Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Chương 19: Thường Hiên lo lắng . .




Buổi chiều Thường quản sự trở về, hỏi về bài tập mấy ngày trước giao cho Thường Hiên, phát hiện Thường Hiên hơi có chút tiến bộ, rất là vừa lòng. Kỳ thật Thường Hiên khi còn bé vẫn là đứa trẻ cực kì lanh lợi, bất kể là học võ nghệ hay đọc sách, đều nhanh hơn so với tam thiếu gia. Lúc ấy lão thái gia còn sống nhìn mấy đứa con trai ở trong sân chơi đùa, lập tức cảm khái, nói là Thường Hiên đứa nhỏ này, so với đám con nhà mình còn có tiền đồ hơn! Người khác nghe xong lời này có cảm nghĩ gì Thường quản sự không biết, nhưng một người lúc ấy vẫn là tiểu quản sự bình thường như ông kinh sợ đổ mồ hôi, buổi tối về nhà lập tức giáo huấn con trai nhà mình một phen, từ nay về sau Thường Hiên hãy hướng về người thành thật mà phát triển.

Nay Thường quản sự nhìn con trai của mình, cũng nhịn không được mà lắc đầu, mấy năm nay thật sự là dạy Thường Hiên rất ít việc, nhưng lại khiến nội tâm đứa nhỏ này chậm trễ rồi.

Thường Hiên không biết suy nghĩ của cha, chỉ một lòng cầm quyển sách hướng dẫn kỹ xảo dùng bàn tính cha đưa cho lật qua lật lại. Thường quản sự nhìn con trai, thật lâu sau đột nhiên hỏi: "Thường Hiên, hôm nay lúc tam thiếu gia đến chỗ nhị thiếu gia, con cũng có đi theo?"

Thường Hiên ngẩng đầu nhìn cha, thấy cha có chút đăm chiêu, lập tức biết tin tức của cha cũng linh thông, chẳng lẽ chuyện hôm nay đã nghe được gì rồi, vì thế thành thật đem chuyện ban ngày từng cái nói rõ, đương nhiên bỏ bớt chuyện người khác lấy A Phúc ra vui đùa, cùng với việc mình giúp Tĩnh nha đầu lấy diều nhẹ nhàng bâng quơ.

Thường quản sự nghe xong, bất động thanh sắc nở nụ cười, bỗng nhiên nói với Thường Hiên: "Từ ngày mai, con trước tiên đi theo bên cạnh cha, cha cũng dạy con học được vài thứ."

Thường Hiên nghe xong, đôi mắt sáng ngời, bất quá còn có chút không dám tin: "Cha, thực sự có thể chứ?"

Thường quản sự gật gật đầu, nhìn Thường Hiên, ý vị thâm sâu nói: "Chuyện này là chính tam thiếu gia tự mình nói."

Thường Hiên nghe xong, cao hứng vỗ bàn nói: "Tam thiếu gia thật tốt quá, con chỉ biết người quá tốt, ngày mai con nhất định phải thật tốt cảm ơn ngài ấy."

Trên mặt Thường quản sự cũng không có bao nhiêu ý cười, thản nhiên nói: "Giờ sắp tới gần ngày hội Trung thu rồi, trong phủ nhiều chuyện, mấy ngày nay trong người cha lại không được tốt, con đi theo cha cũng có thể giúp cha một ít."

Thường Hiên trong tai không nghe đến chuyện khác, chỉ nghe trong người cha không tốt, không khỏi kinh ngạc lại lo lắng: "Cha, cha đã nhiều ngày trong người không khỏe ư? Sao con không nghe cha nhắc tới, có cần mời đại phu không?"

Thường quản sự lắc lắc đầu: "Thôi, bệnh cũ, trước khi mẹ con mất đã có bệnh, trước kia uống bao nhiêu thuốc cũng không được, bây giờ lại bận bịu, càng chẳng thích bị ép buộc, qua một thời gian hẳn là sẽ tốt."

Thường Hiên nghe xong, trong lòng rất hổ thẹn, hắn nghĩ đến mấy ngày nay bởi vì A Phúc có chuyện không tiện, chỉ một lòng nghĩ đến A Phúc, lại xem nhẹ cha.

