Đãi Quân - Thủ Quân

Quyển 1 - Chương 6




“Nương, người có từng hối hận?”

“Hối hận?” Mỹ phụ thanh nhã dịu dàng hơi rùng mình, ngừng tay khâu vá, ngước mắt lên chăm chú nhìn cô con gái vẻ mặt nghiêm tục, sau đó nở nụ cười tươi tắn mà kiên cường, “Không, nương chưa từng hối hận.”

“Có lẽ…” Khẽ cắn đôi môi hồng, thiếu nữ thanh tú hơi chần chừ, sau cùng vẫn không nhịn được nghi ngờ, “Có lẽ cha đã quên chúng ta mất rồi.”

Nương dùng hết những năm tháng tươi đẹp nhất trong cuộc đời si ngốc chờ đợi một nam nhân lần lữa mãi không về, đêm khuya bên gối vẫn luôn luôn là lạnh lùng cô độc. Không lẽ nương không từng hoài nghi, người cha mà nàng chưa từng gặp mặt kia có khi nào đã thay lòng đổi dạ từ lâu, không muốn trở về sao?

Phảng phất nhìn thấu tâm tư con gái, mỹ phụ thương tiếc vuốt ve mặt nàng, nhỏ nhẹ: “Không đâu! Mẹ rất hiểu cha con, ông ấy sẽ không quên chúng ta đâu. Chắc chắn ông ấy bị chuyện gì đó cầm chân, nhất thời không thể về nhà, chung quy có một ngày, ông ấy sẽ trở về tìm chúng ta…”

“Dạ” nhỏ một tiếng, thiếu nữ thanh tú khép mắt lại, nũng nịu dụi dụi vào lòng bàn tay mềm mại của mẫu thân, trong lòng thở dài u ám…

Si ngốc, lại kiên quyết như thế, nương hao phí hơn nửa đời người, vậy mà chưa từng hối hận, đến cái tên của nàng cũng có ý nghĩa chờ đợi lang quân đến nay chưa trở về…

Tuy nói đến Vũ gia trang ở mới đến sáng sớm ngày thứ hai đã đánh nhau với Ứng Cô Hồng một trận, nhưng đôi bên coi như xóa sạch oán thù, không cần lo lắng lại bị lôi kéo vào màn “cầu thân bất hòa” giữa Du gia và Hắc Phong Bảo nữa, Trầm Đãi Quân cảm thấy khá hài lòng.

Buông xuống ưu tư, nàng cũng nhẹ lòng hơn, lại thêm Vũ gia trang khắp nơi ồn ào rộn rã, lễ mừng thọ chủ nhân diễn ra liên tục mấy ngày, sư tỷ đệ ba người náo nhiệt cũng xem rồi, thọ yến cũng ăn rồi, lại có sự giới thiệu của Du Tử Nam, làm quen không ít người giang hồ bình thủy tương phùng. Ngược lại, cùng bọn họ có “nguồn gốc sâu xa” Ứng Cô Hồng mấy ngày nay lại không thấy bóng dáng, cũng không biết là đi rồi hay là vì hắn quá kiêu ngạo, không thèm xuất hiện trước mặt mọi người.

Ngày hôm đó, trước lời mời của Du Tử Nam, bốn người kết bạn cùng đi chơi Tây Hồ, thưởng thức cảnh đẹp “trang điểm cùng không, nét vẫn tình [4]” của Tô Thức.

Vừa đến bờ hồ, liền thấy từng chiếc thuyền hoa rong ruổi giữa hồ, đàn sáo diễn tấu, ca nữ hát xướng lãng đãng trong gió. Ven hồ du khách qua lại không ngớt, hàng quán san sát đủ kiểu, la thét rao hàng không dứt, mới nhìn tuy có vẻ nhốn nháo nhưng thể hiện rõ cuộc sống sôi nổi của bá tánh phố phường.

Cảnh tượng tưng bừng như thế! Từ nhỏ lớn lên trên núi, tuy sau khi hạ sơn dọc đường đi gặp phải cảnh chợ búa sầm uất như thế không ít nhưng Hoa Đan Phong, Hoa Diệu Điệp vẫn trợn tròn mắt, hoàn toàn bị thu hút, cuối cùng không chờ nổi nữa, lôi kéo sư tỷ đang lưu luyến giữa các gian hàng đi nhìn đông nhìn tây, sớm đã quên mất hôm nay là hôm nào rồi.

Trầm Đãi Quân không phải người hiếu động, ham lạ, bị hai người lôi kéo qua hết gian hàng này tới gian hàng khác, sắp không chịu nổi thì lại thấy mắt Hoa Đan Phong bất chợt sáng lên, hớn hở la to

“Nhìn kìa, có người bán diều!”

Vừa la lên, ba người còn lại đồng loạt nhìn theo hướng tay chỉ của hắn. Quả nhiên cách đó không xa có một lão bá bày một gian hàng, trên sạp treo đầy các con diều màu sắc rực rỡ đủ kiểu dáng, khoảng đất trống gần đó có mấy đứa bé đang túm tụm lại thi xem ai thả diều cao hơn, bầu trời xanh trong đủ màu đủ sắc, cực kỳ sôi động.

