Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Chương 27




Thường Hiên thấy A Phúc trở về, nhất thời ánh mắt sáng lên, tiện tay ném quyển sách kia nhảy xuống giường ôm lấy A Phúc.

A Phúc lúc này chưa phản ứng kịp, ấp úng hỏi: "Chàng không phải ngày mai mới vào thành sao?"

Thường Hiên ôm lấy A Phúc, chỉ cảm thấy thân mình A Phúc mềm mại cảm giác rất tốt, vì thế dứt khoát đem cả người nàng nhấc lên ôm lấy, trong miệng còn tự đắc cười nói: "Cha ta ngày mai mới vào thành, ta cưỡi ngựa, về trước một bước."

A Phúc bị hắn ôm lấy nhấc lên không, kinh hô một tiếng vội dùng sức ôm lấy tay Thường Hiên.

Thường Hiên thấy A Phúc sợ hãi ôm chặt chính mình, càng cảm thấy vui thích, mạnh mẽ ôm nàng quay vòng một vòng tròn, trong miệng còn cười nói: "Ôm chặt thêm chút nữa!"

A Phúc thấy hắn rất vui vẻ, nghĩ đến hắn đi rồi mình phải chịu cảnh gì, cảm thấy có chút oán khí khó hiểu, nên thuận tay cấu tay hắn.

Thường Hiên cũng không thấy đau, bất quá thấy A Phúc sắc mặt không tốt, vội dừng lại không xoay nữa, hai tay nâng mông mềm mại đầy đặn của A Phúc, giống như cách ôm một đứa nhỏ dùng trán tựa vào trán của nàng, thấp giọng vô tội nói: "Nàng làm sao vậy, sao cấu ta?"

A Phúc thấy hắn trở về, trong lòng kỳ thật rất vui mừng, nhưng trên mặt lại có chút xấu hổ, nên cố ý nói: "Muốn cấu chàng đó, cấu tên trứng thối chàng!'

Thường Hiên ra vẻ mờ mịt nói; "Ta làm sao lại hư rồi?"

A Phúc liếc hắn một cái, oán giận nói: “Chàng là người xấu, một mình chạy trốn thật xa, bỏ ta lại một mình cô đơn lẻ loi."

Thường Hiên nghe như thế, lửa nóng trong mắt càng phát ra, trong miệng bừng tỉnh đại ngộ nói: "Thì ra nàng trách ta để nàng cô đơn ? Nàng muốn ta nha."

A Phúc lắc đầu, kiên định khẩu thị tâm phi*: "Không có."

(*) miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo

Thường Hiên lại nhíu mày, ôm A Phúc hướng về phía giường lăn tới, A Phúc không chịu được lại kêu một tiếng sợ hãi, ở trong lòng hắn đánh đấm: "Chàng làm gì vậy, rất dọa người!"

Thường Hiên đem nàng đặt ở dưới thân, giải thích nhẹ nhàng giữ chặt hai quả đào đầy đặn trong ngực, mà thân dưới vật nọ đã muốn đứng lên ở chỗ mềm mại nhất của A Phúc. Ánh mắt hắn nóng dọa người, giọng điệu đã hơi khàn khàn: "A Phúc, mấy ngày nay, ta luôn nghĩ tới nàng, ta nằm mơ cũng mơ thấy nàng."

A Phúc xấu hổ đến không dám đón ánh mắt nóng như lửa của hắn, nhịn không được nghiêng đầu đi, nói nhỏ như muỗi kêu: "Ừm •••••• ta biết •••• "

Bàn tay Thường Hiên đặt ở trên mông mềm mại của A Phúc, lúc này hắn nhẹ nhàng bóp nơi đầy đặn đó, khàn giọng làm nũng nói: "Ta nhớ nàng, nàng có nhớ ta không?"

A Phúc chớp mắt, nhẹ nhàng gật đầu, nhu thuận nói: "Ta có."

Một tay Thường Hiên từ chỗ mềm mại phía dưới rút ra, mò vào ngực A Phúc, mò mẫm giữa lớp quần áo trùng điệp tìm được quả Đào vuốt ve, trong miệng than thở nói:

"Nàng nhớ ta như thế nào?"

A Phúc mặt nóng lên, trước ngực bị hắn mò tê dại thoải mái, nhịn không được nhẹ nhàng ‘Hừ’ nói: "Còn có thể nhớ như thế nào, đơn giản là nhớ chàng ăn không ngon, ngủ không yên."

