Đại Nịnh Thần

Quyển 3 - Chương 26: Sóng thần (thượng)




Chương thứ hai mươi sáu – Sóng thần (thượng)



Hơn nửa tháng lộ trình rút ngắn còn bảy ngày, vừa đến Côn Châu ngay cả nghỉ cũng không nghỉ, Dạ Vị Ương liền cùng đám người Tịch Thiên Thương chạy tới bờ biển.

Nửa tháng trước vùng biển trải qua cơn bão vẫn còn nguyên mảnh hỗn độn, ven bờ có thể nhìn thấy đê ngăn lũ đang thi công dang dở, công trình này nếu dựa theo tiến độ đã định thì đê đập đã sớm hoàn thành, đáng tiếc quan viên cấu kết làm bậy, gây nhiễu loạn hàng loạt khiến đê đập chậm chạp chưa xây xong.

“Mang ta đến khu vực Đại tướng quân mất tích.”

Dạ Vị Ương đứng ở bờ biển hoang tàn vung vãi xác san hô trôi dạt, đại dương mênh mông rộng lớn thế này rất khó tìm được tin tức Đại tướng quân, biện pháp tốt nhất chính là đi đến địa phận Đại tướng quân mất tích.

Biết nam nhân này nóng vội, Tịch Thiên Thương cũng không trì hoãn, rất nhanh liền phân phó xuống dưới sai người chuẩn bị thuyền.

Tình huống Côn Châu so với tưởng tượng của Tịch Thiên Thương đã tốt hơn rất nhiều, Côn Châu thủy quân đều bị áp chế, thời điểm Lưu Bá Hề ở Côn Châu cơ bản đã thanh trừng những quan viên phản nghịch, hiện giờ đại bộ phận quan viên địa phương đều bị tống giam.

Chỉ có duy nhất vài dư đảng phản tặc đang chạy trốn bên ngoài, đây cũng là nguyên nhân Lưu Bá Hề dẫn quân ra biển, dư đảng cư nhiên cùng hải tặc cấu kết lẫn nhau.

Những thuyền rời bến hôm đó chỉ có số ít thuận lợi quay về Côn Châu, đa số người trên thuyền đều không rõ tung tích, Đại tướng quân là một trong số đó.

Trong chốc lát, mọi người liền xuống thuyền theo phương hướng đám người Đại tướng quân gặp nạn xuất phát, lúc này mặt trời dần xuống núi, trên mặt biển một mảnh yên lặng, phóng mắt nhìn xa bốn phía mờ mịt hắc ám, muốn đến địa điểm xảy ra chuyện thì phải đợi tới sáng mai.

Lúc Tịch Thiên Thương đi vào khoang thuyền liền nhìn đến Dạ Vị Ương đang một mình tựa vào cửa số nhìn ra bên ngoài, bên ngoài tối đen như mực giống nhìn không thấy điểm tận cùng, tràn ngập mênh mông cùng bất an, cũng như tâm tình bây giờ của nam nhân.

“Nghỉ ngơi chút đi, ngươi mấy ngày qua chưa có ngày nào nghỉ ngơi tử tế.”

Tiến đến gần, Tịch Thiên ngồi xuống bên cạnh nam nhân, nhìn vẻ mặt mê mang của Dạ Vị Ương, hắn nhịn không được đưa tay vòng qua thắt lưng đại hồ ly đem người ủng vào ngực mình.

“Ta muốn nghỉ ngơi, nhưng vừa nhắm mắt liền nhìn thấy cảnh tượng Lưu Bá Hề rơi xuống biển trong cơn bão đêm đó, ta rất sợ hãi.”

Hít sâu một hơi, Dạ Vị Ương vùi đầu vào trong ngực Tịch Thiên Thương, thanh âm run rẩy: “Ta không muốn mất thêm ai nữa, nỗi đau đó ta đã từng trải qua, thật sự rất đáng sợ.”

