Đại Tần Bá Nghiệp

Quyển 1 - Chương 32: Thả hổ về rừng




Vừa dứt lời, chỉ thấy thiếu niên đứng sau lưng Thành Thái bỗng nhiên đi nhanh tới cửa lao, quay đầu khẽ quát với đô úy ngục Hàm Dương: "Mở cửa lao ra!"

Thanh âm quen thuộc, khiến cho Mông Điềm chợt chấn động, chân hơi lảo đảo, run giọng nói: "Hồ... Hợi..."

Thành Thái lập tức thấp giọng quát: "Lớn mật! Tục danh của đương kim thiên tử, sao có thể hô loạn!"

Mông Điềm lập tức tỉnh lại, vội vàng quỳ xuống mặt đất hô nhỏ: "Tội thần Mông Điềm, tham kiến hoàng thượng!"

Đô úy ngục Hàm Dương Lý Quân Khánh ở bên cạnh nghe thấy thế, mới biết rằng thiếu niên luôn đứng bên cạnh này chính là đương kim thiên tử, nhất thời sợ tới mức hai chân mềm nhũn, ngồi phịch trên mặt đất, thật vất vả mới gắng gượng đứng lên, run rẩy hai tay mở cánh cửa lao cồng kềnh.

Trương Cường không quan tâm đến không khí vẩn đục, tanh tưởi trong lao, đỡ lấy Mông Điềm đang quỳ trên mặt đất, chân thành thở dài: "Trẫm đã khiến cho trung thần hàm oan rồi, tướng quân mau mau đứng lên đi."

Mông Điềm giật mình, chỉ cảm thấy lồng ngực đau xót, vẫn quỳ gối rưng rưng nói: "Mông Điềm thân phạm trọng tội, sao dám để hoàng thượng như thế..."

Nhìn Mông Điềm trước mắt, Trương Cường cũng không nhịn được khẽ thở dài, mạnh mẽ kéo ông dậy, áy náy nói: "Trẫm luôn ở trong nội cung, đại sự triều chính do phủ lệnh cùng thừa tướng để ý. Tướng quân hàm oan phải ngồi tù, trẫm lại không biết chút nào! Trẫm không kịp giám sát, còn tưởng rằng tướng quân đã táng mạng. Hồ Hợi còn trẻ tuổi ngông nghênh, mong tướng quân chớ trách."

Mông Điềm kinh ngạc nhìn thiếu niên ở trước mặt, chỉ cảm thấy mình đang như ở trong mộng, nụ cười ấm áp đó, ánh mắt chân thành đó, lời nói cảm động đó, là từ thiếu niên lụa là Hồ Hợi mà mình đã gặp từ nhỏ sao? Sự xa lạ không nói nên lời, khiến cho Mông Điềm kìm lòng không đậu rùng mình một cái, đồng thời, một hi vọng mới lại nổi lên trong lòng.

Lúc này, Thành Thái thấp giọng nói với Trương Cường tâm tình đang kích động: "Bệ hạ, nếu đặc xá cho Mông tướng quân, chỉ sợ sẽ kinh động tới Triệu Cao, kế hoạch của bệ hạ sẽ nguy mất."

Trương Cường nghe thấy thế, lúc này mới nhớ ra Mông Điềm là do Triệu Cao tự tay bỏ tù, nếu thả ông ra, đương nhiên sẽ kinh động tới bè phái Triệu Cao. Trước mắt thời cơ tuy rằng đã gần chín muồi, nhưng cũng không nên đánh rắn động cỏ, đặt mình vào vị trí bất lợi.

Nghĩ đến đây, không khỏi cảm thấy khó xử, mình nếu có thể hỗ trợ Mông Điềm, liền có thể vãn hồi được quân tâm đang li tán của Đại Tần, khi đó mới có thể sánh được với những đại anh hùng như Lưu Bang, Hạng Vũ. Nhưng mà, làm sao mới có thể giấu diếm được Triệu Cao tai mắt khắp nơi đây?"