“Ngươi muốn chơi sao?” Thích thú cười hỏi, Du Tử Nam ở chung một thời gian, không thấy lạ việc hắn thỉnh thoảng lại lộ ra tính trẻ con.

Chà… xem ra sư môn ba người này cũng khá thú vị.

Trầm Đãi Quân thân là sư tỷ, tính tình lạnh lùng nội tâm, xử sự bình tĩnh chín chắn, thường ngày tuy ít lời nhưng chỉ cần mở miệng, hai sư đệ muội đều ngoan ngoãn nghe lời.

Hoa Đan Phong vừa là sư đệ lại kiêm luôn chức sư huynh, cá tính sảng sủa hiền hòa, đôi khi hơi trẻ con, rất dễ ở chung nhưng chỉ cần có người muốn gây bất lợi với sư tỷ, sư muội hắn, hắn lập tức giống như con sư tử bị xâm phạm địa bàn trưng bộ mặt ác ôn ra, gầm gừ, hận không thể tháo đối phương thành tám miếng.

Còn Hoa Diệu Điệp là người nhỏ nhất trong ba người, tính tình ngây thơ đơn thuần nhất, có lẽ vì tuổi nhỏ nhất, được bảo vệ kỹ nhất, trời có sập cũng đã có sư tỷ, sư huynh chống đỡ nên cả ngày vô ưu vô lo, vui tươi hớn hở.

“Đương nhiên!” Không mảy may nhận thấy lớn như vậy còn hào hứng chơi trò trẻ con có xấu hổ hay không, Hoa Đan Phong thừa nhận không chút e dè gật đầu, một tay kéo sư tỷ, một tay dắt sư muội, không để ý gì đã phăm phăm xộc qua gian hàng bán diều.

Du Tử Nam thấy vậy chỉ biết cười bám đuôi đằng sau.

Chớp mắt, bốn người đã đứng trước sạp hàng, lão bá bán diều thấy khách tới cửa, lập tức nhiệt tình mời mọc, “Công tử, cô nương, xem đi! Bất kể các vị muốn loại bình thường hay là kiểu dáng xinh đẹp, lão đều đáp ứng được, xin cứ chọn hết sức!”

“Sư huynh, huynh làm diều không đẹp bằng diều lão bá bán!” Hai mắt phát sáng đảo lia lịa trên các con diều màu sắc phong phú, Hoa Diệu Điệp vừa mở miệng là cười hi hi, cố ý chê bai sư huynh mình.

“Hứ! Xinh đẹp thì được tích sự gì?” Không cam lòng bị chê, Hoa Đan Phong la ầm ĩ: “Diều chỉ cần bay cao, bay tốt, bay ổn. Ta dám khẳng định ta làm diều tuyệt đối không thua ai.”

“Cái đó khó nói lắm, đợi muội chơi xem thế nào mới biết.” Hoa Diệu Điệp cười híp mắt, không chịu thua.

Vì thế, dưới sự giới thiệu nhiệt tình của lão bá bán diều, Hoa Đan Phong chọn một con diều hình diều hâu, Hoa Diệu Điệp chọn một con bướm màu sắc sặc sỡ, cả Du Tử Nam dưới sự cổ súy của hai người cũng lựa một con diều hình thoi truyền thống có ba cái đuôi dài. Chỉ có Trầm Đãi Quân cười cười không nói nhìn ba người, từ đầu đến cuối không có ý định mua một con cho mình.

“Sư tỷ, tỷ mau lựa một con đi!” Phát hiện nàng “không hợp bầy”, Hoa Đan Phong lập tức niềm nở cười nói: “Xem, con diều mẫu đơn này nhìn rất bắt mắt, kiểu dáng cũng thật đặc biệt, nhìn cũng không tệ…”

Thấy hắn hăng hái cầm hết con diều này đến con diều khác giới thiệu cho nàng, nhìn còn giống ông chủ bán diều hơn, Trầm Đãi Quân chỉ mỉm cười lắc đầu, “Không cần đâu.”

“Hơ?” Hoa Đan Phong lắp bắp hỏi: “Sư tỷ, tỷ không muốn đi thả diều với bọn đệ ư?”

Lắc đầu lần nữa, Trầm Đãi Quân không đổi sắc mặt, khẽ nói: “Không, các ngươi đi chơi đi!”

“Nhưng…” Hoa Đan Phong còn chần chừ, lại bị cắt ngang.

“Sư huynh, chúng ta đừng miễn cưỡng sư tỷ nữa.” Cất giọng trong trẻo, Hoa Diệu Điệp tự cho mình hiểu biết, cười nói: “Huynh quên từ nhỏ tới lớn sư tỷ chưa từng cùng chúng ta thả diều bao giờ sao? Chắc chắn tỷ ấy không thích.”

Ô? Là vậy sao?

Hoa Đan Phong gãi đầu, nhớ lại lúc trước, phát hiện sư tỷ quả thật không thả diều với bọn họ bao giờ, bèn cho là nàng thật sự không thích trò chơi trẻ con này, cũng không dám nài nỉ nữa.

Không thích? Không, không phải nàng không thích, chỉ là nàng chưa đợi được con diều mà nàng muốn thôi.