Thường Hiên bất mãn, trừng phạt tính nắm đồi mồi nhỏ màu đỏ trên quả Đào: "Không được, ta toàn thân đều nhớ nàng đến đòi mạng, nàng sao có thể chỉ nghĩ đến chuyện ăn cơm!"

Thân mình A Phúc mềm mại, làm sao chịu được hắn nắm như vậy, nhất thời một cảm giác run rẩy đánh úp toàn thân, mà sau khi cảm giác run rẩy chậm rãi tan rã, nửa người nàng đã muốn tê dại.

Thường Hiên mắt nóng rực nhìn chằm chằm hai má mềm mại hồng nhuận giống như có thể bóp ra nước của nàng, rốt cục nhịn không được cúi đầu cắn một ngụm. A Phúc nghĩ lúc này trời còn chưa tối, làm loại chuyện này tự nhiên có chút ngượng ngùng, vội đẩy ra nói: "Chàng vừa mới trở về, sao không đi chào lão gia phu nhân trước, đến lúc này còn ở nhà làm việc?"

Thường Hiên lại chẳng hề để ý: "Yên tâm, ta đã gặp đại lão gia, cũng báo cáo tình huống, ông ấy cho ta trở về nghỉ tạm."

A Phúc bất đắc dĩ, nàng đã cảm giác được trên người là con sói đói bụng đã lâu, nếu không cho ăn no, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua, chỉ đành cố gắng vươn tay, dùng cánh tay mềm mại ôm lấy eo của hắn. Vòng eo nhỏ gọn rắn chắc, hiện giờ đang phủ trên người mình, chính mình có thể cảm giác được loại sức lực đó, loại sức lực có thể làm cho thân mình mềm mại tê liệt muốn chết muốn sống.

Thường Hiên cảm thấy A Phúc chủ động, vui sướng không thôi, dùng sức đem A Phúc ôm dán lên ngực mình, trong mắt lóe lên thần bí thấp giọng nói: "Ta lần này trở về, mang về một đồ chơi rất tốt, nàng muốn xem không?"

A Phúc có chút ngoài ý muốn, phải biết rằng người đàn ông này một khi đã ôm lấy mình, nhất định không dây dưa một phen thề không bỏ qua, làm sao lại nhắc tới cái gì khác chơi vui? Thường Hiên đắc ý chớp mắt vài cái với A Phúc, thần bí hề hề nói: "Lập tức cho nàng xem." Nói xong buông A Phúc ra, lật chăn tìm gì đó.

A Phúc từ khi gả cho hắn, vẫn là lần đầu tiên ở trên giường bị vắng vẻ một bên, không khỏi kinh ngạc nói: "Chàng muốn tìm cái gì?"

Thường Hiên lật đệm chăn, rất nhanh tìm được cuốn sách vừa rồi bị hắn tiện tay vứt ra, hắn như lấy được chí bảo đem quyển sách cầm trong tay mở ra, sau đó tiến đến trước mặt A Phúc, âm giọng khàn khàn nói: "Nàng xem cái này."

A Phúc lắc lắc đầu: "Ta không biết chữ." Thường Hiên lại cầm nó đến, mở ra cho nàng xem.

A Phúc bất đắc dĩ, cúi đầu xem qua, vừa thấy trong lòng lập tức bang bang nhảy loạn, xấu hổ đến vội vàng che mắt, trách cứ: "Chàng làm cái gì vậy, làm sao lại làm ra cái này, xấu hổ muốn chết!"

Thì ra Thường Hiên lật một tờ kia không phải gì khác, chính là hai người trần truồng đang ôm nhau thành một khối. A Phúc chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, nhưng cũng biết hai người đang làm đúng là chuyện nàng và Thường Hiên đang muốn làm lúc này, mà chỗ mấu chốt kia người vẽ cũng đều vẽ ra, thật sự là không cảm thấy thẹn! Thường Hiên thấy tiểu nương tử nhà mình tỏ dáng vẻ xấu hổ, hắn lại nhìn càng thêm thích, giơ một tờ sách kia, lôi kéo A Phúc nói: "Nàng nhìn lại này, thực sự rất vui."

A Phúc che mắt lắc đầu, kiên quyết nói: "Không xem!"

Thường Hiên thấy nàng cố ý không xem, đành phải buông sách, tiến đến bên tai nàng thấp giọng nói: "Nhìn xem thôi, người ta dạy rất nhiều này nọ, nàng xem xong, bảo đảm thích."