Thường quản sự hiển nhiên cũng không thèm để ý, ông dựa bàn đứng lên, khoát tay áo nói: "Trời không còn sớm, con đi nghỉ sớm một chút đi, cha cũng đi ngủ đây."

=====

Khi Thường Hiên trở lại trong phòng, đệm chăn đã sớm chuẩn bị tốt, A Phúc đang cầm cái áo bông máy thuần thục dưới ngọn đèn. Thường Hiên đi qua một tay lấy cái áo bông, trách cứ: "Tay nàng bị thương, vẫn là nghỉ ngơi một chút đi, đừng khâu nữa, dù sao cũng đâu có vội vàng cần mặc."

A Phúc nhìn áo bông bị Thường Hiên cướp đi, cười nói: "Ta vốn dĩ muốn làm tốt áo bông này, sau đó lại may cho chàng và cha chồng hai đôi hài mới để mang."

Thường Hiên lại lôi kéo A Phúc lên giường: "Thôi, mau ngủ đi, ngày mai nói sau." Nói đến đây, hắn nặng nề mà ngáp một cái.

A Phúc lập tức cũng thổi tắt ngọn đèn, theo hắn lên giường. A Phúc tuy rằng nguyệt sự đã sắp trôi qua, nhưng Thường Hiên cũng không biết, hắn vẫn là theo khuôn phép cũ không dám đụng vào A Phúc, cẩn thận ôm vào trong ngực. Có đôi khi hắn ôm ôm, thở dốc lập tức nổi lên, vì thế cẩn thận ôm lại biến thành ôm chặt, là cái loại ôm hận không thể đem A Phúc khắc vào trong ngực.

Ngực người đàn ông có lực mà rộng lớn đè ép thật mạnh, A Phúc cảm thấy đau, bất quá lại có chút rất ấm áp cùng vui vẻ khó hiểu. Nàng đem mặt mình chôn ở cổ hắn, trong lòng suy nghĩ, kỳ thật tư thế như vậy vẫn là rất tốt.

Sau Thường Hiên sức lực dần dần thả lỏng, thở dốc cũng đều đều, A Phúc nghĩ hắn hẳn là đang ngủ, nên cẩn thận từ trong lòng hắn lui ra. Ai biết vừa chui ra nàng đang muốn dựa vào gối đầu, một bàn tay to bỗng nhiên vươn tới, dùng sức kéo, cứ thế đem nàng một lần nữa kéo trở về.

A Phúc len lén nhìn qua, thấy Thường Hiên vẫn nhắm mắt, mũi thở nhẹ nhàng phập phồng, thở đều đều, nhìn qua vẫn ngủ như cũ. Nàng nháy đôi mắt trong suốt, khó hiểu suy nghĩ trong chốc lát, rốt cục cơn buồn ngủ đánh úp lại, cũng không hề suy nghĩ nữa, dứt khoát tựa vào cánh tay hắn ngủ.

Nào ngờ nàng vừa muốn ngủ, lại cảm thấy hơi thở ấm áp phả vào mặt, mở đôi mắt mê mang, một đôi mắt to trong suốt nhìn mình chằm chằm, ánh mắt thanh tỉnh như thế, làm gì có nửa phần buồn ngủ!

A Phúc mơ hồ hỏi: "Chàng còn chưa ngủ?"

Thường Hiên lắc lắc đầu, do dự mà mở miệng: "Hôm nay Tĩnh nha đầu bắt ta lấy diều cho nàng ấy."

A Phúc chớp đôi mắt tràn ngập buồn ngủ: "Ừm?"

Thường Hiên chuyển mắt nhìn đôi uyên ương hí thủy trên gối đầu, tiếp tục gian nan mở miệng: "Ngày thường nàng ấy luôn thích tìm ta bắt làm này làm kia, bất quá nàng ấy là người tốt, nên ta cũng giúp nàng ấy."

A Phúc khẽ nhếch đôi môi oánh nhuận, kinh ngạc gật đầu: "Ta hiểu."

Thường Hiên xem xét mắt A Phúc, bên tai phiếm hồng, nhỏ giọng than thở nói: "Kỳ thật, kỳ thật cũng chỉ là hỗ trợ thôi!"