Cười khổ trong lòng, đáy mắt Trầm Đãi Quân xẹt qua một tia ảm đạm, kế đó liền lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng mà kiên quyết nói: “Tỷ hơi mệt, muốn đến quán trà ngồi nghỉ một lát. Các ngươi cứ mặc sức chơi đi, không cần vì tỷ phá hư hứng trí của các ngươi.

Hoa Đan Phong vốn còn lo lắng để nàng một mình, nhìn theo hướng nàng chỉ, xác định quán trà cách bãi thả diều không xa, chỉ cần quay đầu là thấy nàng bất cứ lúc nào, cho dù phát sinh chuyện bất ngờ gì cũng có thể phát hiện được ngay, bấy giờ mới yên tâm.

“Được rồi!” Gật đầu đồng ý, hắn không quên bổ sung một câu, “Sư tỷ, nếu có chuyện gì cứ gọi một tiếng, bọn đệ sẽ nghe được.”

Mỉm cười gật đầu đồng ý, Trầm Đãi Quân xua xua tay, thong thả đi tới quán trà.

Thấy thế, Hoa Đan Phong ba người cũng không lãng phí thời gian, nhanh chóng trả tiền mua diều, hí ha hí hửng đi tới khoảng trống bên hồ. Ba người thả ba con diều lên không trung, hòa chung với bọn trẻ con đang chơi trên bãi trống thành một đoàn.

Thậm chí cả Du Tử Nam, lúc mới đầu còn gượng gạo, về sau cũng thả lỏng tư thế, lấy lại tính trẻ con, chơi cực kỳ vui vẻ.

Trầm Đãi Quân tới quán trà, tìm một chỗ trống ngồi xuống, kêu một bình trà xong, liền ngơ ngẩn nhìn sư đệ muội mặt mày hớn hở vừa cười vừa hét, vui vẻ thả diều dưới bãi trống.

Phấn khởi như thế, sung sướng như thế, …khiến người ta cực kỳ hâm mộ!

Đúng thế! Nàng hâm mộ, hâm mộ bọn họ tính cách giống nhau, hâm mộ bọn họ sở thích hòa hợp, hâm mộ bọn họ nhìn nam tuấn nữ tú như thế, xứng đôi như thế.

Nhìn lại mình…

Đến tột cùng chẳng qua chỉ là một sư tỷ được tôn sùng mà thôi!

Một sư tỷ tính nết lãnh đạm, lặng lẽ, thủy chung không đợi được con diều mong đợi trong lòng sớm đã bị người ta quên từ lâu.

Nghĩ đến đây, nàng cười chua chát, ép mình thu hồi ánh mắt ảm đạm mà đau thương kia về, buông mi lẳng lặng uống nước trà thơm mát có chút đăng đắng; lại không biết một cử động, một nụ cười một cái nhăn mày của mình sớm đã rơi vào trong một đôi mắt sắc bén đầy hứng thú trong bóng tối.

Nghỉ một lát, nàng không muốn đặt sự chú ý của mình lên sư đệ muội đang hăng hái thả diều nữa, bèn đứng dậy đi đến hàng tranh chữ. Ánh mắt trong tích tắc bị một bức tranh chữ treo trong quầy thu hút, không sao dời đi.

“Cô nương có hứng thú với bức họa này sao?” Chủ nhân hàng tranh chữ, một thư sinh trung niên thân hình gầy yếu, khí chất văn nhã phát hiện tầm mắt của nàng, không đợi nàng trả lời đã mỉm cười tháo bức tranh xuống, cầm đưa cho nàng.

Thật ra bức tranh này chẳng có cái gì gọi là núi sông hùng vĩ, chỉ đơn thuần vẽ một khoảng sông, trên sông một con thuyền đơn độc đi xa, trên thuyền bóng lưng nam tử mơ hồ. Ven sông, nữ tử dựa vào một thân cây trơ trọi, ánh mắt mờ mịt trông về con thuyền xa xôi, thần sắc hiu quạnh dường như đang chờ đợi điều gì. Khoảng trống góc trái bức tranh còn đề hai câu thơ cổ…

“Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri… [5]”

Đột nhiên, một tiếng ngâm nga trầm trầm vang lên làm Trầm Đãi Quân còn đang chìm trong ngơ ngẩn đột ngột tỉnh hồn, hấp tấp quay đầu tìm nơi phát ra âm thanh, không ngờ lại thấy vị thiếu chủ Hắc Phong Bảo mấy ngày nay không xuất hiện không biết đứng bên cạnh nàng từ lúc nào, môi mỏng đầy giễu cợt phun ra hai câu thơ cổ trên tranh.

Hiểu được người trước mắt tâm tư quỷ quyệt, tính tình khó đoán, lần này xuất hiện không biết có ý đồ gì, Trầm Đãi Quân không khỏi nghiêm mặt lại, dường như hốt hoảng lúc nãy chưa từng có, bình thản mỉm cười lên tiếng, “Hóa ra là Ứng công tử, nhiều ngày không gặp, hết thảy đều ổn chứ?”

