Đại Nhật Thực

Chương 1: Quân Vô Tà




Đêm đen, nhưng không tĩnh lặng, gió bão cuồng thổi, như là thiên nhiên tức giận muốn cuốn trôi hết mọi thứ trên mặt đất, bụi đất mù mịt, tiếng đạn vang lên không ngừng, tiếng máy bay phành phạch trên bầu trời, tất cả những điều này tạo nên một ban đêm không hề bình tĩnh.

Dưới bầu không khí khủng bố ấy, một người lê lấy một chân, một tay rũ xuống dường như đã bị gãy xương, máu từ đầu hắn đổ xuống tràn vào mắt, để con mắt hắn mang một màu đỏ ma mị mà khủng bố.

Hắn vô cùng không hiểu, sau khi hoàn thành một nhiệm vụ liên hoàn của tổ chức, nhận được một số tiền lớn, vốn là muốn về quê nhà ở Việt Nam sinh sống một khoảng thời gian, hưởng thụ thành quả.

Nhưng từ lúc hắn lên máy bay, luôn cảm thấy một dự cảm bất thường, với một tên có giác quan cực kỳ mẫn cảm hắn, trước nay đều nhờ vào điều này mà giúp hắn vượt qua rất nhiều khó khăn. Điều này chứng tỏ có điềm không lành, hắn quan sát bốn phía làm tốt nhất chuẩn bị khi có biến cố.

“Ầm..!”

Máy bay đột nhiên rung lắc dữ dội, hắn biết tiếng nổ đó có nghĩa là gì. Hắn là sát thủ vương, được giới sát thủ cùng lính đánh thuê tôn làm Vô Tà Sát Vương. Sở dĩ hắn được gọi như vậy, bởi vì hắn là sát thủ số 1 của tổ chức Vô Tà, tổ chức sát thủ đứng đầu thế giới, mỗi người trong tổ chức đều có thứ mà mọi người hay gọi nó là “dị năng”. Mà hắn, mang theo một loại dị năng tên là Cuồng Thể, một loại thân thể dị năng vô cùng hiếm có, tăng cường tứ chi kinh mạch siêu việt người bình thường rất nhiều lần. Nó còn có một tác dụng khác, một khi phát cuồng, nó sẽ gia tăng cho bản thể gấp năm lần chiến lực.

Dựa vào dị năng này, mà hắn có thể bước lên đỉnh của giới sát thủ, trở thành mọi người tôn sùng, mọi quốc gia nghe danh đã sợ Vô Tà Sát Vương – Quân Vô Tà.

Quay về đến tình trạng hiện tại, Quân Vô Tà phát hiện máy bay đang bị tấn công, tiếng nổ vừa rồi chính là do đạn đạo chạm vào phần đuôi của máy bay.

Mọi người hoảng hốt, người khóc người la, người thì ngất xỉu tại chỗ. Hắn cũng không quan tâm, bởi vì hắn biết, mọi người sẽ chết.

“Ầm..!”

Lại một tiếng vang nữa vang lên, hắn đã xác định là không phải chỉ có một mục tiêu tấn công, bởi vì lần này nổ là phía bên đầu máy bay.

Hắn vận dụng dị năng, tăng cường bản thân, yên lặng nhìn thêm tình hình.

Nhưng đúng lúc này, hắn liếc thấy một cô gái, không lo cho bản thân mà đang chăm sóc cho mọi người. Cô gái trên gương mặt mang đầy nước mắt, dĩ nhiên cũng đã hoảng sợ quá sức, nhưng vẫn cấp tốc trấn an mọi người.

Hắn thở dài thầm nghĩ.

“Đã gần lúc sinh tử, còn lo lắng cho người khác, thật lạ lùng a.”

Đúng lúc này cô gái quay về phía hắn, thấy hắn bình tâm như vại, thì chạy bước nhỏ tới nói:

“Này, anh có thể giúp tôi giúp mọi người bình tĩnh được không, loạn thế này thì tình hình sẽ càng tệ thêm”

Khóe miệng hắn co giật, nhưng vẫn lắc đầu.

“ Em gái, những người này, bao gồm cả cô, lập tức sẽ chết, vì không chỉ có một mục tiêu tấn công chúng ta, đạn đạo chẳng mấy chốc sẽ tới.

Nếu như chỉ có một mục tiêu, sẽ có thêm thời gian, hắn có thể sẽ hết sức cứu người, nhưng bây giờ, hắn chắc chắn mọi người ở đây sẽ chết, thì không làm điều gì dư thừa. Bởi với một sát thủ như hắn, làm việc dư thừa, là một trong những sai lầm trí mạng.

Cô gái nghe đến hai chữ tấn công và mục tiêu thì sắc mặt trắng bệch, run lẩy bẩy. Cô chỉ nghĩ là máy bay gặp bão, gặp sét đánh, nhưng không nghĩ tới là có mục tiêu tấn công. Chẳng lẽ đây là khủng bố trong truyền thuyết hay sao?.