Dạ Vị Ương nhớ năm bà ngoại hắn mất, tựa như hắn đột nhiên biết được tin tức của Lưu Bá Hề, giống như biết được tin bà ngoại đang nguy kịch.

Thời điểm hắn chạy về nhà, vẫn chưa kịp nhìn bà ngoại hắn yêu thương nhất lần cuối.

Không có nước mắt, không có khóc tang, hắn bình tĩnh nhanh chóng sắp xếp hậu sự cho bà, không phải không thương tâm, chính là trong khoảnh khắc kia tinh thần đã không chẳng còn thuộc về thể xác.

Không dám tiếp nhận sự thật người thân duy nhất trên đời đã ly khai thế giới, cũng không dám tin rằng bà ngoại hắn không lâu trước còn gọi điện thoại hỏi thăm hắn đã đi mất rồi.

Bên cạnh chẳng còn ai, đoạn thời gian đó sống như thế nào Dạ Vị Ương chưa một lần dám hồi tưởng đến, cả người vô tri vô giác như xác không hồn, lúc nào ăn cơm, lúc nào đi ngủ, đều không có cảm giác.

Thẳng đến khi bạn bè lo lắng cho hắn tìm đến nhà, từ trong đống rác lôi hắn ra hung hăng tát cho hắn mấy cái, Dạ Vị Ương nhớ rõ lúc ấy cuối cùng hắn cũng khóc ra, gào khóc giống như trước đây bị cha mẹ vứt bỏ vậy.

Nếu bà ngoại biết hắn sẽ trở thành bộ dáng đần độn như vậy, nhất định sẽ rất thương tâm thất vọng, cho nên hắn phải hảo hảo sống tốt, mới không uổng phí bà ngoại yêu thương hắn từ nhỏ đến lớn.

Chính là bọn họ, mới cùng một chỗ không đến một năm thôi.

“Nếu Đại tướng quân không còn thì phải làm sao bây giờ, nếu hắn không còn… ta phải làm sao đây.” Dạ Vị Ương nhào vào lồng ngực Tịch Thiên Thương rốt cuộc nhịn không được khóc lên, hắn đã nghẹn lâu lắm, nếu còn tiếp tục đè nén chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.

Càng về sáng trời càng hôn ám, hiện giờ bọn họ sắp tiếp cận địa điểm Đại tướng quân gặp nạn, lại khiến Dạ Vị Ương thêm thấp thỏm lo âu.

Càng muốn biết an nguy của Đại tướng quân, Dạ Vị Ương càng khẩn trương, càng khẩn trương ngẫu nhiên vô pháp nhắm mắt lại ngủ, đủ loại bất an sắp làm hắn hỏng mất.

Tịch Thiên Thương ôm chặt hắn, mặc hắn phát tiết, kiếp trước ngay lúc hắn tuyệt vọng nhất, bên cạnh có bạn bè, kiếp này, may mắn cũng có người bồi bên cạnh hắn.

Người chưa từng trải qua thời kì bất lực nhất sẽ không biết, bên cạnh chỉ cần có người cấp một cái ôm, hay là cái siết tay thật chặt, bọn họ sẽ có thể từ trong hắc ám đi ra, động tác nhìn như nhỏ bé, lại có thể cứu vớt một người.

“Đừng nghĩ nữa, Bá Hề sẽ không dễ dàng bỏ ngươi mà đi, cho dù hắn thật sự không có biện pháp tái bồi ngươi, trong bụng ngươi còn có đứa nhỏ của Bá Hề…” Tịch Thiên Thương hôn lên khóe mắt ngấn lệ của nam nhân, nói: “Ngươi còn có ta, Vị Ương.”

“Khóc đi, không cần mang ủy khuất khẩn trương nghẹn trong lòng, khóc ra sẽ dễ chịu hơn, bất luận ngày mai có như thế nào, mặt trời vẫn sẽ mọc.”