“Cũng tốt!” Lạnh lùng nhìn nàng, Ứng Cô Hồng ác ý cười, “Đặc biệt là nhìn thấy ngươi, vậy càng tốt hơn!”

Hừ! Mấy ngày nay, hắn luôn bận bịu truy xét một sự việc thủy chung không có kết quả, trừ những thứ đã biết từ đầu ra, một chút manh mối mới cũng không có, tâm tình đang tồi tệ đây!

Không ngờ vừa về tới thành Hàng Châu lại đụng phải ánh mắt ảm đạm đau lòng, si ngốc nhìn tên “tiểu tử non” của nàng, nhất thời khơi dậy hứng thú của hắn, bèn nấp vào một góc quan sát, cũng vì thế càng nhìn càng tràn trề hứng thú, bắt đầu suy đoán.

Kế đó lại thấy nàng tâm thần hoảng hốt, đứng ngây ra nhìn bức tranh nọ, thật lâu cũng chưa hoàn hồn làm hắn càng thêm kì quái, cuối cùng nhịn không được mò lên xem thử, kết quả…

Cong môi lên cười, sau khi nhìn rõ hai câu thơ trên tranh, lại hồi tưởng lại thần sắc ảm đạm trước đó của nàng, suy đoán trong lòng nhất thời được chứng thực, tâm tình tồi tệ vì mấy ngày nay tra xét không có kết quả của Ứng Cô Hồng lập tức biến mất tăm. Trong lòng vui vẻ không thôi.

Chà… lần này có chuyện thú vị rồi!

Trầm Đãi Quân không biết suy nghĩ rắc rối quỷ quyệt của hắn, cũng không biết vì sao hắn tiếp cận mình nhưng biết rõ rành rành người này tuyệt không nhàm chán đến nói chuyện tào lao với mình, vì thế cẩn trọng mà lễ độ dịu giọng: “Tuy không biết Ứng công tử nói thế có ý gì nhưng ngươi vui thì được rồi, nếu không có chuyện gì khác, thứ lỗi ta đi trước.”

Nói xong, nàng buông tranh trong tay, định quay người bước đi lại nghe cái giọng trào phúng của hắn vang lên

“Trầm cô nương, cô không lấy bức tranh này à?” Cầm bức tranh nàng vừa bỏ xuống lên, Ứng Cô Hồng giả bộ thích thú tán thưởng, miệng còn không quên đâm đối phương thêm một nhát, “Ta thấy hình như cô nương rất thích nó!”

Hắn… biết cái gì rồi?

Tim Trầm Đãi Quân chùng xuống, mắt lóe sáng, nhưng lúc quay người thì trấn định mỉm cười, “Ta nghĩ Ứng công tử thưởng thức tỉ mỉ như vậy, khẳng định là thích hơn ta, ta không đoạt món đồ người khác thích đâu.”

Câu trả lời không nóng không lạnh như thế, Ứng Cô Hồng lại nhếch môi cười: “Nhưng mà ý cảnh trong tranh càng bày tỏ được cảnh trong lòng người thì càng giá trị, đúng không? Ta nghĩ Trầm cô nương càng thích hợp sở hữu bức tranh này hơn ta.”

Có cảm giác khủng hoảng vì bị khám phá tâm sự sâu kín, mặt Trầm Đãi Quân nháy mắt trắng bệch, lòng hoảng loạn cùng cực, ánh mắt xưa nay luôn bình tĩnh giờ phút này đầy lo sợ bất an, song vẫn còn trấn tĩnh cười đáp: “Ứng công tử, ta không hiểu ngươi đang nói gì?”

Còn muốn giả vờ?

Hừ lạnh một tiếng, Ứng Cô Hồng cái người này có sở thích rất xấu xa, hoàn toàn không vừa mắt khi người khác được hạnh phúc như ý. Hôm nay bị hắn bắt thóp, càng muốn hung hăng xé bỏ lớp mặt nạ trầm tĩnh, lạnh lùng của nàng ra, vì thế ác ý càng tăng, hắn cười cười: “Trong ba người, nhất định có một người bị bỏ lại, đúng không?”

Ngầm chứa ý giễu cợt hỏi vặn, hắn làm bộ làm tịch than thở dùm nàng: “Càng huống chi sư tỷ đệ các ngươi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cảm giác cô độc mất mát vì bị bỏ lại càng dữ dội hơn.”

Quả nhiên hắn đã biết!

Gương mặt vốn đã trắng bệch càng thêm không có chút máu, Trầm Đãi Quân không biết vì sao hắn biết bí mật nàng không muốn ai biết này, nhưng cũng không muốn mặc hắn cười cợt, đùa bỡn,… ổn định lại tinh thần xong nàng mới lãnh đạm hưởng ứng: “Bị bỏ rơi hay không, cô độc mất mát hay không, ta nghĩ không liên quan gì đến Ứng công tử.”

Thấy nàng lạnh mặt, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, Ứng Cô Hồng vẫn chưa hài lòng, nhỏ giọng cười khẽ bên tai nàng, “Ngươi nói, nếu ta đem phần tình ý này của ngươi truyền đạt cho lệnh sư đệ biết, có được tính là công đức vô lượng không? Dù sao có khả năng thúc đẩy được một đoạn nhân duyên đẹp mà!”

