Đại Nịnh Thần

Quyển 3 - Chương 27: Sóng thần (trung)




Chương thứ hai mươi bảy – Sóng thần (trung)



Đúng vậy, hắn có thể nhờ kình ngư mang hắn về bờ biển thông tri mọi người nhanh chóng rời khỏi, hơn nữa để thuyền lưu lại đây sẽ càng an toàn hơn.

Dựa theo tốc độ hiện tại, cho dù quay thuyền trở về cũng chưa chắc kịp thông báo cho mọi người, huống chi việc này đối với Tịch Thiên Thương sẽ rất nguy hiểm, thân là hoàng đế Thiên quốc, không thể có nửa điểm qua loa, vạn nhất Tịch Thiên Thương có chuyện gì không hay xảy ra, sẽ khiến Thiên quốc náo động cùng tổn hại, còn hơn cả sóng thần trăm năm hiếm gặp.

Hiện giờ Đại tướng quân sống chết không rõ, bọn họ càng không thể lấy an nguy của Tịch Thiên Thương ra đùa giỡn.

Trong nháy mắt ngắn ngủi Dạ Vị Ương đã tính toán xong, Tịch Thiên Thương đối với Dạ Vị Ương nhất mực tín nhiệm không chút nghi ngờ, lập tức hạ lệnh quay thuyền lại, sau đó triệu tập toàn bộ người trên thuyền, quyết đoán nhanh chóng phân phó nhiệm vụ.

Dạ Vị Ương tìm cớ gọi một mình Thường Thiếu Điển vào khoang thuyền, Tịch Thiên Thương còn ở bên ngoài chỉ huy mọi người, không đặc biệt chú ý, cho dù thấy cũng không nghĩ nhiều.

“Đại nhân, có phải thân thể không thoải mái?” Thường Thiếu Điển theo Dạ Vị Ương đi vào khoang thuyền.

Lắc đầu, Dạ Vị Ương nói: “Lúc nãy ta đã cùng các ngươi nói qua, lực phá hoại của sóng thần có bao nhiêu lớn, không phải người biết võ công là có thể dễ dàng tránh khỏi, trước mắt chúng ta hiện tại ở trên biển là an toàn nhất, càng vào gần bờ lại càng nguy hiểm.”

Hắn ngồi trên giường cấp Thường Thiếu Điển giải thích, võ công có cao cũng sợ dao phay, Tịch Thiên Thương dù thông minh đến đâu cũng sẽ không đề phòng người bên gối.

“Chúng ta không thể ở trên thuyền mặc kệ sống chết của dân chúng ven bờ, Thiếu Điển, ngươi tinh thông y thuật, hẳn là biết làm thế để một người hôn mê bất tỉnh.”

Dạ Vị Ương nhìn Thường Thiếu Điển mờ mịt, thẳng thắn nói ra mục đích: “Ta muốn ngươi làm Hoàng thượng hôn mê, cùng Hoàng thượng ở trên thuyền tạm thời không cần quay về, về phần thông tri cho các hộ dân ven biển cứ giao cho ta là được.”

“Này, việc này sao có thể?! Đại nhân ngươi hiện tại đã như vậy làm sao trở về?” Thường Thiểu Điển nghe xong liền hốt hoảng, khiến hoàng thượng hôn mê chính là tử tội, huống chi Dạ Vị Ương ý tứ rõ ràng là muốn chính mình đi tìm chết, hoàng thượng tỉnh lại không phải sẽ điên lên sao.

“Đừng quên ta là cửu vĩ hồ, có thể sai khiến kình ngư đưa ta quay về đất liền, tốc độ kình ngư so với thuyền nhanh hơn rất nhiều, dựa theo tốc độ hiện tại của thuyền chúng ta, nếu chậm một bước, chẳng những không có biện pháp thông tri dân chúng, ngay cả chính mình cũng khó tránh một kiếp.”

Đây là Dạ Vị Ương đã cân nhắc trên dưới trước sau mới dám quyết định, nếu như Lưu Bá Hề còn ở đây, khẳng định nam nhân kia cũng sẽ nghĩ biện pháp bảo hộ dân chúng.

“Đại nhân, chính là đại nhân… Như vậy đối với ngươi có phải quá nguy hiểm?” Nghe ra rất hợp lý, nhưng Thường Thiếu Điển vẫn lo lắng cho Dạ Vị Ương.

