặt không chút thay đổi, đôi mắt sắc đen lướt qua khuôn mặt trái xoan tinh xảo cùng ngũ quan động lòng người của nàng, bất động thanh sắc mở miệng.

“Đứng lên đi.”

“Tạ đại nhân.” Mọi người đứng dậy, nhưng ai cũng nơm nớp lo sợ.

Ngày thường thật khó có thể thấy Tuần phủ, nhưng bây giờ trong cái đình nhỏ này, đại nhân lại đứng ngay trước mặt. Trên người hắn tỏa ra một loại khí chất vô cùng cao uy, làm cho những người xung quanh cảm thấy thần kinh như dây đàn căng ra, không dám lỗ mãng.

Duy chỉ có một người nào đó tâm tình rất thoải mái, tự tại, thậm chí còn dùng khăn tay lau nước mưa dính vào người, thuận tiện đánh giá nam nhân dang đứng cạnh Hạng Thiếu Hoài..

“Vị này hẳn là chính là Vinh Ứng đại nhân nổi tiếng trong phủ đúng không? Nghe nói Vinh đại nhân võ công cao cường, nghe Đạo lang khen ngợi võ công của ngài xuất quỷ nhập thần!"

Đôi mày kiếm của Hạng Thiếu Hoài bỗng nhiên nhíu lại, ánh mắt lạnh băng quét về phía nàng, trầm giọng hỏi:“Ngươi biết Đạo lang?”

“Đạo lang là tri kỉ của ta.” Nàng cười duyên nói, không hề giấu diếm ý tứ chút nào.

Rốt cuộc có bao nhiêu nam nhân, từng là tri kỷ thân thiết của nàng? Hoàng Thượng cũng có, Đạo lang cũng có.

Trong phút chốc, đáy mắt bỗng nhiên trầm xuống.

Ánh mắt Quan Minh Nguyệt đẹp như có nắng, nhìn khuôn mặt uy lãnh không chút dấu vết của hắn, rồi sau đó lại trầm thấp xuống, nhịn không được cười nhẹ.

Hắn nhất định đang nghĩ đến Đạo lang cũng là một trong những tình nhân của nàng. Hắn cũng giống như những nam nhân khác, tự cho mình là thanh cao, không thể chấp nhận chuyện nữ tử thanh lâu vì nam nhân mới bán rẻ tiếng cười. Hắn cũng giống như thế, sợ có quan hệ với nữ nhân thanh lâu sẽ ảnh hưởng tới danh dự, thanh danh của hắn.

Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, Hoàng Thượng lão cha lại ra mật dụ buộc hắn phải bảo vệ nàng, cho dù hắn không muốn, nhưng không thể kháng chỉ, đã vậy bên ngoài còn phải có thái độ cung kính với nàng.

Hắn thực sự đang nghĩ như thế, mà đã nghĩ như thế thì nàng sẽ làm cho nó thành như thế!!! nếu như hắn đã biến nàng thành một hồ ly tinh cao tay, ngay cả vạn tuế gia cũng có thể mê hoặc thì cứ để như vậy đi!

“Đại nhân nghe được ta và Đạo lang là tri kỉ hình như không được cao hứng cho lắm thì phải?" Nàng tò mò nháy mắt mấy cái, theo dõi hắn ninh ninh mày, cũng cảm nhận được hắn có chút hờn giận, mà nàng rất ngạc nhiên, hắn ở không lại hờn giận cái gì?

Hờn giận trong mắt, cùng với sự lạnh lùng thường có, Minh Nguyệt còn thấy được cả sự khinh thường.

“Đạo langà thổ phỉ, hy vọng cô nương nên cẩn thận với người này!" Hạng Thiếu Hoài chưa bao giờ quên, Đạo lang từng lớn mật dùng đao hướng về phía hắn, trước mặt mọi người chém một đoạn tóc của hắn, thù này với Đạo lang, hắn còn chưa tính đâu.

“Đạo lang tuy rằng là thổ phỉ, nhưng hắn nhưng là một kẻ rất có nghĩa khí, là nam tử hán đại trượng phu, chỉ là đại nhân không biết hắn thôi.”

Trong thành ai cũng biết Đại nhân và Đạo lang có thù với nhau, cũng từng đấu với nhau, Từ khi Đạo lang đem thuộc hạ đắc lực nhất của Đại nhân Mộ Dung công tử đi, chưa ai thấy thêm một lần nào nữa. Và cũng không có ai dám trước mặt đại nhân nhắc tới hai chữ Đạo lang, mà nàng lại không hề kiêng kỵ, giống như đang nói chuyện về thời tiết hôm nay, thậm chí trước mặt đại nhân còn dám khen Đạo lang, rõ ràng là cố ý mà.