Trong lúc suy nghĩ, chợt nghe thấy Hàn Hoán thấp giọng nói: "Bệ hạ, nô tài có một biện pháp có thể cứu được Mông tướng quân!"

Trương Cường nghe thấy thế, vừa mừng vừa sợ, không khỏi vội vàng truy hỏi: "Có biện pháp nào, mau nói!"

Hàn Hoán hơi kích động liếc nhìn Mông Điềm vẻ mặt ngưng trọng, thấp giọng nói: "Nô tài nguyện ý thay Mông tướng quân ở lại ngục Hàm Dương, Mông tướng quân có thể thay y phục cấm vệ, theo Thành tướng quân rời đi."

Hắn còn chưa dứt lời, đã bị Mông Điềm quả quyết từ chối: "Không thể, Hàn công tử quyết không thể hy sinh thay cho Mông Điềm ta. Mông Điềm ta đường đường nam nhi bảy thước, sao có thể mang trên mình cái danh bất nghĩa được?"

Hàn Hoán nặng nề quỳ xuống đất, kiên quyết nói: "Bệ hạ, Hàn Hoán vốn chỉ là một tiện nô ti tiện, được hoàng thượng khai ân, có thế đi theo bên cạnh, Hàn Hoán sớm đã cảm động đến rơi nước mắt. Hiện giờ Mông tướng quân chính là ân nhân nhà họ Hàn, Hàn Hoán nếu có thể hy sinh vì nghĩa, còn có thể tận trung với hoàng thượng, lại báo ân cho Mông tướng quân, cho nên mong bệ hạ thành toàn!"

Trương Cường nghe thấy thế rất là cảm động, không thể tưởng được mình chỉ nhấc tay làm, Hàn Hoán đã không quản ngại hy sinh tính mạng báo đáp cho mình. Mình dù sao cũng không phải người thời đại này, không thế coi những người thân phận thấp kém không đáng giá một xu. Huống hồ, Hàn Hoán lại là nội thị thông minh nhất trong những người bên cạnh mình, là người mình tín nhiệm nhất, nếu thật sự để hắn ở lại đây, thì mình cả về tình cảm và thực tế đều không nỡ. Hơn nữa, thân phận của Hàn Hoán đặc biệt, ở bên cạnh mình có thể giúp được nhiều việc mà Thành Thái không làm được. Nghĩ đến đây, không khỏi lại hơi do dự.

Lúc này, đô úy ngục Hàm Dương Lý Quân Khánh vẫn đứng ở bên bỗng nhiên cẩn thận bẩm báo: "Khởi bẩm... bệ hạ, thần cũng có một biện pháp tốt..."

Trương Cường nghe thấy thế vội rung động, thúc giục nói: "Biện pháp gì, mau nói! Nếu quả thực dùng được, trẫm sẽ thưởng lớn!"

Lý Quân Khánh nghe thấy thế, hưng phấn liếc nhìn Trương Cường thần sắc đang lo lắng, đắc ý nói: "Bệ hạ, trong lao phía trước có không ít tử tù, chỉ cần tìm một tử tù có thân hình tương đối giống Mông tướng quân, cắt lưỡi đi, ném vào chỗ này, lại để vi thần che giấu, cho dù Triệu Cao có đích thân tới đây cũng không thể nhìn ra khác thường!"

Trương Cường nghe thấy thế, chợt động trong lòng, vội vàng quay sang nhìn Mông Điềm, chỉ thấy Mông Điềm cũng đang nhìn lại mình, ánh mắt tràn đầy kinh hỉ.

Trương Cường cười gượng, cảm thấy cũng không có biện pháp nào tốt hơn, đảnh gật đầu nói: "Ngươi phải tìm tử tù nào có chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, không được làm hại người vô tội, nếu làm tốt, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi!"

Khi nói chuyện, Thành Thái cũng đã cởi y phục cấm vệ của mình ra, đưa cho Mông Điềm mặc, lúc này mới nói với Trương Cường: "Bệ hạ, trời không còn sớm, vi thần sẽ đưa ngài hồi cung, sau đó Mông tướng quân tạm thời sẽ ở nhà vi thần tránh né mấy ngày, từ từ đợi thời cơ."