Dạ Vị Ương cười nói: “Yên tâm đi, ta trước tiên đến bờ biển giúp dân chúng lánh nạn sau đó vẫn đủ thời gian đưa họ lên núi, đừng quên, ta chính là cửu vĩ hồ, không chết được.”

“Thật sự phải chuốc thuốc mê Hoàng thượng sao?”

“Ân.” Dạ Vị Ương gật đầu, “Ta không muốn làm khó hắn.”

Từ thân phận đế vương, Tịch Thiên Thương tốt nhất là ở trên thuyền đợi đến khi sóng thần qua đi, nhưng nếu để Tịch Thiên Thương nhìn Dạ Vị Ương rời thuyền đi vào bờ, Tịch Thiên Thương e rằng sẽ khó tiếp nhận.

Dạ Vị Ương chính là thay Tịch Thiên Thương lựa chọn.

Một lúc sau, Tịch Thiên Thương liền hôn mê bất tỉnh.

“Hoàng thượng uống dược đã ngất đi rồi, nhiều lắm là hai canh sau mới có thể tỉnh lại.”

Thường Thiếu Điển không dám hạ dược quá mạnh, sợ sẽ thương thân.

Dạ Vị Ương gật đầu, hai canh giờ là đủ rồi, cho dù hai canh giờ sau Tịch Thiên Thương tỉnh dậy chạy vào đất liền, khi đó sóng thần cũng đã đình chỉ.

Hiện tại không phải thời điểm lải nhải, sớm một chút thời gian vào bờ có thể nhiều thêm vài người được cứu thoát, lúc Dạ Vị Ương bước xuống thuyền nhỏ, Chước Hoa kéo lại nói: “Đại nhân, ta cùng đi với ngươi.”

“Được.” Dạ Vị Ương cũng không cự tuyệt, có Chước Hoa đi theo có lẽ sẽ thuận tiện hơn.

,,,,,,,,,,

,,,,,,,,,,

“Kình ngư không thể đến quá gần bờ, nếu đến gần bờ nó sẽ mắc cạn, chúng ta nhảy xuống nước bơi vào thôi.”

Sau một canh giờ lênh đênh trên biển, Dạ Vị Ương và Chước Hoa rốt cuộc cũng thấy đất liền, ở khoảng cách không xa hai người liền nhảy vào trong nước.

Dạ Vị Ương biến ra một cái đuôi để cho Chước Hoa nắm lấy đuôi hắn, hắn hiện giờ tốc độ bơi so với người bình thường nhanh hơn rất nhiều, nước biển mặc dù có chút lạnh, nhưng vẫn chịu được.

Vào đến bờ, cả người ướt đẫm một mảnh, Dạ Vị Ương không chút nào để ý, cùng Chước Hoa đi tìm thủy quân đóng tại bờ biển, ra lệnh mọi người nhanh chóng sơ tán dân chúng, toàn bộ di chuyển đến ngọn núi cao nhất phụ cận bờ biển.

Chính là sự tình tiến triển không thuận lợi như Dạ Vị Ương tưởng tượng, bọn họ hôm qua vừa đến Côn Châu, tuy rằng đã cùng tướng lĩnh Côn Châu gặp mặt, nhưng chỉ là gặp mặt mà thôi.

“Hoàng thượng đâu? Vì cớ gì chỉ có một mình các ngươi trở về? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?” Lý tướng quân này lúc trước cùng Lưu Bá Hề đến Côn Châu, thời điểm Lưu Bá Hề không ở đây hắn là người chủ trì đại cục.

Lý tướng quân trừng mắt liếc nhìn Dạ Vị Ương cả người ướt sũng, trong mắt tràn đầy hoài nghi cùng không tín nhiệm, Dạ Vị Ương chỉ có thể giải thích nơi này sắp xảy ra sóng thần, mà hoàng thượng ở lại trên biển chính là an toàn nhất, nhưng càng giải thích càng tăng thêm một vòng nghi ngờ.

“Không có khả năng! Đại tướng quân gặp chuyện không may nơi này liền có sóng thần, hơn nữa các ngươi là bơi vào bờ, ngay cả thuyền cũng không có! Nói! Hoàng thượng rốt cuộc ở nơi nào!” Lý tướng quân căn bản không tin lời bọn họ.