Nàng không vội, nhẹ nhàng định tiếp tục, bọn gia nhân bên cạnh chưa muốn chết bây giờ, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng.

“Minh Nguyệt tỷ......” Tụ Nhi len lén kéo ống tay áo của nàng, ý bảo nàng trăm ngàn lần đừng khiêu khích đại nhân.

“Ai nha, các ngươi khẩn trương cái gì, cứ thoải mái đi, đại nhân nổi tiếng công chính liêm minh, nên chắc chắn sẽ không làm gì chúng ta, có đúng không đại nhân?"Nói xong, còn cố tình nghiêng người về phía Hạng Thiếu Hoài nở một nụ cười đẹp đến động lòng người.

Hạng Thiếu Hoài vẫn thủy chung duy trì một bộ dạng lạnh lùng, giống như không bị chọc giận, bên ngoài rất thờ ơ, nhưng thực tế trên không hề có phút nào rời khỏi lúm đồng tiền điên đảo chúng sinh, cùng với khuôn mặt ửng hồng say lòng người kia.

Cả thành chỉ có một mình Quan Minh Nguyệt dám nói chuyện như vậy với hắn. Hắn bình tĩnh trầm mặc, nghĩ bản thân mình đừng đường một quan Tuần Phủ, lại đi chấp nhặt với một nữ tử thanh lâu sao?

Ngay cả cùng nàng nói chuyện hắn cũng không nguyện ý? Xem ra, hắn vẫn còn mang thù nha! Lần trước đem hắn bất động tứ chi, toàn thân không thể nhúc nhích, lại dám viết chữ trên mặt hắn, hắn không hận nàng thấu xương a?

Những người khác xung quanh chỉ cầu cho cơn mưa này mau mau ngừng, còn Minh Nguyệt lại không một chút lo lắng, "có gì phải sợ chứ?"

Từ lúc Đạo Lang mang theo thê tử rời khỏi nơi này, nàng không còn ai đấu võ mồm. Mãi đến bây giờ mới gặp hắn, nhưng nàng rất ngạc nhiên, người này lúc nào cũng trưng ra bộ mặt nghiêm nghị, " Hắn không cười sao? Hắn có mệt hay không a?"

“Di? Tiểu thư người nhìn xem, kia không phải Kỉ thúc sao?” Ánh mắt trong suốt hướng theo tay Tụ Nhi, chỉ thấy xa xa một người mang áo tơi chạy về phía bọn họ, nhìn kĩ thì quả nhiên là Kỉ quản sự Nguyệt hoa phường.

“Thật tốt quá, thật tốt quá, tiểu thư, cuối cùng tìm được ngươi !” Kỉ quản sự thở phì phò, tựa hồ như chạy từ rất lâu, nhìn thấy Minh Nguyệt dứng đụt mưa trong đình, hắn liền chạy đến, lại phát hiện có cả Tuần Phủ đại nhân, vội vàng dập đầu quỳ lạy.

" Tiểu nhân khấu kiến đại nhân.” Hạng Thiếu Hoài liếc liếc mắt một cái, trầm giọng nói:“Miễn lễ.” Kỉ quản sự chân mềm nhũn không dám dứng dậy.

" Nhìn ngươi y như vừa thấy Diêm La vậy!, đại nhân chỉ đến đến đụt mưa, sẽ không ăn thịt ngươi, đứng lên đi.” Quan Minh Nguyệt đỡ Kỉ quản sự. Nhìn qua quần áo, thấy cả người hắn ướt đẫm, có lẽ hắn đi trong mưa rất lâu mới tìm thấy nàng, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra nên Kỉ quản sự mới gấp gáp như thế?

“Phát sinh chuyện gì ? Có chuyện gì xảy ra?.”

Kỉ quản sự thấp giọng nói:“Bạch Dương Ốc xảy ra chuyện!"

Nụ cười trên môi biến mất, chuyển sang vô cùng nghiêm túc" Thật ra là có chuyện gì? Nói!"

"Phòng học bị sập!"

"Cái gì?” Minh Nguyệt đột nhiên biến sắc, ngực thoáng chốc thu nhanh.“Như thế nào lại như vậy? Không phải vừa mới xây sao?"

Phòng học là nơi cho lũ trẻ trong Bạch Dương Ốc có chỗ học tập. Nàng tốn rất nhiều bạc mới có thể xây nên, dự định ngày hôm nay sẽ hoàn thành, lại không thể ngờ rằng chưa kịp nhìn phòng học, thì đã bị sập.