Trong mắt A Phúc đã nhiễm buồn ngủ dày đặc, ngữ điệu mơ hồ: "Ừm, hiểu..."

Thường Hiên còn muốn tiếp tục nói, đã thấy mí mắt A Phúc cao thấp đang muốn hợp cùng một chỗ, cũng chỉ có thể ngậm miệng, có vẻ không vui nằm xuống.

Nằm xuống đã lâu, hắn cũng không ngủ, ngược lại càng nghĩ, nửa ngày rốt cục vỗ đầu: "Nàng căn bản không đa tâm! Ta cần gì phải giải thích, rõ là không có việc lại tự đi tìm việc!"

Hắn lại dùng tay nhấc nửa người trên, cúi đầu nhìn A Phúc đang ngủ yên lành, trong lòng âm thầm may mắn: may mắn nàng không nghĩ nhiều, bằng không cũng sẽ cảm thấy khó chịu như ta rồi.

Thường Hiên nhìn trong chốc lát, vốn định đi ngủ, nhưng nhìn sợi tóc như mây, khuôn mặt tròn như trăng sáng, còn có đôi môi hồng nhuận, thế nhưng có chút tham lam, nhịn không được nhẹ nhàng ở trên trán nàng hôn một cái, lại quan sát hơn nửa ngày, lúc này mới nằm xuống ngủ, lúc ngủ đương nhiên không quên vươn tay ôm lấy thắt lưng của nàng.

===

Mấy ngày nay, A Phúc vẫn thường lui tới chỗ nhị thiếu phu nhân thêu như bình thường, bức tranh mẫu đơn phú quý đã thêu xong, nhị thiếu phu nhân cực kỳ vừa lòng, vì thế cũng đem đến trước mặt lão phu nhân, lão phu nhân gọi đại thiếu gia đến cùng nhau xem, mọi người đều tán dương không dứt.

Lão phu nhân vuốt bức tranh thêu, liên tục gật đầu: "Ta có chủ ý này, nhưng không biết con dâu thứ thấy được không?"

Nhị thiếu phu nhân bước lên phía trước cười nói: "Phu nhân, người có việc gì cứ nói là được, dâu con làm sao dám không nghe."

Lão phu nhân đưa bức thêu giao cho nha hoàn Đông Mai bên cạnh, trong mắt mang theo ý cười nhìn nhị thiếu phu nhân nói: "Nay đã vào thu rồi, một năm mắt thấy sắp trôi qua. Sang năm chính là sinh nhật bốn mươi tuổi của đương kim Thái Hậu, mấy ngày nay ta vẫn suy nghĩ chúng ta nên dâng lễ vật gì, kỳ thật Thái Hậu lão nhân gia bà ở trong cung cái gì cũng không thiếu, làm sao để ý mấy thứ chúng ta dâng lên chứ, cho nên ta đang cân nhắc, dâng lên lễ vật này, chắc là sẽ vừa ý."

Nhị thiếu phu nhân cúi đầu cân nhắc một chút, lập tức trước mắt sáng ngời, cười nhìn lão phu nhân nói: "Ý kiến này của Phu nhân rất tốt, Thái Hậu lão nhân gia trước kia đối với việc may vá của phụ nữ rất có bản lĩnh, bà ấy có một đôi mắt sáng tinh tường, tất nhiên đối với bức thêu công phu này sẽ rất thích."

Lão phu nhân cũng liên tục gật đầu, bất quá bà có chút nghi ngờ: "Ta chỉ lo lắng, các ma ma ở phòng thêu trong cung đều là kinh nghiệm mấy chúc năm, đồ do nha hoàn của chúng ta làm ra, Thái Hậu có thể để mắt sao."

Nhị thiếu phu nhân lại định liệu trước: "Phu nhân, người có thể yên tâm, giao cho con dâu đi làm là được."

Lão phu nhân nghe xong lời nhị thiếu phu nhân, mới yên tâm, chuyện này giao cho phu nhân lão Nhị đi làm, bà không có gì phải lo lắng.