Để sư đệ biết thâm tình sâu trong tim nàng?

Không! Không được, tuyệt đối không được!

Nếu sư đệ thật sự biết được tâm ý của nàng rồi, có khi bọn họ chỉ đơn thuần làm sư tỷ đệ cũng không được nữa.

Ánh mắt lóe lên một tia kinh hoảng, Trầm Đãi Quân bất an cắn môi, xoay người né hơi thở lướt qua bên má của hắn, đôi mắt đen thẳm chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm nam tử quỷ quyệt khó dò trước mắt, rốt cuộc hắn có ý đồ gì? “Ứng công tử, đến tột cùng ngươi muốn sao đây?”

“Sao?” Nhướng đôi mày kiếm, đuôi mắt Ứng Cô Hồng liếc nhìn “tiểu tử non” nào đó ở bãi đất trống đằng xa hình như đã phát hiện bất thường bên này, đang thở phì phò quăng diều, mặt mày nôn nóng phi lại đây, hắn cười càng sung sướng, “Không sao hết, chỉ cần hiện tại ngươi chính miệng thừa nhận, ta sẽ không làm khó ngươi, cũng không lộ ra nửa câu với sư đệ ngươi, thế nào?”

Nam nhân này ngoài dụ trong ép, chẳng lẽ chỉ vì nhàm chán muốn nghe nàng chính miệng thừa nhận tình ý với sư đệ sao?

Mày liễu khẽ chau, Trầm Đãi Quân thật sự không tin sự việc sẽ đơn giản như vậy nhưng từ sau khi bị bóc trần tâm tư, nàng luôn cảm thấy hoảng loạn, đầu óc rối tinh, đến cả vẻ mặt bình tĩnh cũng không giả vờ được nữa, thực tế nàng đã không cân nhắc được rồi!

Vậy nên nghe hắn đồng ý không tiết lộ nửa câu cho sư đệ, cho dù đề xuất điều kiện quái dị như vậy, trong lúc nàng hỗn loạn khó mà cân nhắc liền gật đầu đáp ứng.

“Ta thừa nhận…” Hít sâu một hơi, nàng nghiêm mặt, nặng nề nhìn nam nhân trước mắt, giọng hơi run rẩy nhưng dứt khoát, chậm chạp nói: “Ta đối với sư đệ quả thật có tình cảm vượt trên cả tình sư tỷ đệ! Sự thật là, ta yêu hắn, là thứ tình yêu nam nữ, nhưng vậy thì sao chứ?! Phần tình cảm này ta luôn cất giấu tận đáy lòng, giấu rất sâu, rất chặt, chưa từng tính toán để hắn biết, càng không muốn hắn khó xử, rối rắm. Đó là tình cảm riêng tư của ta, ta tự hỏi không thẹn với lòng.”

Tình cảm đè nén che giấu bấy lâu, một khi mở miệng thừa nhận, giống như là nước sông bị chặn cuối cùng cũng tìm được lỗ hổng mà trào ra. Thần sắc không dao động, nhìn có vẻ lạnh lùng đạm mạc nhưng giọng nói run run bất ổn lại cho thấy rõ tâm tình Trầm Đãi Quân lúc này nhấp nhô mãnh liệt như sóng trào.

“Ha ha ha…” Đột nhiên, Ứng Cô Hồng cười lớn, nhướng mày nhìn người nào đó hấp tấp chạy tới sau lưng hắn, không dè lại nghe được một đoạn đối thoại ngoài dự đoán, nháy mắt sợ tới mức toàn thân cứng đờ không cục cựa, “Tiểu tử, nghe rõ rồi chứ?”

Câu nói châm chọc này của hắn vừa ra khỏi miệng, Trầm Đãi Quân giống như ý thức được cái gì, toàn thân run rẩy, yếu ớt cơ hồ muốn xụi lơ…

Không… Sẽ không… sẽ không như nàng nghĩ… không đâu…

Đáy lòng không ngừng phủ nhận, nàng trắng bệch như tờ giấy từ từ quay đầu. Khi gương mặt quen thuộc mang theo bối rối đập vào mắt, tức thì trước mắt như tối đen, thân thể lắc lư không kềm chế được, thiếu điều muốn ngất đi, nhờ có ý chí kiên cường mà miễn cưỡng chống đỡ, cánh môi mấp máy nhưng thủy chung không phát ra tiếng.

“Ôi… có một sư tỷ có tình có nghĩa, thâm tình không hối tiếc như thế, thực sự là may mắn lớn!” Mắt thấy mục đích đã đạt, Ứng Cô Hồng đắc ý cong môi lên, lắc đầu, chậc chậc cảm thán, kế tiếp hào phóng quăng một đĩnh bạc cho trung niên thư sinh.

“Tranh này, ta mua!”

Trong tiếng cảm tạ mừng rỡ của trung niên thư sinh, hắn nhấc tay ném bức tranh, sau khi “tiểu tử non” nào đó bị kinh ngạc quá mức theo bản năng ngoan ngoãn bắt lấy xong, nhướng mày cười gian: “Tiểu tử, tranh này cho ngươi! Nói không chừng ngày sau sẽ thành vật định tình của các ngươi cũng nên!”