“Bọn nhỏ đâu?”

“Phòng đổ quá nhanh, một vài đứa trẻ..." Khuôn mặt đang trắng hồng bỗng nhiên tái xanh, không hề nhớ trời đang mưa rất to, xốc váy nhào chạy về phía Bạch Dương Ốc.

“Tiểu thư ...!" Tụ Nhi thét đến chói tai, ngay cả Kỉ quản sự cũng bị dọa. Cả đoàn người không kịp phản ứng, chưa ai thấy tiểu thư lại quýnh như thế, cỗ kiệu cũng không thèm ngồi, lại xốc váy chạy trong mưa.

Nàng mặc kệ phía sau có nói cái gì, bây giờ trong đầu nàng chỉ có lũ trẻ ở Bạch Dương ốc.

Phòng học bị sập?

Tại sao?

Mấy đứa nhỏ có bị thương nặng không...

Quá mức sốt ruột, cũng bất chấp mưa càng lúc cành mạnh, đánh thẳng vào người nàng, trong đầu nàng bây giờ chỉ có duy nhất một ý niệm là bọn trẻ như thế nào mà thôi!

Nàng chỉ vừa chạy được vài bước, thì ai đó giật ngược tay nàng lại.

“Tụ Nhi, đừng kéo ta!” nàng gắt trong cơn mưa éo ta nha!” Nàng sốt ruột mệnh lệnh nha hoàn, tưởng bỏ ra nàng, cũng không thèm để ý tại sao hôm nay, lực tay của Tụ Nhi lại mạh như thế, có thể giữa chặt tay nàng khong buông ra.

“Ta nói mau buông ra, ngươi nghe không hả? ” Mới vừa quay đầu lại, nàng liền ngây người ra.

Người đang nắm chặt cánh tay nàng, không phải là Tụ Nhi, mà là Hạng Thiếu Hoài!

Hắn đứng trước mặt nàng, cơn mưa to làm cho y phục của hắn ướt đẫm..

“Ngươi làm gì a?” Nàng giống như gặp quỷ hỏi hắn.

Nàng gặp mưa, là vì có việc gấp, còn hắn chạy trong rừng mưa làm chi? Ăn no không có chuyện gì làm sao? Còn vô duyên vô cớ giữa chặt tay nàng?

Hạng Thiếu Hoài bây giờ rất muốn đánh vào mông nữ nhân này, có kiệu không ngồi, lại tự mình chạy băng băng trong mưa, bây giờ còn hỏi hắn vì sao lại chạy trong mưa ?

Đám tùy tùng của Hạng Thiếu Hoài cũng vội vàng chạy nhanh đến chỗ hai người, vội vàng bung dù che cho hai người.

“Ngươi mau thả ta ra nha! muộn sẽ không kịp , buông tay ra!” Nàng sốt ruột giật tay ra khỏi bàn tay của hắn, trong tâm chỉ mong thật nhanh đến Bạch Dương.

“Chuyện gì không kịp? Ngươi muốn đi đâu?”

“Không liên quan ngươi nha, mau buông tay!” Nàng ra sức vặn tay mình ra khỏi tay hắn, nét d˵ dàng diễm lệ trên khuôn mặt nàng đã không còn, thay vào đó là sự bất an, lo lắng…

Ánh mắt hắn đảo nhanh, từ lúc bắt lấy cổ tay nàng, chỉ đơn thuần hắn muốn hỏi rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng lại vô tình phát hiện nữ nhân này cứ cố tình giật tay ra khỏi hắn; ngày thường bàn tay mềm mại, cứ như một cánh bướm đang bay, thì giờ lực tay lại vô cùng mạnh, động tác càng lúc càng thô lỗ…vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hắn.

Đêm hôm đó khi nàng đột nhập vào phòng hắn, tuy rằng nàng có nghịch ngợm, quậy phá hắn, nhưng trong mắt hắn, nàng vẫn là một cô nương hiền lành, quyến rũ, nhiều lắm chỉ là có chút trẻ con.

Đôi mắt đẹp dầy lửa giận trừng trừng nhìn hắn: “ Ngươi không buông tay sao? Được!” Được chuyện gì đây?

Nàng nhấc váy, nâng chân lên, hướng bụng hắn, đạp một phát thật mạnh, khiến hắn không kịp phản ứng, hứng trọn cú đá của nàng.

Hạng Thiếu Hoài bị một cú đá mạnh như vậy, cả người ngã về phía sau, mông ngập trong nước, từng giọt mưa chảy trên người hắn.