=======

Chuyện nhị thiếu phu nhân nhận thêu bức tranh cũng chưa giao đến tay A Phúc, lúc này lại có một việc ‘Đại sự’ cấp tốc khác phó thác cho A Phúc. Thì ra Trung thu đã sắp đến, mấy ngày nay Thường Hiên đi theo Thường quản sự mua đồ, mỗi ngày đều làm việc bận rộn. Có một ngày bỗng nhiên có nha hoàn trong phòng tam thiếu gia tìm đến hắn, nói là Tĩnh nha đầu có việc gọi hắn qua. ( cái này trong bản cv là Nhị thiếu gia, nhưng ta nghĩ để tam thiếu gia thì đúng hơn nên tự ý sửa lại >.

Thường Hiên hơi do dự, cũng xin nghỉ với Thường quản sự, bước nhanh đến viện Tam thiếu gia, ai ngờ vừa vào sân, đã thấy Tĩnh nha đầu đang đánh chửi một tiểu nha hoàn. Tĩnh nha đầu mặc váy màu lục, cầm trong tay một cây thước, chỉ vào mặt tiểu nha hoàn mắng, tiểu nha hoàn kia mặt đầy nước mắt, ủy khuất rất đáng thương.

Thường Hiên vội vàng bước lên phía trước khuyên can: "Làm sao vậy, ai lại chọc muội, còn phát hỏa như vậy nữa."

Tĩnh nha đầu hai tay mềm nhẹ chống thắt lưng, thở phì phò nói: "Tiện nha đầu này, mỗi ngày đều gây rắc rối, không công gây phiền hà cho muội."

Tiểu nha hoàn cúi đầu nức nở khóc, khóc tới không thở được.

Thường Hiên có chút không đành lòng: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

Tĩnh nha đầu hướng về tiểu nha hoàn kia ‘Phi’ một cái, sau đó mới nói với Thường Hiên: "Vào nhà nói đi."

Vào phòng, bên trong có mấy đại a đầu cũng đều có dáng vẻ mặt ủ mày ê, cùng với tam thiếu gia đang giương bộ mặt tức giận ra, lúc này bọn họ thấy Thường Hiên trở về, vội nói: "Thường Hiên, huynh có cách nào, mau giúp với."

Thường Hiên khó hiểu, tam thiếu gia ủy khuất thở dài một hơi, sau đó mới giải thích nguyên nhân. Thì ra vừa rồi tiểu nha hoàn bị mắng ở trong sân gọi là Tiểu Nha, hôm qua Tĩnh nha đầu dặn Tiểu Nha cầm áo choàng băng tàm ti đi giặt, ai ngờ nàng ấy không cẩn thận, lại giặt đến thủng một chỗ.

Thường Hiên ban đầu thấy cái này cũng không có gì, nhưng sau lại thấy không đúng lắm, hỏi lại mới biết, thì ra áo choàng này không hề tầm thường, phải mặc vào ngày hội Trung thu năm nay, là đồ trong cung vừa ban thưởng xuống. Nghe nói vải này là từ phía nam tiến cống tới, mặc dù cũng là vải dệt bằng tơ tằm, nhưng không biết bên trong còn dùng thêm vải gì khác, đã có thể làm nên bộ áo đông ấm hạ lạnh, sờ lên cảm thấy là tơ lụa mềm mại. Sau khi thứ này được tiến cống vào cung, Thái Hậu quả thực rất thích, nên lệnh ban cho các vị phi tần làm quần áo, lúc ấy cũng thuận tay thưởng cho phủ Hầu gia một sấp. Lão phu nhân xưa nay sủng ái tam thiếu gia, ngay lúc vải có chút thừa, lập tức vì tam thiếu gia may thành một bộ áo choàng.

Tam thiếu gia mặt co mày cáu, rụt bả vai: "Qua mấy ngày nữa là Trung thu rồi, phu nhân nói muốn ta mặc cái này, nhưng bây giờ hỏng rồi, e là không chỉ nha hoàn trong phòng, ngay cả ta cũng bị mắng."

Thường Hiên vừa nghe việc này quả thực khẩn cấp nghiêm trọng, lập tức cũng mắt choáng váng: "Vậy làm sao bây giờ?" Mấu chốt là gọi hắn sang đây cũng vô dụng thôi, cái áo này nghe qua rất quý giá, cha hắn cho dù là thu mua, cũng đâu thể mua được cái này! Đây chính là đồ hoàng gia ban thưởng xuống đó!