A Phúc lại lắc đầu: "Không thèm xem đâu, mắc cỡ chết người." Thường Hiên tự mình lại cầm sách lên lật xem một phen, càng xem càng thích thú, hắn bắt gặp bên trong có tư thế mới lạ, muốn kéo A Phúc cùng nhau thử xem, nhưng A Phúc không xem, tất nhiên không biết phối hợp như thế nào, nhưng mà hắn một mình làm cũng không thú vị.

Thường Hiên nhìn A Phúc trong chốc lát, lại cố ý hạ giọng xuống, mất hứng nói: "Ta còn nhớ rõ hôm nàng gả cho ta, nói là muốn hầu hạ ta thật tốt?" ( anh lại lấy cái này áp chế, tỷ muội xem bao nhiểu lần rồi )

Hắn luôn dùng chiêu này, phàm là A Phúc trên giường không vừa ý hắn, hắn lại dùng hạ sách này. Nhưng lúc này A Phúc cũng không vào khuôn khổ, dịu dàng nói: "Ta muốn hiếu thuận cha mẹ chồng hầu hạ phu quân, chiếu cố ăn uống thật tốt, chứ không xem vào cái loại ý vui này."

Thường Hiên thấy không lay chuyển được A Phúc, lại lười đùa giỡn, hắn dứt khoát đem sách vất sang một bên, bá đạo đè lên A Phúc, không cho cự tuyệt nói: "Ta mặc kệ, hôm nay ta tâm tình rất tốt, nhất định phải thử một chút cái tư thế lão hán đẩy xe!" ( cái này đừng bắt ta giải thích là gì nhá * đỏ mặt –ing* )

Nói xong không giải thích ôm lấy A Phúc, đem nàng lật úp lại, vì thế kiều đồn đầy đặn lên phía trên, lại ép nàng quỳ ghé vào trên giường. Thân mình A Phúc đã sớm xụi lơ không có chút sức lực, tự nhiên cũng mặc cho hắn đùa nghịch, bất quá trong miệng vẫn còn vài tiếng kháng nghị. Thường Hiên thấy tư thế đã chuẩn bị xong, lại đối chiếu với sách một chút, rốt cục mãn nguyện tiến đến tai A Phúc nói: "Ta muốn giống lão Hán đẩy nàng."

A Phúc xấu hổ quẫn không chịu nổi, nũng nịu trách: "Chàng nói gì vậy chứ!" Nàng cũng không phải chiếc xe, đâu có cần đẩy! Người đàn ông này, lần nay đi ra ngoài một chuyến cái cần học không thấy lại học mấy lời thô tục này.

Thường Hiên lúc này cũng đỡ vật nọ phá ngọc, lập tức A Phúc tuy rằng không phải xe, nhưng cũng có tư thế giống như nhếch lên tuyền khẩu mặc nhiên nhận lấy thảo phạt, điều này làm cho Thường Hiên không phí chút sức lực lập tức tiến quân thần tốc, tiến vào xâm nhập được ngay. A Phúc cắn răng, nắm chặt đệm chăn đón nhận sức lực kia, thân mình kiều nhuyễn, đầu gối cũng như nhũn ra, thiếu chút nữa không chịu nổi lực kia đổ về phía trước, may mắn tay Thường Hiên có lực đúng lúc đỡ vòng eo của nàng. ( hic mất máu nặng ~~~)

Nếu là ngày xưa, Thường Hiên vào nơi cực lạc tự nhiên là bắt đầu vô tận thảo phạt, nhưng nay hắn đã không còn là tiểu tử trẻ tuổi lúc trước, vài ngày trước đó hắn đã ôm cuốn sách kia lật xem cân nhắc hồi lâu, thực sự học được một ít bản lĩnh.

Chỉ tiếc anh hùng không đất dụng võ bảo kiếm không ra khỏi vỏ, nay cuối cùng đã đến chỗ nương tử của mình, hắn rốt cục có thể thử bày ra sở học, vì thế A Phúc đáng thương lập tức trở thành nơi luyện tập của tiểu tử này.

A Phúc lúc đầu còn muốn cắn răng chịu đựng, sau lại phát hiện động tác phía sau có chút kỳ lạ, bắt đầu cảm thấy nơi đó bị Thường Hiên trêu ghẹo có cảm giác quái dị, sau đó còn cảm thấy có chút cảm giác thoải mái lạ thường nổi lên, vì thế dần dần trong miệng cũng phát ra tiếng rên rỉ.