,,,,,,,,,,

,,,,,,,,,,

Dạ Vị Ương ngủ không được, ngay tại lồng ngực Tịch Thiên Thương khẽ chợp mắt.

Thuyền chạy trên biển có chút lắc lư, ngẫu nhiên có thể nghe được thanh âm sóng biển đập vào mạn thuyền, đây là đại dương, đây là thiên nhiên.

Thời điểm an tĩnh ôn nhu thì xinh đẹp bao la hùng vĩ, thời điểm tức giận liền giống như trời long đất lở, hủy diệt tất cả.

Mọi người luôn cảm thấy tai nạn không liên quan tới mình, nhưng thời điểm xảy ra nó lại ngay bên cạnh.

Tịch Thiên Thương gắt gao nắm tay Dạ Vị Ương, lúc hắn tỉnh dậy ngẫu nhiên cùng hắn nói về chút sự tình trước đây, chẳng qua chuyện của Tịch Thiên Thương cũng không có gì thú vị.

Tuổi thơ hắc ám không cần nhiều lời, cho dù là ở Ngọc Hành sơn hay trở về trong cung, không bị khi dễ không bị sát hại, lúc nào cũng đọc sách luyện võ, đơn giản là khi ở chung với Lưu Bá Hề, sư phó và Hoa Sinh, Tịch Thiên Thương mới sống qua đoạn tuổi thơ chán chường kia.

Có đôi khi Dạ Vị Ương cảm thấy Tịch Thiên Thương cùng hắn rất giống nhau, đều có quá khứ chẳng mấy vui vẻ, nhưng may mắn chính là trời không tuyệt đường người, khoảng thời gian đó đều gặp được những người vẽ nên màu sắc cho cuộc sống bản thân, mặc dù có chút long đong, nhưng vẫn khỏe mạnh bình yên trưởng thành.

Tịch Thiên Thương thường xuyên trêu chọc hắn, mặt dày vô lại, chính là muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn, cho dù là nhất quốc chi quân, nhưng Tịch Thiên Thương không chiếm được gì, cố tình còn là những thứ hắn muốn nhất.

Dạ Vị Ương đột nhiên phát hiện, hắn chưa một lần nghiêm túc lý giải nam nhân phức tạp này.

Đến nửa đêm, Tịch Thiên Thương chịu không nổi liên tục mấy ngày mệt nhọc liền ngủ, Dạ Vị Ương cẩn thận chui ra khỏi ngực đối phương, rón rén ly khai phòng đi đến boong tàu.

Bóng đêm đã chậm rãi rút đi, xa xa không trung quang màu bạch sắc, thái dương vẫn chưa mọc lên, sáng sớm đầu thu phá lệ rét lạnh.

Gió biển lạnh băng thổi bay vài sợi tóc nam nhân, Dạ Vị Ương nhẹ nhàng kéo cổ áo, đứng trên boong tàu Chước Hoa nhanh chóng phát hiện sự tồn tại của hắn.

“Đại nhân.” Chước Hoa quay đầu nhìn mái tóc rối loạn của Dạ Vị Ương, muốn nói lại thôi.

Lúc nhìn thấy Dạ Vị Ương, Chước Hoa gọi một tiếng, sau đó lại có chút khó mở miệng.

Dạ Vị Ương hướng Chước Hoa gật đầu, hắn đi tới bên cạnh Chước Hoa bình tĩnh nhìn đại dương mênh mông, phát hiện thuyền không có tiếp tục di chuyển, trong lòng đoán được cái gì, hắn hỏi: “Chúng ta có phải đã tới rồi?”

Chước Hoa nhẹ giọng nói: “Ân, Đại tướng quân bọn họ chính là tại đây gặp cơn bão.”

“Đại nhân, Hoàng thượng đâu?” Gặp Tịch Thiên Thương không cùng đi ra, Chước Hoa hỏi.

