Đại Tần Bá Nghiệp

Quyển 1 - Chương 20: Mất hết ý xuân




Việc ca múa của nhà Tần đều do phủ nhạc của vũ nhạc cung đình chuyên môn phụ trách, từ dân gian thu thập một ít dân ca sau đó cải tạo mà thành, vũ nhạc đều là tập thể ca múa trên hai mươi người, vũ cơ là khởi vũ ở giữa cổ nhạc, khung cảnh mặc dù không bằng khi đại lễ hiến tế trang nghiêm to lớn, nhưng lại có vài phần vẻ đẹp thanh nhã.

Trương Cường nhìn bóng dáng Lý Tư dần dần biến mất trong tầm mắt của mình, lúc này mới không nhịn được cười khổ một tiếng, mỗi ngày ở đây lăn lộn cuộc sống giữa âm mưu quỷ kế, quả nhiên là áp lực vô cùng, giải quyết vấn đề múa kiếm trọng yếu, lại làm cho lập trường của Lý Tư dần dần đối lập với Triệu Cao, chính mình cuối cùng cảm thấy một sự thoải mái chưa bao giờ từng có.

Nhìn thấy ánh mặt trời sắp lặn về phía tây bên ngoài điện, Trương Cường lúc này mới phát hiện, đi vào thế giới cổ đại này đã hơn một tháng, mình vẫn chưa đi du ngoạn một chút cung A Phòng nổi danh này , quay đầu lại thấy các vũ cơ đang nối đuôi nhau tiến vào trong điện, khẽ lắc đầu nói: "Các ngươi hãy lui ra trước, ta... Trẫm muốn một mình đi ra ngoài một chút."

Nói xong, liền đứng dậy đi ra ngoài điện, lúc này, thanh âm ấm áp của Lệ Cơ bỗng nhiên thấp giọng nói: "Không biết bệ hạ muốn đi đâu, nô tì..." Nói tới đây, một đôi mắt đẹp động lòng người bay đến trên người Trương Cường, trên khuôn mặt ửng đỏ làm say lòng người

Trương Cường âm thầm cười nhẹ một tiếng, nhìn bộ dáng kiều diễm kia, nhịn không được tiến lên sờ soạng lên bộ ngực trắng ngần của nàng, lúc này mới khẽ gật đầu nói: "Trẫm đi ra ngoài một chút, nàng ở trong điện ngoan ngoãn chờ ta, trẫm muốn một mình yên tĩnh một chút."

Lệ Cơ nghe vậy, thẹn thùng né tránh ma chưởng nóng bỏng của Trương Cường, tĩnh tâm lại, nghĩ đến đêm tiêu hồn mê người kia, trong lòng lại xốn xang lên.

Trương Cường hài lòng liếc mắt một cái đôi mắt xuân dập dờn bồng bềnh kia, khóe miệng hơi nhếch lên, nụ cười ôn nhu chợt lóe rồi biến mất, mình đi vào trong thế giới cổ đại này đầu tiên nhìn thấy mỹ nữ, luôn có một cảm giác khác với người này, hoặc là Lệ Cơ ngoan hiền kia làm cho người ta trìu mến, làm cho mình không kháng cự nổi tâm địa. Lắc lắc đầu, Trương Cường bước nhanh ra khỏi cung điện, để cho ánh mặt trời nhu hòa ấm áp chiếu lên toàn thân, bộ y phục màu đen cũng sáng ngời đứng lên. Tâm trạng tăm tối từ lâu bây giờ cũng bừng sáng lên, tuy rằng kiếp trước từng qua huấn luyện, tâm lý tố chất cứng cỏi người thường không thể bì kịp. Nhưng ở trong hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm này, trải qua chuyện kinh tâm động phách như vậy, áp lực tâm lý là khó tránh khỏi.

Đắm chìm trong ánh mặt trời màu vàng Trương Cường lúc này mới phát hiện ra, chính mình cũng không biết nên đi chỗ nào. Không khỏi do dự một lát, bỗng nhiên nghĩ đến nhớ rõ câu chuyện "Chỉ lộc vi mã" trong lịch sử, tựa hồ nhắc tới một lâm viên nhà Tần "Thượng lâm uyển" .

Định bụng hỏi, rồi lại sợ làm người khác hoài nghi, bèn hỏi một gã nội thị bên cạnh: "Trẫm đi thượng lâm uyển một chút, các ngươi đi cùng đi."

Một gã nội giám khoảng năm mươi tuổi nghe vậy, vội vàng tiến lên thấp giọng nói: "Bệ hạ, thượng lâm uyển cách đây rất gần, hay là ngồi kiệu đi."

Trương Cường nghe vậy cười thầm, vui vẻ nói: "Như thế rất tốt, trẫm ngồi kiệu đi."