Trương Cường nghe thấy thế gật đầu nói: "Trước mắt Triệu Cao thế lớn, trẫm cũng chỉ có thể khiến Mông tướng quân oan khuất vài ngày, đợi trừ xong Triệu Cao, triều chính ổn định lại, lại mời Mông tướng quân rời núi."

Mông Điềm nghe thấy thế, nhất thời vô cùng kích động, quỳ thật mạnh xuống đất, chân thành nói: "Bệ hạ long ân, Mông Điềm kiếp nầy dù có tan xương nát thịt cũng phải báo đáp bệ hạ!"

Trương Cường đã có lòng muốn thu vị danh tướng thiên cổ này vào tay mình, không khỏi chân thành nói: "Tướng quân chính là trung thần của Đại Tần ta, hôm nay trẫm sỡ dĩ mạo hiểm cứu tướng quân ra, cũng không phải vì vinh nhục cá nhân, mà là vì cơ nghiệp thiên thu của Đại Tần ta!"

Nói xong, dùng sức nâng Mông Điềm đang quỳ xuống đất dậy, trầm giọng nói: "Tướng quân có biết, Đại Tần ta đã tới thời khắc bấp bênh? Đại Tần uy danh năm đó thống nhất sáu nước giờ đã không còn, hiện giờ Đại Tần đã tới nông nỗi bị bọn giặc cỏ làm càn, Hàm Cốc quan hiện giờ bị hai mươi vạn quân phỉ vây khốn, trong tay Chương Hàm lại chỉ có 37 vạn hình đồ! Thiết kỵ của Đại Tần ta, đã sớm không còn uy phong như năm đó rồi!"

Mông Điềm từ sau khi bị bỏ tù cũng không biết tình hình bên ngoài, lúc này nghe thấy vậy, giận dữ tới mức gân xanh nổi hết lên, hồi lâu sau mới miễn cường nói: "Hoàng thượng chẳng lẽ lại ngồi chờ thời khắc Đại Tần diệt vong sao?"

Lời này vừa nói ra miệng, trong lòng cả kinh, vội nhìn về phía Trương Cường, lại phát giác ra Trương Cường không chút phật lòng, chỉ đau khổ thở dài nói: "Hiện giờ trong triều nịnh thần hoành hành, trẫm lại hữu tâm vô lực, các quan lại thì hoàng sợ, nếu muốn chân chính bình định giặc cỏ, trước hết phải diệt trừ gian nịnh đã!"

Mông Điềm nghe thấy thế, rốt cuộc nhịn không được kích động trong lòng, mắt hổ rưng rưng nói: "Bệ hạ yên tâm, thần nhất định sẽ chiến đấu với gian thần tới cùng, đưa Đại Tần ta sánh với càn khôn!"

Lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn dập chợt truyền tới trong đêm, Trương Cường hơi kinh hãi, lần này chỉ dẫn theo hơn 100 cấm vệ bảo hộ an toàn cho mình, bởi vì sợ tiết lộ hành tung nên mới tận lực mang theo ít cấm vệ, miễn cho tin tức lộ ra. Đêm khuya thế này, tuyệt đối không có mấy người dám xông vào ngục Hàm Dương thủ vệ sâm nghiêm này.

Nghĩ đến đây, không khỏi kinh ngạc giương mắt nhìn về hướng bước chân, chỉ thấy một gã cấm vệ tùy thân, thần sắc kích động chạy vào.

Không đợi Trương Cường mở miệng, Thành Thái bên người đã khẽ quát: "Xảy ra chuyện gì mà không đợi ở ngoài ngục?"

Cấm vệ kia thấy thế, quỳ một gối xuống, thấp giọng nói: "Khởi bẩm thống lĩnh, mạt tướng tuân lệnh cảnh giới bên ngoài ngục, nhưng lúc này trong thành Hàm Dương bỗng nhiên có mười thành vệ cưỡi ngựa tới nơi này, mạt tướng sợ bị bọn họ phát hiện, nên mới đi vào bẩm báo!"