Thường Hiên học được bản lĩnh đầy mình, xem rất nhiều tư thế, nay chuột nhỏ đứng trước trâu to lại cảm thấy phản ứng của A Phúc so với trước kia khác biệt rất nhiều, nhất thời tinh thần tỉnh táo, càng phát ra sức, đem tất cả các kiểu kỹ năng học được tất cả phụng cho A Phúc.

Chỉ tiếc, ngày vui ngắn chẳng tầy gang*, bảo kiếm lâu lắm không dùng, sợ là tích lũy nhiều vật kém, thế cho nên ý chí chiến đấu đang thoả thuê mãn nguyện Thường Hiên không cẩn thận một cái, đã văn chương trôi chảy.

(*) tiệc vui chóng tàn

Thường Hiên sắc mặt khó coi, cương trong chốc lát, rốt cục ôm A Phúc nói: "Ta thử lại đi, ta còn muốn lại một lần nữa." A Phúc cũng cảm giác được của hắn ngo ngoe dục động, thực tế nàng cũng có chút cảm thấy chưa tận hứng, nên nhẹ nhàng gật gật đầu.

Đêm đó bọn họ một phen ép buộc tự nhiên là làm rất lâu, thế cho nên ngày hôm sau Thường Hiên đánh một cái ngáp to rời giường. Hắn muốn mau chóng tỉnh dậy, ra ngoài thành đón cha Thường quản sự, hôm nay là ngày đưa đồ mua ở phía nam có rất nhiều vật phẩm vào phủ. A Phúc biết hôm nay hắn tất nhiên bận rộn nhiều việc, nên đã làm tốt đồ ăn từ sớm, còn nấu một chút cháo nữa.

Thường Hiên không ngủ ngon, ánh mắt đều có chút đỏ, hắn nhìn cái bàn đã đầy đồ ăn, có chút áy náy ha ha nở nụ cười: "A Phúc, ta đã nói sau này muốn săn sóc nàng, ai biết hôm nay không ngờ ngủ thẳng đến giờ."

A Phúc mím môi nở nụ cười, trong mắt nhộn nhạo hạnh phúc: "Chàng mới từ bên ngoài trở về, nhất định rất mệt nhọc, hôm nay ban ngày cũng có việc, vẫn là cố gắng làm chuyện ở ngoài trước đi."

Thường Hiên gật gật đầu: "Cũng tốt, chờ ta làm xong việc này rồi nói sau." Hắn hôm nay thật vội vàng muốn đi đón cha, vội vàng tùy tiện uống hai chén cháo rồi đứng dậy ra ngoài. A Phúc cũng không ăn cơm, chỉ ở một bên nhìn hắn ăn như hổ đói, cứ nhìn như vậy, thế mà lại cảm thấy trong lòng phá lệ ấm áp.

Lúc thấy hắn vội vàng rời đi, nàng lại có chút không nỡ, nhịn không được gọi một tiếng: "Thường Hiên." Thường Hiên dừng bước, nhìn tiểu nương tử đang lưu luyến mình không muốn rời, quay trở về nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ôn nhu nói: "Nàng là nha đầu ngốc, làm gì ngốc nghếch hồ hồ nhìn ta như vậy, luyến tiếc ta sao?"

A Phúc thấy hắn nói như vậy, dỗi nhẹ nhàng dậm dậm chân, xoay mặt đi nói: "Chàng mau đi đi." Thường Hiên nhìn nàng đỏ bừng hai má, nghĩ đến cảm giác tuyệt vời tối hôm qua, thật muốn tiến lên cắn một chút, nhưng thời gian không cho phép, hắn thật sự phải đi . Trước khi đi, hắn không nỡ nói: "A Phúc, ta phải đi rồi."

A Phúc gật đầu: "Chàng đi nhanh đi." Thường Hiên vừa vặn nâng chân đi ra ngoài, đi đến cửa, lại đột nhiên nghĩ tới: "Trong phòng trên bàn ta có để vài thứ, đều là ta cố ý mua cho nàng, là mấy món đồ chơi thú vị ở đây dù có tiền cũng mua không được đâu! Lát nữa nàng mở ra xem nhé." A Phúc nhìn hắn có dáng vẻ nghiêm túc, hé miệng cười nói: "Được, ta biết rồi."