Thượng lâm uyển nhà Tần khi cung A Phòng mất tích sau trận hỏa hoạn cuối đời Tần, lâm viên hoàng gia sớm nhất trên thế giới này lại bị các đế vương của Tây Hán kế thừa, thậm chí đến đời Đông Hán, lâm viên hoàng gia ở gần Lạc Dương cũng được gọi là thượng lâm uyển. Bắt đầu từ cung A Phòng và thượng lâm uyển hai đời Tần Hán, lâm viên hoàng gia hình li cung của Trung Quốc không ngừng phát triển. Tới vườn viên minh của nhà Thanh, diện tích kém xa Tần Hán, nhưng vẫn là lâm viên hoàng gia đồ sộ nhất trên thế giới lúc đó. Nhưng lâm viên khổng lồ nhất trên thế giới ở trước mắt Trương Cường lại hóa thành tro tàn trong một trận đại hỏa, phủ đầy khói bụi của hơn hai ngàn năm lịch sử, cho người đời sau lưu lại vô vàn mơ tưởng và cảm thán.

Thượng lâm uyển là phát triển từ uyển hữu hoàng gia của thời Xuân Thu Chiến quốc, trải qua hơn một trăm năm phát triển, đã có rừng rậm đồng cỏ lớn và động vật hoang dã thành đàn cho các vương hầu quý tộc săn bắn, đồng thời cũng có một số kiến trúc cung điện kiểu li cung làm chỗ vui đùa có chỗ để hoàng đế nghỉ ngơi. Cùng với cung A Phòng đang tu sửa liền với nhau. Lúc này cung A Phòng vẫn chưa làm xong hoàn toàn, trừ nơi ở hàng ngày của Trương Cường, đại đa số đều còn chưa xây xong, bởi vì cung A Phòng đã hoàn toàn nhập vào thượng lâm uyển, Trương Cường đi, chỉ là một chỗ cách tẩm điện của hắn gần nhất.

Lúc này sắc trời đã tối, xa xa một mảnh rừng rậm yên tĩnh, vờn quanh bên hồ nước dập dờn bồng bềnh. Cành lá xanh nhạt của mùa xuân còn không còn dày đặc, xoay quanh một ngọn sóng từ Vị Hà đưa tới, tựa như một làn khói mỏng màu xanh biếc, nhiễm phải khí ẩm , càng thướt tha hơn. Lúc này, tà dương như máu, tân thúy ướt át, giống như một bức hoạ mê li của thiên nhiên, khiến người không kìm lòng được muốn ngưng thở, sợ hơi thở yếu ớt làm tan vỡ cảnh đẹp như thơ .

Trương Cường say sưa với cảnh đẹp mê đắm lòng người trước mắt, liên tục thở dài, thiên nhiên cùng con người hài hòa thống nhất làm một, thật sự có thể thấy được lâm viên lúc này đã từ ý niệm vượt qua những cảnh được gọi là đẹp mang dáng vẻ kệch cỡm của đời sau.

Trương Cường chìm đắm trong cảnh đẹp mê đắm lòng người trước mắt, kìm lòng không được liên tục thở dài: "Hoa rơi nước chảy xuân đi cũng, thiên thượng nhân gian! Quả thật là thiên thượng nhân gian a!" Hắn tuy rằng biết ý gốc của từ này, lại cảm thấy ý nghĩa của chữ này tựa hồ càng thêm chuẩn xác với cảnh đẹp trước mắt, lúc này mới nhất thời thốt ra.

Thành Thái bên cạnh nghe vậy hai mắt sáng ngời, đang cân nhắc danh ngôn này "Hoa rơi nước chảy xuân đi cũng, thiên thượng nhân gian ", càng cảm thấy chỗ tinh diệu của câu này hơn xa ở nhạc phủ cung đình lúc này, nhẵn nhụi mà cảm động.

Đang lúc Thành Thái thầm giật mình bởi câu tuyệt vời như vậy xuất phát từ trong miệng Tần nhị thế không học vấn không nghề nghiệp, có chút khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn, thì nghe trong rừng bỗng nhiên truyền đến một tiếng thở dài sâu kín: "Hay một cái ‘thiên thượng nhân gian ' ! Cảnh đẹp, từ này đẹp hơn a."

Trương Cường nghe vậy, hơi kinh hãi, không thể tưởng được trong rừng lúc này cũng có người giống mình ngắm cảnh đẹp trời chiều, nhịn không được gật đầu nói: " 'Trời chiều đẹp vô hạn, chỉ là gần hoàng hôn.' không thể tưởng được có người cũng giống với trẫm lưu luyến cảnh phồn hoa này."

Tiếng thở dài sâu kín kia, lại khẽ thở dài: "Đáng tiếc thời gian qua mau, cảnh đẹp luôn hết sức ngắn ngủi!"