Nói xong, lại cười to một trận, môi nhếch lên, vui sướng dị thường buông tay chạy lấy người.

Chậc… quả nhiên bắt nạt người khác thì tâm tình sẽ thay đổi, đúng là phương pháp hay, thực sự là thống khoái!

Để mặc tên “đầu sỏ tội lỗi” gây ra tất cả mọi chuyện trước mắt đi mất, đôi sư tỷ đệ nào đó thần sắc cứng đờ vừa hoảng loạn vừa lúng túng, căn bản không rảnh quản hắn, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, chỉ biết ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn nhau.

Hắn nghe lầm đúng không?

Sư tỷ… sư tỷ đối với hắn tuyệt đối không phải… không phải…

Vô thức, trong lòng Hoa Đan Phong không ngừng muốn lắc đầu phủ nhận nhưng lúc gương mặt trắng bệch lạ thường của sư tỷ đập vào mắt hắn, sự thật không cho phép hắn phủ nhận giống như sấm sét cứng rắn đánh vào đầu hắn.

Là thật! Sư tỷ không đơn thuần chỉ có tình sư tỷ đệ với hắn. Nếu không hôm nay mặt sư tỷ sẽ không tái như thế, đáy mắt sẽ không hoảng sợ như thế, hai tay sẽ không siết chặt như thế, phảng phất như muốn đem bí mật nắm chặt trong lòng bàn tay, không để người khác đoạt đi. Đúng thế! Hắn hiểu rõ nàng, giống như nàng hiểu hắn vậy. Từ nhỏ tới lớn, chỉ cần sư tỷ bị nói trúng tâm sự không muốn người ta biết, nàng sẽ siết tay chặt như vậy, nửa ngày cũng không nói một câu, như hôm nay.

Ý thức được tất cả đều là sự thật, Hoa Đan Phong càng choáng váng, đầu óc vô tri vô giác, không biết cách nào phá vỡ sự trầm mặc này.

Hắn kinh ngạc, bất an, lúng túng, toàn bộ rơi vào mắt Trầm Đãi Quân làm đáy lòng nàng lạnh đi. Cảm giác kinh hoảng vì bị biết tâm ý nháy mắt thoát đi, chỉ còn lại sự nguội lạnh và nỗi khổ tâm lặng lẽ lan tràn…

Ôi… nói gì mà không muốn làm hắn khó xử, cuối cùng vẫn cứ làm hắn phiền não.

Chua chát cười một tiếng, nàng ngước mắt nặng nề nhìn hắn, có muôn ngàn lời muốn nói, cuối cùng toàn bộ biến thành một tiếng “Xin lỗi…”

Xin lỗi? Vì sao sư tỷ muốn xin lỗi hắn? Hoa Đan Phong càng kinh hoảng, “Sư tỷ, đệ…”

“Sư tỷ, tỷ có sao không? Tên xấu xa kia có bắt nạt tỷ không? Nếu có, muội và sư huynh đi đánh hắn một trận…” Hoa Diệu Điệp vừa chạy vừa la hét, hồn nhiên không biết mình đã ngắt ngang lời sư huynh.

Hứ! Sư huynh tự nhiên vất diều chạy đi, nàng còn đang khó hiểu, theo bản năng nhìn hướng sư huynh chạy. Ai biết lại thấy tên xấu xa đang chặn sư tỷ, không biết là nói cái gì, lúc này mới hiểu nguyên nhân sư huynh hành động bất ngờ như vậy. Thế là cũng quăng diều chạy qua, nào ngờ vừa chạy được nửa đường thì thấy tên xấu xa bỏ đi, mà sư huynh thì đứng đờ ra như thằng ngốc, không rõ là làm cái gì?

“Đúng đó! Trầm cô nương, thiếu chủ Hắc Phong Bảo kia có gây rắc rối gì với cô nương không?” Cũng nhìn thấy tình huống không đúng, bám gót theo sau, Du Tử Nam ân cần hỏi.

“Không, không sao!” Ráng gượng cười, tuy mặt Trầm Đãi Quân vẫn còn nhợt nhạt nhưng đã khôi phục lại vẻ lãnh đạm hờ hững, “Chỉ là vừa vặn chạm trán, trò chuyện vài câu thôi!”

“Hóa ra là thế à?” Không nghi ngờ, Hoa Diệu Điệp cười ngọt ngào, “Muội còn cho là tên xấu xa đó lại muốn tìm cách bắt nạt tỷ, còn căng thẳng nãy giờ đây!”

Nàng có nên bội phục sư muội có trực giác của dã thú không?

Trong lòng cười khổ, Trầm Đãi Quân còn chưa kịp đáp lại nghe nàng rầm rĩ:

“Sư huynh, tay huynh cầm gì thế? Cho muội xem với!” Đôi mắt tròn xoe đột nhiên phát hiện tay sư huynh có thêm một cuộn giấy hình như là tranh gì đó, Hoa Diệu Điệp trực giác muốn lấy xem.