Một người bình thường sao có thể bơi từ biển rộng vào bờ, càng sao có thể biết trước sóng thần sẽ phát sinh, chỉ sợ người khác nghe xong đều nghĩ Dạ Vị Ương nói hươu nói vượn, huống chi Dạ Vị Ương từng có danh hào đại nịnh thần muốn tẩy cũng tẩy không sạch.

Chước Hoa bước lên nói: “Lý tướng quân, lời của Dạ đại nhân ngươi có thể không tin, nhưng nếu là ta nói ngươi khẳng định phải tin, quan hệ của ta với Đại tướng quân và Hoàng thượng, ngươi chẳng lẽ còn không biết sao?” (oắt đờ~ OvO)

“Đúng vậy, Lý tướng quân, ngươi có thể không tin ta, nhưng Chước Hoa ngươi không thể không tin.” Dạ Vị Ương liên tục gật đầu, gió lạnh thổi vào người khiến hắn phát run, nhưng Dạ Vị Ương một chút cũng không cảm thấy lạnh, chỉ cảm thấy giống như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến sắp điên rồi.

Gặp Lý tướng quân có phần chần chờ, Dạ Vị Ương vội nói: “Lý tướng quân, ta biết thanh danh bên ngoài của ta không tốt, ngươi nhất định cảm thấy Dạ Vị Ương ta là gian thần hại nước hại dân, chính là tính mạng hàng vạn hàng nghìn dân chúng ven bờ không cho phép chúng ta tiếp tục do dự, van cầu ngươi hạ lệnh để dân chúng nhanh chóng rời khỏi chỗ này.”

“Không phải ta không tin ngươi, mà là lời của ngươi có quá nhiều lỗ hổng, hỏi ngươi như thế nào biết sóng thần sẽ đến, ngươi lại đáp “không thể nói được”!” Lý tướng quân vẫn nhíu mày lắc đầu.

Đột nhiên nhớ tới gì đó, Dạ Vị Ương từ trên người chính mình mò mẫm một phen, lấy ra tín vật đính ước Bá Hề cho hắn, hắn đem khối ngọc bội nhỏ kia đưa cho Lý tướng quân.

“Tướng quân nếu là tâm phúc bên cạnh Bá Hề, khẳng định biết đây là vật Bá Hề đeo từ nhỏ đến lớn, ngươi có thể hoài nghi tín vật trên tay là chúng ta trộm của Hoàng thượng, nhưng vật bên người Đại tướng quân chúng ta có thể nào trộm được?”

Dạ Vị Ương nhìn thật sâu khối ngọc bội, cắn răng đưa cho Lý tướng quân, nói: “Tướng quân trước có thể cầm lấy, nếu Vị Ương có nửa lời giả dối, đến lúc đó tướng quân chỉ cần cho ta một đao là được, mệnh ta đều đã ở trong tay ngươi, tướng quân còn sợ cái gì?”

Lý tướng quân nhãn tình sáng lên, tiếp nhận ngọc bội trong tay Dạ Vị Ương cẩn thận đánh giá, hắn hồ nghi nhìn nam nhân ánh mắt kiên định cả người chật vật không chịu nổi trước mặt, trầm giọng nói: “Ngọc bội này thật đúng là vật bên người Đại tướng quân, đoạn thời gian không thấy Đại tướng quân đeo nó, nguyên là ở trên người ngươi.”

Lời đồn về Lưu Bá Hề và Dạ Vị Ương ngẫu nhiên bọn họ cũng có nghe nói, chính là vẫn không tin Đại tướng quân lại cùng một đại nịnh thần cùng một chỗ, nhưng nếu Đại tướng quân không tín nhiệm nam nhân này, sao có thể đem vật duy nhất trên người giao cho hắn?

“Người tới a, đưa Dạ đại nhân đi thay quần áo, người khác nhanh chóng sơ tán dân chúng, tất cả xuất phát lên núi!”

Lý tướng quân phát lệnh một tiếng, quay đầu đối với Dạ Vị Ương lớn tiếng nói: “Lời Dạ đại nhân tốt nhất là sự thật, nếu không cho dù có tín vật của Đại tướng quân, tại hạ cũng sẽ không thủ hạ lưu tình!”

Dạ Vị Ương nhất thời thở ra một hơi, chỉ còn kém quỳ xuống, nói: “Đa tạ Lý tướng quân!”

Hết chương thứ hai mươi bảy