Đẩy hắn ngã xuống đất là nàng dùng hết sức lực của mình. Thoát khỏi sự kìm hãm của hắn, thân hình mảnh mai của nàng lập tức xoay người, nhấc váy tiếp tục chạy về phía trước.

Ngã ngồi trong nước, Hạng Thiếu Hoài không thể tin vào mắt mình, nghẹn họng trân trối nhìn thân ảnh đang hấp tấp chạy đi.

Nàng đá hắn?

Nàng dùng chân đá hắn?

Nàng thật sự dùng chân, đá văng một Tuần phủ đại nhân như hắn?ưa hắn này đường đường tuần phủ đại nhân cấp đá văng ra?

Không chỉ có hắn ngây người, ngay cả những người chung quanh đều bởi vì kinh hách quá độ, mà tất cả đếu không thể động đậy.

Một trận lửa bỗng nhiên bùng lên, theo các tế bào của hắn dâng tràn lên, Hạng Thiếu Hoài không đợi người đến đỡ mình, thẳng người bật dậy.

Hai nắm đấm càng lúc càng siết chặt trong tay hắn, gân xanh hiện lên rằn trên trán. Cơn mưa to cũng không thể nào hạ bớt lửa giận chực trào ra khỏi người hắn. Hắn…bây giờ rất …rất muốn đánh vào mông nữ nhân này..Nàng ta khiến cho cuộc đời của hắn chưa bao giờ làm qua chuyện này, đó là bôn ba trong mưa đuổi theo nữ nhân đáng giận kia.

Minh Nguyệt bất chấp đoàn người ngăn cản, cũng chờ không kịp mưa tạnh, mặc kệ cho y phục ướt đẫm, đôi hài tinh xảo dầy bùn đất, chúng không tểh làm chùn ý chí đang dâng tràn mãnh liệt trong nàng.

Nàng có thể đi theo đường chính, cũng có thể đi dường mòn, nhưng chúng rất tốn thời gian, không bằng trèo tường Liễu gia, đi sẽ nhanh hơn rất nhiều. Nàng trước đây cũng vụng trộm đi vài lần, nên biết đó là đường nhanh nhất.

Đúng..phải như thế thôi!

Nàng xốc váy, không bao lâu sau bức tường quen thuộc của Liểu gia cũng thấp thoáng hiện lên, nàng cũng không thèm nhìn quanh xem có ai nhìn thấy không, chuẩn bị trèo tường.

Khi nàng còn chưa trèo lên hết tường, eo của nàng bỗng nhiên có một lực mãnh giữa chặt, lôi nàng lại, khiến cho nàng mất đà buông tay ra khỏi tường, cả người cũng thừa dịp đó ngã về phía sau.

“A!” Nàng kinh hô một tiếng, cả người ngã vào một khối gì đó ..nàng chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, thì bên tai nghe một tiếng nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ:

“Ngươi thật quá đáng, làm sao lại có thể trèo tường hả?” nang ngẩng mặt lên, kinh ngạc nhìn Hạng Thiếu Hoài, có chết cũng không tin được hắn có thể đuổi theo tới tận đây, người này làm cho nàng liên tưởng tới âm hồn không tiêu tan a!

“Ngươi như thế này là không đúng a! ta đi tường của ta, có liên qua gì tới ngươi sao? Mau thả ta ra- Hạng Thiếu Hoài!” Nữ nhân này hết đánh lại đá hắn, mà lực tay thì không nhỏ chút nào. Đây là tay thiếu nữ trói gà không chặt sao? Đi lừa quỷ thì có! Nàng ta căn bản chính là một nha đầu thô lỗ thì đúng hơn!

Đám người hầu hồng hộc chạy theo, thấy một cảnh tượng cũng ‘hoàng tráng’ không kém đại nhân nhà bọn họ đang ôm tiểu thư, tiểu thư thì liều mạng giãy dụa, thậm chí còn oanh liệt đánh đại nhân. Bọn họ đứng bên ngoài không biết nên làm như thế nào.

Muốn nữ nhân này mở miệng nói nguyên nhân, chỉ là lãng phí thời gian, vỉ thế Hạng Thiếu Hoài trực tiếp quay người hỏi Kỉ quản sự:

“ Rối cuộc chuyện gì xảy ra? “ Quản sự không dám mất thời gian, mang toàn bộ sự tình kể cho Hạng Thiếu Hoài nghe. Vừa nghe xong, hắn lập tức biến sắc, phân phó ngay lập tức cho thủ hạ.