“Không được!” Không có lý do, cũng không nể nang gì, Hoa Đan Phong to tiếng cự tuyệt, bức tranh trong tay bị hắn nhét bừa vào ngực, bản năng không muốn để nàng thấy.

Tự dưng bị la, Hoa Diệu Điệp ngớ người, phẫn nộ nói dỗi: “Không xem thì không xem, sư huynh, huynh hung dữ gì chứ?”

Không ngờ bản thân phản ứng kịch liệt như thế, Hoa Đan Phong cũng ngây ngẩn, lại bị sư muội tức tối lên án, hắn cảm thấy chột dạ, ấp úng: “Sư muội, xin lỗi, ta… ta…”

Ta cả nửa ngày vẫn nói không ra được cái cớ nào hay ho.

“Hứ!” Lườm hắn một cái, nàng níu áo sư tỷ kêu: “Sư tỷ, muội đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm, đừng để ý đến sư huynh nữa!”

Nói xong lôi kéo người đi đến tửu lâu cách đó không xa.

Trầm Đãi Quân đưa ánh mắt phức tạp liếc Hoa Đan Phong một cái, không nói nhiều lời mặc nàng lôi đi.

Ài… sư muội không biết gì cả, mà sư tỷ… hắn nên đối mặt với nàng như thế nào đây?

Đối với tâm tư của sư tỷ dành cho hắn, từ trước tới nay chưa từng biết đến tư tình nam nữ Hoa Đan Phong chỉ cảm thấy hoang mang mờ mịt, không nhận rõ là vui hay mừng, lo hay buồn? Chỉ biết ngơ ngác nhìn bóng lưng mảnh mai của hai người đằng trước, lòng phiền não vô cùng…

“Hoa công tử, sao vậy?” Thấy hắn ngơ ngẩn đứng nguyên chỗ cũ không nhúc nhích, Du Tử Nam không nhịn được mở miệng hỏi han.

“Không, không có gì!” Thình lình hoàn hồn, Hoa Đan Phong vội vã lắc đầu, không ừ hử gì đuổi theo hai người kia, có điều luôn cách sau lưng các nàng ba bước, không giống dĩ vãng luôn kè kè một bên cười nói.

Thật không sao chứ?

Nhớ lại vẻ mặt có phần cổ quái của Hoa Đan Phong và Trầm Đãi Quân lúc nãy, Du Tử Nam cứ lờ mờ cảm thấy trước đó chắc chắn có chuyện gì mà y và Hoa Diệu Điệp không biết nhưng đương sự đã không muốn nói, y cũng không tiện tìm hiểu nên không nghĩ nhiều nữa.

Ban đêm, trăng sáng cao cao, gió se se lạnh, một bóng người mảnh mai cô độc chậm rãi dạo bước dưới trăng, không có mục đích đi dọc theo lối đi quanh co khúc khuỷu trong sân vườn của Vũ gia trang. Từ trong miệng bóng người phát ra tiếng thở dài như có như không, loáng thoáng trong gió…

Trách ai được đây?

Nàng nên biết sớm Ứng Cô Hồng chẳng phải nhân vật đơn giản, còn làm theo lời hắn.

Có trách thì trách nàng lúc đó đang rối rắm, mất bình tĩnh mới dễ dàng bị hắn thiết kế!

Nếu như nàng có thể bình ổn tâm thầm, kiên quyết không thừa nhận trước sự uy hiếp của hắn; hoặc là lúc bị sư đệ nghe thấy, bản thân đừng có hoảng loạn thất thố, lập tức bình thản sửa miệng nói rõ mấy câu vừa rồi chỉ là lừa gạt Ứng Cô Hồng, thật ra đó không phải sự thật; có lẽ hôm nay sẽ không ngại ngùng khó xử thế này.

Có điều nghĩ thì nghĩ, muốn chính miệng phủ nhận tình cảm của mình, nàng làm được sao?

Không, nàng làm không được!

Nàng có thể giấu diếm tình cảm của mình nhưng không thể phủ nhân, bằng không nàng làm sao đối diện với bản thân?

Không sai! Không thể phủ nhận, bởi vì tình cảm của nàng không phải là tội ác nhơ bẩn gì, phủ nhận phần tâm ý đó cũng tức là phủ nhận bản thân nàng.

Nghĩ đến điều này, Trầm Đãi Quân âm thầm than thở, nhớ lại lúc ban ngày, một đoàn người đi vào tửu lâu dùng cơm. Mới đầu sư muội hình như không phát hiện không khí kỳ cục giữa bọn họ, rít rít như thường ngày. Nàng miễn cưỡng cười cười, trong lòng nhấp nhổm ngẫu nhiên chêm vào vài tiếng.

Cả bữa ăn sư đệ gần như im lặng, thậm chí ánh mắt cũng dao động, né tránh cái nhìn của nàng. Biểu hiện lạ thường đó làm sư muội xưa nay luôn chậm chạp cũng không khỏi hoài nghi, cười nói hắn hồn phách bay đi đâu mất, chắc chắn trúng tà rồi.