Tuy vậy nhưng cô nhanh chóng lắc đầu, bi thiết nói:

“Anh có thể giúp bọn họ, thì ít ra bọn họ có chuẩn bị, có phần trăm sống sót, anh không giúp bọn họ, bọn họ thì không có cơ hội gì, dù gì cũng là mạng người a.”

Hắn lạnh lùng trả lời:

“Cô có biết nguyên tắc sinh tồn hay không? Khi gặp nạn, phải chú ý giảm mức thiệt hại xuống mức độ thấp nhất có thể. Bây giờ việc cô đang làm hoàn toàn không có ích lợi gì, ngược lại, sẽ chỉ làm cho sự việc ngày càng trở nên phức tạp và chính cô, cũng sẽ gặp nguy hiểm!”

Cô gái lắc đầu nói:

“Nguy hiểm thì nguy hiểm, nhưng là nếu làm một vài biện pháp, thì sẽ có cơ hội, còn không làm gì, thì cơ hội cũng chẳng còn hay sao?”

Nói xong, cô gái muốn tiến bước về đám người ở phía trước.

Lúc này, bỗng nhiên ầm một tiếng, ngay cách bọn họ mười mét trong khoang tàu nổ tung, gió lùa vào, máy bay rơi thẳng xuống.

Việc này xảy ra quá đột ngột, hắn cấp tốc ôm cô gái né qua một bên, sau đó liếc nhìn, đã thấy sau màn bụi, đồ vật bay lung tung, thì là xác người hoặc là bộ phận người nằm rải rác vô số. Thậm chí còn thấy con mắt, mảnh thịt, v..vv...

Hắn nhanh chóng lấy tay bịt mắt cô gái. Cô gái lặng thinh, nhưng hắn có thể cảm nhận nước mắt đang chảy ra theo kẽ tay mình. Hắn thở dài, thầm nghĩ:

“Biết sợ a.”

Hắn buông ra cô gái, cố gắng lần tới phía cửa, nhưng bị bỗng nhiên tay bị nắm chặt.

Cô gái hoảng loạn.

“Anh định đi đâu, rất nguy hiểm.”

Hắn thản nhiên.

“Nhảy thì còn cơ hội, cứ ở đây thì sẽ chết, dù sao chỉ còn tôi và cô, cô không nhảy tôi nhảy.”

Cô gái vẫn giữ chặt tay hắn, bị hắn lôi đi.

Khi đến gần phía lổ thủng, gió lùa vào càng mạnh, hắn nhìn cô, lạnh lùng nói:

“Cô chỉ có hai lựa chọn, một là nhảy, hai là ở lại máy bay rồi theo nó mà xuống địa phủ, cô có 3 giây suy nghĩ.”

Cô hoảng loạn, nhưng rất nhanh quyết định, thà nhảy còn có cơ hội, ở nguyên trên đây thì không có bất cứ hi vọng gì.

“Nhảy”

Hắn liếc cô một chút, vận dụng lực lượng thân thể nhanh chóng thoát ra lổ thủng giữa máy bay, nhảy người xuống.

“Aaaaaaaaaaaa......”

Cô gái hét thảm, ôm chặt hắn..

Phù.....

Hắn nhìn phía trên xác máy bay đang rơi tự do, lại liếc qua hai phương hướng, thì thấy bốn chiếc máy bay chiến đấu. Bỗng nhiên hắn giật mình kinh ngạc, vì thấy ngay đuôi những chiếc máy bay chiến đấu đó có một hình vẽ Phượng Hoàng, hắn sắc mặt trở nên khó coi, tức giận. Phượng Hoàng là tiêu chí của tổ chức chính hắn – Vô Tà.

“Ầm”

Hai người rơi xuống biển, hắn dùng phần lưng của mình tiếp nước, do rơi từ khá cao nên cho dù có năng lực tăng cường thân thể hắn vẫn thấy khó chịu. Hắn ôm cô bơi nổi lên mặt nước, bơi nhanh vào một hòn đảo gần đó, tiếng máy bay và đạn vẫn còn ở ngay trên đầu của hắn.

Khi vào được đến bờ, hắn buông ra cô gái, hơi suy nghĩ một chút, dùng hai tay vịn hai má của cô, nói:

“Nhanh chóng thoát khỏi đây, chạy hết sức mình về hướng Đông, không được quay lại.!”

Cô gái ngơ ngác nhìn hắn, chưa kịp mở miệng hắn đã chạy đi, cô ngơ ngác giật mình tại chỗ. Trong thâm tâm chỉ quanh quẫn một câu:

“Hướng Đông là hướng nào a?”

Nói xong, cô suy nghĩ tại chỗ hồi lâu, sau đó vỗ vỗ đầu mình.

“Tại sao lại không nghĩ ra sớm a, đúng là gặp nạn thì đầu óc chậm chạp, có thể dựa theo chòm sao mà đoán hướng nha.”

Sau đó cô ngước mắt lên trời, nhìn một lúc, lại lẩm bẩm.

“Trời mây đen, gió cuồng thổi, làm gì có sao mà nhìn a.”

Cô thở dài, ngồi bệt xuống, ngơ ngác nhìn qua hướng người kia vừa đi.