Lời còn chưa dứt, một thân ảnh như sương khói từ trong rừng yểu điệu bước ra, đưa mắt nhìn lại, đúng là Triệu Yên mấy ngày không thấy, nàng lúc này mặc y phục màu trắng, cổ áo pha màu xanh nhạt, trên đầu mang một trâm ngọc màu trắng hoa lan, làm cho da thịt trắng nõn càng thêm mềm mại ướt át, khiến người kìm lòng không đậu muốn nuốt nàng vào trong bụng.

Nhìn thấy là Trương Cường, Triệu Yên hơi kinh hãi, vội vàng nghênh đón, thấp giọng nói: "Triệu Yên, không biết bệ hạ ở đây, mong bệ hạ thứ tội!"

Trương Cường bị thanh âm động lòng người này, mới tỉnh lại, vội vàng gật đầu cười gượng nói: "Không có gì, người không biết không có tội, Triệu cô nương ở trong này thưởng thức cảnh đẹp, trẫm tới đột ngột."

Triệu Yên thật không ngờ Trương Cường lại khách khí như thế, nhất thời lại quên hành lễ, kinh ngạc giương mắt nhìn gương mặt anh tuấn kia, lúc này mới phát giác nửa tháng không gặp, sắc mặt u ám trước kia đã thêm vài phần khỏe mạnh, thân hình gầy gò trước kia cũng như cường tráng hơn, hơn nữa động lòng người chính là sự tự nhiên trong mắt hắn chưa bao giờ gặp qua, ánh mắt chiếu thẳng này, hoàn toàn không có một chút uy nghiêm của bậc đế vương, lại càng làm cho người ta tim đập thình thịch.

Cảm thấy hai gò má của mình có chút nóng lên, Triệu Yên bối rối không dám quay lại nhìn ánh mắt rung động lòng người của Trương Cường, run rẩy nói: "Triệu Yên quấy nhiễu thánh giá, sao dám khách khí với bệ hạ như thế."

Quay đầu lại liếc mắt một cái Thành Thái sớm thối lui ra xa, Trương Cường lúc này mới thả lỏng nhìn trời chiều xế bóng, xúc động lắc đầu nói: "Có thể thưởng thức đến cảnh đẹp như thế, có thể được giai nhân như Triệu cô nương làm bạn như thế, thật sự là phúc của trẫm mới đúng, sao còn nói đến kinh động thánh giá. Triệu cô nương không nên cẩn thận như thế."

Nói xong, cẩn thận nhìn Triệu Yên tuyệt thế dung nhan kia, trong lòng âm thầm cảm thán, giai nhân như thế, phải giở thủ đoạn theo đuổi mới là nam nhi! Suy nghĩ nối tiếp nhau, chỉ thấy dung nhan tuyệt mỹ của Triệu Yên ửng đỏ lên, giống như xuân sắc kiều diễm sau cơn mưa móc, chỉ cảm thấy trong lồng ngực như đóng băng, một lúc sau mới ấm lên.

Triệu Yên bị người nhìn chằm chằm như thế, đã sớm thành thói quen, cũng không cảm thấy kỳ quái, chính là nhìn đến vẻ mặt mê say của Trương Cường chợt lóe chỉ hơi có chút kinh ngạc, không thể tưởng được hoàng đế yêu thích nữ sắc lúc này lại có định lực như thế, không khỏi cảm thấy một trận sợ hãi chưa bao giờ từng có .

Nhìn đến Triệu Yên sắc mặt lúc sáng lúc tối, Trương Cường nghĩ rằng nàng bị mình nhìn chằm chằm thế này xem chừng không tốt, không khỏi lưu luyến thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ: "Bỏ qua mỹ nhân như thế này, mình có cẩn thận quá mức không?"

Suy nghĩ nối tiếp nhau, chỉ nghe Triệu Yên nhẹ nhàng mà ôn nhu nói: "Bệ hạ, trời không còn sớm, khí lạnh lên không tốt thân thể, Triệu Yên đưa bệ hạ hồi cung đi."

Trương Cường nhìn thân thể mềm mại của nàng hơi hơi có chút cứng nhắc, biết mỹ nhân này đã có cảm tình với mình, không hề bài xích mình từ trước, trong lòng âm thầm cao hứng, trên mặt lại khẽ lắc đầu: "Triệu cô nương không cần khách khí, trẫm không phải là lẻ loi một mình, nhưng thật ra cô nương, phải chú trọng thân thể mới được."

Triệu Yên nghe vậy kinh ngạc liếc mắt một cái Trương Cường, khẽ run lên, mới quỳ gối trên mặt đất, dịu dàng nói: "Triệu Yên cung tiễn Hoàng Thượng!"