Du Tử Nam thì sao… khẳng định là y đã phát giác bất thường giữa họ, bất quá không hổ là thiếu chủ Tùng Nguyệt sơn trang, trên giang hồ cũng xem như có chút lịch duyệt, biết rõ chừng mực, từ đầu chí cuối đều không hỏi câu nào; ngược lại rất cố gắng tìm đề tài trò chuyện với sư muội, tạo không khí thân thiện.

Trầm Đãi Quân nghĩ đến đó không nhịn được cười khổ, ngẩng đầu nao nao nhìn trăng sáng trong vắt, không biết là đang nghĩ gì.

Đến một hồi lâu sau, nàng định quay về phòng thì lại nghe tiếng cành khô gãy rất nhỏ vang lên đột ngột, làm nàng không khỏi kinh hãi quát khẽ, “Ai?”

“Sư tỷ, là… là đệ…” Đột nhiên, một giọng nói ấp úng nhỏ như muoix kêu phát ra từ sau gốc tùng. Kế đó, một bóng người từ trong bóng tối đi ra, ánh trăng bàng bạc chiếu sáng khuôn mặt hắn, cũng rọi tỏ thần sắc áy náy xấu hổ của hắn.

“Sư đệ!” Kinh ngạc hô khẽ, Trầm Đãi Quân không ngờ lại là hắn.

Gãi đầu bất an, Hoa Đan Phong cúi đầu, vẫn không biết nên dùng vẻ mặt nào đối diện với nàng.

Sau cuộc đối thoại làm hắn thất kinh tới giờ còn chưa hoàn hồn, hắn vẫn ở trong trạng thái hoang mang lúng túng. Đến lúc đêm khuya vắng lặng hắn vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, trằn trọc mất ngủ. Sau cùng dứt khoát đứng dậy đi ra khỏi phòng, giống như ruồi nhặng mất đầu đi loạn lên, mong có thể thoát khỏi cảm giác phiền muộn trong lòng.

Ai ngờ đi rồi đi, lại thấy bóng sư tỷ từ đằng xa. Hắn hơi giật mình, không dám đối diện với nàng lại sợ nàng đêm khuya một mình lang thang gặp phải nguy hiểm, vậy là hốt hoảng bám theo, sơ ý đạp trúng nhánh cây khô mới bị nàng phát hiện.

Vẫn… tránh né không dám nhìn thẳng nàng sao?

Thấy hắn cúi đầu, lòng Trầm Đãi Quân thắt lại song gương mặt vẫn như trước khiến người ta khó nhận thấy tâm tình chân thật, mỉm cười ôn hòa: “Sư đệ, quên chuyện ban ngày đi!”

“Hả?” Hoa Đan Phong ngạc nhiên, vô thức ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn nàng.

“Sư tỷ không hề muốn làm ngươi khó xử, cho nên… quên đi!” Nhẹ nhàng, nàn thở dài nói.

“Đệ…” Hoa Đan Phong muốn nói hắn không hề khó xử, chỉ là không hiểu rõ tâm tình của bản thân nhưng không sao nói nên lời. Bởi vì hắn không sao xác định có thật là mình không cảm thấy khó xử hay không. Dù sao, nếu thật sự không cảm thấy như vậy, hôm nay sao lại không dám đối diện nàng.

Quả nhiên… nàng thật sự làm khó hắn rồi.

Trầm Đãi Quân hiểu hắn nhất, tức thời trong lòng chua xót, tầm nhìn trở nên mờ mịt. Nàng nhắm chặt hai mắt, ép nước mắt đang chực trào ra trở về. Lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, cất giọng khàn khàn: “Quên đi! Quên hết đi! Ngày mai chúng ta vẫn là sư tỷ đệ như cũ…”

Hôm nay, hi vọng xa vời của nàng cũng chỉ vẻn vẹn thế mà thôi.

Nghe giọng nàng khàn khàn, không biết vì sao Hoa Đan Phong cảm giác mình lại làm sư tỷ thương tâm, tay chân không khỏi luống cuống. Ngay lúc đó

“Trễ rồi! Về ngủ thôi!” Dịu dàng nói nhỏ, thấy cổ áo hắn hơi lộn xộn, Trầm Đãi Quân theo bản năng vươn tay, giống như trước đây chiếu cô hắn, muốn giúp hắn sửa sang lại.

Nào biết Hoa Đan Phong giống như bị kinh sợ đột ngột né ra. Đợi khi ý thức được động tác tránh đi của mình, nháy mắt hắn cứng đờ, lòng đầy áy náy hoảng hốt nhìn sư tỷ. Quả nhiên thấy nụ cười nơi khóe miệng nàng trong tích tắc đông cứng.

“Sư tỷ, đệ không… không…” Hắn lắp ba lắp bắp, khó mà giải thích hành động vừa rồi.

Rốt cuộc, bọn họ ngay cả sư tỷ đệ cũng không làm được nữa sao?

Gương mặt thoáng nét ảm đạm, Trầm Đãi Quân cứng nhắc rụt tay về, đôi mắt thăm thẳm nhìn hắn thật lâu, thật lâu. Lâu đến nỗi hắn lo sợ không yên đưa mắt đi chỗ khác, nàng mới cười chua chát, hình như quyết tâm điều gì, nhỏ giọng thì thầm

“Sư đệ, làm cho ta một con diều đi!”