“Hắn ở trong phòng ngủ, đừng đánh thức hắn, Hoàng thượng mấy ngày nay cực nhọc, huống chi hắn là hoàng đế Thiên quốc, không chỉ lo lắng an nguy của Bá Hề, còn phải chiếu cố ta, xử lý sự tình Côn Châu, hắn so với chúng ta càng mỏi mệt hơn.”

Dạ Vị Ương nhìn vào khoang thuyền bình tĩnh nói, “Để hắn hảo hảo nghỉ ngơi chốc lát.”

“Kia đại nhân chúng ta bây giờ nên làm gì?”

“Cứ dừng thuyền ở đây.” Dạ Vị Ương nhìn thuyền nhỏ bên cạnh nói: “Đem thuyền nhỏ thả xuống, ta tới.”

Chước Hoa lập tức gọi sĩ binh đến, theo lời Dạ Vị Ương thả thuyền nhỏ xuống mặt biển, Chước Hoa theo chân Dạ Vị Ương bước xuống thuyền có thể tùy thời phối hợp lẫn nhau.

Dạ Vị Ương ghé vào thuyền nhỏ, hướng mặt biển vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nước biển ấm áp, mặt nước trong suốt xanh thẳm rất nhanh có phản ứng, một con cá lớn xuất hiện dưới đáy thuyền bọn họ không ngừng bơi qua bơi lại.

Chước Hoa có chút khẩn trương nhìn nam nhân, sợ đối phương ngã xuống liền đưa tay nắm chặt quần áo đối phương, hắn nhìn Dạ Vị Ương vói tay vào trong nước biển, sau đó nhắm mắt lại.

Sắc mặt nam nhân tái nhợt hơi cau mày, con cá trong nước tựa như hôn lên đầu ngón tay Dạ Vị Ương miệng hé ra hợp lại.

Bất thình lình, Dạ Vị Ương mãnh liệt rút tay về, cả người ngã về phía sau, Chước Hoa vội vàng đỡ lấy: “Đại nhân?”

“Ta không sao.” Dạ Vị Ương rất nhanh mở mắt, tin tức thu được làm đầu hắn có chút nổ tung, nhưng may mắn tin tức không tính quá xấu.

Hắn quay đầu nắm chặt cánh tay Chước Hoa, gấp gáp nói: “Ngày đó rơi xuống biển đại bộ phận quân ta đều bị hải tặc bắt giữ, đám hải tặc kia ẩn thân trên một đảo nhỏ hướng đông bắc cách nơi này ba mươi hải lý, Đại tướng quân nói không chừng cũng ở trên đảo.”

Chước Hoa nghe được tảng đá lớn trong lòng cũng thoáng thả xuống, ngẩng đầu gọi người trên thuyền kéo bọn họ trở về.

Có hy vọng chung quy so với không còn hy vọng vẫn tốt hơn, hiện giờ đã biết nơi hải tặc ẩn náu, có lẽ Đại tướng quân vẫn còn sống, đám hải tặc kia vì giữ mạng, nếu tìm thấy Đại tướng quân nhất định sẽ bắt làm con tin.

“Đại nhân, ngươi làm sao vậy?” Đây là tin tức khiến người ta nhẹ nhõm, nhưng Chước Hoa nhìn thấy Dạ Vị Ương nhìn chằm chằm mặt nước sắc mặt khó coi.

“Mau trở về… Mau trở về!” Đột nhiên Dạ Vị Ương hét lớn, giống như nhìn thấy chuyện gì đó rất đáng sợ, trong mắt tràn đầy khẩn trương cùng kinh hãi.

Chước Hoa còn chưa hỏi chuyện gì, chợt thấy Dạ Vị Ương siết chặt tay hắn, giọng nói dẫn theo run rẩy: “Sóng thần… Sóng thần sắp đến đây…”

Hết chương thứ hai mươi sáu