“Lập tức dẫn người đi Bạch Dương ốc xử lý, ta sẽ đến sáu” Tùy tùng của hắn đều là nhưng kẻ được đào tạo rất bài bản, cả một thời gian dài đi theo đại nhân khắp nơi, nên họ có thể hiểu được chuyện ở Bạch Dương Ốc là chuyện khẩn cấp, không dám chần chừ, nhanh chóng thực hiện.

“Hạng Thiếu Hoài, ngươi mau thả ta ra!”

‘ Quan Minh Nguyệt, ngươi an phận cho ta!” Hắn phẫn nộ ra lệnh, nữ nhân này nên trừng phạt một chút.

Khi biết được nguyên nhân kích động của nàng, hắn càng thêm tức giận, không phải vì nang vô lễ, ngỗ nghịch mà hắn giận vì nàng thà rằng mình bị mưa dầm cũng không thèm nhờ hắn giúp đỡ.

Nắm chặt tay nàng như đang kiềm chế một con ngựa hoang, hắn gằn từng chữ một:

“ Không có lệnh của ta, ngươi không được phép đi đâu cả!”

“Ngươi dựa vào cái gì làm như vậy?”

“Ngươi đi cũng không giúp được gì cả!”

“Ngươi đừng xem thường người khác như thế, đó là do ta xây nên, phòng học là do tiền của ta xây, bây giờ nó sập đổ, ta dĩ nhiên phải có trách nhiệm!”

Hắn chau mày nhìn nàng, ngăn không cho nàng đi chính là muốn tốt cho nàng, nhà vừa sập vô cùng nguy hiểm, huống chi còn có người bị thương. Xử lí những chuyện đó là chuyện của nam nhân, nữ nhân không nên tham gia, mà mưa thì chưa có dấu hiệu dứt.

Nắm cổ tay nàng, hắn cảm nhận được thật sự rất mềm mịn, thậm chí còn có thể ngửi được mùi thơm thanh nhã phảng phất từ người nàng.

Dung mạo xinh đẹp kia không thích hợp với sự u sầu kích động, nó chỉ hợp với nét tinh nghịch tươi cười của một tiểu yêu tinh ma thôi.

Nhưng hành vi nhất thời tức giận của nàng, Hạng Thiếu Hoài không hề để ý, nếu hắn chịu lệnh bảo hộ nàng, đương nhiên sẽ không để cho nàng dầm mình trong mưa gió.( thật là chỉ vì lệnh thui se0?)

Không để ý tới kháng nghị của nàng, hắn trực tiếp nhìn những người khác mệnh lệnh.

“Đưa nàng trở về Nguyệt Hoa phường, không được phép rời khỏi đó, nếu nàng tự tiện rời đi, các ngươi chuẩn bị nhận phạt đi!”

“Cái gì! Họ Hạng , ngươi dám!”

“Bản quan nói được thì làm được, ngươi nếu không hy vọng những người khác bị áp nhập đại lao, tốt nhất nghe theo mệnh lệnh.” Ý tứ chính là, nếu nàng có ý định trốn theo, hắn sẽ không phạt nàng, mà sẽ phật những ngưởi bên cạnh nàng.

Nàng giương miệng, trừng mắt hắn, không thể tin được, hắn dám làm như vậy?

“Hạng Thiếu Hoài, ngươi càng ngày càng quá đáng!” Hắn không để ý đến nang, trừng mắt nhìn những người khác ra lệnh, kiệu phu nhanh chóng đưa nàng về Nguyệt Hoa Phường, sau đó Kỉ quản sự dẫn đường đưa hắn cùng Vinh hộ vệ đi đến Bạch Dương Ốc.

“Họ Hạng , ngươi đứng lại!” Nàng đuổi theo nói lý với hắn, thì ngay lập tức những người đằng sau tiến lên vội vàng giữ nàng lại, cả đoàn ai cũng chỉ có một lá gan, không dám cãi lời đại nhân, làm nàng cuối cùng không còn cách nào khác, bực bội dậm chân tại chỗ, thầm chửi rủa họ Hạng.

Họ Hạng khẳng định là đang trả thù nàng, mới có thể làm như vậy, nhất định chỉ có như thế …!

Hắn đủ ngoan, đủ gian trá, dùng những người khác đến uy hiếp, làm cho nàng tức giận đến đều tốn hơi thừa lời .

Vì những người khác,nàng phải an phận trở về Nguyệt Hoa Phường chờ đợi tin tức, rõ ràng hắn muốn nàng lo lắng, tâm bị cắt thành mảnh mới hả dạ mà.

Thật đáng hận….nàng oán hận trong lòng, Hạng Thiếu Hoài chết tiệt, ngươi nhớ kĩ cho ta.